Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 55: Thật đáng yêu




Trên tầng cao nhất của khách sạn giờ đây có người càng bực bội hơn.

Nhưng ả ta vẫn nhịn, thật vất vả mới đào ra được bạn trai, hình tượng đóa hoa trắng yếu đuối không thể hủy đi được.

Mỗi lần Tề Thiếu Huy nhìn thấy bộ dạng oan ức của Tôn Vũ Doanh, sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng, loại đau này khiến hắn cảm thấy hắn vô cùng yêu Tôn Vũ Doanh. Vì thế, dù biết rõ kỹ thuật diễn của Tôn Vũ Doanh còn nhiều khiếm khuyết, hắn vẫn để cô ta làm diễn viên chính cho bộ phim quan trọng của mình.

Kỹ thuật diễn của Tôn Vũ Doanh có tệ thì hắn vẫn nguyện ý dạy dỗ, giảng diễn một chút, bản thân mình vất vả một chút cũng không có gì, hắn đã nhượng bộ rất lớn rồi.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến biểu hiện của Doãn Nhược Mạn ngày hôm qua và hôm nay, hắn không còn cách nào để nhượng bộ nữa.

Doãn Nhược Mạn quá ưu tú, nhất định sẽ trở thành điểm sáng lớn nhất của《 Võ Lâm 》, lúc hắn nhìn Doãn Nhược Mạn, thậm chí còn cảm giác được cơn đau ở ngực đều sẽ giảm bớt không ít.

Hơn nữa Doãn Nhược Mạn còn có thể làm cho biên kịch và vài vị lão diễn viên đức cao vọng trọng công nhận, bọn họ đưa ra ý kiến sửa đổi kịch bản vô cùng hay, so với kịch bản ban đầu càng sâu sắc hơn.

Tề Thiếu Huy hoàn toàn tâm động, cả buổi chiều đều vì kịch bản mới mà vui vẻ, cùng tổ biên kịch thảo luận một hồi, hầu như hắn đã đồng ý cho Doãn Nhược Mạn thêm nhiều đất nhiều diễn ngay tại chỗ.

Nhưng vì quan tâm đến tâm tình của bạn gái, hắn vẫn tổ chức một cuộc họp cho đoàn phim, để đại đa số diễn viên tỏ thái độ, rồi mới vẽ ra hướng đi của kịch bản mới.

Tôn Vũ Doanh vẫn không cam tâm, vì thế lúc ấy liền lấy lý do "Thân thể không khoẻ" trở về phòng nghỉ ngơi.

Tề Thiếu Huy lập tức tới trấn an ả, giải thích đến khan cả cổ họng, đối phương vẫn lấy loại ánh mắt kia mà nhìn hắn.

Ngực Tề Thiếu Huy đau đến nỗi hít thở không thông, đành phải nghiêng mặt không nhìn ả, nói: "Vũ Doanh, trước đó anh có nói rồi, mọi chuyện đều là vì em, nhưng về mặt công việc, anh không thể thỏa hiệp. Không phải em nói em thích nhất là sự kiên trì của anh đối với tác phẩm à? Lúc này đây, hy vọng em cũng có thể ủng hộ anh."

Tôn Vũ Doanh nước mắt lưng tròng, cắn môi, thật lâu sau mới nói: "Em biết em tùy hứng, yêu cầu anh như thế rất quá đáng, em hiểu anh mà... Nhưng..."

"Thật tốt quá!"

"Nhưng" nội dung phía sau còn chưa nói ra, Tề Thiếu Huy đã kích động mà nhảy vào miệng Tôn Vũ Doanh, nói: "Anh biết mà, người ủng hộ anh và hiểu anh nhất trên thế giới chính là em."

Tôn Vũ Doanh hơi ngây người, sau đó dùng hai mắt của mình nhìn Tề Thiếu Huy định mê hoặc hắn, lại nói: "Thật ra em..."

"Em không cần phải nói, anh hiểu rồi." Tề Thiếu Huy cảm kích nhìn Tôn Vũ Doanh, dùng sức ôm ôm nàng, sau đó nói, "Lần này đã để em chịu uất ức rồi, nhưng em yên tâm, đất diễn của em anh nhất định sẽ dụng tâm tạo hình, tuyệt đối sẽ không kém so với Doãn Nhược Mạn."

Tôn Vũ Doanh lại sốt ruột mà mở miệng lần nữa: "Nhưng mà em..."

Tề Thiếu Huy lại xen vào: "Được rồi, anh hiểu mà, em nghỉ ngơi đi, anh đi bàn kịch bản với biên kịch đay."

Tôn Vũ Doanh vội la lên: "Em..."

Tề Thiếu Huy dùng sức gật đầu: "Anh cũng yêu em."

