Dường như Tử Bình Hưu hiểu ra gì đó, nhưng vẫn không hiểu: “Điều này liên quan gì đến Ngưu Hữu Đạo?”
Giả Vô Quần: “Thừa tướng đừng quên, căn cứ theo bên Vạn Thú môn trả lời, người chạy đến đòi Vạn Thú môn cho câu trả lời là người của ba phái lớn Yến quốc! ngược lại, người ngay từ đầu đã nắm chắc quân Yến có thể lật ngược thế cờ rất có thể không phải người của ba phái lớn Yến quốc!”
Một câu làm người trong mộng bừng tỉnh, Tử Bình Hưu bừng tỉnh.
“Đương nhiên, cũng có thể là người của ba phái lớn Yến quốc đang cố ý tê liệt Vạn Thú Môn, trên thực tế phía sau có động tác khác. Nhưng ta tính toán thử thời gian xảy ra chuyện, kết hợp với vài tình huống thực tế, chẳng hạn nhân số, lượng thuốc... Càng nghĩ càng thấy khả năng ba phái lớn Yến quốc đang che giấu tai mắt mọi người không lớn.”
“Đương nhiên, cái này cũng không thể chứng tỏ là Ngưu Hữu Đạo làm, hoàn toàn có thể là những người khác, nhưng ta luôn cảm thấy hắn hiềm nghi lớn nhất, vẫn nghi ngờ hắn âm thầm ra tay, vẫn là câu nói kia, ta không cho rằng hắn có thể ngồi nhìn Mông Sơn Minh thất bại mà mặc kệ.”
“Nếu suy đoán của ta sai sót thì cũng thôi, nếu không may nói đúng, căn cứ vào thời gian xảy ra chuyện để suy tính, rất có thể người nắm giữ bí pháp này trong nội bộ Vạn Thú môn đã bị Ngưu Hữu Đạo thu mua. Theo lý thuyết khả năng thu mua không lớn, nếu thật sự bị hắn thu mua, việc này không thể coi thường, đây chính là cái thóp rất lớn, rất có khả năng người này đã bị Ngưu Hữu Đạo khống chế. Đáng tiếc ta không có cách nào nắm được tình hình động thái người trong Vạn Thú môn, nếu không ta có thể thử nghiệm chứng suy đoán của ta!”
“Muốn Vạn Thú môn đưa ra tình hình nhân lực nội bộ không có khả năng lắm.” Tử Bình Hưu lắc đầu, khoát tay, ra hiệu không cần có suy nghĩ này, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, buông tiếng thở dài: “Ngay cả thi thể cũng không cướp về được, bên Thuần Nhi...”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài có một hạ nhân chạy tới, hô to gọi nhỏ nói: “Thừa tướng, thừa tướng, tiểu thư nàng, tiểu thư nàng...”
Tử Bình Hưu và Giả Vô Quần đồng thời bật dậy kinh hãi, hai người lần lượt chạy ra ngoài.
Giả Vô Quần hơi tỉnh táo hơn một chút, kéo vạt áo hạ nhân kia lại hỏi trước tình hình rồi mới chạy đi.
Biết tin Trần Thiếu Thông chiến tử, trong phủ thừa tướng là một màu trắng toát.
Trong viện của ái nữ phủ thừa tướng, hạ nhân lui tới tay chân luống cuống, lúc Tử Bình Hưu chạy vào trong phòng, trên xà ngang treo một tấm lụa trắng rất bắt mắt, có thể nói nhìn thấy mà giật mình!
Phu nhân thừa tướng đã bất tỉnh, đang được cấp cứu.
Còn trên giường là một phụ nhân đang nằm yên, trên cổ hằn vết dây.
Một tu sĩ đứng bên cạnh, mặt mày khó xử nói với Tử Bình Hưu đang xông đến: “Phát hiện chậm, đã đi rồi.”
“Ngươi...” Tử Bình Hưu chỉ vào nữ tử trên giường, trong nháy mắt hai mắt đỏ hồng, run rẩy nói: “Đứa con gái bất hiếu ngươi, không nghĩ đến ơn dưỡng dục của phụ mẫu, lại... lại...” Cả người lại lung lay sắp đổ, may mắn người bên ngoài kịp thời đỡ lấy, tu sĩ nhanh chóng giúp ông ta lấy lại nhịp thở.
Nhìn người trên giường, Giả Vô Quần nhíu mày buông tiếng thở dài, lại tìm người để tìm hiểu sự việc, hỏi sao biết tiểu thư tâm trạng không ổn mà không trông coi kỹ?
Nha hoàn phụ trách hầu hạ khóc, nói tiểu thư nói mệt muốn nghỉ ngơi một lát, đuổi các nàng ra ngoài, ai ngờ tiểu thư lại không nghĩ thông như vậy, lúc mở cửa đã thấy tiểu thư cả người thẳng tắp treo trên xà nhà, suýt nữa đã dọa các nàng hồn phi phách tán.
Sau khi hỏi xong, Giả Vô Quần kéo quản gia một bên hỏi: “Hai đứa con của tiểu thư đâu?”
Quản gia nói: “Tiểu thư sợ hài tử nhất thời không tiếp nhận được cái chết của phụ thân nên bảo người đưa hài tử đến sơn trang ngoài thành du ngoạn rồi.”
Giả Vô Quần buông tiếng thở dài: “Xem ra tiểu thư sớm có ý muốn rời đi, tiểu thư với đại tướng quân tình cảm thắm thiết, là ta sơ sót. Hài tử tạm thời cũng không cần đón về, để chúng ở ngoài chơi thêm một thời gian, phái người bảo vệ tốt, đừng lại để hài tử xảy ra chuyện.”
