“Thế lực tu hành Vạn Động Thiên Phủ cũng lui về giúp Nam Châu ta phần nào. Nhân lực vật lực tài lực ở Kim Châu đều tập trung ở Nam Châu cả, muốn nhân mã có nhân mã, cần lương có lương, cần tài nguyên có tài nguyên, nước Triệu không đánh ta thì thôi, nếu đánh, thế lực Kim Châu đã mất đường lui tất sẽ liều chết đánh giúp Nam Châu ta một trận. Nam Châu ta có lực để đánh một trận anh dũng, chí ít cũng có thể kiên trì được tới khi viện quân đến!”
Hoàng Liệt trố mắt nhìn địa đồ, hơi hơi có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
“Hoàng Chưởng môn, đây cũng là dụng ý ban đầu ta và Đạo gia đã quyết định nếu tình hình có biến gì sẽ thả cho nhân mã Kim Châu nhập vào Nam Châu ta. Vừa không vứt bỏ tín nghĩa, khiến cho Kim Châu cảm kích, cũng có thể mượn dùng thực lực của Kim Châu ứng đối với kẻ địch bên ngoài. Nếu lúc này còn đuổi Kim Châu đi, chẳng phải đã tự chặt đứt cánh tay của mình? Hoàng chưởng môn, nếu lúc này đuổi trợ lực Kim Châu đi, một khi nước Triệu tiến đánh Nam Châu, Nam Châu sao có thể cản? Ai sẽ giúp cho lợi ích của Đại Thiện Sơn? Hai người không lợi mình. Mong rằng Hoàng Chưởng môn nghĩ lại!”
Dưới ánh nhìn chăm chú mong chờ của hai người, Hoàng Liệt khó chịu một lúc lâu mới chậm rãi đáp: “Về sau khi có quyết sách trọng đại như vậy, mong rằng có thể thông báo trước một tiếng!” Dứt lời, lão phất tay mà đi, hình như có vẻ bất mãn.
Mông Sơn Minh và Thương Triêu Tông chậm rãi quay lại, nhìn nhau cười một tiếng.
Hoàng Liệt vừa rời khỏi doanh trướng, thở ra một hơi, còn chưa đi được bao xa, chợt thấy có phi cầm bay trên không trung, hạ xuống doanh trướng của Tử Kim Động.
Hoàng Liệt híp mắt nhìn người tới, là hai đệ tử Tử Kim Động hộ tống một nữ đệ tử đến. Tuy chỉ thoáng nhìn xa xa, nhưng cũng nhận ra được nàng có dung mạo bất phàm.
Tay áo nàng bồng bềnh phất phơ, đoan trang tao nhã đi theo hai đệ tử Tử Kim Động khác tới, tóc mây kết búi, da trắng hơn tuyết, dung mạo hoàn mỹ, thân thể yểu điệu. Nàng chậm rãi mà đi, thanh thanh nhã nhã, khiến cho không ít nam nhân xung quanh phải chú ý.
Xem thái độ mấy người đi tới có thể thấy được nữ tử xinh đẹp kia là chủ, Trưởng lão Tử Kim Động Nhạc Uyên đứng ngoài lều, nhường nàng vào trong, không cho người khác đi vào.
Hoàng Liệt quan sát một lát rồi hỏi Trưởng lão Hoàng Thông bên cạnh: “Nàng này dung mạo tuyệt hảo, có thể vào trương của Cung Lâm Sách, tất không phải đệ tử bình thường. Nàng là người nào của Tử Kim Động? Sao lạ vậy?”
Hoàng Thông lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, cũng chưa từng gặp qua, ngài để ta tìm hiểu một chút.”
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Chưởng môn Tử Kim Động là Cung Lâm Sách cũng chưa từng thấy nữ đệ tử Tử Kim Động này.
“Chưởng môn, Văn Mặc Nhi tới.” Nhạc Uyên đưa người vào nhắc nhở một tiếng, sau đó quay người lánh ra, cho người đứng sau gặp Cung Lâm Sách.
Cung Lâm Sách ngồi sau bàn lật xem hồ sơ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đệ tử xinh đẹp khiến cho ông ta hơi kinh diễm, thầm cảm thán, trong môn có đệ tử xinh đẹp như vậy mà mình lại không biết.
Môn phái to như vậy, nhiều người như vậy, ông ta cũng không có tinh lực nắm được hết bao nhiêu đệ tử bên dưới. Đệ tử bình thường cũng không phải muốn gặp ông ta là gặp được.
Hảo cảm vừa dâng lên vì mỹ mạo của nàng lập tức bị áp chế xuống. Tới vị trí của ông ta, một số tư dục nhất định phải khắc chế.
Ông ta đã biết được tình hình của đệ tử này, tin báo không tệ, mặt nào cũng không tệ, cũng vì vậy mà kéo tới không ít phiền phức.
Điều kiện tốt, dung mạo đẹp, đương nhiên khiến cho rất nhiều người có quyền thế trong môn ngấp nghé, có nhiều đệ tử ưu tú phượng cầu hoàng muốn cưới, có vài kẻ có quyền cũng động tâm, từ bỏ quyết định cả đời không lập gia đình, cũng chuẩn bị muốn kiếm cho mình một ràng buộc chung thân.
Theo tình hình Nhạc Uyên chọn lọc báo lên, Văn Mặc Nhi này có vẻ không thức thời, không chịu khuất phục trước cường thế, hoặc có thể nói là tự cho mình là thanh cao, bao đệ tử ưu tú trong môn vậy mà không ai vừa mắt nàng. Hoặc cũng có thể nói nàng chỉ có một lòng muốn phi thiên, chỉ muốn tu luyện thật tốt, không muốn động tới tình cảm nam nữ.
