Lại có người nhắc nhở: “Đại quân vội vàng đi vội, chưa mang đủ đồ quân nhu lương thảo, quân sĩ chỉ mang theo lương thực hai ngày tùy thân, phải nhanh chóng tiếp tế cho phòng tuyến Hồ Khẩu.”
Một tướng nói: “Tiếp tế rất nhanh đến đúng chỗ thôi, nhân mã Thanh Cừ vừa xuất phát, lương thảo đã gửi đi sau đó.”
Ô Quần Liệt trầm giọng nhắc nhở: “Nói cho hai người Liêu, Từ cần phải theo sát nhân mã Trương Hổ, để phòng cướp lương, lương thảo vừa đến, bảo hai người lập tức xuất một phần nhân mã đi tiếp ứng! Nói với bọn hắn, chỉ cần thủ vững mấy ngày, bốn mươi vạn viện binh của ta sẽ tới kịp.”
...
Bờ bên kia phòng tuyến Hồ Khẩu, nhân mã sở thuộc Từ Cảnh Nguyệt bộ vội vàng chạy tới, lập tức nhanh chóng chuẩn bị bè gỗ vượt sông.
Từ Cảnh Nguyệt đang đi học bờ sông xem xét, một tin từ bên Trương Hổ được đưa tới, bên trên chỉ viết, bảo bên này tạm dừng vượt sông, chỉ cần chuẩn bị trước, khi nào vượt sông thì nghe theo thông báo bên kia.
Một phó tướng bên cạnh sau khi đọc tin cau mày nói: “Phòng tuyến Hồ Khẩu vất vả lắm mới tới tay lại mất, đây là lúc nên nhân lúc quân Tống chưa đứng vững chân vượt sông giáp công, chẳng lẽ còn muốn chờ quân Tống cải tạo xong công trình phòng thủ mới tiến công sao? Rốt cuộc Mông soái đang giở trò quỷ gì?”
Từ Cảnh Nguyệt nhìn bờ sông bên kia, chậm rãi nói: “Chắc chắn Mông soái không nói nhảm đâu, hẳn là có sắp xếp gì đó, chúng ta nghe lệnh là được.”
...
Huyện Giang Hạ, trong một rừng núi, đội xe lương dài như rồng, hai vạn nhân mã hộ tống.
Lúc tới gần rừng núi, mấy tu sĩ dò đường phía trước bay tới, cấp báo nói: “Rút mau, trong rừng có đại quân mai phục!”
Cùng lúc đang nói, trong rừng núi phía trước đã truyền đến tiếng kèn “tu tu”.
Nhân mã đếm không hết từ trong rừng núi xông ra, lao thẳng tới.
“Rút lui!” Quan áp lương kinh ngạc hét.
Đội xe vội vàng quay lại, thế nhưng mang theo nhiều đồ quân nhu như vậy sao còn chạy đi được, đại quân áp lương lập tức đoạn hậu phòng hộ.
Đại quân giằng co, Quách Hiến Phúc cưỡi chiến mã bước ra từ trong đám đông, tay cầm trường thương, diễu võ giương oai nói: “Mông soái đã đoán chắc viện binh đi gấp, quân nhu chắc chắn ở phía sau, Quách mỗ cung kính bồi tiếp đã lâu! Bỏ vũ khí xuống người đầu hàng, miễn cho khỏi chết!”
Làm gì có chuyện trong tay Trương Hổ chỉ có hai mươi vạn nhân mã, mười vạn nhân mã Quách Hiến Phúc dẫn đi cướp kho lương chưa cướp được lập tức lặng lẽ dạ hành chạy đến huyện Giang Hạ này, nấp trên con đường đội xe lương thảo buộc phải đi qua. Hành động của bên Trương Hổ đã làm trước đó làm hai người Liêu, Từ chỉ lo nhìn chằm chằm nhân mã Trương Hổ bên ngoài thành ra đã sơ sót.
Đối phương không nghe, không chịu đầu hàng, quan áp lương hạ lệnh hủy lương, mắt thấy bên kia bắt đầu vung đao chém tan túi lương, muốn đẩy lương thực vào vũng bùn trên mặt đất.
Hai mắt Quách Hiến Phúc muốn nứt ra, giờ lương thực chính là mệnh mạch của quân Yến, nếu không gã tốn nhiều công phu như vậy làm gì, thế là gã gầm thét: “Giết!”
Trên bình nguyên Giang Hạ lập tức vang lên tiếng chém giết rung trời, nhân mã hai bên va chạm với nhau.
Mười vạn tinh nhuệ quân Yến đối đầu với hai vạn binh vận lương, kết cục không khó đoán trước, quân vận lượng thảm bại, sau khi ném một đống thi thể, mấy ngàn lính vận lương chạy tứ tán.
Số lương thực chuẩn bị trong mười ngày cho ba trăm ngàn nhân mã viện binh Thanh Cư gần như đều rơi vào tay Quách Hiến Phúc, sau khi hơi thu dọn xong, Quách Hiến Phúc áp quân lương lui về.
Đồng thời, một con kim sí vút lên không trung cấp báo cho bên Trương Hổ, kết cục không khó đoán trước,
...
Trong phủ tổng đốc tuyến phòng ngự trên sông nghị luận ầm ĩ, chiến lược Đại đô đốc La Chiếu vừa mới sắp xếp tới, muốn bên này từ bỏ tuyến phòng ngự trên sông, chấp hành chiến lược mới.
“Cứ từ bỏ tuyến phòng ngự trên sông như vậy không khỏi quá đáng tiếc.”
“Đại nhân, Đại đô đốc không biết chiến cuộc bên này, không biết chúng ta đã đoạt lại phòng tuyến Hồ Khẩu, nếu biết, ắt sẽ không bảo chúng ta từ bỏ phòng tuyến, sao không đợi Đại đô đốc nhận được chiến báo bên này trả lời lại rồi hẵng quyết định?”
