Cung Lâm Sách hơi sững ra, suy nghĩ một lát, đúng là ban nãy Mông Sơn Minh có nói vậy, bị bệnh tình của Mông Sơn Minh làm rối nên mạch suy nghĩ nhất thời không theo kịp, chần chừ nói: “Nói cách khác, Mông soái có kế hoạch khác?”
Trương Hổ gật đầu.
Cung Lâm Sách: “Không ngại nói kỹ chứ?”
Trương Hổ lắc đầu: “Không thể nói, tướng hạ lệnh, lính chấp hành là được, không cần huyên náo cho mọi người đều biết.”
Cung Lâm Sách lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao? Ngay cả ta cũng không tin? Chẳng lẽ ta mà để lộ bí mật sao?”
Trương Hổ: “Đây không phải vấn đề tín nhiệm hay không, tính mạng mấy trăm ngàn nhân mã có thể đặt cược vào hai chữ “tín nhiệm” sao? Quân cơ trên chiến trường đều là tuyệt mật, quân lệnh không thể tiết lộ!”
Vẻ mặt Cung Lâm Sách hơi bất mãn nhưng cũng không miễn cưỡng. Trương Hổ không nói, giờ ông cũng không dám làm gì Trương Hổ.
...
Không sơn sau cơn mưa xuân, cả ngọn núi được sương mù mông lung bao phủ, có thể nhìn thấy dòng sông chảy về hướng đông phía xa.
Ngưu Hữu Đạo nhận tin tức Công Tôn Bố truyền đến mà Quản Phương Nghi đưa sang, sau khi đọc xong, mỉm cười: “Mông Sơn Minh không hổ là Mông Sơn Minh, đê phòng hộ Tống quốc quả nhiên cũng không thể cản được ông ấy, một chiến dịch đã công phá được. Trước đó chậm chạp án binh bất động, ngay cả ta cũng sốt ruột thay ông ấy.”
Trước đó đúng là hắn hơi sốt ruột vì biết lương thực đại quân có hạn, thậm chí còn sắp xếp người tìm hiểu tình hình tu sĩ bờ bên kia, muốn ra tay từ tu sĩ bờ bên kia, xem thử có thể giải quyết được một ít, lén thả Yến quân sang sông không. Ai ngờ bản thân Mông Sơn Minh đã làm xong, căn bản không cần phiền đến hắn.
Còn về tình hình thương vong, hắn cũng chỉ nhìn thấy con số đại khái, không có cảm xúc lắm với tình hình chiến sự thảm khốc, chỉ vui mừng vì tin chiến thắng.
Hắn không hiểu về phương diện này lắm, lại không tận mắt chứng kiến nên thực sự không có cảm xúc quá lớn.
Quản Phương Nghi cũng chỉ buông tiếng thở dài: “Đại quân chém giết, nhân mạng như cỏ rác, một đại danh tướng... Một tướng công thành vạn cốt khô!”
...
“Đại nhân, viện quân tới.”
Quân phòng thủ Hồ Khẩu chiến bại đang ở trong rừng nghỉ ngơi, Từ Lai Bình mặt mày u dột ngồi trên hòn đá cúi đầu, sĩ khí tướng sĩ xung quanh đều uể oải suy sụp.
Một con ngựa chạy như bay đến, mừng rỡ báo lên tin vui.
Phía xa cũng truyền tới động tĩnh, Từ Lai Bình chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn phía trước, một lát sau nhìn thấy một chi nhân mã trùng điệp.
Đội ngũ phía trước, mấy chục bị binh quất roi thúc ngựa lao đến siết dây cương trước mặt bên này.
Người cầm đầu chính là Liêu Nam Thanh tướng chủ quân trú ở Thanh Cừ, ngồi trên lưng ngựa hét lớn với Từ Lai Bình ngồi trên sườn núi: “Từ huynh!”
Từ Lai Bình xuống núi, bước đến trước ngựa lắc đầu cười khổ: “Phòng tuyến Hồ Khẩu thất thủ, Từ mỗ muôn lần chết khó từ tội lỗi, ngày sau vợ con trong kinh mong Liêu huynh trông nom thay!”
Liêu Nam Thanh nhảy xuống ngựa, kéo cánh tay gã: “Từ huynh không cần ủ rũ như vậy, Tổng đốc đại nhân có lệnh, mệnh ngươi ta hợp binh, cần phải chạy tới cướp phòng tuyến Hồ Khẩu trước khi Từ Cảnh Nguyệt bộ vượt sông, đây chính là thời điểm lập công chuộc tội, mau xốc lại tinh thần đi. chỉ cần đoạt lại phòng tuyến Hồ Khẩu, cùng lắm Từ huynh chỉ bị giáng cấp, vợ con vẫn có thể chiếu có được, sao lại cần giao phó cho người khác.”
Giờ không phải lúc dông dài, Từ Lai Bình cũng không thể không chiến đấu, chỉ có thể xốc lại tinh thần.
Nhân mã hai bên gặp nhau, một lần nữa hành quân nhanh về phía phòng tuyến Hồ Khẩu, Từ Lai Bình có thể nói ngóc đầu trở lại.
...
Đại quân Tống quốc xâm nhập vào lãnh thổ Yến quốc vẫn lao thẳng đến Yến kinh, vẫn thế như chẻ tre, quấy rối lẻ tẻ của một bộ phận nhân mã ở các châu phủ chỉ như gãi ngứa, căn bản không thể ngăn cản thế công của quân Tống.
Đại quân tiến lên, bên cạnh con đường, La Chiếu đã nhảy xuống ngựa, hai tay chống trên yên ngựa cúi đầu, cả người gần như run lẩy bẩy, áo choàng trắng bao phủ toàn thân đang run lẩy bẩy, đốt ngón tay của hai tay bóp trắng bệch.
