Trương Hổ biết được tình hình chiến đấu ngay cả răng cũng nhe ra, giơ kiếm gào thét giận dữ: “Tấn công toàn diện!”
Bè gỗ trên thượng du lập tức thả ra hết, nhân mã Trường châu của ông phát động tấn công toàn diện, tấn công phía trước đều là nhân mã triều đình đem ra chịu chết để tiêu hao quân địch.
Sắp xếp như vậy, cũng có thể nói là tư tâm của ông, không ai muốn nhìn thấy huynh đệ của mình đi chịu chết trước cả.
Mặt khác cũng là ý của Mông Sơn Minh, thực lực nào nên giữ lại dĩ nhiên trong lòng Mông Sơn Minh hiểu rõ, sau khi công phá bờ sông, chiến sự tiếp theo vẫn cần có nhân mã đắc lực chống đỡ, nhân mã triều đình và nhân mã chư hầu sao thích hợp tác chiến, ông giữ lại bên nào cũng không phải vì Trương Hổ là bộ hạ cũ của ông.
Mắt thấy quân địch như nước thủy triều phun lên bờ, lại thấy phía sau quân đi chặn địch chỉ còn lại vài ngàn người, Từ Lai Bình cũng điên cuồng gào thét, gấp rút gọi năm vạn nhân mã kia trở về lấp vào lỗ thủng trên tuyến phòng thủ trên sông.
Nhưng đại thế đã mất, gã không thể nào xoay chuyển được trời đất, phòng tuyến trên sông đã không phòng được nữa, một lượng lớn quân địch đã đổ bộ, đã thành một trận hỗn chiến, và quân địch vẫn còn đang liên tục đổ bộ không ngừng.
Nhân mã chủ lực theo Trương Hổ đánh tới, thế cục càng nghiêng về một bên.
“Từ đại nhân, thủ không được nữa, đi mau!” Mấy tu sĩ kéo Từ Lai Bình đang giãy dụa lên bậc thang, muốn dẫn gã rời đi.
Trong tiếng chém giết rung trời, nhìn chiến trường đầy ánh lửa xung quanh, nhìn chiến trường thế cục nghiêng về một bên, Từ Lai Bình giãy dụa rên rỉ: “Thả ta ra! Ta không đi, ta không đi, tuyến phòng thủ Hồ Khẩu còn, ta còn, tuyến phòng thủ Hồ Khẩu mất thì ta chết, ta phải ở đây tử thủ!”
“Từ đại nhân, đừng nói lung tung nữa, lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt, mau hạ lệnh rút lui đi, chậm thêm nữa sẽ không kịp đâu.” Một tu sĩ khổ sở khuyên.
Từ Lai Bình rơi nước mắt lắc đầu: “Trời ơi, Từ Lai Bình ta là tội nhân thiên cổ của Đại Tống rồi, Từ Lai Bình ta sẽ là tội nhân thiên cổ của Đại Tống. Đại đô đốc vô cùng tin cậy, lệnh cho ta tọa trấn nơi này, phòng tuyến Hồ Khẩu vì ta mà mất, ta không còn mặt mũi nào đi gặp Đại đô đốc!" Nói xong bảo kiếm trong tay vung lên, dứt khoát quét qua cổ mình.
La Chiếu xâm nhập vào Yến quốc tiến đánh, phòng tuyến phía sau dĩ nhiên phải giao cho người đắc lực đáng tin cậy, bố trí phòng tuyến có thể nói là rất cẩn thận, tướng thủ dọc phòng tuyến đều là những tướng tài đắc lực do La Chiếu đích thân chọn lựa, Từ Lai Bình chính là một trong số đó, cho nên giờ mới nói mình phụ lòng trông cậy.
Nhưng gã chưa tự vẫn được đã bị tu sĩ một bên giữ chặt lấy cổ tay gã, lấy kiếm trong tay gã xuống, quát lớn: “Chết thế này há là đại trượng thu, bây giờ phải thu thập tàn cuộc, nghĩ cách cổ cứu mới thực sự không phụ trông cậy của Đại đô đốc, há có thể lấy cái chết để đổi lấy tự tại!”
Từ Lai Bình bị khuyên đến mức hồi tâm chuyển ý, hạ lệnh rút lui mong có thể giữ được bao nhiêu thực lực thì giữ lại bấy nhiêu.
Lúc gần đi cũng hạ lệnh: “Truyền lệnh cho tướng giữ kho lương, lập tức phóng hỏa đốt lương, một hạt cũng không cho phép để lại cho giặc Yến!”
Vì một mệnh lệnh của gã, lương thực chuẩn bị chiến đấu đủ cho hai triệu nhân mã ăn trong một tháng đã hóa thành tro tàn.
Còn quân Yến lên bờ đuổi theo truy sát được một đoạn thì bị Trương Hổ hạ lệnh ngăn lại, giờ không phải thời điểm truy sát đào binh.
Quân Yến toàn diện khống chế phòng tuyến Hồ Khẩu, mấy người quần áo tả tơi đỡ những người vô cùng chật vật đi vào.
Đây chính là Tôn Cao Thiên dẫn bốn ngàn nhân mã đi chặn đánh mười vạn đại quân địch, búi tóc không biết bị cái gì chém đứt, tóc tai bù xù sợi dài sợi ngắn, trên người là bùn trộn lẫn với máu nhìn không ra dung nhan, gương mặt giống như mèo mướp, đã không còn dạng người.
