Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 97: Tôi chỉ là tên quét rác




Hứa Thanh Mộc bị quỷ treo cổ làm cho nhức đầu, nói vớiTống Quyết: "Tới lượt anh."

Tống Quyết tiến lên một bước, nói: "Chào cậu, xin hỏi..."

Mới vừa nói đến đây, quỷ treo cổ đột nhiên khom lưng 90 độ với Tống Quyết, sau đó khẩn trương nói: "Ông chủ, tôi không có làm biếng mà! Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ!"

Nói xong, bởi vì quá mức khẩn trương, hai tròng mắt của nó rơi ra, giống hai viên bi nhảy nhót trên mặt đất một cách vui sướng, tiếp đó đầu lưỡi của nó cũng khống chế không được mà trào ra ngoài, nháy mắt đã trào ra tới ngực.

Cảnh tượng này đáng sợ tới mức Bạch Mỹ Mỹ "Á" một tiếng, bổ nhào vào lòng Hứa Thanh Mộc.

Tử trạng của người thắt cổ tự vô cùng thê thảm đáng sợ, sau khi biến thành quỷ về treo cổ cũng sẽ giữ hình tượng trước khi chết của mình, ngày thường con quỷ này có thể khống chế hình thái của mình để không dọa người như vậy, nhưng lúc khẩn trương như vừa rồi vẫn sẽ lộ ra nguyên hình.

Tống Quyết quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Mộc, vô tội nói: "Tôi nói chuyện đàng hoàng mà."

Hứa Thanh Mộc đỡ trán, nói: "Đại khái là khí chất bá tổng trên người của anh quá mức rõ ràng, có lẽ là dọa đến nó..."

Quỷ treo cổ cũng nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, hoang mang rối loạn nhét lưỡi lại vào trong miệng, rồi nhanh chóng ngồi xuống nhặt lại tròng mắt của mình, chuẩn bị xong rồi lại nhanh chóng đứng dậy khom lưng với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, khẩn trương nói: "Ông chủ, tôi đi làm việc đây!"

Nói xong quỷ treo cổ liền bắt đầu diễn kịch câm, đôi tay nhanh chóng chuyển động lên xuống, lặp đi lặp lại một động tác cố định, vô hạn tuần hoàn.

Tống Quyết nhìn trong chốc lát, nói: "Là thao tác lắp ráp máy móc cỡ nhỏ, chắc lúc còn sống làm việc ở trong nhà máy kỹ thuật tầm trung, đúng là công nhân."

Nhưng con quỷ treo cổ này thật sự là sợ Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, không dám cùng hai người nói chuyện, vì thế bọn họ đành phải nhìn con quỷ treo cổ, chờ nó lặp đi lặp lại động tác kịch câm.

Hồi lâu sau Thẩm Lương Tài mới trở về sau khi chăm sóc hàng xóm, Hứa Thanh Mộc liền hỏi tình huống của hắn.

Thẩm Lương Tài nói: "Anh Trần nói, gần đây thân thể của anh ấy không tốt lắm, lại bị công ty đuổi việc, nhất thời không nghĩ nổi mà làm bậy. Bây giờ anh ấy hối hận rồi, về sau sẽ không làm chuyện ngu ngốc này nữa. Hơn nữa anh ta nói, lúc thắt cổ có một thanh âm ở bên tai anh ta nói rằng đừng có chết, khiến anh ấy cố gắng, cảm giác được có thể là do thần tiên phù hộ, cho nên sau khi tỉnh lại thì muốn sống một cuộc sống đàng hoàng."

Hứa Thanh Mộc nói: "Là này chỉ treo cổ quỷ đi, nhưng là chúng ta hiện tại còn không có làm minh bạch hắn một cái treo cổ quỷ vì cái gì muốn cứu người. Hắn rất sợ chúng ta, nếu không ngươi đi cùng hắn tâm sự."

Thẩm Lương Tài gật đầu, sau đó đi tới treo cổ quỷ bên người, phi thường ôn hòa mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi hảo, ta họ Thẩm, là cái bác sĩ. Ngươi tên là gì a?"

Quỷ treo cổ nhìn mặt Thẩm Lương Tài, cảm xúc dần dần trấn định, nó dừng lại động tác máy móc của mình rồi nhìn Thẩm Lương Tài, thật lâu lúc sau mới sốt ruột nói: "Tôi... Mã số nhân viên của tôi là 307... Tên tôi là... Không nhớ nữa. Tên tôi là gì? Anh có biết không? Tên tôi là gì? Tôi là ai?"

