Ngưu Hữu Đạo:
"Lúc trước loài chim của Vạn Thú môn trúng ôn dịch gây loạn, từng có hai mươi đến ba mươi con cỡ lớn bị nổ chết, nhưng theo như bốn người này nói, đó không phải là ôn dịch gì, mà là có điều khác thường. Có người trong Vạn Thú môn muốn kiếm một món tiền của phi nghĩa, ngầm động tay động chân, dựa vào danh nghĩa ôn dịch trộm lấy năm con chim cỡ lớn. Ha ha, năm con chim cỡ lớn không phải là số lượng nhỏ. Người sư huynh trong số bốn người kia chính là người vẫn luôn tham dự trong đó. Sau đó có người muốn giết người diệt khẩu, không khéo sao lại bị ta cứu được."
Triều Kính nghi ngờ, lúc trước đã cảm thấy việc ôn dịch này tới quá đột ngột, lẽ nào thực sự có vấn đề gì, bèn trầm giọng nói:
"Ta không hiểu ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không phải ngài ở hậu trường sai khiến sao?"
Triều Kính cả giận nói:
"Thứ khốn kiếp, lão phu há có thể mặc cho ngươi tùy tiện vu oan. Ôn dịch chết bao nhiêu con chim đều có thể tra ra được, từ đâu ra trộm cắp!"
"Thật sao?" Ngưu Hữu Đạo lộ vẻ trào phúng, ngẩng đầu nhìn lên trời, giơ tay ra hiệu lên không trung.
Con chim đang xoay quanh trên trời đột nhiên lao xuống, trong bay vù qua bầu trời hẻm núi thì có một bóng người rơi xuống.
Ngưu Hữu Đạo nhấc tay thi pháp nâng lên đỡ, để thế rơi của người kia chậm lại, sau đó bắt lấy cổ của người này, để cho người này đứng trước mặt mình, đẩy đẩy cổ, hỏi:
"Khâu Vấn Hiền, Triều trưởng lão có nhận ra đệ tử này?"
Triều Kính quan sát kỹ người tới, nói thật, ông ta nào có thể nhớ kỹ tất cả đệ tử bên dưới, nhưng đã từng gặp mặt, có thể xác nhận là đệ tử của Vạn Thú môn.
Khâu Vấn Hiền đã rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo thì nhận ra Triều Kính. Vừa thấy Triều Kính, trong mắt gã lập tức trào lên vẻ khủng hoảng.
Đột nhiên ra khỏi nơi bị giam giữ, không ngờ là được dẫn tới gặp vị trưởng lão này.
"Khâu Vấn Hiền, lúc Vạn Thú môn phát sinh ôn dịch, các ngươi nhân cơ hội làm gì, còn không thành thật khai báo cho Triều trưởng lão?"
Ngưu Hữu Đạo đẩy người tới phía Triều Kính, cũng vẫy vẫy tay chứng minh chính mình không uy hiếp. Đối phương có thể cứu người bất cứ lúc nào.
Nhưng mà Khâu Vấn Hiền lảo đảo đi được vài bước đã sợ đến nhũn chân, ngã quỵ xuống đất, tỏ vẻ hoảng sợ nhìn Triều Kính.
Một bóng ma to lớn vẫn chiếm lấy nội tâm của gã mãi không tiêu tan. Lúc trước gặp nạn, gã sao có thể không biết là do Triều Thắng Hoài muốn giết gã diệt khẩu. Sau lưng có phải do Triều Kính sai bảo hay không còn chưa thể xác định, nhưng Triều Thắng Hoài vẫn lấy danh Triều Kính nói cái gì mà sau khi chuyện thành công chính là người mình, có thể giúp gã đặt chân trong Vạn Thú môn.
Sau khi bị người cướp đi, gã thực ra không muốn về lại Vạn Thú môn, nhưng mà làm quân cờ rơi vào tay người khác, làm sao có thể mặc gã lựa chọn?
Người nắm lấy vận mệnh của gã là người chơi cờ phía sau, số mệnh của gã không thuộc về bản thân gã.
Triều Kính âm trầm nhìn gã. Triều Kính cũng không muốn lơ mơ không hiểu rõ chuyện, nhân cơ hội này cũng muốn làm rõ chuyện ôn dịch rốt cục là gì, bèn trầm giọng hỏi:
"Ngươi là Khâu Vấn Hiền?"
Khâu Vấn Hiền nơm nớp lo sợ bò lên, quỳ xuống, lo sợ tát mét mặt mày dập đầu nói:
"Đệ tử Khâu Vấn Hiền, bái kiến trưởng lão!"
Triều Kính gằn từng chữ:
"Ôn dịch phát sinh, hơn hai mươi con chim cỡ lớn nổ chết, có phải ngươi biết phía sau việc này là gì không?"
Khâu Vấn Hiền hoảng loạn, là Triều Thắng Hoài muốn giết gã diệt khẩu! Mà Triều Thắng Hoài lại là cháu của Triều Kính, việc này bảo gã làm sao mở miệng?
Triều Kính:
"Nói rõ ràng mọi chuyện cho ta, nói!"
Chữ cuối cùng gần như là hét lên.
Khâu Vấn Hiền sợ run cả người, bò dưới đất nói:
"Là Triều Thắng Hoài sai khiến đệ tử làm, khi Linh Hóa cốc xảy ra chuyện thì..."
Gã thấp thỏm lo âu kể lại chuyện Triều Thắng Hoài sai khiến thế nào, mấy người lại làm sao để che giấu tai mắt người ngoài, ăn cắp, tiêu hủy thi thể lũ chim.
