Ông ta chần chừ một chút rồi nói: “Nếu không phải là Tam Đại Phái ép buộc, xem ra Ngưu Hữu Đạo là có ý định lâu dài, cũng là, lấn át danh tiếng của Tam Đại Phái không phải là chuyện tốt, sẽ chọc cho Tam Đại Phái không vui.”
Gián tiếp chỉ rõ mục đích của Ngưu Hữu Đạo, phủ định cách nói rằng Ngưu Hữu Đạo ít xuất hiện.
Thương Triêu Tông lườm đối phương một cái, ông ta không phải kẻ ngốc, sao có thể không cảm nhận được Hoàng Liệt đang thừa cơ nói xấu Ngưu Hữu Đạo, trong lòng có tiếng khinh thường, ngươi cho rằng Đạo gia giống các ngươi hay sao?
…
Quân Tống lui về binh mã tạm nghỉ ngơi, La Chiếu vừa mới vào một trạm dừng chân bỏ hoang, Tô Nguyên Bạch của Lăng Tiêu Các cầm tin tức đi vào, thông báo: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức của phu nhân, nhưng đã tăng số nhân thủ đi tìm kiếm trên tất cả các đại lộ, hy vọng có thể tìm thấy.”
Trần Thiếu Thông đại bại trước Mông Sơn Minh, thật không dễ dàng gì mới nghe được tin tốt, mà tin xấu lại đến ngay sau đó, vợ của mình đã mất tích.
Đi tới đi lui, quanh quẩn một hồi, La Chiếu buông tiếng thở dài: “Trên đường không thấy, nàng ấy đi đâu được chứ?”
Gã ta và phu nhân Phùng Quan Nhi hết mực yêu thương nhau, trong lòng thực sự lo lắng cho an toàn của Phùng Quan Nhi, việc nước việc nhà cùng lúc chồng chất lên nhau khiến tâm trạng gã ta nặng nề cực độ.
Một lộ mười vạn quân cấp tốc tìm tới các đệ tử Lăng Tiêu Các đang giữ nhà hộ viện ở kinh thành, bọn họ đã nhanh chóng tới bên này, đã gặp mặt người của bên này, được biết Phùng Quan Nhi chưa tới bên này, lại đi vòng lại đi tìm, Tam Đại Phái cũng cho thêm người đi vòng lại tìm kiếm.
Các đệ tử của Lăng Tiêu Các trong lúc đi tìm không gặp người của bên này thì tốt hơn, Phùng Quan Nhi có khả năng còn ở trên đường, đụng đầu không gặp người, ngược lại để lòng người thêm lo lắng.
Đông Ứng đến nói: “Đại đô đốc không cần lo lắng, phu nhân chưa từng tới bên này, chắc là không quen đường nên đã đi rẽ vào đâu đó rồi, phu nhân mặc dù không phải là tu sĩ, nhưng thân thủ lại bất phàm, đạo tặc tầm thường và loạn dân cũng không làm gì được phu nhân, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Đây thuần túy chỉ là lời nói trấn an tinh thần.
La Chiếu lo lắng lắc đầu: “Quan Nhi hồ đồ, nữ nhi như nàng ấy chạy vào vùng chiến loạn không phải là là thêm loạn hay sao?”
Nếu là thân nam nhi thì cũng không nói làm gì, nhưng lại là thân nữ nhi, tướng mạo đẹp động lòng người, nếu như rơi vào tay của bọn ác nhân, gã ta thực sự là không dám tưởng tượng đến hậu quả kia.
Tô Nguyên Bạch an ủi nói: “Phu nhân nghe nói chiến sự bất lợi, lo lắng cho đô đốc, có thể là sợ các đệ tử Lăng Tiêu Các của ta không chịu dốc hết sức, cũng là muốn dùng thân phận của mình đến giúp đại đô đốc, cho nên lén chạy đi, tình nghĩa của phu nhân đối với đại đô đốc ai cũng có thể chứng giám, phu nhân cũng là có ý tốt.”
La Chiếu thở dài nói: “Ta biết nàng ấy có ý tốt, nhưng nàng ấy cũng không xem đây là lúc nào rồi, nếu nàng ấy mà rơi vào tay quân địch thì phải làm sao đây?”
Tô Nguyên Bạch khoát tay nói: “Đại đô đốc lo lắng quá rồi, rơi vào tay quân địch ngược lại có thể được an toàn, chỉ cần biết rằng đó là phu nhân của đại đô đốc, quân địch chắc chắn sẽ không đối xử quá đáng, Mông Sơn Minh có đại khai sát giới lần nữa cũng không đến mức làm gì với phu nhân, như vậy rõ ràng là vô liêm sỉ rồi, Mông Sơn Minh không đến mức như thế, cùng lắm là giam giữ phu nhân thôi. Còn về những kẻ xấu khác, cũng chưa chắc, đầu tiên, thường không có tu sĩ nào dám vào khu vực đại quân giao chiến, sớm đã dọn bãi trốn tránh, mà loạn dân quy mô lớn cũng không dám chạm đến hai quân mũi nhọn, cùng nhau tản đi tứ phía, còn lại rải rác loạn dân, như Đông huynh nói, thân thủ của phu nhân có thể ứng phó được, cho nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
La Chiếu: “Nếu rơi vào tay quân địch, nếu quân địch lấy nàng ấy ra uy hiếp, bắt ta chọn giữ nàng ấy và đất nước thì ta biết lựa chọn thế nào đây?”