Mấy người bên cạnh luân phiên xem chiến báo đô phòng hộ Tống quốc gửi tới, phòng tuyến Hồ Khẩu đã bị Yến quân công phá!
Sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Chiến báo trước đó nhận được nói kho lương phía sau phòng tuyến Hồ Khẩu đột nhiên bị một lượng lớn Yến quân tập kích, La Chiếu đã đoán có thể không phải thực sự là một lượng lớn Yến quân, để đề phòng bên kia trúng kế đã mau chóng truyền kế sách ứng đối về.
Ai ngờ, chắc tin bên này còn đang trên đường truyền đi thì tin phòng tuyến Hồ Khẩu bị công phá đã đến.
“Đô phòng hộ ta từ lúc nào đã thành một tờ giấy, sao có thể đâm một cái là rách như vậy? Ô Quần Liệt, tên ngu này, đáng chết!” La Chiếu đột nhiên đánh một quyền lên yên ngựa, con ngựa kinh hãi hí lên rồi lui sang một bên.
Ngựa lui ra, hai tay La Chiếu che mặt ngửa lên trời, sau khi buông tay ra thì lắc mạnh đầu, mặt lộ vẻ dữ tợn nói: “Lão thất phu Mông Sơn Minh!”
Gã ta không thể tin, thật sự không dám tin phòng tuyến có thể bị Mông Sơn Minh công phá nhanh như vậy, ngay cả thời gian để gã ta công phá Yến kinh cũng không có, gã ta thật sự mong tin này chỉ là giả nhưng gã ta biết không thể nào là giả.
Tô Nguyên Bạch lắc tờ chiến báo trên tay, mặt lạnh lùng nói: “Căn cứ chiến báo nói, trong hai ba canh giờ đã công phá được đê phòng hộ, điều này có thể sao?”
Đông Ứng Lai cũng nói: “Nhân mã Yến quân đánh lén phía sau đô phòng hộ làm thế nào qua sông? Vùng ven sông có tu sĩ thay nhau tuần tra, nhiều nhân mã sang sông như vậy, tu sĩ không thể không phát hiện, chẳng lẽ đã bị ai đó mua chuộc nên thả vào sao?”
Văn Du cau mày nói: “Bản thân đô phòng hộ cũng không rõ, đến giờ vẫn chưa biết quân địch lén qua bằng cách nào.”
La Chiếu bất lực lắc đầu nói: “Mông Sơn Minh kia án binh bất động mấy ngày nay chắc đã ngầm tác quái, chuẩn bị để vượt sông.”
Điều này gã ta chỉ có thể phán đoán đại khái, không biết Mông Sơn Minh đã phải trên tế trời cầu mưa to, dưới tế đất chọn khe Cổn Long, lúc chọn dũng sĩ cũng cũng lựa người không tiếc tính mạng miễn cưỡng vượt qua khe Cổn Long, sau khi tập trung hết các nhân tố mới một lần công phá phòng tuyến Hồ Khẩu.
Đằng sau chiến sự trông có vẻ chỉ một lần đã đắc thủ, bên này không hề biết Mông Sơn Minh đã bỏ tâm huyết lớn chừng nào, ai có thể ngờ Mông Sơn Minh đã băng qua sông, cưỡng ép vượt sông vào lúc dòng nước chảy xiết nhất?
Thường Phi nói: “Đại đô đốc, việc đã đến nước này, bên triều đình e sẽ chấn động, sợ là sẽ lại hối thúc về cứu viện.”
La Chiếu: “Về cứu viện sẽ trúng gian kế của Mông Sơn Minh, để hắn thừa cơ giải vây Yến kinh, hơn nữa, đại quân ta đã cách sông Đông Vực xa như vậy, giờ có về cũng không kịp. tên khốn Kim Tước đáng ghét, giờ chúng ta chỉ có thể tranh giành thời gian với Mông Sơn Minh, dụ Hàn quốc xuất binh trước, khiến Yến quốc sắp diệt nước, ba phái lớn của nước Yến trong lúc sợ hãi mới bất chấp mọi giá ép Mông Sơn Minh về cứu viện. Ô Quần Liệt ơi Ô Quần Liệt, ngay cả chút thời gian ấy mà ngươi cũng không thể tranh thủ được cho ta!”
Oán hận đấm xuống một đấm: “Phòng tuyến phòng thủ bờ sông một điểm bị công phá cả tuyến sẽ bị buông lỏng, Ô Quần Liệt ngu xuẩn kia vẫn đang dùng chiến thuật thêm dầu để chặn lỗ hổng, giao chiến tiểu bộ hắn có thể là đối thủ của lão tặc Mông Sơn Minh sao? Hồ đồ! Giờ tiêu diệt trọng binh mới quan trọng!”
Văn Du thở dài: “Chuyện này thật ra cũng không thể trách hắn, không có lệnh bên trên, sao Ô Quần Liệt dám thả lỏng phòng tuyến, đây là chuyện rơi đầu, hắn không gánh được trách nhiệm lớn như vậy!”
La Chiếu: “Lập tức đưa tin cho Ô Quần Liệt, nói hắn biết, phòng tuyến bị phá thì không cần thủ nữa, đội ngũ Yến quân khác vượt sông thì vượt sông, hắn chỉ cần tập kết trọng binh, lấy mạnh ép yếu, dùng thực lực tuyệt đối dần tiêu diệt nhân mã quân địch là được. nếu không tiêu diệt sạch cũng không sao, có thể tiêu diệt bao nhiêu tiêu diệt bấy nhiêu.”