“Đúng vậy, ngăn cách chiến sự ngoài quốc cảnh là thiên chức của chúng ta. Một khi chiến trường di dời vào trong nước, bách tính Đại Tống ta sẽ gặp nạn.”
Đối mặt với những lời khuyên can, Ô Quần Liệt ngồi sau thư án nhìn mệnh lệnh mới bày trên án cũng hơi do dự.
Chính lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hét: “Báo!” Một tiểu tướng vội vàng chạy vào bẩm báo: “Đại nhân, lương thảo áp tải đến phòng tuyến Hồ Khẩu đã bị cướp ở huyện Giang Hạ rồi!”
Ô Quần Liệt bật dậy, cả giận nói: “Ai cướp?”
Tiểu tướng kia nói: “Tả thống lĩnh trung quân Quách Hiến Phúc dưới trướng Trương Hổ đích thân dẫn mười vạn nhân mã trí mai phục cướp lương ở huyện Giang Hạ!”
“Trương Hổ còn mười vạn nhân mã mai phục ở huyện Giang Hạ?” Ô Quần Liệt giật mình, lúc này cuối cùng ý thức được đã trúng kế, không phải phòng tuyến Hồ Khẩu không đủ binh lực bị bên này công phá mà địch giả bại, cố ý tặng phòng tuyến Hồ Khẩu cho bọn hắn, dụ bên này không thể không tiếp tục áp tải lương thực mang đến cho tiền tuyến.
Đám tướng lĩnh trong đường cũng kinh hãi đứng dậy, thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không ngờ đối phương vòng một vòng lớn, không tiếc đem phòng tuyến Hồ Khẩu vừa lấy được về tay làm mồi để đoạt chút lương thực như vậy.
Đối với bọn họ mà nói, chút lương thực ấy có lẽ là không nhiều, với quân Yến mà nói cũng thực sự không nhiều, lương thực mười ngày của ba trăm ngàn nhân mã cũng là lương thực một ngày của ba trăm vạn nhân mã mà thôi. Có thể với Mông Sơn Minh mà nói, quân Yến thật sự quá thiếu lương, lấy lương thực mười ngày của ba mươi vạn nhân mã để cho ba trăm vạn nhân mã ăn uống tiết kiệm vẫn có thể kiên trì được mấy ngày.
Rầm! Ô Quần Liệt đập tay lên bàn, cắn răng nói: “Đại đô đốc minh giám, lập tức chấp hành theo chiến lược của Đại đô đốc, nhanh chóng báo cho Liêu, Từ, lập tức bỏ phòng tuyến Hồ Khẩu, lập tức rút lui, đợi hội hợp với đại quân ta!”
Ban nãy ông ta còn do dự, giờ rốt cuộc đã đưa ra quyết định cuối cùng.
“Rõ!” Quan truyền lệnh lĩnh mệnh chạy như bay.
Ô Quần Liệt phất tay triệu tập chư tướng đến trước địa đồ, chỉ dọc theo tuyến phòng ngự trên sông từ bắc tới nam: “Theo ý Đại đô đốc, sẽ hoàn toàn từ bỏ tuyến phòng ngự trên sông, nhưng không thể mạo muội thả lỏng toàn bộ, một khi thả lỏng toàn bộ, nhân mã vượt sông của quân địch sẽ chặn đường nhân mã xuôi nam của chúng ta. Bắt đầu từ phía bắc, từ từ buông tay, đại quân xuôi xuống nam tập kết rồi, sau khi tập kết trọng binh thì tiến đánh Trương Hổ và Từ Cảnh Nguyệt vượt sông phía sau, nếu chiến sự thuận lợi thì thôi, nếu không thuận lợi, lập tức giả vờ dây dưa như ý Đại đô đốc, không cho quân Yến có cơ hội bổ sung, dày vò chết quân Yến trong cảnh nội Tống quốc!”
...
“Hừ từ!” Trong trướng đại soái tạm thời, Trương Hổ nhận được chiến báo Quách Hiến Phúc cướp lương thành công thì cười lạnh, chợt hạ lệnh: “Lập tức đưa tin cho Từ Cảnh Nguyệt, lập tức vượt sông tiến đánh, không được kéo dài!”
...
Một con kim sí đáp xuống quân doanh bờ bên kia, Từ Cảnh Nguyệt nhanh chóng ra khỏi trướng, hắn ta vừa ra lệnh, mấy chục vạn nhân mã lập tức đứng dậy vượt sông!
...
“Đại nhân, nhân mã Từ Cảnh Nguyệt đã bắt đầu vượt sông rồi!”
Trong quân trướng chủ soái dựng giữa một đống phế tích, sau một tiếng cấp báo, Liêu Nam Thanh và Từ Lai Bình nhanh chóng chui ra khỏi trướng, cùng chạy lên chỗ cao, đứng ở cao nhìn ra xa thì thấy thượng du bờ bên kia bắt đầu xuất hiện những bè gỗ chở người xuôi dòng lao sang bên này.
Liêu Nam Thanh trầm giọng nói: “Từ huynh, huynh dẫn hai mươi vạn nhân mã phòng thủ phía sau, đề phòng Trương Hổ đánh lén ở sau, ta dẫn những người còn lại chống cự nhân mã Từ Cảnh Nguyệt đổ bộ! Hai chúng ta cùng chống đỡ hai bên, nếu như có bên nào tình hình bất ổn thì lập tức hỗ trợ lẫn nhau.”
“Được!” Từ Lai Bình đồng ý, Liêu Nam Thanh phái phó tướng của mình phối hợp với Từ Lai Bình điểm đủ nhân mã.