Nói xong Tề Thiếu Huy liền vội vã đứng dậy rời đi, một đường thẳng tới phòng của biên kịch. Tâm tư của hắn đã hoàn toàn đặt ở trên tác phẩm, không rảnh mà lo cho Tôn Vũ Doanh.

Tôn Vũ Doanh ngơ ngác nhìn Tề Thiếu Huy rời đi, quả thực không thể tin được những chuyện này xảy ra với ả, không lâu sau, Tôn Vũ Doanh tức giận đứng dậy, ném cái đèn ngủ trên tủ đầu giường.

Đây là lần đầu tiên, Tề Thiếu Huy không thỏa hiệp với ả, lúc nhìn ả đôi mắt cũng không biểu hiện đau lòng.

Tôn Vũ Doanh hít vào thận sâu, nhắm mắt lại một hồi, lúc mở ra đã không còn là bộ dáng mềm mại ngọt ngào hằng ngày nữa. Trong đôi mắt của ả ẩn hiện hồng quang, hung ác nham hiểm như mãnh thú.

Ả bước nhanh tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra. Tủ quần áo có một cái rương gỗ tinh xảo, ả lấy chìa khóa luôn mang theo bên người mở rương gỗ ra, đập vào mắt chính là một tòa điện thờ tinh mỹ.

Điện thờ này không phải dùng để cung phụng thần minh hay là bài vị tổ tông, mà là một con hồ ly đỏ bộ dáng tú lệ.

Tôn Vũ Doanh đốt nhang đèn, rồi sau đó khom lưng với con hồ ly bên trong điện thờ, khấn vái giữa sương khói lượn lờ: "Thỉnh mời tiên gia."

Theo lời khấn của ả, nhang nến trước mắt đột nhiên bùng cháy dự dội, tuy rằng không có gió, nhưng ánh nến vẫn nhẹ nhàng nhấp nháy.

Một lát sau, giữa sương mù lượn lờ dần dần xuất hiện một thân hình nữ tử, ban đầu chỉ là một cái hình dáng mông lung, rồi sau đó chậm rãi từ ảo đến thật, hoàn toàn hiện ra bộ dáng, đứng ở trước mặt Tôn Vũ Doanh.

Bộ dáng hình người của nó rất giống Tôn Vũ Doanh chẳng khác gì, nếu không phải trên đầu có hai cái lỗ tai của hồ ly, quả thực không phân biệt rõ ai là ai.

Tôn Vũ Doanh vừa thấy hồ tiên, nóng nảy vội vàng nói: "Đại tiên, cô có thấy không? Tề Thiếu Huy không nghe lời tôi nữa! Cô thấy đó, mới một ngày thôi mà đã có nhiều người của đoàn phim đều hướng về Doãn Nhược Mạn!"

Trên mặt hồ tiên lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nói: "Đúng, tôi có thấy. Nhưng tôi đã sớm nói với cô, năng lực ma thuật mê hoặc là hữu hạn, tôi không thể hoàn toàn khống chế được bọn họ, một khi bọn họ hướng thiện hướng mỹ tâm, ma thuật liền sẽ mất đi hiệu lực. Nếu cô muốn gìn giữ hiện tại lâu dài, cần phải dựa vào nỗ lực của chính cô."

Tôn Vũ Doanh buồn bực nói: "Với cả Doãn Nhược Mạn vốn không có hủy dung! Nó chỉ bị rụng tóc một thời gian thôi, giờ đéo biết sao lại mọc dài ra rồi! Nó có bị cái gì đâu!"

Hồ tiên hơi mệt mỏi nói: "Cô cũng thấy đó, cái lắc trên cổ tay của cô ta có linh khí."

Tôn Vũ Doanh càng giận, vội la lên: "Không phải cô nói, cái lắc kia chỉ có thể chắn nó một lần thôi sao? Sao bây giờ nó còn sống tốt vậy?"

Hồ tiên lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ... Có thể là trong nhà có người trước khi chết để lại công đức, bảo vệ cô ta."

Tôn Vũ Doanh giận muốn điên rồi, cao giọng nói: "Lúc ấy cô xin tôi mua cô về từ chợ, cũng không có nói như vậy! Cô bảo đảm Doãn Nhược Mạn nhất định sẽ xui xẻo, tôi cũng sẽ nổi tiếng, tất cả mọi người đều thích tôi."

Hồ tiên nghiến răng một cái, vẻ mặt bực bội, thầm nghĩ: Khi đó ai mà biết mày tạ thế này! Vừa ngu vừa dốt, bùn nhão trét không lên tường!

Nhưng nó cũng không nói ra lời này, Tôn Vũ Doanh tới gần nó, hùng hổ doạ người nói: "Hy vọng cô nhớ rõ, nếu không phải là tôi cứu cô về, bây giờ cô đã bị người ta lột da làm áo khoác rồi!"