“Được được được! Trong nhà từ trên xuống dưới đều hoảng hồn, ta cũng rối tung lên, trước hết vẫn nên tỉnh táo lại đã, có gì không đúng mong tiên sinh nhắc nhở lão nô một tiếng.” Quản gia cảm thấy nhắc nhở đúng, liên tục gật đầu đồng ý, sau đó lau nước mắt nhìn từng chủ tử ngã xuống nói.
Giả Vô Quần vỗ vỗ vai lão, ra hiệu cho lão ra ngoài làm việc đi, sau đó vào trong phòng kiểm tra kỹ xung quanh, thấy trên bàn có một phong thư liền rút ra xem, phát hiện là di ngôn của nữ chủ nhân trong phòng, người trong nhà ai nấy đều rối loạn nên không ai chú ý tới.
Nội dung di ngôn đại khái là cảm thấy mình gả cho Trần Thiếu Thông là một cái sai lầm, là mình hại Trần Thiếu Thông, hối hận vì năm đó không nên nghĩ đủ mọi cách ép Trần Thiếu Thông cưới nàng ta, muốn phụ mẫu đại nhân tha thứ mình bất hiếu, muốn phụ thân nể tình thân chiếu cố hai đứa trẻ, mình đi theo Trần Thiếu Thông...
“Rõ ràng đã nhìn ngươi trưởng thành, nha đầu ngốc, Trần Thiếu Thông có tài đức gì mà có thể khiến ngươi tình cảm sâu đậm như vậy, ngươi bảo phụ mẫu ngươi làm sao chịu nỗi đây? chỉ trách ta năm đó trở về muộn, nếu có thể ngăn thừa tướng sớm một chút, ngươi cũng không đi tìm hắn để trút giận... Vừa gặp lang quân sai lầm cả đời, nghiệt duyên!” Giả Vô Quần nhìn bức thư thổn thức lắc đầu.
Trần Thiếu Thông bị diệt toàn quân dẫn đến ảnh hưởng to lớn đối với Tống quốc.
Nói chính xác hơn, bóng ma khó quên Mông Sơn Minh đã từng mang đến cho Tống quốc đã một lần nữa kéo đến trên bầu trời Tống quốc.
Trên dưới Tống quốc nghe đến đã biến sắc, lúc bách tính bàn tán không thể tránh khỏi nhắc đến nỗi nhục Mông Sơn Minh mang đến cho Tống quốc năm đó, có điều lần này càng thê thảm đau đớn hơn mà thôi!
Thắng thua trong chiến tranh không thể trách tội kẻ địch quá mạnh, huống hồ kẻ địch không phải quá mạnh, huống hồ Tống quốc tự lựa chọn khơi mào chiến tranh, là Tống quốc xâm lấn Yến quốc trước, chỉ có thể nói chiến lược của Tống quốc xảy ra vấn đề, thân là Đại đô đốc La Chiếu khó có thể thoát tội.
Trong lúc nhất thời, trên triều đình bắt đầu công kích La Chiếu như thủy triều oanh liệt, trách La Chiếu liều lĩnh khinh địch, nói gì mà đã nói trước Mông Sơn Minh không thể coi thường. Thậm chí có người nói Mông Sơn Minh đại khai sát giới là vì bị La Chiếu chọc giận, chỉ trích La Chiếu “ngựa trắng tặng quà” giống như hành vi khiêu khích thiếu trách nhiệm của đứa trẻ ba tuổi.
Áp lực của Tống hoàng rất lớn, chiến lược của La Chiếu thúc đẩy là nhờ ông ta ra sức ủng hộ, bây giờ ông là người cảm nhận cảm giác bị cắn ngược lớn nhất.
Tuy ai cũng nói cảm nhận được ý đồ chiến lược của Mông Sơn Minh, chưa chắc đã khiến Tống quốc diệt quốc, nhưng ai dám cam đoan sẽ không có gì bất ngờ xảy ra?
Ba phái lớn của Tống quốc cũng rơi vào bất an...
“Chuyện này mọi người thấy thế nào?” Tây Hải Đường đứng giữa chính điện nhìn mọi người xung quanh.
Lúc này Nhạc Uyên từ trong bước ra, ba phái lớn của Yến quốc đã đưa ý kiến sang, trong tay cầm nhân chứng vật chứng, Vạn Thú môn thì khó mà khống chế hoàn toàn nữa, ban nãy vừa mới bị Nhạc Uyên sỉ nhục một phen.
Bên triều đình Tống quốc cũng truyền tin tới, cũng đồi Vạn Thú môn câu trả lời, hỏi Vạn Thú môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, Triều Kính chợt lên tiếng: “Chưởng môn, có phải trong nội bộ chúng ta có người tiết lộ bí pháp lẩn tránh thú triều không?”
Lời này vừa nói ra, cả đám người trong điện đều ồn ào, người nắm bí pháp kia trong nội bộ Vạn Thú môn thực ra cũng không nhiều.
Các loại bí thuật trong nội bộ Vạn Thú môn không phải ai ai cũng tinh thông, các đệ tử được phân chia dựa theo chức trách ai nấy tinh thông một môn, chủ yếu là đề phòng có người lẫn lộn vào cũng không thể học được các sở trường được, loại bí pháp kia trừ vài đệ tử chuyên làm việc này cũng chỉ có mấy trưởng lão ở đây đủ cấp bậc, có tư cách lướt qua các loại bí thuật.