Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 49: Không muốn so với mấy con gà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Quyết giật giật khóe miệng, sau đó mỉm cười nói với những người qua đường bất mãn: "Xin lỗi."

Bởi vì đẹp trai, Tống Quyết rất nhanh đã được tha thứ, mọi người lại tiếp tục nhìn về phía màn hình.

Nhưng chỉ vừa qua ba phút, âm thanh lại tăng lớn, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một bàn tay đầy máu, Bạch Mỹ Mỹ lại không khống chế được mà hét lên, mọi người lại quay đầu lần nữa, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tống Quyết.

Tống Quyết: ...

"Thật sự, vô cùng, xin lỗi." Mặt Tống Quyết co giật, lé mắt nhìn Hứa Thanh Mộc đang ôm bụng nghẹn cười, vui sướng khi người gặp họa.

Bạch Mỹ Mỹ đã bị dọa đến choáng váng, trốn sau lưng Hứa Thanh Mộc ôm cổ cậu, nỗ lực kéo cậu về phía cửa, muốn rời khỏi chỗ này.

Tống Quyết xách Bạch Mỹ Mỹ lại đây, lạnh mặt nói với Hứa Thanh Mộc: "Đi thôi, không xem nữa."

Hứa Thanh Mộc nghẹn cười, đi theo phía sau hai người này.

Ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa, Bạch Mỹ Mỹ mới không còn sợ nữa.

Hứa Thanh Mộc nhéo mặt nó, cười nói: "Nhóc thì sợ cái gì? Không phải nhóc là quỷ à?"

Bạch Mỹ Mỹ vẫn là rất sợ, không ngừng run rẩy, song bị Hứa Thanh Mộc cười nên rất tức giận, một mình bay tới trong góc ngồi xổm xuống, không thèm phản ứng Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.

Tống Quyết dỗ nó cả nửa ngày cũng không được, vì thế bất đắc dĩ quay đầu lại nói với Hứa Thanh Mộc: "Xem ra giận thật rồi."

Hứa Thanh Mộc không rành dỗ con nít, vì thế đành phải trừng mắt nhìn Tống Quyết.

Tống Quyết nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Mỹ Mỹ, nói khẽ với nói: "Đi công viên giải trí không?"

Bạch Mỹ Mỹ thoáng nghiêng đầu lại, trong ánh mắt có một chút chờ mong.

Tống Quyết lại nói: "Trước đó anh có cho nhóc xem video đó, ở đó có rất nhiều đèn đẹp, đồ chơi, đồ ăn vặt. Nhóc chưa từng đi tới đâu."

Bạch Mỹ Mỹ vui vẻ trở lại, gian nan mở miệng nói: "Muốn!"

Sau đó Bạch Mỹ Mỹ liền vô cùng cao hứng mà lay nổi lên Tống Quyết cánh tay.

Hứa Thanh Mộc giơ tay like mạnh cho ngài Tống gian thương máu lạnh - bá đạo tổng tài - kế toán chuyên nghiệp - cố vấn pháp luật - giám đốc marketing - cao thủ dạy trẻ.

Tống Quyết cười khẽ một chút, vô cùng khiêm tốn nói: "Chỉ là một chút kỹ năng nhỏ không đáng kể."

Nhưng cái bản mặt đó rõ ràng là đang sảng khoái trong lòng.

Hứa Thanh Mộc cũng cười, nhìn anh an ủi Bạch Mỹ Mỹ, không có vạch trần.

Ba người nhanh chóng ngồi xe taxi tới công viên giải trí, lúc này trời đã gần tối, công viên giải trí đã lên đèn, đèn neon sặc sỡ lập loè, vừa mỹ lệ vừa mộng ảo.

Không chỉ có một mình Bạch Mỹ Mỹ lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Thanh Mộc thấy, cậu ngơ ngác nhìn vòng đu quay có có ánh đèn màu biến ảo hồi lâu, không khỏi tán thưởng: "Con người thật kỳ diệu, có thể làm ra những thứ đẹp như vậy."

