Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 66: Kiêu ngạo quá mức




Tuệ An không nhịn nổi hít một ngụm khí, cánh mũi nhẹ nhàng rung lên.

Bọn họ nhiều người như vậy, không tìm được Mạnh Tu Viễn trước còn chưa nói, còn chẳng nghe hiểu Hứa Thanh Mộc đang nói cái gì.

Làm người xuất gia mà sân si, Tuệ An tức giận trong lòng, vội ở trong lòng mặc niệm 《 Diệu Pháp Liên Hoa Kinh 》 mới bình tĩnh lại được cảm xúc của mình.

Mà các tăng nhân còn lại cũng trầm mặc một hồi. Bọn họ từng nghe nói qua tên của Hứa Thanh Mộc, chỉ là, từ trước đến nay Phật môn hưng thịnh hơn so với Huyền môn, hương khói của Linh Hưng Tự thì lúc nào cũng vượng so với đại bộ phận đạo quan, trụ trì Năng Nhân lại là danh tăng. Cho nên dù Hứa Thanh Mộc quậy tung trời ở giới Huyền môn, Linh Hưng Tự vẫn không biết gì nhiều, không lui tới, không để bụng.

Mà giờ đây, Tuệ An thua, có nghĩa là là Linh Hưng Tự thua, cũng có nghĩa là Phật môn thua.

Tuy rằng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí cũng không tính là đấu pháp, nhưng đối với đệ tử của Phật môn luôn ở thế thượng phong mà nói, vẫn hơi khó có thể tiếp thu.

Đặc biệt là, đối tượng mà bọn họ thua lại là Lăng Vân Quan có hương khói không vượng bằng Linh Hưng Tự.

Hứa Thanh Mộc cảm giác được đám tăng nhân này có thể là đang mặc niệm kinh văn để làm bản thân bình tĩnh.

Sau một lúc lâu, Tuệ An khống chế tốt cảm xúc của mình ở bên ngoài, chắp tay trước ngực nhìn về hướng Hứa Thanh Mộc, nói: "Tóm lại, giải quyết xong chuyện của Mạnh thí chủ là tốt rồi."

Ít nhiều gì hắn cũng không nuốt nổi cơn giận này, nhưng chỉ cần hắn không biểu lộ ra, không khiêu khích không cà khịa, Hứa Thanh Mộc coi như không nhìn thấy, mặc kệ hắn.

Đáp lễ lại, Hứa Thanh Mộc liền định rời đi với Tống Quyết.

Tuệ An nhịn không được nên mở miệng gọi lại Hứa Thanh Mộc, hỏi: "Tiểu đạo trưởng tính đem con quỷ này ra khỏi khu du lịch sao?"

Hứa Thanh Mộc gật đầu, Tuệ An lại nói: "Bần tăng cho rằng việc này không ổn. Con quỷ này đã ở đây mấy trăm năm cũng có chút đạo hạnh, đã mê hoặc không ít người, mang ra ngoài có thể sẽ gây nguy hiểm."

Hứa Thanh Mộc nhíu mày, nói: "Tình huống của hắn rất đặc biệt, không thể siêu độ cũng không thể đầu thai, tôi đưa hắn về Lăng Vân Quan trông giữ, để hắn tu hành, tuyệt không để hắn có cơ hội làm ác."

Tuệ An nói: "Nhưng mà..."

"Nhưng cái gì mà nhưng!" Văn Bác Hàm ló đầu ra từ cái móc điện thoại, nắm chặt đấm tay to như bao cát của mình, cả giận nói "Hòa thượng này thầy hư thật á, không cho người ta tu hành thì thầy muốn làm gì? Bóp tôi chết tại chỗ hả! Ừa, tôi đã chết rồi. Chẳng lẽ thầy còn muốn trực tiếp đánh tan hồn phách để tôi hóa thành tro bụi? Bộ dáng từ bi vì hoài đức hiếu của người xuất gia đâu!"

Chúng tăng trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Thanh Mộc kiêu ngạo thì thôi, mắc cái gì mà con quỷ tìm cậu làm chỗ dựa cũng kiêu ngạo vậy chứ!

Tuệ An nhìn chằm chằm Văn Bác Hàm, nói: "Anh..."

"Anh cái gì mà anh!" Văn Bác Hàm chặn họng Tuệ An, tiếp tục lớn tiếng nói, "Tu Viễn không phải thầy tìm được, tôi cũng không phải do thầy bắt, thầy là hòa thượng, xía vào chuyện đạo sĩ làm gì? Đã giao rõ Phật môn và Huyền môn không can thiệp chuyện của nhau rồi mà? Hả? Không cho phép vượt vòng chấp pháp thầy không rõ à!"

