Trong nước Tống, quân Yến cũng vẫn đang lo liệu cho chiến lược trước đó, tiếp tục khuếch tán sự hỗn loạn, ngẫu nhiên sẽ có trọng binh xâm nhập tập kích, làm gia tăng sự hoang mang, lo sợ.
Đại tướng quân nước Tống - Trần Thiếu Thông tập hợp bốn trăm ngàn nhân mã, tiến về phía trước nghênh chiến với quân Yến, muốn ngăn chặn quân Yến ngang ngược, giúp đại quân của La Chiếu tranh thủ thời gian rút lui.
Vừa mới bắt đầu, tốc độ hành quân của nhân mã Trần Thiếu Thông rất chậm, sau đó đột nhiên tăng tốc áp sát nghênh đón quân Yến.
Hành động này khiến quân Yến cảnh giác cao độ, nhân mã quân Yến phân tán bắt đầu khẩn cấp điều chính.
Bên trong quân trướng, mấy lộ chư hầu của quân Yến khẩn cấp chạy đến hội hợp để thương nghị.
"Nước Tống, bao gồm cả nhân mã của ba lộ chư hầu thì quân chủ lực tộng cộng có sáu triệu, tấn công vào nước Yến ta có ba triệu, hai triệu nhân mã ở đô phòng ngự đã bị ta tiêu diệt, ở biên giới nước Hàn có một triệu nhân mã được bố trí ở đó. Nói cách khác, bên trong nước Tống gần như không có quân chủ lực, Trần Thiếu Thông suất lĩnh bốn trăm nhân mã, đều là người vớ vẩn của các châu phủ, trong đó có không ít người già yếu hoặc tàn tật!"
"Cái này thì biết rồi, vấn đề là, ngay từ đầu tốc độ hành quân của nhân mã hắn ta rất chậm, hiển nhiên là tự biết mình không phải đối thủ của quân ta, bây giờ lại đột nhiên tăng tốc đuổi theo là như thế nào đây?"
"Có lẽ là quân ta khiến cho bên trong nước Tống gây ra sự hoảng loạn càng lúc càng lớn, hắn ta không chịu được áp lực từ phía trên nên không thể không tăng tốc hành quân."
"
"Trần Thiếu Thông không thể nói là thiện chiến, hắn ta dựa vào cha vợ là Tử Bình Hưu bò lên vị trí này, nhưng cũng không phải là bao cỏ, nếu như không phải là Tử Bình Hưu nhìn ra năng lực của hắn ta thì ông ta cũng sẽ không gả con gái cho hắn ta. Cho nên hắn ta không phải không biết hậu quả của việc đá chọi với đá, gấp gáp như vậy để đuổi theo tìm chết, mà thái độ lại thay đổi chóng mặt, trong đó có bí mật gì chăng?"
Chư tướng nghị luận ầm ĩ, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn không biết có nghe hay không, trên tay cầm một tờ giấy ghi lại chi tiết về Trần Thiếu Thông, cẩn thận xem xét, trong đó đề cập đến lý lịch thăng quan của Trần Thiếu Thông bên trong quân Tống, đã đảm nhận qua chức vụ gì, đã chỉ huy qua bao nhiêu nhân mã chiến đấu, từng có chiến tích như thế nào, ghi vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Đối với ý đồ của Trần Thiếu Thông, bên này thương lượng đến thương lượng đi cũng không đưa ra nổi một phán đoán chính xác, ngay cả Mông Sơn Minh trong lúc nhất thời cũng không xác định được.
Cuối cùng, Mông Sơn Minh áp dụng chiến pháp vững chắc, sau khi tiếp tục quấy rối, mấy đạo nhân mã cũng từng bước thu lại, chuẩn bị tập trung lực lượng để phòng ngừa vạn nhất, đồng thời chuẩn bị bố trí vài cái bẫy, trước tiên phải thử thực lực của Trần Thiếu Thông đến đâu, nếu như đối phương là phô trương thanh thế thì thịt luôn nó.
Sau khi chiến lược được quyết định, mấy lộ chư hầu rời trướng lao tới các bộ, phi cầm cỡ lớn nhanh chóng được mang đến.
Trong những ngày kế tiếp, nhân mã hai bên sắp tiếp cận nhau, càng ngày càng gần hơn, lại một trận chiến sắp nổ ra, bầu không khí bỗng trở nên khẩn trương hơn, thế lực của các quốc gia nghe tin đều theo dõi sát sao.
Kết quả là Trần Thiếu Thông suất lĩnh bốn trăm ngàn nhân mã trung lập, đối với cạm bẫy của quân Yến không hề hay biết, cứ như vậy trực tiếp chui vào bẫy đã được bố trí sẵn, tình huống phía sau càng vượt ngoài dự đoán trước đó của quân Yến.
Quân Yến bao vây, Trần Thiếu Thông lại ngưng hành động, trực tiếp trong tình huống bị trọng binh bao vây chọn ví trí dựng trại đóng quân, giống như là ngồi chờ bị vây quét vậy.
Bên trong quân trướng, Mông Sơn Minh nhíu mày, nhìn chăm chú vào địa đồ một hồi lâu, Trần Thiếu Thông không theo như dự tính, vượt qua suy nghĩ của ông.