Tống Quyết nghiêng đầu nhìn đôi mắt cậu phản chiếu ánh đèn neon lập lòe, mỉm cười nói: "Ừm, bình thường nhưng không tầm thường. Vừa đẹp vừa vui, có nhiều thứ để chơi lắm, tôi dẫn cậu đi chơi thử."

Hứa Thanh Mộc gật đầu, hiếm khi thuận lòng đi theo sau Tống Quyết.

Ba người đi không được hai bước, Bạch Mỹ Mỹ đã bị một cửa hàng trò chơi đông người hấp dẫn, túm cánh tay Tống Quyết bay về phía đó.

Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc đi qua theo ý của nó, phát hiện đó là một gian hàng bắn tên, đi vào thì thấy, gian hàng vừa lớn vừa chuyên nghiệp, có cả chỗ thử nghiệm cho người mới và khu thi đấu, khoảng cách tiêu chuẩn 18 mét như trong thi đấu.

Người phụ trách đang ở khu thi đấu giới thiệu: "Mọi người lại đây xem nè, trò chơi có tính khiêu chiến nhất công viên giải trí đang ở đây. Khác hoàn toàn với các trò bắn tên đơn giản khác, chúng tôi cố ý mời cựu vận động viên của tỉnh làm huấn luyện viên, gia tăng tính khiêu chiến và sự thú vị của trò chơi. Chỉ cần các bạn có thể thắng huấn luyện viên một mũi tên, là có thể đạt được giải ba, ngang cơ cùng huấn luyện viên, là có thể đạt được giải nhì."

Bạch Mỹ Mỹ nghe giới thiệu không nổi nữa, đã tự mình bay tới khu quà tặng, vây quanh giải nhất kêu "Muốn" không ngừng.

Giải nhất là một cái dây chuyền của nữ, Tống Quyết nhìn thoáng qua liền biết giá cả có hơi mắc, nói như thế, có nghĩa công viên giải trí đã miễn cưỡng tài trợ phần thưởng lớn như vậy, có thể thấy được vì để thu hút du khách mà trò chơi này đã lãng phí tiền vốn.

Nhưng mắt của Bạch Mỹ Mỹ khá tinh, thứ nó coi trọng không phải là dây chuyền, mà là hoa khô dùng để trang trí cái hộp đựng dây chuyền. Đôi mắt của Bạch Mỹ Mỹ lấp lánh nhìn hoa khô, nghĩ muốn đội lên đầu mình.

Cũng chỉ có trẻ em hồn nhiên mới có thể nhiệt tình yêu thích không so đo giá trị. Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết mỉm cười nhìn nhau.

Tống Quyết lên tiếng hỏi người phụ trách: "Vậy nếu tôi thắng huấn luyện viên của mấy người thì sao?"

Tất cả mọi người xung quanh chớp mắt an tĩnh, đều quay đầu lại nhìn Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc, vị huấn luyện viên kia vẫn luôn ngồi ở trong một góc cùng người khác nói chuyện phiếm cũng đứng lên, nhìn về bên này.

Gã đánh giá trên dưới Tống Quyết một phen, cuối cùng nhìn chằm chằm vào cái nạng trong tay anh, mỉm cười nói: "Nếu thắng được tôi, thì tất cả những phần quà ở đây đều thuộc về cậu."

Một đám người xung quanh liền bắt đầu khuyên nhủ, nói: "Đừng nha, anh ta là dân chuyên nghiệp đó, cậu xem chúng tôi nhiều người như thế còn thua, tôi coi như cũng là tuyển thủ nghiệp dư có chút tài nè."

"Đúng vậy, giá bắn một mũi tên cũng mắc lắm, không đáng đâu."

Tống Quyết không phản ứng những người này, chỉ nhìn huấn luyện viên, nói: "Xin hỏi, trả tiền ở đâu?"

