Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 47: Cái này thì không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Doãn Nhược Mạn rời đi được một tuần, Hứa Thanh Mộc cũng không còn nhắc lại nàng. Ông chủ Tống cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, cái mặt lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Mộc cũng không còn viết "Tên tra nam" nữa.

Hứa Thanh Mộc cũng không dỗi với anh, tiếp tục ngủ trên sofa của anh như thường lệ.

Không biết là do liên lụy từ kiếp trước của bọn họ hay là do sofa của Tống Quyết quá thoải mái, mỗi ngày Hứa Thanh Mộc ngủ trên sofa rất ngon, đôi khi còn mơ thấy một ít chuyện kiếp trước.

Lúc này đây cậu lại mơ thấy Tống Quyết, Tống Quyết mặc trường bào màu đen, đứng dưới tán dù trong cơn mưa to tầm tã, đối mặt với cậu, đang mở miệng định nói chuyện với cậu, bên tai cậu đột nhiên truyền đến một trận cười "Cạc cạc cạc".

Hứa Thanh Mộc bừng tỉnh, mở to mắt liền thấy Tống Quyết ngồi trên một chiếc sofa đơn khác, Bạch Mỹ Mỹ vui vẻ nhảy nhót lòng bàn tay anh, không ngừng cười khúc khích.

Tống Quyết nhìn qua cũng rất cao hứng, còn dựng ngón tay ở trên môi kêu Bạch Mỹ Mỹ nói nhỏ thôi.

Bạch Mỹ Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng lại.

Hứa Thanh Mộc nhìn hai người cười một cách ngây ngô, cái nết lúc rời giường cũng mất tiêu, vì thế dụi dụi mắt, nói: "Không cần, tôi tỉnh rồi."

Bạch Mỹ Mỹ nghe được giọng cậu, bay nhanh qua, ôm cánh tay cậu làm nũng.

Mặt của bé nhỏ này đã trắng hoàn toàn, diện mạo là bản mini kết hợp giữa Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc, đặc biệt đáng yêu. Nhưng trước mắt chỉ có mặt nó là coi được, thân thể vẫn còn xám, tỉ lệ cũng nhỏ không giống người bình thường.

Tống Quyết cả ngày cho nó xem thời trang trẻ em, nó liền biến ảo thành một bộ đồ trẻ em rất dễ thương. Sơ mi trắng nơ đỏ quần yếm, che đi thân thể khó coi của mình, còn đeo cái cặp nhỏ màu vàng, liếc mắt một cái là thấy một đứa bé rất xinh đẹp.

Hứa Thanh Mộc sờ sờ đầu nó, nói: "Cao hứng cái gì?"

Giọng của Tống Quyết rất dịu dàng, nói: "Bạch Mỹ Mỹ nói được rồi."

Hứa Thanh Mộc sửng sốt, sau đó hơi kinh hỉ nói: "Phải không? Nói được cái gì rồi?"

Bạch Mỹ Mỹ kiêu ngạo hất mặt, nhìn về phía Tống Quyết, kêu thanh thúy một câu: "Papa!"

Tống Quyết nhẹ nhàng đáp: "Ừa."

Hứa Thanh Mộc: ???

Hứa Thanh Mộc hoài nghi Bạch Mỹ Mỹ nhìn nhầm hướng rồi, xoay đầu nó hướng về phía mình, sau đó nói: "Đồ ngốc này, kêu ai papa đó! Kêu lần nữa coi!"

Bạch Mỹ Mỹ cười ngọt ngào, sau đó lại quay đầu về phía Tống Quyết, kêu một tiếng: "Papa!"

Tống Quyết: "Ừa."

Hứa Thanh Mộc: ...

Ngốc hai giây, trong lòng Hứa Thanh Mộc nổi giận, trừng mắt nhìn Tống Quyết nói: "Cả ngày nay anh dạy nó gì vậy hả!"

Tống Quyết vô tội giơ tay đầu hàng, nói: "Cậu đừng oan uổng người tốt, tôi không dạy nó, là nó tự học từ video dạy trẻ em."

Hứa Thanh Mộc tức giận chịu không nỗi, suy nghĩ một chút, nắm mặt Bạch Mỹ Mỹ, nói: "Nhìn tao nè."

Bạch Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm cậu, chớp chớp chớp chớp đôi mắt to.

Hứa Thanh Mộc mỉm cười, nói: "Kêu ông nội đi."

Tống Quyết: ...

Tuy muốn chiếm tiện nghi của Tống Quyết, nhưng Bạch Mỹ Mỹ lại không phối hợp, nó nghiêng đầu, phát ra một tiếng nghi hoặc: "Cạc?"

Hứa Thanh Mộc nhẫn nại lặp lại lần nữa: "Nghe lời, kêu ông nội nè."

Bạch Mỹ Mỹ vẫn đầy mặt khó hiểu như cũ, nó chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Tống Quyết, cõi lòng đầy nghi hoặc lên tiếng: "Papa?"

Hứa Thanh Mộc: ...

Nhật ký trong lòng viết thêm một dòng: Thù hận kiếp trước với gian thương máu lạnh gia tăng gấp đôi.

Sau đó Hứa Thanh Mộc nhét Bạch Mỹ Mỹ vào lồng ngực Tống Quyết, nằm trên sofa, trừng mắt nhìn trần nhà mặt mày u oán nói: "Nhóc hư, cho anh đó, tôi bỏ đây, cuộc sống này khó khăn quá."

Tống Quyết vỗ vỗ đầu Bạch Mỹ Mỹ, dùng ánh mắt ý bảo tự nó ra ngoài chơi, nhóc con kia "Cạc" một tiếng, bay từ cửa sổ ra ngoài.