Phần bụng bị người ta chém một đao, một tay ôm chặt,
Nhìn thấy trưởng lão đứng sừng sững bên đống lửa, Tôn Cao Thiên đẩy mạnh người đỡ hai bên, lảo đảo đi tới quỳ trước mặt Trương Hổ, gào khóc tại chỗ: “Mạt tướng vô năng, huynh đệ thủ hạ toàn quân bị diệt, chưa thể ngăn được viện quân của địch! Mạt tướng tội đáng chết vạn lần, cầu được chết mau!” Nước mắt ào ào.
Tả thống lĩnh Quách Hiến Phúc máu me khắp người đứng bên cũng lấy vạt áo lau nước mắt, không ít tướng lĩnh bên cạnh đều gạt lệ hoặc im lặng rơi lệ.
Quai hàm Trương Hổ căng cứng, năm ngón tay xiết chặt chuôi kiếm bên hông, hốc mắt đỏ lên, kích động nói không nên lời.
Có mấy tu sĩ không ra dạng người cũng tiến lên, ai nấy đều bị thương, một trong số đó giọng đau buồn nói: “Đại tướng quân, đừng trách Tôn tướng quân, thật sự không trách Tôn tướng quân được, bốn ngàn nhân mã đối địch với cường công của mười vạn phân mã phe địch, chặn được gần nửa canh giờ, đánh quá thảm rồi! Đã cố gắng hết sức rồi, Tôn tướng quân đã cố gắng hết sức, chúng ta đã cố gắng hết sức! không có một ai bỏ chạy, gần như đều chiến tử, Tôn tướng quân cũng quyết không bỏ chạy, nếu không phải chúng ta liều chết lôi Tôn tướng quân ra, Tôn Tướng quân đã chết rồi!”
Chẳng những mấy ngàn người đó, một lượng lớn tu sĩ tùy hành cũng gần như đã chiến tử hết.
“Haiz...” Trương Hổ ngửa mặt lên trời mở miệng chậm rãi thở dài một hơi, khống chế cảm xúc, tiến lên trước một bước, hai tay đỡ Tôn Cao Thiên dậy: “Không phải tại ngươi, rất tốt, các ngươi làm rất tốt, các huynh đệ đều làm rất tốt, đã không phụ ủy thác của Mông soái, phòng tuyến Hồ Khẩu đã đánh hạ thuận lợi, các ngươi không có lỗi mà có công lớn!”
Điều này tuyệt đối không ngoa, nếu như mười vạn nhân mã kia đuổi tới sớm nửa canh giờ, chiến cuộc có thể xảy ra biến hóa gì không không ai nói rõ được.
Ông sợ biến hóa này, sợ Quách Hiến Phúc dẫn nhân mã mai phục từ phía sau bị mười vạn viện quân kia đuổi tới sẽ bị kẹp giữa, một khi phục binh không thể kịp thời làm rối loạn nhân mã phòng thủ trên sông, hậu quả sẽ khó lường.
Mấu chốt là ông không thể lệnh cho nhân mã của Quách Hiến Phúc cường công lúc chiến sự vừa nổ ra, nhất định phải chờ khi dụ được một lượng lớn tu sĩ của quân địch đi ra rồi mới có thể hạ lệnh động thủ, nếu không đối mặt với một lượng lớn tu sĩ chặn đánh, nhân mã Quách Hiến Phúc suất lĩnh rất khó phát huy được tác dụng, bởi vậy trước đó mới luôn đổ Quách Hiến Phúc ẩn núp bất động, cũng là vì tê liệt quân địch.
Khảo nghiệm thời gian chờ đợi ẩn nấp bất động cũng chính là việc Tôn Cao Thiên có thể giữ quân mười vạn viện quân bao lâu.
Lúc ông bắt đầu hạ lệnh này với Tôn Cao Thiên, ông đã biết bên phía Tôn Cao Thiên sẽ thê thảm chừng nào, mấy ngàn người đối mặt với mười vạn đại quân của địch, hậu quả không khó tưởng tượng.
Thời điểm hạ mệnh lệnh này, ông cũng không đành lòng, nhưng ông không còn cách nào khác, việc này liên quan đến thắng bại của cả chiến cuộc, không nói gì về Đại Yến nhưng sẽ có rất nhiều huynh đệ sẽ chết uổng.
Tôn Cao Thiên được đỡ dậy khóc thảm lắc đầu: “Không cầu có công, nhưng cầu báo thù, đại tướng quân nếu tin tưởng mạt tướng, hãy cho mạt tướng một đạo nhân mã, mạt tướng sẽ tiêu diệt hết đám viện quân kia, báo thù cho các huynh đệ đã chết!”
Trương Hổ cự tuyệt: “Ngươi dưỡng thương đi đã, chuyện báo thù sẽ có người làm.” Quay đầu lạnh lùng nói với tu sĩ bên cạnh: “Chư vị pháp sư, Tôn Thống lĩnh giao cho các vị, thương thế của hắn nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đừng trách lão tử trở mặt!”
Lúc này không một tu sĩ nào bực mình vì câu nói của ông, một người vuốt cằm nói: “Đại tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức cứu chữa cho Tôn tướng quân, sẽ không để xảy ra sai sót!” Phất tay ra hiệu người dưới đỡ Tôn Cao Thiên đi cứu chữa.
“Quách Hiến Phúc!” Trương Hổ quay đầu lại hét.
“Có!” Quách Hiến Phúc máu me khắp người bước ra chắp tay.
Trương Hổ cắn răng nói: “Ngươi đếm đủ mười vạn nhân mã đi một vòng, gặp đám viện quân kia thì chém chết chúng cho lão tử, không nhận đầu hàng, không để một ai sống! Tiện thể lấy luôn kho lương cho lão tử!”