Thẩm Lương Tài lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, nhưng cậu đừng gấp, sau này chúng ta có thể từ từ nhớ lại. Ngoại trừ làm việc, cậu còn nhớ cái gì khác không? Tỷ như người nhà của cậu."

Quỷ treo cổ lắc đầu: "Bọn họ... Hình như đang ở nhà chờ tôi, không đúng, bọn họ hình như đã chết... Có phải tôi chết rồi không? Tôi không nhớ gì hết."

Thẩm Lương Tài kiên nhẫn tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao cậu lại muốn cứu anh Trần? Cậu có quan hệ gì với anh ấy không, suy ngẫm lại xem."

Quỷ treo cổ nhíu nhíu mày, thần trí hơi khôi phục một chút, nói: "Tôi không biết anh ta, chỉ là đột nhiên gặp phải, nhìn thấy quanh thân anh ấy đều là tử khí nên tôi đi theo, qua hai ngày, quả nhiên anh ta thắt cổ."

Thẩm Lương Tài cảm thấy hấp dẫn, tiếp theo lại hỏi: "Vậy cậu gặp anh ấy ở đâu? Trước khi gặp anh ấy thì cậu làm gì?"

"Tôi... tôi làm gì?" Treo cổ quỷ lại mơ hồ, nói, "Tôi đi làm công, đúng rồi, tôi là công nhân!"

Nói xong, tay của quỷ treo cổ lại bắt đầu lặp lại mấy động tác máy móc.

Thẩm Lương Tài bất đắc dĩ quay đầu lại, nhún vai với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, bây giờ thật sự không còn biện pháp nào, đầu óc con quỷ treo cổ này không tỉnh táo lắm, cũng không biết khi còn sống đã như vậy hay sau này chết đi mới bị.

Nhưng có thể xác định là, tâm địa của nó rất tốt, nếu cứ để cho nó trôi dạt bên ngoài như vậy thì thì ngày đó sẽ bị người ta oan ức đánh tan hồn phách, cũng chỉ có thể thu nó về Lăng Vân Quan tu hành trước, nói không chừng sẽ có thể thanh tỉnh, hoặc là tu đầy công đức sẽ được đi đầu thai.

Sau đó Hứa Thanh Mộc liền tìm bình nước khoáng nhét con quỷ treo cổ vào.

Cơm nước xong rồi lại nói chuyện trong chốc lát, ba người Hứa Thanh Mộc liền trở về Lăng Vân Quan.

Bởi vì trạng thái tinh thần của quỷ treo cổ không ổn định, làm người giấy cho nó có thể sẽ dọa đến khách hành hương. Vì thế Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết thương lượng một chút, để cho con quỷ treo cổ này lấy hình thức linh thể bay, Văn Bác Hàm phụ trách trông coi, không cho nó gặp rắc rối.

Hứa Thanh Mộc nghĩ, Văn Bác Hàm lảm nhảm mỗi ngày nói chuyện cùng quỷ treo cổ, nói không chừng con quỷ này sẽ nhớ tới cái gì đó.

Nhưng dù cho Văn Bác Hàm có nói cái gì, quỷ treo cổ vẫn không nhớ được gì hết. Phần lớn thời gian nó đều ở Tam Thanh Điện đợi, mỗi khi nhóm tiểu đạo sĩ luyện tập sớm tối gì nó cũng đều nghiêm túc nghe kinh, khi không ai quan tâm đến nó, con quỷ liền an an tĩnh tĩnh ngồi xổm một góc cả ngày. Có đôi khi đột nhiên nó sẽ không tỉnh táo nói rằng phải đi về làm việc, sau đó lại bắt đầu lặp đi lặp lại động tác máy móc, hoặc là đôi khi sẽ khẩn trương lòi lưỡi rớt tròng mắt, ngoại trừ có hơi dọa người, cũng không tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì cả.

Vì thế mọi người đều dần quen với sự tồn tại của quỷ treo cổ.

Một buổi chiều nửa tháng sau, Lăng Vân Quan đã đóng cửa, Hạ Tử Minh đang làm công tác quét dọn cuối cùng, lúc quét dọn ở dưới cửa chân núi, liền thấy một anh Tây đẹp trai tóc vàng mắt xanh cao  ráo chân dài đeo ba lô vội vã chạy tới.

