Đạo Quân

Chương 1017: Sát tính quá nặng




Ai ngờ La Chiếu thay đổi sách lược, bọn họ đành phải tùy cơ ứng biến, thay đổi sách lược theo, chọn một nơi thích hợp, lấy thân làm mồi dụ quân Tống đến núi Quần La này.

Quá trình diễn ra vô cùng khó khăn, trắc trở. Cũng may mà kết quả sau cùng cũng không nằm ngoài ý muốn, vẫn đạt được mục tiêu của chiến lược.

Người đứng trên núi quan sát, cười nói bọn họ không uổng phí một binh một tốt đã khiến cho một triệu quân địch phải tan rã.

Một vùng đất hoang dã đảo mắt đã biến thành một biển nước. Bên trong biển nước, người nào cũng chật vật. Tu sĩ nước Tống đang ra sức cứu những người quan trọng của quân Tống.

Về phần hơn một triệu người còn lại, bây giờ có chín đại Chí tôn đến cứu cũng cứu không được. Tu sĩ nước Tống cũng bất lực, cũng chỉ cứu được vài người quan trọng, sau đó mang theo những tướng lĩnh này thoát khỏi nạn hồng thủy.

Bên trong hồng thủy, có người vật lộn trong đống bùn, có người đang bơi trong vũng nước đục để tìm sự sống, cũng có người đã không còn hơi thở chìm chìm nổi nổi theo dòng nước trôi đi. Người nào không biết bơi, phần lớn đều khó thoát khỏi cái chết.

Trên một cây đại thụ có quá nhiều người đứng, chạc cây chịu không nổi cứ phát ra tiếng răng rắc. Có những nơi tương đối cao, người đứng chen chân không lọt, đều phải ngâm nửa mình trong nước.

Có không ít người rơi xuống nước từ trên cây. Nhìn hình ảnh thảm khốc xung quanh, Ô Quần Liệt đang ngồi trên chạc cây dùng tay đấm vào thân cây, gào khóc.

Ông ta có thể tưởng tượng, nhất định không chỉ nơi này, người bị dụ đến núi Quần La hẳn cũng khó mà tránh khỏi kiếp nạn. Một triệu nhân mã, thân là Chủ soái, còn chưa chính thức giao chiến đã để cho toàn quân bị diệt. Trước giờ, ông ta chưa hề thảm bại qua như vậy, cũng không biết nên đối mặt với mọi người như thế nào, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.

Liêu Nam Thanh cũng đang ở trên một chạc cây, hai mắt choáng váng nhìn thảm cảnh trước mặt. Liên tiếp trải qua hai trận thảm bại khiến y hoàn toàn mê mang.

Một đám tu sĩ đang đứng trên một tán cây lắc lư trong gió, dưới cây còn có không ít binh sĩ đang có ý đồ leo lên cây.

Địa thế ở núi Quần La khác với những chỗ khác. Người có thể trốn được lên núi có hạn, không cản nổi quân lính nước Yến đang tập trung trên núi trùng sát.

Quân Yến đứng trên núi dùng cung tên bắn những người đang cầu sinh dưới nước.

Sau một đợt đỉnh lũ, thủy thế dần dần chậm lại. Không có nguồn nước bổ sung, nước bắt đầu thấm vào đất, biển nước khô lại cũng nhanh, mặt đất mấp mô, chẳng khác nào đầm lầy.

Quân Yến bắt đầu xuống núi, chậm rãi từng bước, kết đội thành quần truy sát quân Tống, đồng thời còn có tu sĩ phối hợp.

Quân Tống vốn đã bị tách ra, không có cách nào tạo thành một đội ngũ hữu hiệu để chống cự. Vũ khí cầm trong tay sớm không biết trôi đi đâu rồi, tay không tấc sắt, lại còn bị giày vò đến kiệt sức, làm sao có thể ngăn cản quân Yến chém giết chứ? Chẳng khác nào cừu non chờ làm thịt.

Quân Tống vừa mới chạy ra khỏi vùng bùn, đã bị quân Yến giảo sát, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Ô Quần Liệt ngồi trên tàng cây bất lực nhìn cảnh tượng trước mặt. Đối với Chủ soái một quân, đây là cảnh không gì tàn nhẫn hơn, hai mắt ông ta mở to như muốn nứt ra. Ông ta ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng gào “A” thật to!

“Ô đại nhân, đi thôi. Nếu ngài không đi, sẽ không còn kịp nữa.” Một tu sĩ kéo Ô Quần Liệt.

Quân sĩ đang dựa vào thân cây bên dưới nghe nói muốn đi, liền ngẩng đầu lên trên, kêu rên: “Đại nhân, xin cứu lấy chúng ta.”

Ô Quần Liệt ôm thân cây không chịu đi, đồng thời khẩn cầu các tu sĩ: “Van xin mọi người, ta xin các vị pháp sư ra tay cứu giúp, có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu. Ta xin các người đấy. Các người giúp ngăn cản quân Yến, tranh thủ cho các huynh đệ thời gian thoát thân cũng được. Ta xin các người, kiếp sau ta sẽ làm trâu ngựa báo đáp cho các người...”

Một đám tu sĩ cũng đang chật vật, đang khó khăn. Chiến tranh quy mô lớn như vậy, dựa vào bọn họ chạy đến đánh với tu sĩ nước Yến một trận, căn bản chẳng có tác dụng. Ngoại trừ giết một số tu sĩ và tướng lĩnh nước Yến xả giận thì còn làm được gì? Đã không cách nào đánh bại quân Yến, cũng vô pháp thay đổi chiến cuộc, giữ không được địa bàn, bọn họ không có khả năng cứu hơn một triệu người trước mặt.