Hồ tiên cũng tức giận kiềm không nổi nữa, nhe răng nanh mắng: "Nếu không phải tôi độ kiếp bị thương, ai cần cô cứu? Tôi sống mấy trăm năm nay, đến lượt phàm nhân phế vật như cô áp chế chất vấn tôi à!"

Nếu là người khác thấy hồ tiên tức giận, có thể sẽ sợ hãi vô cùng, nhưng Tôn Vũ Doanh thì không, ả lui về phía sau một bước ngồi trên sô pha, không hề sợ hãi nói: "Cô nói thế nào cũng được. Dù sao tôi cũng đã sớm biết, mấy con súc sinh tu tiên như cô có quy củ rõ ràng, cô vĩnh viễn không thể thương tổn tôi. Bởi vì tôi là ân nhân của cô, nếu không trả đủ ân, cô sống thêm một trăm năm nữa cũng đừng hòng đắc đạo."

Bả vai hồ tiên hơi run rẩy, lông trên lỗ tai đều dựng đứng lên. Nó nhìn người phụ nữ có đôi mắt cong xinh đẹp trước mắt này, rất muốn xé ả làm đôi rồi nuốt luôn.

Nhưng ả này nói đúng, bản thân mình không thể làm ả bị thương, chỉ có thể chịu đựng.

Thật lâu về sau, hồ tiên mới ổn định lại cơn giận của mình, chậm rãi nói: "Cô biết thương thế của tôi còn chưa bình phục, dưới tình huống như thế, khả năng giúp cô cũng có hạn, nếu cô muốn hiệu quả như trước kia, tôi chỉ có thể đi hút dương khí của người bổ sung linh lực cho mình."

Tôn Vũ Doanh chẳng hề để ý nói: "Đoàn này toàn là trai trẻ, mỗi người trong đám chỉ đạo võ thuật đều có đủ dương khí, cô hút đại là được rồi."

*híc dương khí mà như là hầm cầu muốn hút thì hút à 🙄

Hồ tiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Được thôi, là cô muốn tôi hút, lỡ xảy ra chuyện gì thì cô gánh tránh nhiệm à."

Tôn Vũ Doanh lười nghe lời vô nghĩa, trong nháy mắt đã tuyển chọn được con hàng xui xẻo, ả híp mắt, ngọt ngào cười rộ lên, nói: "Tôi nghĩ tới... Một ứng cử viên rất phù hợp."

.

Thiệu Tiểu Lỗi đang buồn bã ỉu xìu mà ăn cơm hộp, nhìn thấy Hứa Thanh Mộc cắn hạt dưa đi về phía gã, liền không được tự nhiên mà quay đầu.

Gã thật sự rất thích Tôn Vũ Doanh, nhưng lại tận mắt nhìn thấy sự ưu tú của Doãn Nhược Mạn, thậm chí sự phản cảm đối với Doãn Nhược Mạn đều càng lúc càng mờ nhạt.

Vì thế tự phân so cao thấp với chính mình, ngồi xổm trong góc tường tự kỷ ăn cơm hộp.

Hơn nữa dựa vào biểu hiện ngày hôm qua, Doãn Nhược Mạn thắng Tôn Vũ Doanh, nghĩa là Tiểu Hứa thắng gã, gã chém gió nhiều như thế, kết quả lại thua thật thảm thiết.

Hứa Thanh Mộc thấy gã uể oải, liền tiến tới chụp bờ vai của gã, nói: "Đừng để bụng chuyện hôm qua, sự chuyên nghiệp của anh không phải là vấn đề, ai nhìn thấy cũng đều phải khen một câu lợi hại."

"Tất nhiên không phải là vấn đề rồi!" Thiệu Tiểu Lỗi tìm lại được niềm tin của mình, nói, "Tôi chính là người giành được huy chương bạc giải võ thuật toàn quốc!"

Hứa Thanh Mộc lập tức gật đầu, học bộ dáng của lão Giang khen gã: "Ừa ừa, pro quá."

Thiệu Tiểu Lỗi tiếp tục nói: "Những nghệ sĩ tôi từng dạy, lúc diễn ai cũng đánh rất hay, cho nên ngày hôm qua..."

Nói tới đây gã lại dừng.

Nhưng gã cũng không thể thừa nhận Tôn Vũ Doanh quá yếu, đây là lần đầu tiên gã thích một nữ minh tinh như vậy, gã quả thực đã xem Tôn Vũ Doanh như là em gái ruột, nói xấu Tôn Vũ Doanh sẽ làm ngực gã khó chịu.

Vì thế Thiệu Tiểu Lỗi lại tự kỷ, cầm cơm hộp ngồi xổm trong góc tường.

Hộp cơm quả thực như muốn đông lại thành tảng băng.