Lâu lâu Lăng Vân Quan cũng sẽ có du khách ngoại quốc tới tham quan, Hạ Tử Minh thấy nhiều lần rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc Lăng Vân Quan tiếp đãi du khách, vì thế hắn cầm cái chổi ngăn anh Tây đẹp trai kia lại, rồi dùng cái trình tiếng Anh sứt sẹo của mình khoa tay múa chân nói: "Vị cư sĩ này, hôm nay Lăng Vân Quan đã đóng cửa rồi, muốn dâng hương thì ngày mai hãy tới."

Anh Tây đẹp trai hừ lạnh một tiếng, nói tiếng Trung: "Tôi là Daniel · Titus."

Phát âm không quá chuẩn, miễn cưỡng có thể nghe rõ.

Nhưng Hạ Tử Minh không hiểu gã đột nhiên tự giới thiệu là có ý gì, nhưng vẫn rất lễ phép hành lễ, nói: "Tôi là Hạ Tử Minh."

Anh Tây đẹp trai tên Daniel ngẩn người, sau đó khiếp sợ nói: "Cậu không biết tôi?"

Hạ Tử Minh có chút khẩn trương, cũng rất khiếp sợ mà nói: "Tôi phải biết anh hả?"

Daniel bị nói không biết trả lời làm sao, gã sượng một lát, ném ba lô trên lưng sang một bên, đột nhiên bày ra tư thế công kích với Hạ Tử Minh, nói: "Thế thì nhào vô! Cùng tôi đánh một trận, cậu liền biết tôi là ai!"

Hạ Tử Minh nhìn gã cao 1 mét 80 mấy cùng cơ ngực đầy đặn, vô cùng hoảng loạn liên tục lui về phía sau, nói: "Tôi không biết gì hết, tôi chỉ là tên quét rác thôi."

Daniel giương khóe miệng, ánh mắt lộ ra điểm hưng phấn, sau đó nói: "Tôi biết nà, cậu là sư quét rác!"

"..." Hạ Tử Minh bất đắc dĩ nói, "Nơi này của chúng tôi là đạo quan, người anh em quốc tế, có phải anh xem nhiều phim chưởng quá rồi không?"

Daniel tiếp tục dùng tiếng Trung sứt sẹo của mình nói: "Tôi phải đánh bại tên sư quét rác này, sau đó đánh bại cái tên tiểu đạo sĩ họ Hứa kia rửa mối nhục xưa!"

Hạ Tử Minh lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, cảm thấy tình huống này bản thân không giải quyết được, vì thế hướng vào trong viện gào một tiếng: "Vị sư huynh nào kêu Tiểu đạo trưởng một tiếng coi, ở cửa có bạn bè quốc tế muốn cùng Tiểu đạo trưởng luận bàn nè."

Nghe được có người khiêu khích, nhóm tiểu đạo sĩ đều kích động, không đến hai mươi giây một đám người đều ào lên, nhất trí đứng ngay ở cửa, mở to hai mắt chuẩn bị xem náo nhiệt.

Daniel lại hừ một tiếng, không vui nói: "Toàn là con nít, tôi và các cậu không cùng  đẳng cấp, có thắng cũng chẳng có cảm giác thành tựu."

Nhóm tiểu đạo sĩ che miệng cười trộm.

Đúng lúc này, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết ở sau núi tu luyện xong rồi, chậm rãi xuất hiện ở cửa.

Daniel nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Mộc, nói: "Cậu chính là tiểu đạo sĩ biết bay trong truyền thuyết à? Nếu cậu đã đến, chúng ta đánh một trận thôi."

Hứa Thanh Mộc cảm thấy vị bạn bè quốc tế này có hơi ngốc, vì thế trực tiếp cự tuyệt, nói: "Sao tôi lại phải đánh với anh? Anh là ai?"

"Daniel." Nói xong Daniel kéo đai lưng ra, đai lưng bằng vàng tỏa sáng, trên mặt gã vô cùng kiêu ngạo.

Hứa Thanh Mộc khiếp sợ, nói: "Đản Nữu Nhi*? Chẳng lẽ bên Mỹ cũng có đặt tên xấu cho dễ nuôi hả? Nhưng có đặt tên thì cũng đừng có lấy cái tên con gái chứ."

Hạ Tinh Sở cười nói: "Khả năng hắn ở tượng đất chính mình!"

