Đợi sau khi đề cử đủ một ngàn tán tu, Toa Như Lai dặn dò mọi người lập tức truyền đạt đến khắp nơi trong Trích Tinh thành, dán thông báo công bố, ra lệnh cưỡng chế các tán tu có tên ngày bí cảnh Thiên Đô mở ra phải vào, kẻ trái lệnh, tru sát!
“Danh sách đề cử của môn phái các nước, sau khi chư vị quay về hãy làm lại. Thời gian không nhiều lắm, trong vòng năm ngày, ta muốn nhìn thấy danh sách chắc chắn!”
Toa Như Lai vứt lại một câu, cứ vậy bỏ đi trong cái nhìn chăm chú và hành lễ của mọi người.
Thời gian cấp bách, chưởng môn các phái cũng không ở lâu, lần lượt rời đi, từng con phi cầm cỡ lớn bay ra khỏi Phiễu Miễu Các.
...
Trong phủ thừa tướng Tống quốc, Tử Bình Hưu thừa tướng vội vàng đi đến một tiểu viện trang nhã.
Giả Vô Quần mặt mày trắng bệch, ốm yếu nằm tĩnh dưỡng trên chiếc ghế nằm dưới tàng cây, sững sờ nhìn từng phiến lá rơi xuống.
“Tiên sinh, ngưng chiến! Ngưng chiến! Phiêu Miễu Các truyền lệnh thiên hạ, đóng băng chiến sự...” Tử Bình Hưu cúi người thông báo tin vui với Giả Vô Quần nằm trên ghế nằm.
Giả Vô Quần lấy lại tinh thần, cố gắng đứng dậy, Tử Bình Hưu vội vàng chạy tới đỡ ông ta.
Giả Vô Quần ngồi dậy cầm bút trên bàn bên cạnh, chấm mực viết một hàng chữ: Xem ra ta đi chuyến này không phí công. Tống quốc có cơ hội lấy hơi rồi!
“Ừm, ừm!” Tử Bình Hưu liên tục gật đầu, nhìn bộ ông ta như sắp rơi cả nước mắt, một người đang yên đang lành lại thành ra như vậy.
Giả Vô Quần đã không thể nói chuyện nữa, đầu lưỡi đã bị Phiễu Miễu Các cắt rồi.
Tội là ông ta đã đi Phiễu Miễu Các, ý đồ thuyết phục Phiêu Miễu Các.
Ông ta chạy tới Phiễu Miễu Các dĩ nhiên không phải mũi tên bắn không đích, trước là nghĩ cách cứu giải nguy cơ cho Tống quốc, sau khi biết được danh sách vào bí cảnh Thiên Đô của ba phái lớn Tống quốc, suy đoán danh sách báo lên của các môn phái nước khác cũng sẽ có phản ứng dây chuyền liền quyết định đi Phiễu Miễu Các coi đây là lý do thuyết phục.
Mặc kệ Phiễu Miễu Các có nghe hay không, hoặc tính toán sai lầm thì chỉ là một phàm phu tục tử mà dám có ý đồ với Phiễu Miễu Các, Phiễu Miễu Các là kẻ ngươi muốn lợi dụng là có thể lợi dụng sao? Một cái lưỡi là để trừng trị giáo huấn!
Đây là vì bối cảnh thân phận của ông ta, dính líu đến tranh phong chư quốc, Phiễu Miễu Các thờ ơ lạnh nhạt đứng bên không muốn tham gia, nếu không e là khó giữ được mạng!
Chỉ cắt một cái lưỡi của ông ta, ngay cả cuống lưỡi cũng cắt, ném xuống ngay tại chỗ cho thú nuôi của Phiễu Miễu Các thưởng thức.
Lúc đó, máu chảy ra từ miệng ông ta rất nhiều, đau đến bất tỉnh. Người cũng bị ném ra khỏi Phiêu Miểu các, cũng may được tu sĩ hộ tống cứu giúp mới có thể bảo vệ được cái mạng.
Chờ đến khi ông ta tỉnh lại, phát hiện mình đã về đến phủ Thừa tướng, đồng thời cũng biết mình đã không thể nói chuyện được nữa.
Tổn thương trong miệng đã tạo thành sự thống khổ người ngoài không cách nào tưởng tượng được cho ông ta. Bây giờ, ông ta ngay cả việc ăn uống cũng rất phiền phức, rất dễ chạm đến vết thương, cần tu sĩ thi pháp hỗ trợ.
Trước đó, ông ta không biết mình thuyết phục có tác dụng hay không, bởi vì ông ta căn bản không gặp được chủ sự của Phiêu Miễu các. Lấy thân phận người của phủ Thừa tướng Tử Bình Hưu nước Tống, ông ta cũng chỉ gặp được một quản sự bên dưới mà thôi, cuối cùng biến mình thành cái dạng như vầy. Lúc này, ông ta xem như đã thỉnh giáo được sự bá đạo của Phiêu Miểu các luôn từ trên cao nhìn xuống.
Bây giờ nghe được tin tức tốt, ông ta cảm thấy việc mình mất đi một cái lưỡi cũng không uổng phí.
Ngoại trừ một số người nước Tống, người trong thiên hạ không ai phát giác được kết quả ông ta đến Phiêu Miểu các lần này có ý nghĩa đối với thiên hạ như thế nào.
Ban đầu, Phiêu Miễu các đối với danh sách báo cáo của các nước cũng không quá để ý, cho đến khi Giả Vô Quần xuất hiện. Giả Vô Quần xuất hiện đã khiến cho Phiêu Miễu các phải chú ý danh sách, vì thế mới có chuyện triệu tập các Chưởng môn đến Phiêu Miễu các.