Hứa Thanh Mộc thấy gã cứ ỉu xìu như thế, liền cảm thấy hơi đáng thương, đành phải căng da đầu xấu hổ nói: "Ừm, ít nhất... Anh cũng đã được vị Tiểu đạo trưởng kia của Lăng Vân Quan tự mình khen."

Thiệu Tiểu Lỗi nghĩ nghĩ, ngây thở ngửa đầu nói: "Đúng vậy."

Chớp mắt vài giây, Thiệu Tiểu Lỗi đột nhiên đầy máu sống lại, lập tức đứng dậy, kích động nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Tôi không thể tự sa ngã, thua thì phải tiếp tục nỗ lực! Tôi chính là được Tiểu đạo trưởng khen rằng có thiên phú mà!"

Hứa Thanh Mộc: ...

Ừ, được rồi, anh vui là được.

Bên này mới vừa làm Thiệu Tiểu Lỗi hoàn hồn từ trạng thái tự kỷ, Hứa Thanh Mộc còn chưa kịp cười, đột nhiên liền cảm giác được một cổ linh lực rất nhỏ dao động.

Rất nhỏ, tựa như trời đất ngẫu nhiên dựng dục ra một giọt linh lực, không có lực chú ý chút nào.

Nhưng ánh mắt của Hứa Thanh Mộc vẫn nghiêm túc, đem hạt dưa trong tay nhét vào lòng Thiệu Tiểu Lỗi, đột nhiên quay đầu.

Thiệu Tiểu Lỗi còn định tự biên tự diễn một hồi chưa kịp biểu đạt, đã thấy Hứa Thanh Mộc chạy đi, thân ảnh rất nhanh đã trở thành một đạo tàn ảnh.

Thiệu Tiểu Lỗi cả kinh, chạy theo sau, nôn nóng hô lên: "Nhà ăn phát đùi gà! Mau lên, bằng không Tiểu Hứa cướp sạch đó!"

Tốc độ của Hứa Thanh Mộc vô cùng mau, nửa phút liền tìm ra nơi linh ra —— trong phòng của Tôn Vũ Doanh.

Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp đá cửa một cách thô bạo đi vào bắt hồ tiên, nhưng còn chưa kịp đá, cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên trong.

Người đi ra là Tôn Vũ Doanh, người sống sờ sờ Tôn Vũ Doanh.

Tôn Vũ Doanh nhìn thấy Hứa Thanh Mộc còn lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Cậu... cậu là chỉ đạo võ thuật của chị Doãn hả? Sao cậu lại ở đây?"

Hứa Thanh Mộc nhanh chóng quét một vòng trong phòng, cũng không có phát hiện tung tích của hồ tiên, nhưng cậu vẫn tinh mắt phát hiện một nhúm lông hồ ly màu đỏ rơi trên mặt đất.

Quả nhiên là hồ ly, vừa cẩn thận vừa giảo hoạt. Thì ra nó không tới phim trường, chỉ dùng một nhùm lông làm thế thân, muốn dẫn nó ra cũng không dễ gì.

Hứa Thanh Mộc diễn tròn vai người trẻ tuổi hàm hậu với Tôn Vũ Doanh, nói: "Ngại quá, em đi tìm chị Doãn, gõ nhầm cửa."

Tôn Vũ Doanh đánh giá chỉ đạo võ thuật này từ trên xuống dưới.

Lớn lên bình thường không gì đặc biệt, chỉ có một đôi mắt sạch sẽ trong suốt, từ biểu hiện hai ngày nay cho thấy cậu ta rất chuyên nghiệp, huấn luyện Doãn Nhược Mạn lợi hại như vậy.

Nói không chừng về sau còn có thể hợp tác, có thể dùng được thì sao?

Từ trước đến nay Tôn Vũ Doanh sẽ không từ bỏ cơ hội phát triển nào của mình, vì thế liền lộ ra nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn với Hứa Thanh Mộc, che miệng nói: "Chị Doãn ở phòng kia, nhóc ngốc này."

Hứa Thanh Mộc: ...

Chỉ vậy hả? Chỉ vậy thôi á hả?

Chỉ có vậy thôi mà dám khiến nhiều cascadeur và fans u mê choáng váng? Nhìn phèn quá trời!

Hứa Thanh Mộc nhịn cơn mắng chửi xuống, cười ngọt ngào với ả, sau đó nói câu "Cảm ơn", chạy mất dạng.

Đi chưa được mấy bước, phía sau lại truyền đến tiếng cười khẽ của Tôn Vũ Doanh: "Thật đáng yêu."

Hứa Thanh Mộc: ...

Nổi hết cả da gà da vịt, Hứa Thanh Mộc cắn răng nghĩ: Con hồ tiên không có thẩm mỹ, ai không theo mà lại theo con dẹo này. Chờ tao bắt được mày, nhất định sẽ lột sạch da mày, một ngày cho mày nghe 500 lần "Thật đáng yêu".