"Không thể chia đều công lao được! Nếu như hiện tại Thiên Nữ giáo vẫn muốn nghĩa cho người khác thì ta thật sự không hiểu, nếu như không thừa dịp hiện tại chiếm lợi ích, vậy thì ta cũng chỉ có thể nói đàn bà chính là đàn bà, tiểu tiện mà ngồi xổm thì không thể nào thành tài được, cũng đừng tham dự vào chuyện này làm gì, hãy giải tán mà lấy chồng sinh con đi, hãy cứ đi hưởng thụ niềm hạnh phúc của tình yêu nam nữ. Mà ta cũng là người không chê nhiều vợ, Tề trưởng lão, ta rất hứng thú với ngươi, ngươi mà gả cho ta thì có thể cùng Bình Bình là bình thê (không phân cả, thứ), hai người cũng có thể mang theo vài tỷ muội tới cũng được, ta sẽ đối xử như nhau, nhiều người hơn nữa thì ta cũng có thể nuôi nổi!"
"Nói vớ nói vẩn!" Huệ Thanh Bình nổi giận, người này lại dám nói những lời này trước mặt mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
"Câm miệng lại!" Tề Bích Tang cũng nổi giận.
Đây là châm ngòi ly gián một cách công khai, còn chưa thấy qua người nào kiêu ngạo như vậy, muốn chết sao? Mặt Tào Dũng đen lại.
Hướng Thiên Quang cũng nói: "Còn dám nói vớ vẩn thì ta sẽ xé nát miệng của ông!"
"Ha ha, một lũ ngu muội. Được rồi, nếu như không thích nghe thì coi như ta chưa nói cái gì, ta tức lên có khi dùng một mình ta cũng có thể chiếm toàn bộ nước Tống, còn cần cái tên Kim Tước kia làm cái gì! Chúng ta đi." Ngô Công Lĩnh quay người nói với Đan Đông Tinh rồi đi ra ngoài.
Đan Đông Tinh cũng đi theo sau ông ta, liếc mắt nhìn ông ta với ánh mắt thâm sâu.
Lời vừa rồi thật sự là không dễ nghe, Tề Bích Tang cũng rất tức giận, thế nhưng sau khi tỉnh táo lại mà suy nghĩ thì lời này cũng có chút đạo lý, có vẻ như đây chính là thời điểm tốt để chiếm lợi cho môn phái.
Khi thấy phản ứng của Tề Bích Tang thì Tào Dũng lạnh lùng mà nhắc nhở: "Cái tên khốn kia đang châm ngòi ly gián chúng ta, nói rằng vì tốt cho Thiên Nữ giáo, thế nhưng trên thực tế là muốn để các ngươi giành địa bàn cho hắn mà thôi."
Ánh mắt Tề Bích Tang chớp động...
Bọn họ nghĩ như thế nào thì Ngô Công Lĩnh cũng mặc kệ, dù sao ông ta cũng không nhàn rỗi, mà thừa cơ này chiêu mộ binh sĩ!
Ngô Công Lĩnh sai người tản ra "lời đồn", nói rằng La Chiếu đã đại bại, nước Tống sắp xong đời rồi, làm cho nhân dân nước Tống tìm tới nơi này nương tựa.
Còn nói rằng phía bắc nước Tống gặp nhiều binh đao, tới được phía nam nước Tống thì ông ta có thể bảo vệ mọi người yên bình, tới phía nam nước Tống có cơm ăn, được chia đồng ruộng, tới càng sớm càng được nhiều, tới trước được trước.
Ông ta cũng không quan tâm trên tay mình thật sự có những thứ đó hay không, cứ lừa dân chúng tới đó trước rồi mọi chuyện sẽ giải quyết sau.
Quá đáng hơn chính là, ông ta còn nói, sau khi chiếm đoạt nước Tống thì ông ta muốn làm hoàng đế nước Tống, cổ vũ dân chúng nước Tống mang theo lương thực và tài sản tới đây, người tới coi như lập công, sẽ được làm quan.
Càng kỳ lạ hơn chính là, một nhóm lưu dân bị ông ta bắt, vì mạng sống của mình mà đồng ý gia nhập.
Lúc này, Ngô Công Lĩnh sai người hộ tống nhóm lưu dân này tới một tòa thành trì trống rỗng ở hậu phương, phong cho một tiên sinh dạy học trở thành huyện lệnh, cũng cho nhóm này một phần lương thực để duy trì cuộc sống, còn để mấy tên tu sĩ dẫn theo một trăm binh lính ở lại để duy trì trật tự, mệnh lệnh huyện lệnh sắp xếp cho lưu dân bắt đầu trồng trọt.
Dù sao nhóm lưu dân này cũng không đông, cũng không tốn nhiều lương thực lắm.
Ngô Công Lĩnh làm giống như thật vậy, làm cho Đan Đông Tinh cảm thấy dở khóc dở cười.
Người nào cũng biết Ngô Công Lĩnh chính là một bù nhìn rơm của nước Hàn, nên cũng không quan tâm lắm, chỉ xem như chuyện cười mà thôi. Cứ để ông ta tự sướng đi, dù sao cái tên này cái gì cũng dám nói, cũng làm rất nhiều chuyện dở hơi rồi, thêm lần này cũng không tính là ngạc nhiên lắm.
Hoàng cung nước Hàn, trong Ngự thư phòng, hoàng đế Nhiếp Chấn Đình đang phê duyệt tấu chương.
Hoàng đế rất trẻ, còn chưa tới ba mươi tuổi, là hoàng đế trẻ tuổi nhất trong bảy quốc gia, lên ngôi từ năm mười mấy tuổi.
