“Đây không phải nơi nói chuyện, ta chờ ngươi bên ngoài.” Cách tấm rèm châu, Huệ Thanh Bình xoay người vứt lại một câu.
Ngô Công Lĩnh cười ha ha nói: “Bình Bình, trong mắt ta, đây là nơi nói chuyện tốt nhất, ngươi đừng giả vờ làm giá đáng tởm với ta, nếu thế thì đừng bàn gì nữa, ngươi cứ việc đi, ta không miễn cưỡng.”
Huệ Thanh Bình dừng bước, hai nắm tay trong tay áo rũ xuống siết chặt, cuối cùng vẫn không đi, quay trở lại, đẩy rèm châu tiến vào bên trong.
Thấy trên mặt Ngô Công Lĩnh một lần nữa tràn đầy đắc ý, lại còn có kiểu thô lỗ tục tằn không chịu được, trong lòng Huệ Thanh Bình đầy lửa giận.
Cũng không có gì khác để bàn bạc, bên Hàn quốc muốn bên này phối hợp với thế công của Hàn quốc, Ngô Công Lĩnh không từ chối nhưng có điều kiện, vẫn nhớ mãi không quên chuyện đó, muốn Huệ Thanh Bình lấy ông ta mới được. Ông ta sợ qua sông đoạn cầu nên muốn lấy được một tấm bảo hộ cấp bậc như Huệ Thanh Bình.
Đây đơn thuần chỉ là một cái cớ, màn bảo hộ thực sự của ông ta chính là thực lực ông ta đang nắm giữ trong tay, nhưng ông ta để mắt đến Huệ Thanh Bình, cóc ghẻ cứ nhất định phải ăn thịt thiên nga.
Thực ra bị Kim Tước ép bức, ông ta đã không còn đường để đi, kết quả cuối cùng tất nhiên là thuận theo, nhưng ông ta muốn giở trò, nhất định phải đạt được ước nguyện.
Dù thuận theo nhưng cũng rất dễ giở trò, một khi chiến sự phát sinh, ông ta hoàn toàn có thể phát tiết bất mãn, nếu ông ta không cố gắng hết sức, trên chiến trường chắc chắn Hàn quốc phải trả cái giá khá nhiều.
Kim Tước biết ông ta đang cố tình gây sự, cũng biết ông ta không dám không nghe theo, nhưng cho dù là Kim Tước hay triều đình Hàn quốc đều không bày tỏ ý kiến gì, để cho Thiên Nữ giáo tự xử lý. Với Kim Tước và triều đình Hàn quốc mà nói, hy sinh một trưởng lão Thiên Nữ giáo để giải quyết vấn đề chẳng đáng là gì.
Nhất là với Kim Tước mà nói, giá trị của Huệ Thanh Bình chưa chắc đã bằng một tên lính quèn dưới tay ông ta. Hy sinh một Huệ Thanh Bình để tướng sĩ Hàn quốc bớt chết đi vài người hoàn toàn đáng giá, cảm nhận cá nhân Huệ Thanh Bình như thế nào không quan trọng.
Thái độ của Kim Tước đối với những tu sĩ trong giới tu hành này thật chất không có cảm tình gì, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên xem trò vui.
Chuyện trong lòng Kim Tước nắm chắc, ba phái lớn của Hàn quốc chưa hẳn đã như vậy.
Huệ Thanh Bình có muốn tới không? Dĩ nhiên không muốn tới, nhưng Thiên Nữ giáo có suy tính lợi ích của riêng mình, không chỉ vì chuyện đánh Tống quốc, cũng có thể dựa vào việc lung lạc Ngô Công Lĩnh, sau khi Ngô Công Lĩnh chiếm được địa bàn nào thì dĩ nhiên cũng là của Thiên Nữ giáo.
Hy sinh một Huệ Thanh Bình có thể đổi được lợi ích lớn như vậy, Thiên Nữ giáo không có lý do không đồng ý. Huệ Thanh Bình không thể nào chống lại được lợi ích của cả môn phái, nhất là giờ bà ta đã mấy đi thân phận trưởng lão Thiên Nữ giáo.
Đương nhiên, Thiên Nữ giáo cũng cần thể diện, cũng muốn giữ đường lui cho Huệ Thanh Bình, nhưng muốn xem thử Huệ Thanh Bình có thuyết phục được Ngô Công Lĩnh không.
Người Thiên Nữ giáo tới, Ngô Công Lĩnh không gặp ai, tuyên bố chỉ muốn bàn với một mình Huệ Thanh Bình, chính là ở nơi này, cuồng vọng như vậy!
Huệ Thanh Bình sau khi bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Sau khi đánh được Tống quốc, cho ngươi địa bàn hai châu.”
Ngô Công Lĩnh hừ hừ cười lạnh: “Thương châu khởi binh, ta đã bị các ngươi đùa một lần, không muốn thấy cùng Nam châu khởi binh, mà lại tới Nam châu bình định, hại lão tử thê thảm. Không ăn được đồ vào miệng, giờ các ngươi có nói đông nói tây gì ta cũng không tin nữa đâu.”
Huệ Thanh Bình: “Môn quy Thiên Nữ giáo ngươi biết mà, đệ tử trong môn không thể lấy chồng!”
Ngô Công Lĩnh vung tay lên: “Bớt làm bộ đi, vì sao ngươi tới, ngươi biết ta biết, trong lòng Thiên Nữ giáo càng biết, đều vì lợi ích cả. Bớt giả vờ ngây thơ trước mặt lão tử đi, đám nữ nhân Thiên Nữ giáo các người sau lưng làm bao nhiêu chuyện xấu ngươi rõ hơn ta rất nhiều, làm kỹ nữ còn lập đền thờ, lừa gạt ai đây? Đừng lôi thôi nữa, giờ ta chỉ cần ngươi, còn chuyện sau này ta sẽ tự tranh lấy, những cái khác không cần dài dòng nữa, có nói xé trời cũng vô ích, ta nhất định phải có được ngươi!”
