Đạo Quân

Chương 1028: Ngay cả Bệ hạ cũng phải bồi tiếp ngươi (2)




Thương Kiến Hùng giận đến run lẩy bẩy: “Đây nhất định là chủ ý của nghịch tặc Thương Triêu Tông kia, có ý đồ mưu hại quả nhân!”

Lão nhất định cho rằng như vậy, Mạnh Tuyên cũng lười giải thích. Mà Thương Kiến Hùng cũng cực kỳ chức chắn nhận định Thương Triêu Tông muốn hại mình.

Đồng Mạch lại khổ khuyên: “Mạnh chưởng môn, ngươi không ngại khuyên bảo bọn họ, hoà đàm với họ cũng là tốt cho họ. Nước Yên sụp cũng không có lợi gì với họ. Nếu bọn họ có ý định gì thì cứ bày ra rồi bàn bạc. Nể tình bọn họ tác chiến có công, ta nghĩ Bệ hạ cũng sẽ không tiếc trọng thưởng.

Dứt lời, lão chắp tay với Thương Kiến Hùng: “Bệ hạ, Thương Triêu Tông chỉ huy đại quân tác chiến, hoàn toàn chính xác có công lớn. Thần xin Bệ hạ luận công ban thưởng, có thể chia Định Châu làm đất phong cho Dung Thân Vương!”

Thương Vĩnh Trung lập tức chắp tay hùa theo: “Thần tán thành!”

Cao Kiến Thành thấy tình thế như vậy, lại thấy Đồng Mạch đang liều mạng nháy mắt với mình, cũng chắp tay ủng hộ: “Thần tán thành!”

Thương Kiến Hùng cân nhắc một lát, rồi nặng nề gật đầu: “Được! Quả nhân chuẩn!”

Thấy đám người này đột nhiên hào phóng như vậy, Mạnh Tuyên thầm cười lạnh trung bụng, ngoài mặt vẫn thờ ơ.

Chưa được Mông Sơn Minh chỉ điểm giang sơn thì thôi, sau khi được ông ta phân tích rõ ràng lợi hại, cũng biết nguy hại to lớn khi thoả hiệp với nước Tống, Định Châu hay không Định Châu cũng không quan trọng bằng lợi ích của ba phái.

Mấy người này đồng ý cũng vô dụng. Lúc này ba phái sẽ không đồng ý.

Nhưng hắn ta sẽ không nói ra rằng ba phái lớn đã quyết định hy sinh lợi ích của những người này, đương nhiên cái oan ức này sẽ phải đổ lên lưng người khác. Hắn ta lắc đầu: “Bệ hạ đã biết Thương Triêu Tông nghĩ gì, cần gì phải làm như vậy, vẫn nên toàn lực giữ thành đi. Chư vị yên tâm, một khi thế cục không thể vãn hồi, ba phái lớn nhất định sẽ không ngồi nhìn mấy vị gặp nạn, nhất định sẽ dốc toàn lực hộ tống mấy vị thoát hiểm.”

Dứt lời, hắn ta xoay người, không quan tâm đến mấy người ở đây nghĩ gì, thong dong rời đi, không muốn, cũng không cần dài dòng nữa.

Trong ngự thư phòng chỉ còn lại mấy người, sắc mặt ai cũng khó coi.

Mấy người vẫn phải tiếp tục bàn bạc, chỉ là, chủ đề từ đàm phán thế nào chuyển thành liều mạng thủ thành thế nào…

Trong ngự thư phòng chẳng còn ai, Thương Kiến Hùng tê liệt ngồi trên ghế, ánh mắt vửa bi phẫn vừa đau thương.

Lão không hiểu tại sao Đại Yên lại lưu lạc tới nước này, vì sao triều đình còn không có tướng lĩnh có thể chiến đấu? Dù chỉ có một người thôi, há có thể bị bọn Thương Triêu Tông bức thành dạng này sao?

Thực ra trong lòng lão hiểu rõ nguyên nhân, tướng lĩnh có thể chiến không thể ngoi ra từ trong lục đục triều đình được, đều phải ma luyện từ trong thực chiến ra. Mà những người đó, hoặc là bị lão thanh tẩy sạch, hoặc là bị lão dồn đến phe đối lập, chỉ là chính lão không nguyện ý đối mặt với sự thật này mà thôi.

Điền Ngữ cúi đầu trầm mặc, thân là tổng quản đại nội, lão đang tính toán chuyện trong hậu cung. Nếu trước đó rút đi, giết một lần đó ổn rồi, bây giờ quân Tống đã bao vây Kinh thành, còn quá nhiều người cần dẫn đi, chẳng lẽ lại phải giết một lượt nữa sao?

Lại giết nữa, ảnh hưởng gây ra sẽ rất lớn, hoặc là thân thích quyền thần, hoặc là người sinh hạ tử nữ cho Hoàng đế, chẳng lẽ giết mẹ của con mình sao?

“Vương gia, rốt cuộc đã được như ý ngài!”

Ba vị trọng thần rời ngự thư phòng, Đồng Mạch chợt liếc sang Thương Vĩnh Trung, nói.

Thương Vĩnh Trung ngạc nhiên: “Đại Tư Không nói vậy là có ý gì? Há sao bản vương lại nguyện ý xem sự tình đi tới nước này?”

Đồng Mạch cười lạnh: “Nếu không phải vì Vương gia đã nghĩ hết cách lôi kéo triều đình, triều đình há có thể rơi vào cảnh bị quân địch vây khốn thế này sao? Giờ thì cả Bệ hạ cũng phải bồi tiếp ngài thủ thành, chẳng phải đã đúng như mong muốn của ngài rồi?”