Kim Tước nhanh chân đi vào, hành lễ: "Thần Kim Tước, tham kiếm bệ hạ!"
Tình hình chiến đấu tại tiền tuyến vẫn luôn được đưa về nơi này, trong thế cục hiện tại Nhiếp Chấn Đình vẫn khẩn cấp gọi Kim Tước trở về.
"Đại tư mã không cần đa lễ." Nhiếp Chấn Đình ngẩng đầu, để bút xuống và ra hiệu Kim Tước đứng dậy, sau đó đứng dậy vòng ra trước bàn, quan sát Kim Tước: "Đại tư mã tại tiền tuyến đã vất vả rồi."
Kim Tước chắp tay, nói: “Lão thần xấu hổ!”
Nhiếp Chấn Đình đỡ tay của ông ta: “Nơi này cũng không có người ngoài, Đại tư mã không cần câu nệ. Trước khi phụ hoàng lâm chung đã liên tục khuyên trẫm, Đại tư mã chính là trụ cột của quốc gia này, chỉ cần có Đại tư mã thì trẫm sẽ không cần lo lắng việc tuổi nhỏ đã đăng cơ. Hiện tại mặc dù chiến sự khó khăn, thế nhưng nước Hàn chúng ta vẫn ở vào thế bất bại, đều là do Đại tư mã mà có, làm sao mà xấu hổ chứ?”
Kim Tước lắc đầu: "Bệ hạ quá khen, lão thần không dám nhận."
Nhiếp Chấn Đình: "Không nói những lời khách sáo nữa, nói chuyện chính đi, tại thế cục trước mắt thì Đại tư mã định làm cái gì? Có cách nào giải quyết hay không?"
Kim Tước: "Trên đường trở về thì lão thần đã nghĩ ra cách rồi!"
"Nha!" Ánh mắt của Nhiếp Chấn Đình sáng lên: "Đại tư mã cứ nói, trẫm rửa tai lắng nghe!"
Kim Tước: "Tại nước Triệu, cần lưu ý tới thái độ của hai người! Đầu tiên là Đại đô đốc Bàng Đằng, ông ta có lòng xấu hổ đối với Yến Tuyết (or chịu sự nhục nhã trước mặt Yến Tuyết), hiện tại cung đã lên dây, chắc chắn không dễ dàng mà dừng tay. Người thứ hai là hoàng đế nước Triệu, Hải Vô Cực, bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà Kim châu chính là tâm bệnh của ông ta, mặc dù hiện tại đã lấy lại được Kim châu, thế nhưng người mà ông ta lo lắng cũng đã chạy tới Nam châu, vì vậy mà canh cánh trong lòng. Nước Triệu đối với việc quân đội nước Yến đang tiếp cận mà vẫn chậm chạp không phản ứng, đều bởi vì trong triều vẫn đang tranh luận kịch liệt, bệ hạ có thể dùng một thủ đoạn nho nhỏ để nước Triệu có thể hạ quyết tâm nhanh hơn!"
Nhiếp Chấn Đình hào hứng nói: "Thủ đoạn nào?"
Kim Tước: "Bệ hạ hãy sai bảo một vài người, âm thầm chạy tới Nam châu, dùng danh nghĩa của Hải Như Nguyệt mà tản lời đồn, hãy nói rằng Hải Như Nguyệt đã thề trước trời, phải lấy lại được Kim châu!"
Nhiếp Chấn Đình nghi ngờ hỏi lại: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Kim Tước mỉm cười nói: "Cũng chỉ cần đơn giản như vậy thôi! Chỉ cần lời đồn tản ra thì không cần biết thật giả thế nào, Hải Vô Cực chắc chắn sẽ hạ quyết tâm tiến đánh Nam châu!"
Nếu thất bại thì chuyện này cũng không gây tổn thất gì, nên cứ thử cũng không sao. Nhiếp Chấn Đình làm theo lời của Kim Tước, âm thầm sai người tới Nam châu rải lời đồn.
Lời đồn vừa xuất hiện, chỉ mấy ngày sau đó, trên triều đình nước Triệu, Hải Vô Cực loại bỏ tất cả chỉ trích, hạ một mệnh lệnh cuối cùng cho Nam châu, nếu trong ba ngày tới mà Nam châu không đuổi quân đội Kim châu ra ngoài thì triều đình sẽ phái binh tiến đánh!
Nam châu trả lời, nói rằng quân đội Kim châu quyết tâm lầy tới cùng, sẽ không đi.
Thời gian ba ngày qua nhanh như chớp mắt, nước Triệu không có được câu trả lời hài lòng nên Đại đô đốc Bàng Đằng dẫn đầu đại quân phát động tiến công với Nam châu!
Quân đội Nam châu và quân đội Kim châu liên hợp với nhau chống trả quyết liệt!
"Đạo gia, Đại đô đốc nước Triệu là Bàng Đằng tự mình lĩnh quân, tiến công Nam châu của chúng ta!" Khi nhận được tin tức khẩn cấp từ Nam châu, Quản Phương Nghi vội vàng thông báo mà không quan tâm tới có người khác ở đây hay không.
Đám người ở đây nghe thấy vậy, mọi người đều nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, mọi người đều biết Nam châu có ý nghĩa như thế nào với hắn, nếu như không thể ngăn cản đợt tiến công của nước Triệu thì tức là quân đội Nam châu đã thất bại, mà mất đi Nam châu có nghĩa là tất cả nền móng mà hắn vất vả xây dựng trong những năm gần đây đều biến mất.