Hai mắt lão sáng lên, bước chân rảo nhanh hơn.
Đến thư phòng, chỉ có một nữ tử xinh đẹp động lòng người nửa ngồi nửa dựa trên ghế, đang lật lật sách, bên cạnh, đàn hương lượn lờ, một bộ y phục hoa lệ càng làm nổi bật lên vẻ vũ mị của nàng, nhưng sắc mặt lại có vài phần lạnh lùng.
Người được gọi là “Nhan tiên sinh” chính là nữ nhân này. Nàng không phải người khác, chính là Nhan Bảo Ngư, xếp hạng thứ hai trong đan bảng, chỉ dưới Thiên Vi phủ Tây Môn Tình Không.
Đồng Mạch vừa thấy lập tức bước nhanh lại, chắp tay thi lễ: “Nhan tiên sinh, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi.”
Nhan Bảo Như giương mắt nhìn lão, đặt sách xuống, mỉm cười đứng lên gật đầu chào: “Đồng tướng!”
Đồng Mạch vươn tay mời ngồi, sau đó lão ngồi xuống bên kia bàn trà, than thở: “Thật sự tình hình đang đến nước này rồi, ta cũng không còn cách nào khác mới phải quấy rầy Nhan tiên sinh đến đây giúp lão phu một tay, lão phu…”
Nhan Bảo Như vung tay áo giơ tay lên, ngắt lời của lão, tiếng nói êm tai nói: “Đồng tướng, quản gia đã nói rõ ràng ý của ngươi cho ta rồi, không phải Nhan Bảo Như ta không coi ngươi ra gì, chỉ là hai nước này giao chiến với nhau, chút năng lực này của ta cũng không thay đổi được gì.”
Đồng Mạch vội nói: “Nhan tiên sinh khiêm tốn quá, Nhan tiên sinh pháp lực vô biên…”
Nhan Bảo Như vung tay cắt ngang lần nữa: “Đồng tướng, ngươi đừng làm khó ta, cao thủ của ba phái lớn nước Tống nhiều như mây, ta không thể chọc vào được, nếu như ta bị cuốn vào chuyện này, tất nhiên ba pháo lớn của nước Tống sẽ không bỏ qua cho ta, từ nay về sau nhất định sẽ truy sát ta đến chết. Các nước, lúc thì chiến tranh, lúc lại hòa bình, hôm nay là kẻ thù, ngày mai có thể liên minh hợp tác, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.” Ngón tay thon thon gõ lên cuốn sách trên bàn: “Đồng tướng, ta thật sự không đùa được với trò này của ngươi, ta cũng thật sự không dám chọc vào ba phái lớn của nước Tống. Có điều, nếu như Đồng tướng đã mở miệng rồi, ta không dám bảo chuyện khác, nhưng một khi thành bị phá, ta sẽ cố hết sức bảo vệ sự an toàn của Đồng tướng.”
Đồng mạch muốn nói lại thôi, vốn dĩ lão định mời người này đến, dùng pháp lực cao cường để phá vỡ thế công của quân địch, bảo vệ thành, cũng chính là bảo vệ quyền thế của lão.
Nhưng mà đối phương đã nói đến nước này rồi, còn ép nữa thì quá đáng, cũng không ép nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ, có người bảo đảm sự an toàn của mình vào thời điểm mấu chốt đã tốt hơn không có gì rồi, có một cao thủ như vậy tọa trấn ở trong nhà, lão cũng có thể yên tâm.
…
Trời vừa tối, quân Tống lại phát động đợt tấn công thăm dò.
Ngay khi đang đánh nhau oanh liệt, một bóng người trong quân đội phá thành bay lên trời, người đó bay trên không trung, phóng ra một loạt ánh sáng kì lạ cuồn cuộn, mắt của người thường không nhìn thấy được, chỉ có pháp nhãn của tu sĩ mới có thể nhìn thấy cảnh tượng kì lạ đáng sợ này.
Một bóng người cũng chợt phi ra từ trên tòa thành, cũng phóng ra một tia sáng kì lạ.
Người trước phóng ra một luồng sáng rực rỡ, một bóng kiếm hư ảo đang chém về phía tường thành.
Người có nhãn lực vừa nhìn đã biết, có người trong quấn Tống sử dụng Thiên Kiếm phù, muốn mượn uy lực mạnh mẽ của Thiên Kiếm Phù để phá vỡ bức tường thành dày rộng chắc chắn để bảo vệ thủ đô Yến Kinh này, muốn mở đường cho quân Tống đánh vào trong Yến Kinh.
Người sau cũng thi triển Thiên Kiếm Phù ra, bóng kiếm hư ảo chém về phía tu sĩ của quân Tống.
Tu sĩ đang đứng trên không của quân Tống ngạc nhiên, nhanh chóng tung một bóng kiếm hư không ra để chặn lại.
Ầm! Tiếng động ầm trời vang lên trên không trung, người bình thường sẽ nhầm thành tiếng sấm, pháp nhãn của tu sĩ lại có thể nhìn thấy hai bóng kiếm rất lớn đang đụng vào nhau, ánh sáng bắn ra tứ phía.
Ầm ầm ầm…
Không chỉ có một lần.
Tu sĩ quân Tống và tu sĩ quân Yến đều tự chém ra liên tục mười hai luồng Thiên Kiếm đối đầu với nhau.