Thương Vĩnh Trung nghiêm mặt nói: “Đại Tư Không, lời này của ngươi, bản Vương không dám gật bừa. Hiện giờ gia quyến của bản Vương cũng đang kẹt trong thành, chẳng lẽ bản Vương vui lắm hay sao? Nói lại, ban đầu là ai tiến ngôn với Bệ hạ giữ bản Vương lại? Ngươi thực sự tưởng bản Vương không biết gì sao?”

Đồng Mạch đáp: “Ngài là Đại Tư Mã cao quý của nước Yên, quốc đô gặp nạn, quân địch đột kích, Đại Tư Mã phụ trách binh mã không toạ trấn, chẳng lẽ còn muốn để quan văn thống ngự binh mã giết địch sao? Ngài không ở lại thì ai ở lại?”

Cao Kiến Thành thở dài: “Hai vị chớ ồn ào. Giờ là lúc nào rồi? Đùn đẩy trách nhiệm có ý nghĩa sao? Vẫn nên suy ngẫm nên thủ thành thế nào đi!”

Là lão tặc Đồng Mạch nhắc tới trước, sao lại trách bản Vương? Thương Vĩnh Trung oán thầm không thôi. Không đến cuối cùng, lão cũng không dám đắc tội Đồng Mạch quá mức, sợ sau này bị Đồng Mạch hại chết, ngoài miệng vội vàng nói theo: “Đúng đúng đúng, Đại Tư Đồ nói có lý. Tướng gia, hiện giờ không phải lúc tranh luận chuyện này. Gia quyến mọi người đều ở trong thành cả, thành bị phá, tất cả mọi người đều không may. Không thể tin được vào mấy lời ma quỷ mà ba phái lớn nói, nhiều nhất chỉ có thể đưa chúng ta đi, rất khó đưa theo cả nhà già trẻ từ trên xuống dưới mà phá vây. Đến nước ấy, ba phái lớn cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của gia quyến chúng ta. Nghĩ cách thủ thành mới là đạo lý. Đừng nói chúng ta…”

Lão chỉ chỉ ngón tay ra đằng sau: “Nếu tới bước đó thật, những người ở hậu cung kia còn đông lắm, sợ là sẽ phải giết thêm một nhóm nữa. Chẳng lẽ gia quyến chúng ta cũng phải tới nước đó sao?”

Lời này khiến cho hai vị đại lão thổn thức lắc đầu.

Điền Ngữ hạ lệnh cấm không cho phép vọng nghị chuyện khôgn sai, nhưng cũng phải xem là ai vọng nghị. Đương nhiên mấy vị này đàm luận không tính là vọng nghị. Điền Ngữ biết cũng phải mở một mắt nhắm một mắt!

Cao Kiến Thành vừa đi vừa chắp tay thỉnh giáo Đồng Mạch: “Tướng gia, chuyện tới nước này nên ứng đối thế nào?”

Đồng Mạch thở dài: “Còn có thể ứng đối ra sao? Thông báo cho triều thần ai về nhà nấy đi!”

“A” Thương Vĩnh Trung giật mình: “Ý tướng gia là, các nhà tự lo cho mình sao? Vậy là…là từ bỏ sao?”

Đồng Mạch lườm lão: “Vương gia muốn đi đâu? Là để các nhà về tập hợp hạ nhân, nhanh chóng lôi toàn bộ hộ viện trong nhà ra, đưa lên đầu tường hỗ trợ thủ thành. Còn cả thái giám trong cung, ai có thể dùng được không thể bỏ phí. Ta sẽ thông báo cho Điền Ngữ. Còn nữa, để mọi người vận dụng mối quan hệ riêng của mình, dốc toàn lực triệu tập giới tu hành tới tương trợ!”

“Mặt khác, để các nhà lấy ra toàn bộ lương thực dự trữ, đầu tiên là đảm bảo cung cấp quân lương, tiếp theo là ổn định lòng người trong thành. Lúc này, thế cục cực kỳ nghiêm trọng, trong nội bộ Kinh thành không được nhiễu loạn. Nói với mọi người, thành bi phá, có trữ lại nhiều lương thực cũng vô dụng, đều là của người khác. Nói với bọn họ, ta biết rõ trong tay ai có bao nhiêu, giờ còn ai dám tư tàng, đừng trách ta không cảnh cáo trước. Đến lúc đó, đừng trách bản tướng lục thân bất nhận!”

Cao Kiến Thành gật đầu đồng ý. Thương Vĩnh Trung cũng liên tục gật đầu tán thành.

Bị Mông Sơn Minh dùng sức mạnh dồn đến nước này, bị Mông Sơn Minh bức đến mức không còn đường lui, nếu Mông Sơn Minh muốn sát phu thôi phát sĩ khí, quan viên trong triều không còn nơi nào để giấu tư tâm, bị buộc phải đồng tâm hiệp lực thủ thành, được ăn cả, ngã về không.

Sau khi thống nhất ý kiến, Yên Kinh bộc phát năng lực, không thể đánh giá thấp khả năng phòng ngự của nó. Dù sao nơi này cũng là một trong bảy đại đô thành trong thiên hạ, vẫn phải có nội tình!

Đương nhiên, triều đình cũng không từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng. Ba phái lớn đã không góp sức, bọn họ trực tiếp liên hệ với Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh.

Lúc này, triều đình gần như là cần gì cho nấy, lời trong ý ngoài là nhắn Thương Triêu Tông cần gì cứ nói, việc gì cũng có thể bàn bạc.

Lý do rất đơn giản, muốn tính nợ gì cũng phải qua được cửa ải này trước đã, cần ổn định Thương Triêu Tông đã. Nếu trước mắt không qua được còn nói gì đến tương lai đòi nợ.