Chỉ vì một hành động nhỏ của Giả Vô Quần, danh sách báo cáo của các nước nặng thêm thì không nói, Phiêu Miễu các ôm cỏ đánh con thỏ, nhân cơ hội này chỉnh đốn lại tán tu trong thiên hạ.
Tử Bình Hưu vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt. Ông ta đau lòng thật sự. Nói Giả Vô Quần là mưu sĩ tâm phúc của ông ta, thật ra từ nhỏ Giả Vô Quần đã lớn lên trong Tử phủ, cũng được xem là bạn bè thân thiết. Ông ta có thể leo lên địa vị như ngày hôm nay, công lao của Giả Vô Quần là không thể bỏ qua, không nghĩ đến bây giờ lại bị giày vò thành như vậy.
Trong nhà, ban đầu là con rể chết trận, tiếp theo là con gái tự vận. Cháu ngoại trai và cháu ngoại gái ngày nào cũng khóc lóc đòi gặp cha mẹ. Bây giờ, ngay cả người bạn thân cũng trở nên như thế, bất hạnh liên tiếp kéo đến, làm sao mà không khổ sở chứ?
Ông ta buông thõng tay xuống, nói: “Bệ hạ tưởng nhớ công lao của tiên sinh, muốn đích thân đến thăm hỏi, tiên sinh hãy chuẩn bị đi.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta vội vàng đến đây.
Giả Vô Quần mở to mắt, chợt cười khổ, biết Tử Bình Hưu nhất định đã khoe công lao chiến tích của ông ta trước mặt Hoàng đế, vội cầm bút viết xuống: “Thừa tướng muốn hại ta sao? Hành động lần này của ta đã đắc tội không biết bao nhiêu tu sĩ trong thiên hạ, không thể dương danh được.”
Tử Bình Hưu ngạc nhiên, sau đó chợt hiểu ra.
......
“Cái gì?”
Bên trong Phù Phương viên, nghe Phiêu Miễu các đột nhiên truyền lệnh đóng băng chiến sự, Ngọc Thương như phát mộng, nhất thời khó mà lấy lại tinh thần.
Ông ta đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị chạy đến chỗ Điền Chính Ương và Mã Trường An ở nước Triệu. Hiểu Nguyệt các cũng đã chính thức khởi sự lên đài, xe ngựa trong viện cũng đang vận chuyển đồ đạc.
Trước giờ, Phiêu Miễu các đối với chuyện này luôn thờ ơ, lạnh nhạt. Đóng băng chiến sự, nói đùa cái gì vậy? Ông ta còn tưởng rằng mình nghe lầm, vội hỏi lại một lần nữa.
Độc Cô Tĩnh thở dài: “Theo lời đồn, bởi vì bí cảnh Thiên Đô sắp mở ra, các nước vì chuyện chiến sự mà giữ lại các tu sĩ tinh nhuệ, không nộp lên danh sách tu sĩ sẽ tiến vào bí cảnh, làm cho Phiêu Miểu các không được cao hứng. Phiêu Miểu các lập tức hạ lệnh đóng băng chiến sự, để chư quốc lập ra danh sách, đợi chuyện bí cảnh được giải quyết xong thì tiếp tục chiến tranh...”
Sau khi nghe cặn kẽ tình huống, Ngọc Thương vô thức lau trán một cái, thiếu chút nữa dọa ông ta đổ đầy mồ hôi, ướt sũng cả người. Bây giờ, trong lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.
Nếu tin tức này đến muộn thêm vài ngày, cùng lúc với chuyện bên phía nước Triệu, Hiểu Nguyệt các cũng nổi lên mặt nước, khi đó Phiêu Miểu các đã đóng băng chiến sự, Hiểu Nguyệt các trồi lên, chưa làm được gì đã phải quay về tay không, khi đó sợ là sẽ chết rất thảm.
Việc này đúng là hù chết người. Ngọc Thương ôm ngực, cảm thấy may mắn: “Cũng may, cũng may, sự việc xem như đến kịp thời. Nếu đến muộn một chút, hậu quả khó mà lường được. Bây giờ, vấn đề đóng băng không lớn, chỉ cần duy trì nguyên trạng là tốt rồi. Ý của bọn họ là, sau khi chuyện bí cảnh được giải quyết xong, chiến sự trước mắt chú định vẫn còn có thể tiếp tục. Khi đó, chúng ta vẫn có thể thúc đẩy được chuyện của mình, cũng chỉ là tạm thời ngưng lại mà thôi, ảnh hưởng không lớn. Chúng ta đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm một lát nữa cũng không sao.”
Ông ta hỏi tiếp: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Lần này, ngay cả tán tu cũng muốn tiến vào bí cảnh Thiên Đô?”
Hai tay Độc Cô Tĩnh dâng lên một bản danh sách:
“Đây là bản sao chép danh sách thông báo được phát ra của Phiêu Miểu các. Theo tin tức đáng tin cậy, cũng bởi vì nguyên nhân chiến sự của các nước, hao tổn không ít tu sĩ tinh nhuệ, Phiêu Miểu các cân nhắc đến nguyên nhân này, để bổ sung cho khả năng có thể không đủ, đã phá lệ triệu tập một triệu tán tu tinh nhuệ tiến vào bí cảnh. Danh sách tán tu là do ba mươi thành viên dự thính của Phiêu Miểu các cùng nhau đề cử, phần lớn đều là tán tu nổi tiếng trên Đan bảng.”