Tiếng nổ ầm ầm rung động đất trời trong đêm khiến người trong, ngoài thành đều sợ hãi, trận gió mạnh mẽ ngang ngược kia thôi bay cả người trên tường thành và người dưới tường thành ra ngoài…
Trong phủ Đại Tư Không, một bóng người bay ra từ trong phòng, đạp lên không trung vẽ một đường cong lên không trung, người đó lơ lửng giữa không trung, tay áo bay bay, một đôi pháp nhãn sáng rực nhìn về phía xa nơi hào quang đang bắn ra tứ phía, người đó là Nhan Bảo Như.
“Hai nước giao chiến, tài lực này quả nhiên là người bình thường không bì được, còn dùng cả Thiên Kiếm Phù!” Nhan Bảo Như lơ lửng trong không trung thì thào nói thầm.
Trong hoàng cung nước Yến, Mạnh Tuyên đang yên lặng nhắm mắt trên gác cao nghe tiếng chợt trợn mắt, hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía ánh sáng kì lạ đang rực rỡ trên bầu trời ở cửa thành phía đông.
Một trường lão của Linh Kiếm sơn đi lên gác cao, đứng bên cạnh Mạnh Tuyên nhìn về phía xa một hồi, sau đó trầm giọng nói: “Chưởng môn, hẳn ở phía đông cử thành là Quan sư bá tọa trấn ra tay!”
Mạnh Tuyên vuốt cằm: “Người có tư cách sử dụng Thiên Kiếm Phù, xem ra là cao thủ đứng đầu trong ba phái lớn của nước Tống đã đến rồi!”
Trưởng lão đứng bên cạnh vuốt cằm, giá cả của Thiên Kiếm Phù đắt đỏ, cho dù là phái lớn như bọn họ cũng chỉ có chưởng môn cùng các bô lão của tư cách trong môn nắm giữa, không thể ai ai cũng có được, các môn phái khác cũng như vậy, người có thể sử dụng Thiên Kiếm Phù để tấn công, nhất định có thể đoán được thân phận và địa vị của người đó. “Hẳn là bên quân Tống có người dùng Thiên Kiếm Phù để ra tay trước, chắc là muốn phá thành, sao mà Quan sư bá có thể ngồi nhìn nơi mà mình trấn thủ bị người khác công phá, nhìn mình bị mất mặt được, vậy nên lão ta mới lấy Thiên Kiếm Phù ra đánh trả!”
Mạnh Tuyên khẽ gật đầu, tán thành lời nói của đối phương.
Đưa ra phán đoán này cũng không có nguyên nhân nào khác, bọn họ đã chuẩn bị tốt phòng trừ Yến Kinh thất thủ, chuẩn bị để bỏ lại Yến Kinh bất cứ lúc nào, vậy nên sử dụng Thiên Kiếm Phù quý giá ở nơi mình phải vứt bỏ không đáng chút nào, nếu không phải bất đắc dĩ Quan sư bá không thể chủ động hao phí Thiên Kiếm Phù trong tay lão ta được.
Trên bầu trời nơi cổng thành đông, tiếng nổ khiến tai người khác ong ong đã dừng lại, nhưng cuồng phong vẫn không ngừng gào thét.
Hai lão giả trên không trung hầm hầm nhìn nhau, ai cũng đều nhức nhối không chịu được.
Một Thiên Kiếm Phù có giá hơn cả hàng ngàn vạn kim tệ, thử một lần là được rồi, không ai chịu nổi việc sử dụng bừa bãi, chưa nói đến việc trên người không có cái thứ hai, cho dù có, cũng sẽ không lấy ra sử dụng phí phạm một lần nữa.
Thứ đồ này chỉ có thể dùng vào lúc quan trọng, dùng nó để đối phó với thiên quan vạn mã cũng thấy phí phạm, dùng Thiên Kiếm Phù, dù một lần giế,t chết ngàn tám trăm người của hắn thì đối với đại quân động một cái là có vạn kế có là cái gì? Căn bản không có tác dụng gì hết!
Ngay sau đó, hai người tức giận ra tay, đạp lên không trung va chạm vào nhau, khó thể phân thắng bại, bọn họ vừa đánh vừa bay lên không trung, càng đánh càng cao, âm thanh ù ù không ngừng vang trong không trung.
Ngoài thành, một đám tu sĩ nước Tống vụt qua không trung lao đến, tu sĩ thủ thành nước Yến lập tức đánh trả, hai bên đánh từ đầu tường vào đến trong thành, bên trong thành, phòng ốc bị dư uy của trận đánh ảnh hưởng làm liên tục sụp đổ, khiến dân chúng khóc hô bỏ chạy.
Khác với tình hình tấn công thành lần trước, thực lực và số lượng của tu sĩ mà La Chiếu mang đến, rõ ràng tu sĩ đi theo quân đội thiên phong công thành không thể sánh bằng.
Tu sĩ bảo vệ bên trong Yến Kinh nhìn thấy có một đám người đang lao về phía bên này liền gấp rút tiếp viện!
Còn có rất nhiều tu sĩ đáng hóa trang để che dấu hình dáng thật cũng ào ra, trợ giúp tu sĩ nước Yến.
Không phải tu sĩ nào cũng đều có tư cách từ chối Đồng Mạch như Nhan Bảo Như, có điều những người này cũng không muốn để tu sĩ của nước Tống nhận ra mình, đành phải che dấu khuôn mặt thật. Không thể không nói, dưới dâm uy của Đồng Mạch, vẫn có thể ép buộc các quan viên triều đình phát huy tiềm năng to lớn, quan viên cả lớn cả bé đều ào ào gọi các tu sĩ mình có quan hệ trong giới tu hành đến giúp.