Người phụ trách cười nói: "Chúng tôi không nhận thi đấu với người mới, không thì anh đi khu thử nghiệm cho người mới trước đi."

Tống Quyết nói: "Chơi cũng được mấy năm rồi, không phải chuyên nghiệp, nhưng cũng không tính là người mới."

Hứa Thanh Mộc cũng không khuyên Tống Quyết, cậu biết Tống Quyết không khoác lác, đã nói thì nhất định sẽ làm.

Nhưng Tống Quyết vẫn nhỏ giọng giải thích cho Hứa Thanh Mộc: "Vì trước kia chân tôi không tiện, cho nên chủ yếu tiến hành huấn luyện thể dục nửa người trên, bắn tên, xạ kích, ná tôi đều luyện qua. Thầy của tôi còn nói tôi có thiên phú bắn tên, nếu không phải tại chân, nói không chừng có thể gia nhập đội tuyển quốc gia."

Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nhưng thật ra có chút chờ mong.

Người phụ trách đánh giá Tống Quyết từ trên xuống dưới cả nửa ngày trời, xem chừng anh đây thân tàn nhưng chí chưa tàn.

Rồi sau đó hắn đưa hiệp nghị an toàn cho Tống Quyết ký, nói tiếp: "Một mũi tên một ngàn, chúng tôi chọn hình thức thi đấu đơn giản nhất, tam tiễn định thắng bại. Xem tình huống của anh, hắc hắc, tôi có thể làm chủ giảm giá cho anh 20%."

"Không cần." Tống Quyết mỉm cười, nói, "Nhưng mà chúng tôi không thích cái vòng cổ đó lắm, chỉ muốn hoa khô thôi, lát nữa phiền anh phụ trách lấy cái dây chuyền đi khấu trừ được không?"

Người phụ trách: ...

Huấn luyện viên: ...

Thằng què kiêu ngạo...

Huấn luyện viên cười ha ha, nói: "Ông chủ, chuẩn bị cung tiễn đi, cậu này thoạt nhìn cũng là người không thiếu tiền, tiêu tiền mua vui vẻ, chúng ta phối hợp là được."

Người phụ trách vui sướng mà đối Tống Quyết nói: "Ân ân ân, cao nguy hiểm cao tiền lời sao, chúng ta phần thưởng cũng thực phong phú, hơn nữa mặc kệ thắng thua như thế nào, dự thi liền có vật kỷ niệm."

Nói xong nhanh chóng chuẩn bị trang bị, Hứa Thanh Mộc hỗ trợ cầm nạng cho Tống Quyết, sau đó lui ra phía sau một bước.

Nếu không đi đường, Tống Quyết khi đứng không thành vấn đề. Anh làm vài động tác làm nóng người cơ bản, tiếp nhận trang bị trong tay người phụ trách, thuần thục mang vào hộ cụ, lắp ráp khung ngắm và cây thăng bằng trên cây cung.

Động tác rất thuần thục, bộ dạng nghiêm túc kia còn hơi đẹp trai nữa.

Một bên lắp ráp, Tống Quyết một bên hỏi Hứa Thanh Mộc: "Cậu biết dùng cung tên chứ?"

Hứa Thanh Mộc trả lời: "Biết. Nhưng chưa thấy qua loại cung này, trước kia tôi sử dụng loại sừng và gân bò."

Tống Quyết nói: "Bây giờ chúng tôi gọi cái đó là cung truyền thống, ít người chơi lắm, nhưng mà, lâu lâu tôi cũng luyện tập. Trong tay tôi là cung olympic, khác chất liệu so với cung truyền thống, còn thêm vào một ít thiết bị phụ trợ. Nhưng nguyên lý cung tiễn vẫn như cũ, cậu nhìn một hồi là biết ngay, muốn chơi thì lát thử luôn cũng được."