Tuệ An tức giận đến huyết mạch cả người đều phát run, chỉ vào Văn Bác Hàm nói: "Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi!" Văn Bác Hàm lại lần nữa không lưu tình chút chen vào mồm hắn, "Hôm nay tôi thà bị trời phạt cũng phải tính toán với thầy. Thầy là hòa thượng, lục căn không tịnh thất tình không tha, tranh cường háo thắng, sính hung đấu ác, còn muốn ngộ đạo á? Đời này đừng hòng!"

Tuệ An: !!!

Chưa từng có ai chỉ vào mũi Tuệ An mắng hắn như thế, thất khiếu của hắn bốc khói cả lên.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết thiếu chút nữa không nhịn được bật cười ra tiếng, dừng một chút, Hứa Thanh Mộc mới nghiêm túc nói với Văn Bác Hàm: "Văn huynh, kiêu ngạo quá mức rồi."

Văn Bác Hàm nói: "Ồ, vậy á? Ngại ghê, cáo mượn oai hùm, không làm chủ được."

Tống Quyết nói: "Anh có bao giờ nghĩ rằng anh bị trời phạt không phải là do tiết lộ thiên cơ, mà là do nói nhiều quá không?"

Văn Bác Hàm nghĩ nghĩ, ngượng ngùng trốn vào trong móc điện thoại.

Tuệ An thở hổn hển nửa ngày, tăng nhân bên cạnh liền đỡ hắn, không ngừng khuyên hắn bình tĩnh, nhưng hắn bình tĩnh thế nào được? Ngay cả《 Diệu Pháp Liên Hoa Kinh 》 cũng không áp nổi lửa giận trong lòng hắn, hắn nhịn không được hừ lạnh một tiếng với Hứa Thanh Mộc, nói: "Được thôi, tôi mặc kệ chuyện của Tiểu đạo trưởng vậy. Tiểu đạo trưởng quả nhiên là danh bất hư truyền, hôm nay coi như bần tăng được mở rộng tầm mắt."

Tống Quyết thấy hắn không phục, cũng không để hắn làm càn, bèn tiếp tục khịa hắn: "Không sao, về sau thường xuyên lui tới, còn nhiều thứ phải mở rộng tầm mắt lắm."

Tuệ An: ...

Đã là người xuất gia mà đã tức thành như vậy, nhưng Tuệ An vẫn còn nhớ rõ không thể xung đột với người khác vì hình tượng của Linh Hưng Tự, hắn cắn răng nuốt cục tức xuống bụng, nói: "Hôm nay đã được biết, nhưng mà hy vọng Tiểu đạo trưởng có thể nói được làm được, trông chừng con quỷ này cho tốt, đừng để hắn có cơ hội trốn khỏi Lăng Vân Quan ra ngoài hại người."

Hứa Thanh Mộc mỉm cười nói: "Chuyện này không phiền pháp sư Tuệ An nhọc lòng, nếu hắn làm chuyện xấu, tôi đã có thể bắt lấy hắn một lần, thì có thể bắt lấy hắn lần thứ hai, tất nhiên, nếu pháp sư Tuệ An không yên tâm, bên đó muốn hiệp trợ cũng được."

Tuệ An: ...

Bây giờ thì hắn lại là kẻ mua đồ ăn cho một cọng hành.

Sau một lúc lâu, Tuệ An run rẩy môi, hành lễ với Hứa Thanh Mộc, quăng một câu "Cáo từ", rồi sau đó phất tay áo bỏ đi.

Sau khi người đã đi, Hứa Thanh Mộc ôm cánh tay, nói với Tống Quyết: "Bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào tôi, nhưng trước giờ tôi có đắc tội với Linh Hưng Tự bao giờ đâu."

"Trước kia không có." Tống Quyết lại cười nói, "Nhưng từ giờ trở đi, đã thành công đắc tội rồi."

.

Buổi sáng hôm sau, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết về tới Mạnh gia.

Hai ngày không gặp, vợ chồng hai người tiều tụy không ít, vẫn luôn ngồi bên cạnh giường của con, cũng chẳng còn sức để cãi nhau nữa.

Hứa Thanh Mộc cũng không nhiều lời, trực tiếp đi tới giường của Mạnh Tu Viễn, lấy móc khóa điện thoại chứa hồn phách ra, để lên trán của Mạnh Tu Viễn, đôi vợ chồng Mạnh gia liền thấy được kim quang lóe lên, có thứ gì đó chui vào đầu Mạnh Tu Viễn.

Hai người còn không kịp kinh hô, Mạnh Tu Viễn vẫn luôn ngủ say liền chậm rãi mở mắt, thằng bé chậm rãi nhìn trái nhìn phải, sợ hãi lên nói: "Mẹ... Ba..."

