Không còn cách nào khác, trên tay Từ Lai Bình đã không còn đủ hai mươi vạn nhân mã, dùng nhân mã của Liêu Nam Thanh gã, dĩ nhiên phải có người bên gã phối hợp.
Rất nhanh, hơn bốn trăm ngàn nhân mã chia làm hai bộ, phòng ngự trước sau.
Không đợi bao lâu, bên bờ sông đã là tiếng chém giết rung trời, nhân mã Từ Cảnh Nguyệt cường công, có thể nói là cường công tốt hơn nhiều so với nhân mã của Trương Hổ, thiết bị ném đá trên bờ đều đã bị Trương Hổ phá hỏng hết rồi.
Trên bờ, trên song, nhân mã hai bên dùng mưa tên bắn nhau, hai bên không ngừng có một lượng lớn binh lính ngã xuống.
Mưa tên hơi dừng lại, tu sĩ hai bên một lần nữa xông ra, liều mạng chém giết trên sông.
Nhân mã Từ Cảnh Nguyệt bất chấp mọi giá xông lên bờ, vừa vọt lên bờ thì bị quân Tống chém chết nhưng nhân mã trên bè gỗ cập bờ vẫn kiên trì xông lên.
Từ Lai Bình phụ trách phòng ngự phía sau đứng trên cao nhìn ra xa, không ngoài dự liệu, quả nhiên Trương Hổ muốn giáo công với Từ Cảnh Nguyệt, có thể thấy đại quân Trương Hổ đang chậm rãi tiến về phía này.
Đợi lúc gã ta nhìn rõ đội hình đại quân Trương Hổ, hai mắt liền mở to ra, vẻ mặt co giật dữ dội.
Những thiết bị quăng ném đã bên Trương Hổ đang đẩy tới đều được dở từ phòng tuyến Hồ Khẩu trước kia, sau khi lén vận chuyển đi giờ toàn bộ đều được lắp ráp lại và lôi trở về.
“Bắn tên!” Từ Lai Bình rút kiếm gầm thét, không muốn để cho đại quân Trương Hổ tới gần.
Trong tiếng leng keng gấp gáp, đại quân Trương Hổ lấy tấm chắn hộ vệ.
Tiếp tục che chở để đẩy một đống giá gỗ, dù thỉnh thoảng có người ngã xuống nhưng vẫn không ngăn cản được đại quân ddaaary tới.s
“Không được phép rối loạn, tiến lên, tiếp tục tiến lên!” Có tướng lĩnh quát lớn, bất chấp có người trúng tên ngã xuống, tiếp tục ép đại quân duy trì trận hình tiến lên.
Vừa đến khoảng cách thích hợp, bên này đã đốt không ít quả cầu lửa, chính là thứ lúc trước Từ Lai Bình dùng để đánh nhân mã Trương Hổ vượt sông, sau đó Từ Lai Bình bị bại rút lui quá mức vội vàng, các loại vật tư đều để lại cho Trương Hổ, lúc này bị Trương Hổ lấy đồ của người trả lại cho người.
“Phóng!” Lệnh vừa đưa ra, tay ném bằng gỗ bắt đầu bắn ra, từng quả cầu lửa bay về phía đối diện.
Trong trận doanh đối phương ánh lửa bắn ra bốn phía, sau khi hủ dầu trong quả cầu lửa bị đập nát thì lửa vấy ra ngoài, mang theo đó là những người lửa bị dầu hỏa bắn ra thiêu đốt chạy lộn xộn, tiếng kêu thê lương thảm thiết không dứt bên tai.
Thiết bị phòng ngự của phòng tuyến trước đó đã bị Trương Hổ phá sạch, nhân mã quân Tống muốn tìm nơi tránh né cũng khó khiến bên này nhanh chóng rơi vào biển lửa.
Còn có cả máy ném đá ném ra từng hòn đá lớn từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi vào trận doanh quân tống, ném ra những tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Phòng tuyến Từ Lai Bình chỉ huy lập tức đại loạn, trận thế cung tiễn bỗng nhiên bị phá, giờ ngược lại lại là bên Trương Hổ mưa tên phản công.
Đám người rơi vào biển lửa và công kích đá rơi không để ý đến việc dùng tấm chắn phòng hộ mưa tên từ trên trời giáng xuống, nhân mã lần lượt ngã xuống.
“Cứu ta với!” Có người trúng tên ngã xuống đất, khó mà động đậy, mắt thấy từng quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, sợ hãi cầu cứu, lại bị một tảng đá lớn bay xuống đập mạnh thành một đống huyết nhục tung tóe.
Tu sĩ bên này lao ra, muốn phá hỏng lợi khí của đối phương nhưng lại bị vô số mưa tên áp chế.
Từ Lai Bình quay đầu nhìn nhân mã không ngừng xông lên tuyến phòng ngự trên sông bên bờ sông, lại quay đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt mũi tràn đầy bi phẫn, trong hốc mắt ngấn lệ.
Gã ta biết bên này đã trúng kế, bên này đã xong đời, biết phòng tuyến không thể nào giữ vững được nữa.
Gã ta cũng biết không thể để đối phương dựa vào lợi khí công kích được nữa, rút kiếm giận dữ hét: “Xông lên!”
“Giết!” Quân Tống lập tức xông ra từ rối loạn, giơ tấm chắn cường công.
Trương Hổ ra lệnh một tiếng, trận chắn phía trước hoàn toàn rút ra sau, mở ra tuyến đầu, cung tiễn thủ tuyến đầu lập tức đổi sang bắn tầm thấp, cung tiễn thủ phía sau vẫn bắn lên cao.