Hứa Thanh Mộc lại khó hiểu, hỏi: "Cái gì là tượng đất?"

Hạ Tinh Sở nói: "Chính là khen con trai xinh đẹp như khen con gái á. Ví dụ như cư dân mạng đùa gọi Tống tổng là nữ siêu mẫu, chính là một loại trộm vía."

Sắc mặt Tống Quyết trầm xuống, Hạ Tinh Sở lập tức không nói nữa, lè lưỡi trốn sau đám người.

Hứa Thanh Mộc nhìn Tống Quyết nói: "Nhưng mà chúng ta đắc tội với cái vị Đản Nữu Nhi này lúc nào vạy?"

Tống Quyết nhìn thấy đai lưng vàng đã đoán được, liền nói: "Lúc chúng ta biểu diễn ở Mỹ, tên bán vé không phải đã nói cho chúng ta biết giá vé vào xem vị tuyển thủ nổi tiếng trong giải quán quân bị giảm à? Vị này chắc là tuyển thủ nổi tiếng kia, hình như anh ta không phục, cho nên ngàn dặm xa xôi tìm tới đây."

Tống Quyết nói vừa xong, vài tiểu đạo sĩ liền nóng lòng muốn thử nhấc tay.

"Không phục là muốn đánh nhau hả?"

"Lại muốn đánh nhau sao? Để em để em!"

"Nếu không cho em thử với, em mới vừa học chiêu thức mới."

Hứa Thanh Mộc hơi hơi thở dài, nói: "Vé vào cửa bị giảm giá đã rất đáng thương, còn tới đây xa như vậy, chúng ta không nên khi dễ bạn bè quốc tế chứ?"

Lời bọn họ nói Daniel không hiểu hết được, nhưng nhìn biểu tình của bọn họ cũng có thể đoán được bọn họ không thèm đem Quyền Vương là mình đây để vào mắt.

Daniel giận không thể át, lớn tiếng nói: "Các người thật quá đáng! Các người có biết vì để đạt được Quyền Vương tôi huấn luyện vất vả biết bao nhiêu không? Tôi nỗ lực như thế tại sao phải bị mạt sát chứ! Dựa vào cái gì khán giả đều đi xem mấy người biểu diễn ảo thuật hả! Tôi nói cho các người biết, nếu tôi không đánh bại được mấy người tôi sẽ không đi!"

Hứa Thanh Mộc nhíu mi, nói: "Nếu anh kiên trì như vậy, thế thì... Tiểu Hạ, lên."

Hạ Tử Minh cầm chổi có hơi hoảng, chớp đôi mắt nhìn Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc cười khẽ: "Anh yên tâm, anh là con cưng của trời, nếu gã ta đụng vào được một sợi tóc của anh thì tính là gã thắng."

Daniel tức giận muốn bốc khói, cả giận nói: "Các người thật quá đáng!"

Nói xong lập tức vọt tới Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh cầm chổi đứng tại chỗ không nhúc nhích, động tác mọi người nhất trí lui về phía sau một bước.

Khi Daniel cách Hạ Tử Minh khoảng 2 mét, gã giơ nắm tay của mình lên, quát một tiếng: "Ra tay đi!"

Vừa dứt lời, đột nhiên gã dẫm lên một viên đá, rồi sau đó trượt chân, trực tiếp té lòi bản họng, cái mồm cát không.

Daniel tức giận đứng lên, phun đất trong miệng, cả giận nói: "Vừa rồi không tính, lại lần nữa!"

Nói xong lại vọt lên, vừa mới ra tay, dưới chân lại có đá, gã vừa dẫm lên là té cái ọc.

Daniel té muốn lú lẫn luôn rồi, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Minh còn cầm cây chổi vẻ mặt ngốc ngốc đứng đó, tức khắc càng giận, gã đứng lên lần nữa, đá hết tất cả đất đá trước mặt ra xa, sau đó mới không tin tà tiếp tục vọt tới,

Nhưng mà lúc này đây, dưới chân hắn vốn không có đá, cẳng chân lại không thể hiểu được mà co lên, ngã một cái rung chuyển trời đất, cú ngã này đặc biệt tàn nhẫn, bùn đất đều bị lõm thành một cái hố, mọi người trong Lăng Vân Quan nhìn thấy đều cảm giác có hơi đau lòng.

Daniel: ???

Ủa sao tự dưng bị té zậy nè!!!