Cứu người cũng được, nhưng trong tình huống này, có thể cứu được bao nhiêu? Căn bản không có cách nào mang theo nhiều người. Mang nhiều người sẽ ảnh hưởng đến tốc độ thoát thân. Đối mặt với sự truy sát của tu sĩ nước Yến, đến lúc đó ai cũng chạy không thoát.

Nơi này cũng tồn tại rất nhiều chuyện cảm động. Bọn họ có thể hiểu được tâm trạng của Ô Quần Liệt, nhưng khẩn cầu của Ô Quần Liệt khiến bọn họ thật sự rất khó xử.

Mắt thấy quân Yến và tu sĩ đang tìm kiếm càng lúc càng gần, một tu sĩ dẫn đầu nước Tống hạ quyết tâm, một cú đánh Ô Quần Liệt hôn mê bất tỉnh, sau đó ôm lấy Ô Quần Liệt bay đi.

Các tu sĩ khác cũng mang theo những tướng lĩnh quan trọng, lướt đi trên mặt đất đầy bùn.

Nếu bỏ mặc đám tướng lĩnh thuộc hạ của Ô Quần Liệt, khi thoát đi sẽ rất nhanh, nhưng lúc trở về sẽ không cách nào bàn giao.

Mặc kệ thắng hay bại, các ngươi cứ như vậy mà ném Chủ tướng chạy trốn? Nếu như vậy, đệ tử môn phái tham chiến trở về sẽ biết ăn nói như thế nào?

“Đại nhân, đại nhân..” Nhìn thấy đám tu sĩ mang đám người Ô Quần Liệt chạy đi, quân sĩ bị bỏ lại dưới cây kêu lên. Tiếng kêu chẳng những không kéo được đám tu sĩ kia quay lại, ngược lại còn kinh động một đám tu sĩ nước Yến đuổi theo truy sát.

Suốt cả chặng đường diễn ra một cuộc chiến ác liệt. Một đám tu sĩ nước Tống liều mạng hộ tống tướng lĩnh Ô Quần Liệt phá vòng vây.

Ban đêm đốt đuốc, pham vi tiêu diệt núi Quần La vẫn tiếp tục kéo dài đến hừng đông ngày hôm sau. Giết người nước Tống là một chuyện, quan trọng hơn là tìm kiếm lương thực của bọn họ.

Từng túi lương thực bị ngâm trong nước bẩn đã được tìm thấy. Quân Yến tay cầm đao thương, bức bách tù binh quân Tống khiêng lên núi.

Rất nhiều lương thực đã được chở đến sau núi, bất kể có bị nước ngâm qua hay không, tất cả đều được rửa sạch tại một thác nước đằng sau núi. Dưới mệnh lệnh của Mông Sơn Minh, mọi người chặt cây cối ngay tại chỗ, trực tiếp đem lương thực biến thành lương khô.

Làm như vậy cũng vì không còn cách nào. Lương thực bị nước ngâm qua không thể giữ lâu, rất dễ bị thối rữa, biến chất. Đem chúng biến thành lương khô còn tốt hơn không còn gì để ăn.

Trải qua trận này, sau khi kiểm kê, quân Yến trong tình huống không còn gì bổ sung, đã có được lương thực trong vòng nửa tháng.

Có phần lương thực nửa tháng trong tay, cộng thêm thắng được trận này, quân tâm xem như đã định.

Đến lúc này, tuyến phòng thủ biên giới của nước Tống đối với nước Yến đã hoàn toàn sụp đổ, thùng rỗng kêu to. Hậu quả của cuộc chiến vô cùng nghiêm trọng.

.......

Bầu trời trong xanh, Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm trên sườn núi, đón gió mà đứng, nhìn dòng nước xiết cuồn cuộn bên dưới.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc đến gần, Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Chính là chỗ này. Năm mươi ngàn người bị cưỡng ép vượt qua. Hiểm địa như vậy, khó trách trong nháy mắt đã hao tổn hết hai mươi ngàn người.”

Quản Phương Nghi đến gần, đưa sang một tờ tin tức: “Công Tôn Bố truyền đến, đại thắng rồi. Quân Tống phòng thủ bờ đê đã bị Mông soái triệt để đánh ngã.”

Ngưu Hữu Đạo cầm tờ giấy, nhìn thấy báo cáo Mông Sơn Minh dùng thủy công nhấn chìm toàn bộ quân Tống, không khỏi tặc lưỡi lắc đầu: “Quả nhiên là đại thắng. Hai triệu nhân mã nước Tống bố trí tại khu vực đê sông đã bị san bằng tất cả, thắng được một trận rất đẹp. Mông Sơn Minh không hổ là Mông Sơn Minh, càng già càng dẻo dai.”

Đọc tin tức có liên quan đến tù binh bị bắt, hắn không khỏi cau mày: “Bắt sáu trăm ngàn tù binh...”

Quản Phương Nghi nói: “Một triệu bốn trăm ngàn người, tử thương vô số kể, bắt được sáu trăm ngàn tù bình. Ý của Công Tôn Bố, sau khi đại quân chỉnh đốn xong, Mông soái lợi dụng đám tù binh này dọn dẹp sạch sẽ khu vực, sau đó giết hết sáu trăm ngàn người này.”