“Từ đại nhân!” Một người tu sĩ kinh hô kéo theo mấy tu sĩ khác cùng hét lên.
Từ Lai Bình đã cướp một tấm chắn, thân là chủ tướng lại cầm kiếm hộ tống các tướng sĩ khác cùng lao đến chém giết.
Một trận mưa tên từ trên không trung rơi xuống, Từ Lai Bình đưa tấm chắn lên đỡ, trong tiếng leng keng, mấy tướng sĩ xông lên trước đột nhiên ngã xuống, mấy mũi tên lao vun vút tới, Từ Lai Bình lăn mình một cái tránh được nhưng lúc đứng lên liền bị một mũi tên bắn trúng ngực.
Ngay sau đó mười mấy mũi tên bắn lung tung vào cơ thể gã ta, trong đó có một mũi tên đúng lắm găm vào một bên hốc mắt của gã ta.
Từ Lai Bình miệng mũi tuôn máu ngã ra sau bị mấy tu sĩ lao tới đỡ nhanh chóng kéo lui lại.
Quân Tống bất chấp cái chết lao tới đã sắp đến trước mặt, cung tiễn thủ tuyến đầu của quân Yến mau chóng lui lại, đội ngũ cầm tấm chắn lại một lần nữa tiến lên, xây dựng lại phòng ngự tấm chắn, cứng rắn chống đỡ tấn công huyết nhục của quân Tống, trường mâu phía sau tấm chắn vù vù đâm ra từ giữa những khoảng cách của tấm chắn, đâm cho từng nhóm phải ngã xuống.
Trong tiếng rầm rầm, tu sĩ hộ tống của Tống quốc vọt tới dùng kiếm phí phá hủy tấm chắn phòng ngự.
Tu sĩ bên Yến quốc lập tức bay ra từng nhóm, huyết chiến với tu sĩ Tống quốc.
“Trùng sát!” Trương Hổ huy kiếm gầm thét.
“Giết!” Quân Yến lập tức phát động phản công toàn diện, nhân mã hai bên cùng nhau huyết chiến...
Tuyến đầu của tuyến phòng ngự trên sông, một tướng lĩnh áo giáp nhuộm đầy máu tươi chạy tới bên cạnh Liêu Nam Thanh, cất tiếng đau buồn nói: “Đại nhân, Từ đại nhân chiến tử!”
“Cái gì?” Liêu Nam Thanh quay đầu kinh ngạc kêu lên, nhưng trong nháy mắt nhớ lại lúc sinh tiền Từ Lai Bình đã phó thác vợ con trong kinh liền hét “a” một tiếng, một cước đá phó tướng mình cử đi phối hợp với Từ Lai Bình ngã lăn trên mặt đất, “Cái gì?”
Phó tướng nước mắt tuôn, khóc thảm nói: “Đại nhân đi mau, quân địch thế công quá mạnh, đằng sau không thủ được nữa! Mạt tướng vô năng, không thể lại đi theo đại nhân, mạt tướng đi trước một bước!” Đứng lên trực tiếp đưa kiếm quét qua cổ.
Động tác gọn gàng dứt khoát, không chút do dự, máu nóng bắn lên mặt Liêu Nam Thanh.
Liêu Nam Thanh sợ ngây người chớp chớp mí mắt còn có những hạt máu nhỏ xuống, phó tướng kia cứ thế ngã xuống trước mặt gã.
Bản thanh Liêu Nam Thanh cũng không biết mình làm thế nào để thoát thân khỏi chiến trường chém giết rung trời, gã chỉ biết mình đang không ngừng chém giết.
Đợi cho đến khi bên tai yên tĩnh trở lại, bên cạnh chỉ còn mấy ngàn tướng sĩ vô cùng chật vật máu me khắp người có vài kẻ bị thương không chống đỡ được nữa, đặt mông ngồi trên mặt đất, miệng thở hổn hển.
Gã được một đám tu sĩ liều chết đưa ra trong trong đám loạn quân vây công.
“Liêu tướng quân, ngươi bị thương rồi.” Một tu sĩ muốn giúp gã dỡ bộ chiến giáp đầy vết máu trên người, chữa trị thương tích sau lưng gã.
Liêu Nam Thanh liền đẩy hắn ta ra, nhìn mấy ngàn tướng sĩ không ra dạng người đứng lặng yên trước mặt gã.
Hơn bốn trăm ngàn nhân mã chỉ còn lại bấy nhiêu người trước mắt sao? Những huynh đệ đi theo gã nhiều năm nay chỉ còn lại chừng này sao?
“A...” Liêu Nam Thanh chợt cầm kiếm giơ lên trời xanh bi phẫn gầm thét, sau đó lại cầm kiếm chém lung tung cây cỏ bên cạnh như phát điên.
Cả đám vô cùng chật vật như người bị liệt yên lặng đứng nhìn.
...
Mấy chục vạn nhân mã quân Tống dĩ nhiên không chỉ có mấy ngàn người thoát đi, cũng không chỉ trốn đi từ một hướng, có khoảng hai ba vạn người chạy thoát, trốn xung quanh, nhân số đông đảo, cũng không cách nào đuổi được nên quân Yến không thể chạy tứ tán đuổi theo.
Thây ngang khắp đồng là gì, chính là cảnh tượng ngay trước mắt, đám Cung Lâm Sách đứng ở một nơi trên phế tích nhìn xung quanh.
Mấy chục vạn bộ thi thể nằm ngang trước mặt, mấy vụ chém chém giết giết nho nhỏ của tu sĩ so với cảnh tượng trước mặt có là gì? Cung Lâm Sách trầm mặc, đây cũng là lần đầu ông nhìn thấy nhiều người chiến tử như vậy.