Hứa Thanh Mộc mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Huấn luyện viên cũng đã mang xong hộ cụ và điều chỉnh cung của mình, sau đó quay đầu nghiêm túc nhìn Tống Quyết, nói: "Nếu..."

Tống Quyết trực tiếp chặn họng gã "Tinh thần thể thao chính là dốc hết sức lực tôn trọng đối thủ, thầy là người chuyên nghiệp, hẳn là biết rõ đạo lý này."

Huấn luyện viên cảm thấy bản thân có ý tốt, kết quả bị dỗi, vì thế trong lòng rất khó chịu, sau đó khẽ cười một tiếng, thoáng chút khinh miệt.

Hai người đều đã chuẩn bị ổn thoả, đứng ở vị trí thi đấu, người hóng hớt chung quanh cũng im lặng.

Huấn luyện viên bắn mũi tên đầu tiên trước, ánh mắt gã rất sắc bén, nghiêm túc nhưng thoải mái bắn ra mũi tên thứ nhất, "Phập" một tiếng, mũi tên đã cắm ở trên cái bia. Người phụ trách nhìn thoáng qua, vô cùng vui vẻ dùng loa tuyên bố: "Chín điểm!"

Một sự khởi đầu không tồi, tuy rằng không được mười điểm, nhưng cũng đã sát mép.

Rồi sau đó ánh mắt huấn luyện viên nhìn về phía Tống Quyết.

Tống Quyết vốn không nhìn đối phương. Anh kéo cung ra, chuyên chú nhìn cái bia kia, dây cung kéo căng, để trên cái mũi thẳng tắp của mình, cặp mắt hoa đào mê người của anh hơi nhíu lại, ngón tay đồng thời buông lỏng, mũi tên bỗng nhiên bị bắn ra,  vang lên tiếng không khí bị đâm thủng, hung hăng cắm trên mặt bia.

Chín điểm!

Không cần nhìn kỹ cũng biết, so với mũi tên ban nãy của huấn luyện viên thì càng gần 10 điểm hơn.

Đối với một người nghiệp dư, một tuyển thủ khuyết tật, thành tích ban đầu như thế này cũng khá là ưu tú, người vây xem tức khắc vỗ tay hoan hô một trận.

Tống Quyết quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc liền cười, chỉ chỉ phần thưởng, nói: "Giờ chúng ta đã thắng được hai cái móc điện thoại. Mục tiêu tiếp theo, điện thoại di động."

Tống Quyết gật đầu, thoải mái nói: "Được."

Huấn luyện viên và người phụ trách cả kinh nửa ngày không thể khép miệng, thì thầm với nhau một trận, bọn họ rốt cuộc cũng ý thức được tên què kiêu ngạo trước mắt này quả nhiên là đã luyện tập qua.

Chuẩn bị mũi tên tiếp theo, huấn luyện viên đã không còn dám xem thường Tống Quyết nữa, nghiêm túc như đang tham gia thi đấu chính thức , hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào cái bia, khi bắn ra mũi tên, gã cảm giác được bản thân phát huy rất khá, quả nhiên, nhìn mũi tên trên bia, người phụ trách lập tức kích động hô lên: "Chín điểm!"

Chín điểm ổn áp.

Huấn luyện viên nhẹ nhàng thở ra.

Biểu tình Tống Quyết vẫn thực nhẹ nhàng như cũ, anh kéo cung lần nữa, tiêu sái bắn ra một mũi tên, "Vèo" một tiếng, mũi tên trúng bia.

Chín điểm!

So với mũi tên vừa rồi của huấn luyện viên vẫn là càng gần mười điểm hơn.

Đám người vây xem hoan hô một trận, ánh mắt nhìn Tống Quyết đều thay đổi.

Ai mà ngờ được một tên què chống nạng lại có thể lợi hại như vậy!

Hứa Thanh Mộc vuốt đầu Bạch Mỹ Mỹ, nói: "Chúng ta có di động mới rồi, mục tiêu kế tiếp là hoa khô."

