Dựa theo tiết mục được sắp xếp, RUN có tổng cộng bốn bài hát được biểu diễn, mà bốn bài hát này vừa biểu diễn xong, không khí ở nơi đây đã nhiệt liệt tới nỗi không thể tưởng tượng được.
Khán giả quá mức nhiệt tình, không ngừng hô to yêu cầu bọn họ tiếp tục hát, cảm xúc kích động còn nhảy lên trên sân khấu, bảo vệ cản còn không kịp.
Hạ Tử Minh và đồng đội của hắn đứng trên sân khấu chân tay luống cuống, bọn họ chưa từng gặp qua hoan hô cuồng nhiệt nhiều như vậy.
Nhưng bọn hắn không thể tự tiện gia tăng tiết mục làm chậm trễ thời gian, ở phía sau còn một ban nhạc nữa.
Vài người phụ trách bên ban tổ chức nhìn thấy tình huống hiện tại cũng đơ luôn, thương lượng ngắn gọn một chút rồi bảo MC lên sân khấu trấn an cảm xúc của mọi người, nói cho khán giả biết, chờ nhóm nhạc cuối cùng biểu diễn xong, RUN sẽ quay trở lại diễn encore.
Nhưng cũng chỉ có thể diễn một bài, loại hình tổ chức hoạt động như thế này đều yêu cầu đưa ra thông báo với phòng cháy chữa cháy và bộ công an, biểu diễn khi trường là cố định, không thể tùy ý thêm vào.
Hạ Tử Minh như lọt vào trong sương mù. Nếu biểu diễn một lần nữa thì hát bài nào đây? Bài hát chủ đề《 Hướng Về Phía Trước 》 cũng đã hát rồi.
Ánh mắt Hạ Tử Minh đảo qua khán đài, thấy được Hứa Thanh Mộc đang phất tay với hắn.
Vì thế hắn đột nhiên có linh cảm, cười khẽ một chút nói: "Bài hát cuối vẫn là hát 《 Hướng Về Phía Trước 》 thôi, nhưng tôi muốn hát theo cách khác. Hôm nay có ba người bạn thân thiết của tôi tới đây, tôi hy vọng bài hát cuối cùng này bọn họ cũng có thể lên sân khấu cùng tôi biểu diễn."
Khán giả nghe được lời này, liền nhìn theo ánh mắt của Hạ Tử Minh, thế mà lại thấy được một hòa thượng và một đạo sĩ ở khán đài.
Nhìn kỹ lần nữa, càng không ngờ được, vị tiểu đạo sĩ này đẹp trai quá zị?
Đột nhiên, có khán giả hét lên một tiếng chói tai: "A a a, đây không phải Tiểu đạo trưởng của Lăng Vân Quan sao!"
Bầu không khí của buổi concert lại lại cao trào lần nữa, chỗ này cũng đã bị bọn họ lật tung lên, các nhân viên an ninh khóc không ra nước mắt muốn nổi điên tại chỗ, vừa cản một nhóm khán giả thì muốn xông lên sân khấu, vừa cản một nhóm khác xông tới chỗ Hứa Thanh Mộc.
MC phải trấn an mọi người lần nữa, cầm micro cao giọng nói: "Mọi người bình tĩnh! Bình tĩnh lại! Nếu rối loạn thì concert sẽ bị đình chỉ! Đến lúc đó cả bài hát cuối cùng cũng không được nghe!"
MC không ngừng khuyên bảo, khán giả rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, concert khôi phục lại bình thường, nhưng ánh mắt dừng lại ở trên người Hứa Thanh Mộc vẫn không giảm bớt.
Muốn tém tém, lại tém không được.
Hứa Thanh Mộc chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi khán đài đi vào hậu trường.
Vừa vào hậu trường thì nhìn thấy Hạ Tử Minh, Hứa Thanh Mộc liền oán trách hắn: "Hạ cư sĩ, không nói trước gì hết tự dưng đột ngột nói vậy là sao."
Hạ Tử Minh vò đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Vừa rồi không khí quá nhiệt liệt, cảm xúc quá kích động, nhất thời không nhịn xuống được... ngại quá... Nhưng mọi người có thể lên sân khấu cùng tôi biểu diễn không?"