Dù sao cũng là chính Văn Mặc Nhi nói rõ, chỉ muốn một lòng tu hành, không muốn nghĩ đến chuyện nam nữ.
Nàng mềm không được cứng không xong, nhưng dù sao Tử Kim Động cũng là môn phái chính quy, có môn quy che chở, tạm thời không ai làm được gì nàng. Có vài người chỉ muốn nàng khuất phục, không có ý muốn hại chết nàng.
Tuy vậy, vì đã đắc tội với không ít người, đệ tử quyền thế trong môn muốn trả thù nàng cũng dễ. Nàng bị dồn đến một xó xỉnh làm việc vặt qua ngày, chuyện phong quang không quan hệ đến nàng, tài nguyên tu luyện cũng bị cắt xén nhiều, dù vậy, nhờ thiên phú tu hành thực sự không tệ, nàng vẫn tu luyện được đến cảnh giới Trúc Cơ.
Dù bị người ta làm hại trong một thời gian dài, nhưng nàng vẫn không chịu khuất phục.
Vì nữ nhân này đã đắc tội với không ít người, Nhạc Uyên cũng không muốn vì nàng mà đắc tội với người ta, cho nên khi Cung Lâm Sách bảo lão chọn đệ tử phù hợp, lão đã loại bỏ nàng.
Nhưng khi báo lên danh sách các nữ đệ tử khác, Cung Lâm Sách xem qua đều không chọn ai, thậm chí còn ném ra một câu “dong chi tục phấn”, khiến cho Nhạc Uyên dở khóc dở cười. Có Chưởng môn nào đánh giá đệ tử của mình như vậy sao? Chiêu thu đệ tử chứ có phải tuyển tú đâu!
Hai lần báo danh sách lên đều khiến Cung Lâm Sách bất mãn. Cung Lâm Sách hỏi, cả cái Tử Kim Động này mà không tìm được ai thích hợp, hay là Nhạc Uyên lão không cố gắng hết sức?
Nhạc Uyên hết cách rồi, Chưởng môn để ý tới chuyện này như vậy, lão không thể giấu được, liền đề cử Văn Mặc Nhi.
Kết quả, Cung Lâm Sách vừa nghe đã thấy hứng thú, hỏi lão vì sao không báo sớm? Nhạc Uyên nói rằng, tác phong của đệ tử này không tốt, sợ sẽ làm hỏng việc của Cung Lâm Sách.
Bất kể là ai, đây cũng là cửa ải cuối cùng Cung Lâm Sách phải giữ, bởi vì lão muốn một kích tất trúng!
Cung Lâm Sách mới cho người tới xem rồi tính, nên mới có màn này.
“Đệ tử Văn Mặc Nhi, bái kiến Động chủ tôn thượng!” Văn Mặc Nhi chậm rãi hành lễ, lại có vài phần kiêu ngạo, chẳng có tự ti.
Cung Lâm Sách dò xét bằng mắt một hồi, thầm gật đầu. Về dung mạo tuyệt đối không có gì để chê, coi như qua cửa. Lão nhàn nhạt nói: “Miễn lễ.”
Văn Mặc Nhi bèn khoanh tay đứng đó, không dám nhìn thẳng, cụp mí chờ phân phó.
Đúng lúc này, tiếng móng ngựa bên ngoài to dần, Cung Lâm Sách nhìn ra ngoài trướng.
Nhạc Uyên hiểu ý, mau chóng ra ngoài xem xét, rồi nhanh chóng quay lại, bẩm báo: “Chưởng môn, đại quân của Vương gia sắp lên đường.”
Cung Lâm Sách đứng dậy, bước ra khỏi bàn, đi tới bên cạnh Văn Mặc Nhi, chợt dừng bước, hỏi: “Có từng nghe nói đến Ngưu Hữu Đạo ở Nam Châu nước Yên chưa?”
Văn Mặc Nhi ngước đôi mắt sáng ngời nhìn ông ta rồi lập tức rũ xuống, cung kính đáp: “Có nghe nói một chút. Đệ tử không có nhiều tin tức, không biết nhiều.”
Cung Lâm Sách chỉ chỉ đống giấy trên bàn: “Xem xét tình hình một chút đi, bản toạ và Nhạc Trưởng lão đi tiễn Dung Thân Vương!”
“Vâng!” Văn Mặc Nhi cúi người lĩnh mệnh.
Cung Lâm Sách phất tay áo, nhanh chân đi ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo? Nhạc Uyên thầm nghĩ, lại liếc nhìn Văn Mặc Nhi, nghĩ một lát, như đoán được gì đó, rồi bước nhanh ra ngoài theo Cung Lâm Sách.
Trong trướng yên tĩnh không có ai, chỉ có tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, Văn Mặc Nhi nhìn bốn phía một chút, chậm rãi đi tới trước bàn, cầm một đống trang giấy, lật lật xem. Vừa nhìn, ba chữ “Ngưu Hữu Đạo” đã đập vào mắt, xem nội dung bên trong mới biết đây là tài liệu tổng hợp về Ngưu Hữu Đạo.
Nàng không biết Chưởng môn bảo mình xem cái này là có ý gì, nhưng biết Chưởng môn đã gọi mình tới đưa cho xem nhất định là có việc cho mình làm, nói không chừng là có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo này, bèn bình tĩnh lại xem xét nội dung bên trong…
Thiết kỵ Nam Châu tập kết, Thương Triêu Tông muốn suất quân tới Nam Châu toạ trấn, các thành viên quan trọng trong quân đều tới đưa tiễn.