Căn cứ vào lý lịch của Trần Thiếu Thông mà ông biết được, tên này cũng không phải là người không biết gì về chiến sự, ít nhiều vẫn có chút năng lực, chỉ là bốn trăm ngàn nhân mã hỗn tạp này lại chủ động chui vào lưới của hơn hai triệu trọng binh, sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này?
Trần Thiếu Thông hành động như vậy, thành ra hù dọa lại quân Yến, khiến quân Yến mặc dù đã bao vây nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trương Hổ đứng bên cạnh cũng nhìn chăm chú vào địa đồ, sờ cằm: "Trần Thiếu Thông đang làm cái quỷ gì vậy? Động tĩnh của đại quân lớn như vậy không thể nào giấu được con mắt hắn ta, không đến nỗi nhìn không ra đó là bẫy, thế mà chủ động chui vào trong, chẳng lẽ là cố ý lừa gạt chúng ta, muốn dùng cách này để kéo dài thời gian sao?"
Mông Sơn Minh từ từ nói: "Như các ngươi nói, loại người như Từ Bình Hưu sẽ không nhận một cái bao cỏ làm con rể, con rể ông ta tự mình thống lĩnh quân xuất chinh, nếu như thua trận thì ảnh hưởng rất lớn đến Tử Bình Hưu, không giống như là liều lĩnh làm càn, chắc hẳn là có chỗ dựa nào đó."
Tô Khải Đồng nói: "Đại soái, chẳng lẽ chúng ta để hắn ta hù họa dễ dàng như vậy sao? Nếu như bị hắn ta kéo dài như vậy thì nhân mã của La Chiếu rút lui, vượt sông sẽ không có cản trở gì. Mặt khác, nếu như Trần Thiếu Thông thật sự có chỗ dựa, nếu không tiêu diệt thì sau khi chúng ta quay lại chặn đánh La Chiếu vượt sông, hắn ta tất nhiên sẽ phối hợp với La Chiếu tấn công quân ta từ phía sau."
Mông Sơn Minh chỉ vào một vị trí trên bản đồ, nói: "Núi Bất Lão, Trần Thiếu Thông chọn nơi này cố thủ dường như có dụng ý gì đó."
Trương Hổ vuốt cằm: "Phạm vi núi Bất Lão không lớn, ngay cả bốn trăm ngàn nhân mã cũng không chứa hết, nhưng trong núi không thiếu mạch nước và suối, thủ ở đó cũng không sợ nước uống của đại quân bị chặt đứt, cũng không không thiếu củi để đun. Bởi vì phạm vi không lớn, bên ngoài có quân coi giữ, cho nên cũng không sợ bị hỏa công. Nhìn bộ dạng này của hắn ta, dường như là chuẩn bị chiếm đóng ở đây trong thời gian dài."
Mông Sơn Minh khẽ lắc đầu: "Địa thế nơi đây, nếu như hai triệu nhân mã của ta mạnh mẽ tấn công, căn bản là không thủ được, một khi bên ngoài công phá, vậy quét cũng không khó khăn, đây không phải là nơi phòng thủ kiên cố."
Tô Khải Đồng chỉ xung quanh núi Bất Lão, vẽ một vòng tròn: "Núi rừng đan xen, tổng thể địa thế mà nói, núi Bất Lão là một thung lũng bên trong rừng núi, chẳng lẽ muốn dẫn dụ quân ta vào trong rừng, rồi sau đó dùng hỏa công đánh quân ta sao?"
Trương Hổ lại hỏi: "Phạm vi lớn như thế, chúng ta cũng không phải là bị bao vây hoàn toàn, lửa cháy có thể cho quân tiến lùi, nào có dễ dàng hỏa công như vậy."
Cung Lâm Sách ở bên, nhìn mấy người nghị luận, có thể thấy được, mấy người đối với việc bày trận của Trần Thiếu thông xác thực rất hoang mang.
Thương lượng hồi lâu cũng không đưa ra được kết luận gì, cuối cùng vẫn là Tô Khải Đồng chủ động xin đi, nói: "Đại soái, mặc kệ hắn ta làm cái quỷ gì, cho bộ ta xuất kích thăm dò trước, có phải hắn ta đang cố làm ra vẻ bí ẩn hoặc che giấu chuyện gì bên trong đó, thử một lần liền biết, nếu như là đang lừa gạt người, ta lập tức cho quân đập tan, đám ô hợp này không chịu nổi một kích đâu!"
Mông Sơn Minh suy nghĩ, vuốt cằm, nói: "Cũng được!"
Dứt lời lại khoát tay áo: "Cũng không vội, nhưng trước khi chuẩn bị, để cho ta tự mình đi quan sát tình hình đã rồi nói tiếp."
Núi Bất Lão, trướng chủ soái được Trần Thiếu Thông cho lập trên đỉnh của một ngọn núi, có thể nhìn về phía xa.
Ngoài núi đại quân tuần tra canh phòng, trong núi khói bếp bay lên khắp nơi, đang đốt lửa nấu cơm.
Tuần tra trong núi một lần, Trần Thiếu Thông dẫn một nhóm người trở lại, đi vào trướng chủ soái, căn dặn lần nữa: "Kiểm tra chặt chẽ tình huống bốn phía, có bất cứ điều gì lạ thường phải lập tức đến báo, ai dám trì hoãn, đừng trách ta quân pháp vô tình!"
"Rõ!" Chư tướng chắp tay lĩnh mệnh.