Em bé ngốc bạch ngọt thế này thật là khiến người không đành lòng cự tuyệt, fan chân chính như Thiện Đạo lập tức bị dính thính, không chút suy nghĩ liền nói: "Tôi hát được."
Sau đó Thiện Đạo lấy mõ của mình ra, trong miệng lẩm bẩm, "Bùm" một tiếng, một trận sương khói lượn lờ, cái mõ mini trong tay hắn lập tức biến thành cái mõ lớn với đường kính chừng 1 mét.
Mõ nhỏ gõ ko đã
Mõ này mới zừa :D
Thiện Đạo nói: "Ở trong chùa thỉnh thoảng nghe nhạc cũng sẽ tự gõ mõ theo, vừa lúc có thể phối hợp cùng tay trống."
Hạ Tử Minh sợ ngây người, hơi lắp bắp nói: "Vậy, vậy cũng được hả?"
Thiện Đạo cười nói: "Mõ ban đầu chính là nhạc cụ dân gian , sau này thì được Phật môn hấp thu, trở thành pháp khí."
Hạ Tử Minh đặc biệt cao hứng, vội vàng nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.
Tống Quyết không chút lưu tình từ chối lời đề nghị này, nói: "Chúng ta đã hát với nhau rồi, trình độ biểu diễn của tôi mấy người rõ như ban ngày."
Tống Quyết người này chỉ biết kiếm tiền, trời sinh không có tế bào nghệ thuật, ngày đó hát với nhau anh là người thảm thiết nhấy.
Vì thế Hạ Tử Minh buông tha cho anh, rồi chớp chớp đôi mắt nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc bất đắc dĩ nói: "Tôi có học qua âm luật, nhưng tôi chỉ biết chơi đàn tỳ bà thôi."
Hạ Tử Minh vỗ tay một cái, nói: "Hay lắm, đều là nhạc cụ tám dây, tỳ bà với đàn ghi-ta là anh em á, vừa lúc có thể phối hợp."
Còn chưa cao hứng được hai giây, Hạ Tử Minh lại sầu lo lên: "Á, nhưng mà, giờ chúng ta tìm tỳ bà ở đâu ra?"
Nhóm nhạc cuối cùng biểu diễn chỉ còn mười mấy phút, mà sân vận động vốn ở rất xa trung tâm thành phố, kiểm tra trên map di động thì tiệm nhạc cụ gần nhất đi lại cũng phải hơn một giờ, cho dù là Hứa Thanh Mộc có ngự kiếm cuồng phi cũng không kịp.
"Chuyện nhỏ." Tống Quyết đột nhiên lên tiếng, nói, "Nơi này tuy xa, nhưng ít ra còn có hai tiểu khu, nhiều hộ gia đình như vậy không có khả năng một cái đàn tỳ bà cũng không có."
Nói xong Tống Quyết đứng dậy ra cửa gọi điện thoại, rất nhanh đã trở về, nói với ba người kia: "Bây giờ mọi người nên thương lượng thống nhất cách biểu diễn đi."
Hạ Tử Minh không hiểu được, nhưng Hứa Thanh Mộc lại nói: "Ông chủ Tống đã nói có thể thì nhất định có thể. Cậu nói đi, cậu muốn chúng tôi phối hợp như thế nào?"
Cùng lúc đó, official weibo của concert đột nhiên phát một cái Weibo.
【 Rock And Roll Concert V: Gấp! Gấp! Gấp! Trả số tiền lớn cần mua đàn tỳ bà! Trả tỳ bà giá gốc và tặng kèm mười vạn phí cảm ơn! Đưa đến hậu trường concert cửa 105! Chỉ trong vòng mười phút! Trời ơi! Đừng hỏi vì sao! Admin cũng đã điên rồi! Hận bản thân không có đàn tỳ bà a a a! 】
Concert hôm nay vốn dĩ đã rất hot, ban tổ chức lại phát một cái Weibo như thế khiến cho sóng to gió lớn nổi lên, vô luận là khán giả ở giữa sân hay là hộ gia đình đứng xem trên ban công đối diện, đều trăm miệng một lời mà kêu "Tỳ bà tỳ bà tỳ bà".