Huệ Thanh Bình mặt không thay đổi nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, đột nhiên quả quyết nói: “Được, ta đồng ý gả cho ngươi, nếu ngươi dám đổi ý, cẩn thận mạng chó của ngươi!”
Ngô Công Lĩnh tiện tay đặt vò rượu xuống, đứng dậy, chân trần đi tới trước mặt bà ta, cười tủm tỉm nói: “Sao dám đổi ý, thà ta không muốn sống nữa thì còn tạm được.”
Gương mặt tươi cười trước mặt khiến Huệ Thanh Bình cố nén buồn nôn: “Chuyện hôn sự phải giữ bí mật, giản lược hết thảy, có lẽ họ đã nói với ngươi rồi?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, để Mông Sơn Minh biết sẽ không hay.” Ngô Công Lĩnh liên tục gật đầu.
Thấy ông ta đồng ý, Huệ Thanh Bình xoay người rời đi.
Ai ngờ Ngô Công Lĩnh ở phía sau đột nhiên giang hai cánh tay ôm lấy bà ta, đôi tay còn sờ vào chỗ không nên sờ.
Huệ Thanh Bình chấn động, lập tức thi pháp đẩy ông ta ra, quay người tát một cái.
Chát! Một cái tát vang dội, Ngô Công Lĩnh gọn gàng nằm trên mặt đất, miệng mũi chảy máu.
“Muốn chết à?” Huệ Thanh Bình giận dữ mắng mỏ.
Ngô Công Lĩnh khó khăn bò dậu, lắc mạnh đầu, thất tha thất thểu chỉ vào Huệ Thanh Bình quay người rời đi. “Hôm nay lão tử đơn độc hẹn gặp nàng là muốn nếm thử mùi vị trưởng lão Thiên Nữ giáo như thế nào, nàng có gan thì thử đi đi, ra khỏi cánh cửa này, lão tử sẽ cho Thiên Nữ giáo nàng biết cái tát này có hậu quả gì!”
Huệ Thanh Bình dừng bước, hai quyền nắm chắc dưới tay áo run lẩy bẩy.
Thấy bà ta không đi, Ngô Công Lĩnh lại xông tới, vung cánh tay ôm chặt, cố gắng siết chặt để bớt choáng váng, trong tai vẫn còn tiếng ong ong.
Huệ Thanh Bình cố nén kích động muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã đồng ý gả cho ngươi!”
“Bớt làm bộ đi, tưởng ta dễ gạt à? Chưa ăn được vào miệng, gả trên danh nghĩa cho lão tử thì được ích gì? Không phải hôn sự giản lược sao? Có thể làm luôn hôm nay không, ai cũng đem thành ý ra là được!” Ngô Công Lĩnh nói rồi cúi người bế Huệ Thanh Bình, bước nhanh đến cạnh giường định đặt người lên giường, đúng là điên cuồng không sợ chết nữa.
Sau khi trời tối, Ngô Công Lĩnh quần áo không chỉnh tề mới vui vẻ hớn hở bước ra khỏi phòng, lão đại nửa mặt bị đánh sưng vù, để lại căn phòng im ắng sau lưng...
Kinh đô nước Tống. Trong thâm cung, một nữ tử mặc cung trang ngồi lặng trước gương sáng trên bàn trang điểm, tựa như một đóa sen trắng thanh nhã.
Đám cung nữ tùy tùng chải tóc cho nàng, nàng lắc đầu. Vẽ mày cho nàng, nàng lắc đầu. Đeo trang sức cho nàng, nàng cũng lắc đầu.
Nàng chẳng cần gì cả, tóc dài xõa xuống vai, mặt mộc không trang điểm, lẳng lặng ngắm mình trong gương.
Dù để mặt mộc không điểm trang nhưng vẫn khó nén phong thái tài hoa độc nhất vô nhị, vẫn xinh đẹp động lòng người, chỉ duy ánh mắt ảm đạm là khiến người ta thương tiếc.
Nàng tên là A Tước, là phi tử mà Hoàng đế nước Tống - Mục Trác Chân sủng ái nhất. Theo như lời đồn khắp cung thì người nhận được ngàn vạn sủng ái chính là nàng.
Nàng không cần gì cả, khiến đám thị nữ thấp thỏm lo âu. Bọn họ lén nhìn nam tử phía sau bức rèm.
Sau rèm, Mục Trác Chân lộ diện vẫy tay, đám thị nữ yên lặng lui xuống.
A Tước cũng đứng dậy, chầm chậm rời đi. Khi đi ngang qua Mục Trác Chân, nàng giống như không nhìn thấy hắn ta.
Mục Trác Chân đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng, đau khổ mà nói: "Tước nhi, người khổ sở nhất chính là trẫm. Sự sống chết của hơn hai triệu tướng sĩ, nếu như trẫm không đồng ý, cả trong lẫn ngoài cung thành sẽ nói nàng hại nước hại dân, họ sẽ ép nàng phải chết, trẫm không còn lựa chọn nào khác!"
Đối mặt với yêu cầu xấc xược của Thương Kiến Hùng, sau khi xác nhận Mông Sơn Minh bên kia sẽ nghe theo, cuối cùng nước Tống đành thỏa hiệp. Mục Trác Chân bằng lòng giao ra nữ nhân mình sủng ái nhất, còn nước Yến thì nhượng bộ với điều kiện khác, một trăm triệu kim tệ hóa thành ba mươi triệu, một trăm ngàn xe lương thực biến thành ba mươi ngàn xe.