Người phụ trách tức khắc vô cùng hoảng loạn, tiến đến bên người huấn luyện viên nhỏ giọng nói nửa ngày, sau đó mới để gã bắt đầu bắn mũi tên thứ ba.

Huấn luyện viên hít sâu một hơi, nhanh chóng xây dựng tốt tâm lý của mình. Tốt xấu gì trước đây gã cũng là cựu thành viên của đội tuyển tỉnh, từng tham gia không í  trận đấu, tố chất vững tâm này vẫn phải có.

Sau đó, huấn luyện viên tự điều chỉnh trạng thái của mình tới tốt nhất, lưu loát bắn ra mũi tên cuối cùng.

Mộc khắc đó, người phụ trách ngẹn trân, hắn vừa nhìn thì tưởng mười điểm, đang muốn gào lên thì đột nhiên phát hiện vẫn chưa qua mép, kém một chút xíu thôi. Hắn muốn dứt khoát gian lận trực tiếp kêu mười, nhưng người vây xem đã kêu lên: "Chín điểm!"

Ngay sau đó, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tống Quyết. Dường như anh chẳng nghe thấy những tiếng ồn xung quanh, chỉ quay đầu lại, ánh mắt nặng nề nhìn Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc cũng nhìn anh, sau đó đột nhiên cảm thấy, Tống Quyết như vậy thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

Người đàn ông kiếp trước chợt lóe lên trước mắt, một thân áo đen, cầm một cây cung.

Hứa Thanh Mộc đột nhiên cảm thấy, Tống Quyết nên như thế này, dáng đứng thẳng tắp, tự tại làm những việc mình muốn, đi những nơi mình mong, chứ không phải nghẹn khuất ngồi trên xe lăn vượt qua nhiều năm tháng như thế.

Hứa Thanh Mộc ngây người một hồi, thậm chí nhịn không được cười với Tống Quyết một cách vô nghĩa. Nhưng cậu rất nhanh đã phản ứng lại, sợ biểu tình của mình quá buồn nôn, vội vàng khống chế, sau đó nhẹ nhàng đảo mắt để che giấu điều không thích hợp, nói: "Đừng làm màu nữa, lẹ lên."

Tống Quyết: ...

Sao lại có người chỉ đảo mắt thôi cũng đáng yêu vậy nè.

Tống Quyết hít một hơi, cảm giác tinh thần của mình rất phấn chấn, sau đó, anh đứng yên rồi kéo cung, "Vèo", bắn ra mũi tên thứ ba.

"Phập" vang lên, trúng ngay hồng tâm!

Hiện trường tức khắc vang lên một trận hoan hô, quả thực như muốn bể cả nóc nhà.

Hứa Thanh Mộc và Bạch Mỹ Mỹ cũng đồng thời phát ra tiếng kinh hô "Woa", sau đó bước lên phía trước, ăn ý đập tay với Tống Quyết.

"Anh thắng rồi." Hứa Thanh Mộc nói một cách đương nhiên, sau đó đưa gậy chống cho Tống Quyết.

"Ừm." Tống Quyết cũng đương nhiên mà trả lời, sau đó mới tiếp nhận cây gậy.

Đứng lâu như vậy, còn bắn ba mũi tên, kỳ thật chân Tống Quyết vẫn chịu không nổi, trên trán anh hơi đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.

Hứa Thanh Mộc nhìn thấy, muốn duỗi tay lau mồ hôi cho anh.

Tiếng la hét liên tục vang lên, cây cung huấn luyện viên gắt gao nắm ở trong tay rơi xuống đất, gã há to miệng, cứng đờ nhìn Tống Quyết, rồi sau đó, đột nhiên cảm xúc gã bùng nổ, không dám tin mà nói: "Không, không có khả năng!"

Hứa Thanh Mộc bỗng nhiên hoàn hồn, thu lại cánh tay đang giơ ra.

Huấn luyện viên tiếp tục phát điên: "Tuyển