Triều Kính nghe mà cơ mặt run bần bật, trong đầu đã liên tưởng đến chuyện xảy ra sau đó tại tổ chim trên Tụ Linh sơn. Từ đó ông ta đoán được mục đích, đó là trộm lấy thi thể thật, đổi trắng thay đen!
Khâu Vấn Hoài quỳ dưới đất nói xong, nghẹn ngào ngẩng đầu:
"Đệ tử ban đầu cũng không biết Triều Thắng Hoài muốn làm gì, sau đó Triều Thắng Hoài gạt chúng đệ tử xuống núi, muốn giết chúng đệ tử diệt khẩu. Đệ tử và Thần Bình, Cao Lam, Lưu Định An gặp rủi ro, hỏi ý nhau mới biết Triều Thắng Hoài trộm chim nên đã sắp xếp trước đối với mấy người đệ tử..."
Gã thuật lại những chuyện những điều hỏi được từ người khác, chắp vá lại câu chuyện hoàn chỉnh.
Còn về tác dụng của Ngưu Hữu Đạo trong chuyện này, gã hoàn toàn không biết. Triều Thắng Hoài không nói cho bọn gã biết, cũng sẽ không nói cho biết là có người ngoài tham gia. Nếu biết có người ngoài, lúc trước mấy người bọn gã cũng không dám giúp Triều Thắng Hoài làm chuyện đó.
Điều duy nhất có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo mà gã biết là mấy người bọn gã cuối cùng rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo.
Triều Kính như bị sét đánh trúng đầu, gương mặt đen như đít nồi.
Đó không chỉ là chuyện năm con chim, mà là tổn thất hai mươi mấy con chim cỡ lớn, giá trị trên trời. Vì việc này, trưởng lão Linh Hóa cốc và Tụ Linh sơn đều bị xuống đài. Đã có hai vị trưởng lão phải chịu trách nhiệm mà xuống đài, không ngờ sau lưng hóa ra lại do cháu của ông ta điều khiển.
"Chà chà!"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói:
"Đặc sắc! Thật sự là đặc sắc! Một Triều Thắng Hoài dám xòe tay che trời ở Vạn Thú môn, gây ra chuyện khiến người nghe cũng phải kinh hãi, còn sắp xếp tinh xảo như vậy. Nếu như nói sau lưng không có chỗ dựa cho gã, chỉ e không ai tin tưởng một tên đệ tử dám làm ra chuyện như vậy. Triều trưởng lão, ngài nói xem?"
Hai má Triều Kính giật giật nói:
"Ngươi muốn dùng chuyện này uy hiếp ta? Vô dụng! Việc này không có bất cứ quan hệ gì tới ta. Vạn Thú môn sẽ điều tra rõ!"
"Tra ra? Ha ha..." Ngưu Hữu Đạo bật cười, lắc đầu rồi nói: "Triều trưởng lão tại sao lại ngây thơ như vậy đây? Đương nhiên là hiện tại ta đã tới, việc này có thể tra xét rõ ràng hay không cũng toàn bằng vào ý muốn của Triều trưởng lão, xem xem Triều trưởng lão có muốn kết bạn với ta hay không. Nếu là bạn bè thì chuyện này sẽ không liên quan tới Triều trưởng lão, còn nếu không phải bạn bè, chuyện này Vạn Thú môn xử lý như nào, cũng không liên quan tới ta."
Trong mắt Triều Kính xuất hiện sự tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, rồi chầm chậm đi tới gần hắn.
Lão đã nghe qua rất nhiều lời đồn về người này thế nhưng hôm nay mới biết được người này thật sự là bất phàm, lại còn dám một thân một mình chạy tới địa bàn của Vạn Thú môn uy hiếp trưởng lão của Vạn Thú môn là lão, khí độ bình tĩnh tự nhiên của hắn cũng không phải là người bình thường có thể sánh bằng.
Khi thấy ánh mắt của đối phương rất hung ác thì Ngưu Hữu Đạo đưa tay cầm chuôi kiếm, tay còn lại thì cầm ra một tờ phù triện, nói tiếp bằng giọng bình tĩnh: "Làm người, vẫn không nên kích động thì tốt hơn! Nếu như ta đã dám tới đây thì phải có chuẩn bị từ trước, không thể nào là một mình tới đây được, ta tin tưởng Triều trưởng lão cũng không phải là một người đi tới chứ."
Thiên Kiếm phù! Con ngươi của Triều Kính co lại, ý nghĩ xấu vừa xuất hiện trong đầu bị lão ta đè xuống, thế nhưng lão ta vẫn giơ tay lên đập xuống, đập lên trên đầu của Khâu Vấn Hiền.
Bẹp! Đầu óc nát bét, Khâu Vấn Hiền còn không kịp phát ra bất cứ tiếng động nào đã chết rồi.
Thế nhưng giết cũng không có tác dụng gì, Triều Kính có thể chối bỏ rằng không phải là mình giết.
Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý lắm, sắc mặt không thay đổi chút nào bởi vì hắn đã quen với việc có người chết trước mắt rồi, chỉ cảm thán vài tiếng: "Đáng tiếc, thế nhưng cũng không sao cả, trên tay của ta còn có mấy người nữa, chỉ cần Triều trưởng lão vui vẻ thì ta sẽ đưa bọn họ tới Vạn Thú môn, cho Triều trưởng lão giết tới sướng tay thì thôi.”