Thường Phi lên tiếng nói: “Điểm này đại đô đốc cứ việc yên tâm, Mông Sơn Minh chắc cũng biết, chiến tranh giữa hai nước, muốn mang nữ nhân ra để uy hiếp thì sẽ chẳng đạt được cái gì hết, loại chuyện này đã không còn là chuyện đô đốc có thể làm chủ được, ông ta không đến mức làm chuyện không nịnh hót thì lẳng lơ, hơn nữa, phu nhân không chỉ là phu nhân của đại đô đốc mà còn là cháu gái của chưởng môn tiền nhiệm của Lăng Tiêu Các, Tam Đại Phái có thể tìm Tam Đại Phái của nước Yến đòi người. Tam Đại Phái nước Yến không đến mức đem lợi ích chiến tranh giữa hai nước biến thành thù riêng không biết xấu hổ, tuyệt đối sẽ thả người.”
La Chiếu thở dài: “Chư vị nói có lý, nhưng biết vợ chi bằng biết chồng, Quân Nhi nàng ấy… nàng ấy không hiểu đạo lý đó, điều ta lo lắng là nàng sợ ảnh hưởng đến ta, ta lo nàng sợ quân địch đem nàng ra uy hiếp ta, bởi vậy mà giấu diếm thân phận của mình không chịu tiết lộ, như vậy, rất có thể ép nàng ấy đến mức tuyệt đường!”
Nghe xong lời này, mấy người nhìn nhau, trong lòng đều trở nên nặng nề theo.
Phùng Quan Nhi nếu rơi vào tay địch mà lại không chịu dùng thân phận của mình để làm bùa hộ mệnh, một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành rơi vào tay một lũ nam nhân như sói như cọp sẽ có kết cục gì, chắc chắn có thể tưởng tượng ra được, một khi quân địch ép quá mức, thì thật sự còn không thể tưởng tượng ra.
Đối mặt với toàn bộ nỗi lo nước nhà, La Chiếu cũng không có các nào, gã ta không thể mặc kệ mà vứt bỏ những chuyện trong tay, quay đầu lại hỏi: “Chư vị, hy vọng nàng ấy chỉ là đi nhầm đường, việc này vẫn là không nên tiết lộ ra ngoài thì hơn, tiếp tục bí mật tìm kiếm.”
Tô Nguyên Bạch nói: “Đại đô đốc yên tâm, việc này ngay từ đầu đã không để lộ ra rồi, ngay từ đầu đều bí mật tìm kiếm, không dám để lộ bất kì tin tức gì, chính là sợ người có mưu đồ vào sinh sự.”
Đúng lúc này, Văn Du đột nhiên xông vào: “Đại đô đốc!”
Mấy người quay đầu lại nhìn, thấy hắn đã đứng ở đó, bộ dạng cứ như đang muốn nói lại thôi, sắc mặt rất khó coi.
Ai vừa nhìn đã biết lalf không có chuyện gì tốt đẹp, một suy nghĩ không ổn dấy lên trong lòng mọi người, chẳng lẽ Phùng Quan Nhi thực sự đã xảy ra chuyện?
Yết hầu của La Chiếu chuyển động, rất khốn khổ nói: “Chuyện gì?”
Văn Du trình ra tình báo trong tay, nhắm mắt lắc đầu nói: “Trần Thiếu Thông chiến bại! Toàn quân bị tiêu diệt, bốn mươi vạn binh mã tính cả mười vạn dân phu đều chết trong tay địch! Trần Thiếu Thông chiến bại không chịu chạy thoát, rút kiếm tự vẫn để tạ tội!”
“Cái gì?” La Chiếu nghẹn ngào kêu lên kinh động, như bị sét đánh.
“Sao có thể như vậy? Không phải đã có Vạn Thú môn ra tay tương trợ sao? Lần trước còn đánh bại Mông Sơn Minh, hôm nay sao lại…” Tô Nguyên Bạch không thể tin nổi, bước đến đoạt lấy tình báo cầm lên xem, Thường Phi và Đông Ứng Lai cũng nhanh chóng vây tới xem.
La Chiếu lảo đảo vịn vào bàn, chầm chậm ngồi xuống, chiến giáp trên người tựa như trở nên nặng nề đến lạ, áp gã ta đến mức không thể thể nổi, sắc mặt rất khó coi.
Trong nhà có loạn, vốn là rất lo lắng cho an nguy của thê tử, hôm nay lại nghe thấy tin dữ như vậy, đả kích đối với gã ta không thể nói là không lớn được.
Hiện tại chuyện của thê tử đã có thể gác sang một bên, việc bây giờ phải lo lắng là cả một đất nước nên làm gì, 200~300 vạn quân này phải làm sao để thuận lợi rút về.
Chiến lược hôm nay của Mông Sơn Minh tất cả mọi người đều đã biết, không thể rõ ràng hơn được nữa, nhất định muốn ngăn cản gã ta rút về.
Một khi Mông Sơn Minh không còn lo về việc cố thủ đông vực sông, lúc trước Mông Sơn Minh khó sang sông, gã ta cũng khó sang như vậy.
Đông Ứng Lai đoạt chiến báo về tay, run run quay đầu lại nói: “Chuyện gì thế này? Đây rốt cục là chuyện gì? Quân Yến thế nào cũng không sợ bí pháp của Vạn Thú môn? Đại đô đốc, ngài nhìn xem!” Đi đến trước mặt trình lên cho La Chiếu.