Người ở gần thì hận mình không có tỳ bà, người có tỳ bà thì hận mình lại ở quá xa, trong lúc nhất thời tất cả đều kêu rên luyến tiếc.
Nhưng mà, hên làm sao một người ở gần đây trùng hợp lại có tỳ bà, vì thế một đường chạy như điên đến đây, chưa đến mười phút, một chiếc đàn tỳ bà tài chất không tồi được đưa đến trước mắt Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc thấy nhiều cũng không trách, ung dung cầm lấy tỳ bà đàn thử lấy cảm giác.
Hạ Tử Minh bị một phen thao tác làm cho mờ mịt, ngây ngốc hỏi: "Này... là phép thuật gì nữa vậy?"
Thiện Đạo đã tốt nghiệp xong liền suy một ra ba, chắp tay trước ngực ung dung nói: "A di đà phật, sức mạnh của đồng tiền sức mạnh của đồng tiền."
Sau khi ban nhạc cuối cùng diễn xong, bầu không khí của concert vẫn nhiệt liệt vô cùng, khán giả không ra về, họ đang điên cuồng hô to tên Hạ Tử Minh và RUN.
Hạ Tử Minh và đồng đội của hắn nghe rõ tiếng hoan hô ở bên trong sân khấu. Hắn vẫn chưa quen với sự nhiệt tình như thế, cười cười với khán giả, sau đó nói: "Vừa rồi đã hát 《 Hướng Về Phía Trước 》, bây giờ chúng tôi sẽ hát lại với một phiên bản hoàn toàn khác. Trước đó tôi đã giới thiệu với mọi người một chút về hai người bạn mới sẽ diễn cùng nhóm nhạc chúng tôi ngày hôm nay."
Ngay sau đó, khán giả liền thấy Hứa Thanh Mộc tiên phong đạo cốt mặc đạo bào màu xanh lá ôm đàn tỳ bà, cùng với Thiện Đạo vẻ mặt cao thâm khó đoán mặc áo cà sa cũ nát khiêng cái mõ thật lớn.
Toàn trường người xem:???
Dịch nên rảnh mà, ghép xong cũng kiểu :D ???
Cảnh tượng cũng quá ma huyễn, khán giả còn không tin vào mắt mình nữa mà.
Hòa thượng và đạo sĩ hòa bình cùng nhau đi xem concert rock and roll cũng đã đủ khiến người ta giật mình rồi, giờ bọn họ muốn làm gì nữa đây? Lên sân khấu biểu diễn rock 'n roll à?
Khán giả còn đang mù mịt thì trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn rồi.
Nhịp trống vang lên, tiếng mõ phối hợp theo. Rồi sau đó tay ghi-ta bắt đầu gảy đàn, đầu ngón tay của Hứa Thanh Mộc cũng búng dây, âm thanh trong trẻo của tỳ bà dung hòa vào âm sắc của ghi-ta điện, thế nhưng lại không gây phản cảm.
Tiếp đó, Hạ Tử Minh bắt đầu biểu diễn, Hứa Thanh Mộc và Thiện Đạo ăn ý hát chung với hắn.
Vẫn là bài hát đó, nhưng giai điệu và tiết tấu chậm lại, giảm bớt sự bồn chồn và tức giận, lại có thêm nguyên tố mới gia nhập là mõ và tỳ bà, cổ điển và hiện đại dung hợp hoàn mỹ, tạo ra một ngọn lửa mới lạ.
Hiện tại nghe lại này bài hát, ngoại trừ giữ lại sức mạnh tích cực vốn có của nó, còn có thêm một loại hương vị xa xưa kỳ lạ. Sau khi khán giả đã trải qua một khoảng thời gian dài cuồng bạo và kích thích, lại nghe được âm nhạc như thế, cảm xúc bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại, bọn họ chậm rãi ngồi xuống, an tĩnh mà nghe người trên sân khấu biểu diễn.