Mẹ Mạnh thấy thế, lập tức nhào lên, một tay ôm lấy Mạnh Tu Viễn gào khóc, ba Mạnh cũng đỏ mắt, chậm rãi đi tới giường của Mạnh Tu Viễn, cầm lấy bàn tay của bé.

Hơn mười ngày dày vò thống khổ, cuối cùng cũng được giải thoát vào giờ khắc này, bọn họ sờ nắn Mạnh Tu Viễn trên dưới trái phải, kiểm tra nhịp tim hô hấp nhiệt độ cơ thể của bé, xác định không có vấn đề gì, bọn họ mới dám tin rằng con trai của mình đã quay lại.

Vợ chồng vui mừng phát khóc, vừa khóc vừa cười nửa ngày mới để ý Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết còn ở đây, bọn họ nhanh chân chạy đến trước mặt Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết khom lưng cảm tạ.

Hứa Thanh Mộc xua xua tay, nói: "Việc nhỏ, cư sĩ Phùng trước đây cũng từng giúp Lăng Vân Quan không ít. Nếu hai vị là bạn của cư sĩ Phùng, gặp chuyện phiền toái Lăng Vân Quan cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan."

Vợ chồng son vẫn không ngừng cảm tạ, nói ít ngày nữa nhất định sẽ tới Lăng Vân Quan dâng hương quyên công đức.

Mạnh Tu Viễn ngồi ở trên giường vẫn luôn chờ người lớn nói chuyện, thật vất vả bắt được khoảng trống, cậu bé liền sốt ruột mở miệng hỏi: "Bạn gấu đâu? Cậu ấy có khỏe không?"

Tống Quyết đưa điện thoại tới, nhẹ nhàng lắc lư một chút, một trận khói đen từ giữa chui ra, trên đất liền xuất hiện một người đàn ông cường tráng.

Vợ chồng Mạnh gia nhìn thấy thiếu chút nữa sợ tới mức thét lên Hứa Thanh Mộc vội vàng nói: "Đừng sợ, đây là bạn của cư sĩ Mạnh."

Mạnh Tu Viễn nhảy xuống giường, muốn ôm lấy chân Văn Bác Hàm, nhưng lần này cậu bé không thể ôm được, mà là xuyên qua thân thể của Văn Bác Hàm, đụng vào Hứa Thanh Mộc phía sau Văn Bác Hàm.

Vợ chồng Mạnh gia càng sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Văn Bác Hàm vội vàng nói: "Đừng sợ, tôi không có ác ý, với cả, Tiểu đạo trưởng còn ở đây tôi có thể làm gì được mọi người chứ? Tôi chỉ là... Có lời muốn nói với hai người."

Vợ chồng nhìn nhau, rồi nhìn đến Hứa Thanh Mộc khí định thần nhàn, lúc này mới yên tâm một chút.

Nhưng ba Mạnh vẫn khá cảnh giác, kéo Mạnh Tu Viễn về, che trước người hai mẹ con, nói: "Anh muốn nói cái gì?"

Văn Bác Hàm nói: "Vợ chồng hai người không phải là duyên trời định, nhưng vẫn yêu nhau, còn có một đứa con đáng yêu như vậy. Nói nghiêm túc, thì các ngươi coi như đã cãi thắng mệnh trời, điều này rất không dễ dàng, cho nên đừng cãi nhau nữa. Lúc muốn cãi nhau, nên nhớ lại lúc mới yêu ban đầu."

Vợ chồng Mạnh gia nhìn thoáng qua nhau, rồi sau đó hơi đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.

Văn Bác Hàm tiếp tục nói: "Hơn nữa, ba mẹ cãi nhau sẽ không tốt cho con cái, bé sẽ không có cảm giác an toàn, cho nên bé nó mới chấp nhận ở bên tôi lâu như thế không chịu trở về nhà."

Vợ chồng áy náy nhìn Mạnh Tu Viễn, một lát sau, mẹ Mạnh ngồi xổm xuống, sờ mặt Mạnh Tu Viễn, nói: "Xin lỗi con, sau lần này, mẹ đã có một bài học rồi, Tu Viễn tha cho mẹ được không?"

Ba Mạnh cũng ngồi xổm xuống thành khẩn nói: "Ba cũng đã sai rồi, sau này sẽ thay đổi."

Bé Mạnh Tu Viễn rất dễ dỗ, nghe được lời xin lỗi thì đã nhanh chóng nở nụ cười, vươn tay nhỏ ôm lấy ba mẹ, tỏ vẻ tha thứ cho bọn họ.