Bởi vì có nguyên tố Phật đạo gia nhập, này bài hát dường như có một sức mạnh thâm nhập nhân tâm, từng chút từng chút chảy vào nơi tâm linh sâu nhất trong lòng khán giả.
Câu hát cuối cùng cần phải cao giọng, ba người cùng nhau hợp xướng. Lúc này bóng đêm đã bao trùm, vầng trăng sáng bị mây đen dần dần che lại, sau khi nốt cuối cùng được hát ra, trong không trung bỗng nhiên nổ ra một đường tia chớp cùng với tiếng sấm, trong mắt chi, tia chớp lóe lên giống như ban ngày, rõ ràng chiếu sáng mặt mũi những người trên đài.
Rồi sau đó vạn vật quy về yên tĩnh, như bắt đầu một thế giới mới.
Khán giả đã quên vỗ tay, tất cả mọi người đều say mê nhìn lên sân khấu.
Nhưng giờ phút này im lặng và cảm động lại được đồng tình hơn so với vỗ tay.
Vì thế, bọn họ mở màn một cách dồn dập và cuồng nhiệt, rồi lại lấy kết thúc một cách trầm tĩnh như thế.
Biểu diễn xong, Hạ Tử Minh lệ nóng doanh tròng, thanh âm nức nở khom lưng về phía khán giả, mà khán giả dưới sân khấu cũng rưng rưng nước mắt, cảm thấy chấn động trong lòng. Cho đến khi ban nhạc rời sân khấu, khán giả dưới đài mới đột nhiên phản ứng lại, liên tục vỗ tay đến kinh thiên động.
Màn biểu diễn này, nếu đã xem qua, đều sẽ lưu lại ở trong lòng, là một ký ức không thể xóa nhòa.
Trở lại hậu trường, Hạ Tử Minh vẫn không thể bình tĩnh lại trong cảm xúc mãnh liệt của mình, hắn ôm đàn ghi-ta của mình, cứ ngây người đờ đẫn như thế.
Hứa Thanh Mộc tiến lên, vỗ vỗ bả vai Hạ Tử Minh, nói: "Hạ cư sĩ, tôi phải đi rồi, pháp sư Thiện Đạo sẽ ở lại với anh."
Hạ Tử Minh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trừng lớn đôi mắt nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Hả, có chuyện gì sao?"
Hứa Thanh Mộc thần sắc nghiêm túc, nói: "Vừa rồi tia chớp kia không bình thường, chắc là đã xảy ra chuyện."
Hạ Tử Minh sửng sốt một chút, lại nói: "Là... Là Năng Nhân sao?"
Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, nói: "Ừ, chúng tôi nghĩ như vậy. Trước đó Năng Nhân tức giận ngất xỉu chỉ là vì lão bị phản phệ do mượn vận, nhưng lão dựa vào khí vận của anh tu luyện nhiều năm như vậy, tu vi đã rất cao, không có khả năng dễ dàng đền tội như vậy. Hơn nữa, chúng ta có thể đã xem thường lão, có lẽ lão mạnh hơn một chút so với những gì chúng ta tưởng tượng, chắc là người bên phó khoa trưởng không coi chừng lão cẩn thận."
Hứa Thanh Mộc đang nói chuyện, Vương Tam cũng nhắn tin chứng thực suy đoán của Hứa Thanh Mộc.
Năng Nhân đánh hôn mê hai người trông coi rồi trốn thoát khỏi bệnh viện, hiện tại đang đi về hướng Linh Hưng Tự, Vương Tam đã thông tri những tu giả ở gần đó có thể giúp được, có thể đi đều đi chặn Năng Nhân.
Thiện Đạo trầm trọng nói: "Chúng ta đã xem thường Năng Nhân rồi. Nhưng mà tôi đây vẫn sẽ luôn che chở Hạ cư sĩ, phiền Tiểu đạo trưởng đi một chuyến."
Hứa Thanh Mộc cười khẽ một chút, nói: "Nhưng ít ra cũng không ảnh hưởng tới biểu diễn này, thực đã ghiền, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên."
.
.
khùm điên vl tự dưng ngồi pts cái ảnh rồi tự cười khặc khặc :D ?