Văn Bác Hàm vui vẻ nở nụ cười, sau đó nói với Mạnh Tu Viễn: "Thế là tốt rồi, sau này ở nhà sẽ vui vẻ hạnh phúc nha."

Mạnh Tu Viễn tiến lên một bước, nhíu đôi mày nhỏ nói: "Cậu phải đi hả? Nhưng cậu đã hứa sau này sẽ chơi với mình mà."

Văn Bác Hàm cười nói: "Tất nhiên rồi, tớ chuyển nhà thôi, dọn đến Lăng Vân Quan, sau này cậu muốn tìm tớ thì tới Lăng Vân Quan nha."

Lúc nói chuyện, Văn Bác Hàm duỗi tay chạm vào giữa mày Mạnh Tu Viễn một chút, xóa đi chú ngữ mà mình đã dạy cho bé. Trên mặt Mạnh Tu Viễn lộ ra chút mê mang, còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Bác Hàm hóa thành một con bướm bay lượn vòng quanh, lực chú ý của Mạnh Tu Viễn lập tức bị hấp dẫn, vui vẻ chạy tới vui đùa với con bướm kia.

Mọi người ở lại trong chốc lát, chờ Mạnh Tu Viễn mệt mỏi rồi dỗ ngủ, Văn Bác Hàm mới chui vào lại chiếc móc khóa đàn ông đích thực. Trước khi Hứa Thanh Mộc chuẩn bị rời đi, Văn Bác Hàm lại ló đầu ra từ móc khóa, dặn dò đôi vợ chồng lần nữa: "Về sau hai người đừng có cãi nhau nữa nha!"

Đôi vợ chồng đáp ứng, tiễn đám người Hứa Thanh Mộc ra đến cổng lớn, sau khi đã đi được một đoạn đường, Văn Bác Hàm lại ló đầu ra nữa, nói với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết: "Tôi cũng nói hai người luôn đó, đừng có cãi nhau."

Vẻ mặt Tống Quyết nghiêm túc, nói: "Đúng vậy, cãi nhau trước mặt trẻ con, không tốt cho quá trình trưởng thành của bé."

Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, nói: "Đâu có đâu, bữa giờ chúng ta cãi nhau rất ít mà, lúc Bạch Mỹ Mỹ có ở đó cũng không có cãi."

Văn Bác Hàm nói: "Này còn chưa đủ đâu, phải để cho trẻ em cảm giác được không khí gia đình hòa thuận."

Tống Quyết gật gật đầu, vô cùng tán thành rồi bắt đầu bàn về việc nuôi dạy con cái với Văn Bác Hàm.

Hứa Thanh Mộc nghe cả một đoạn đường, lúc trở lại Lăng Vân Quan đã mệt mỏi, vì thế cậu tạm thời giao Văn Bác Hàm cho Hạ Tinh Sở, để cô bé nêu nội quy của Lăng Vân Quan cho Văn Bác Hàm nhe —— nhưng mà, vốn ở đây đã chẳng có nội quy gì hết.

Sau đó Hứa Thanh Mộc liền đi ngủ bù.

Mấy ngày nay Bạch Mỹ Mỹ không thấy cậu, bây giờ thấy được thì vui mừng bay tới đây, quay lại nghề 'thủ mộ' như cũ.

Hứa Thanh Mộc nắm lấy Bạch Mỹ Mỹ nghiêm túc nhìn trên dưới trái phải cả nửa ngày. Bây giờ nó đã hoàn toàn có bộ dáng của một đứa con nít bình thường, hình thể cũng trưởng thành không ít, có chiều cao cỡ trẻ em 3 tuổi, nếu không phải lúc nó đi đường chân không chạm đất, nhìn không ra nó là quỷ luôn á.

Hứa Thanh Mộc nhìn rất vừa lòng. Bạch Mỹ Mỹ không vì mình và Tống Quyết suốt ngày cãi nhau mà bị ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành, còn lớn lên đáng yêu như vậy.

Nhưng Hứa Thanh Mộc vẫn nghiêm túc nói: "Vì mày lớn lên khỏe khoắn như này, sau này tao cũng sẽ không lo chuyện cãi nhau với Tống Quyết trước mặt mày nữa."

Bạch Mỹ Mỹ nghiêng nghiêng đầu, cái hiểu cái không.

Hứa Thanh Mộc nhéo mặt nó, sau đó trèo lên trên giường bắt đầu ngủ bù, tâm tình vô cùng vui sướng.

Hơn nữa, mãi cho đến bây giờ, cậu còn chưa phát hiện ra, cậu và Tống Quyết vì sao lại hành động như thể hai người là đôi vợ chồng trẻ.