Bây giờ nó như một đứa con nít thật sự, không còn là thủ mộ linh cả ngày ngây ngốc ngồi xổm bên cạnh Hứa Thanh Mộc, lâu lâu cũng chuồn đi chơi, kết bạn với mấy con quái tinh ở khu núi, cũng sẽ học nói chuyện, học đi đứng, học trở thành một con người.

Thiên địa vạn vật có linh tính, cho dù chỉ là một tiểu quỷ xấu xỉ nhỏ bé, cũng một lòng hướng tới chân thiện mỹ.

Đây là một chuyện rất tốt đẹp.

Chỉ là, lời đầu tiên khi nói lại là kêu Tống Quyết "Ba ba", tốt đẹp bị cắt ngang, Hứa Thanh Mộc liền cảm thấy bực bội.

Tống Quyết muốn an ủi Hứa Thanh Mộc một chút, nhưng thấy cậu nằm trên sô pha vẻ mặt như chịu phải đả kích, lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu, cho nên yên lặng thưởng thức một cách xấu xa.

Chờ anh thưởng thức đủ rồi định lên tiếng, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, giọng Hạ Tinh Sở cắt ngang lời anh.

"Sư huynh, Tống tổng, mọi người có ở đây không?"

Hứa Thanh Mộc nhìn về phía cửa, rồi lại liếc Tống Quyết một cái, thật sự không muốn nhìn anh, tình nguyện nói chuyện với Hạ Tinh Sở.

Vì thế nói: "Vào đi."

Hạ Tinh Sở đẩy cửa tiến vào, ngồi trên sofa đối diện Hứa Thanh Mộc, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng.

Hứa Thanh Mộc nhìn biểu tình của cô cũng nghiêm túc lên, ngồi thẳng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hạ Tinh Sở muốn nói lại thôi, hơn nửa ngày mới gian nan mà nói: "Sư huynh, Tống tổng, các anh có chuyện gì phải không, luôn giấu em với mấy sư huynh đệ khác?"

Lời của cô nàng còn chưa dứt, hai người trăm miệng một lời giành trả lời:

"Không có."

"Không có."

Mức độ  ăn ý trăm phần trăm.

Hứa Thanh Mộc đã thề sẽ hận Tống Quyết đến cùng, vì thế nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với anh.

Mà Tống Quyết thì lại đang chột dạ vì chưa hiểu rõ tâm tư nho nhỏ của mình.

Hạ Tinh Sở nhìn chằm chằm hai người, một câu cũng không nói, biểu tình đã thuyết minh nội tâm cô một cách hoàn hảo: "Còn nói không có, nhìn hai anh ăn ý chưa kìa, thẳng thắn nói đi em biết hết rồi".

Hứa Thanh Mộc trừng cô nàng, nói: "Có chuyện nói thẳng."

Hạ Tinh Sở thở dài, nói: "Nếu mấy anh đang bận tâm vì chuyện đạo lữ, tụi em không dám phản đối. Nhưng sao mấy anh có con sau lưng tụi em?"

Hứa Thanh Mộc: ???

Tống Quyết: ???

Hứa Thanh Mộc quả thực hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, hỏi: "Em... Em đang nói cái gì đó?"

Ánh mắt Hạ Tinh Sở chậm rãi dạo trên người hai người một vòng, thở dài nói: "Còn không thừa nhận à..."

Nói xong, lấy tay móc ra một vật nhỏ từ trong tay áo, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết vừa thấy, đó không phải là Bạch Mỹ Mỹ đang mặc đồ trẻ em à!

"..." Hứa Thanh Mộc nghiêm mặt nói, "Không phải, không phải như em tưởng tượng đâu, anh có thể giải thích."

Hạ Tinh Sở nói: "Còn giải thích cái gì nữa... Em thấy rõ ràng, lông mày đôi mắt giống Tống tổng, cái mũi cái miệng giống sư huynh, với trình độ tương tự này, bị lừa bán nửa ngày là có thể tìm về được luôn á."

Hứa Thanh Mộc vội nói: "Không phải, anh..."

Lời còn chưa nói ra, Bạch Mỹ Mỹ ở trong tay Hạ Tinh Sở cười "Cạc cạc" cắt ngang lời cậu, sau đó vươn đôi tay mũm mĩm về phía Tống Quyết, cười ha hả mà hô: "Papa!"

Đôi mắt Hạ Tinh Sở liếc xéo hai người này.

Ngay thời khắc mấu chốt Bạch Mỹ Mỹ liền đổ thêm dầu vào lửa, Hứa Thanh Mộc trừng nó, cả giận nói: "Nhóc hư câm miệng."

Bạch Mỹ Mỹ dừng một chút, lại đưa cánh tai múp míp về hướng Hứa Thanh Mộc, ngọt ngào mà hô: "Mama!"

Ba người: ...

Không khí đình trệ ba giây, sau đó Hạ Tinh Sở hiểu rõ gật đầu.

Hạ Tinh Sở: Biết ngay mà.jpg

Hứa Thanh Mộc: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg

Tống Quyết: Nói hay lắm!

Tống Quyết ho nhẹ một tiếng, bắt đầu giả vờ như không có gì, vẫy tay về phía Bạch Mỹ Mỹ, nói: "Lại đây."

Bạch Mỹ Mỹ rời Hạ Tinh Sở, bay tới chỗ Tống Quyết. Tống Quyết lúc này mới nghiêm túc nói: "Trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ chưa thể thực hiện nam nam sinh con."

Hạ Tinh Sở cũng nghiêm túc nói: "Sư huynh cái gì cũng biết, thuật pháp nam nam sinh con cũng làm được mà!"

Hứa Thanh Mộc: ...

Cái này thì không.

Tống Quyết thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhanh chóng dùng cái vẻ mặt 'Ít khi nói nhưng đã nói cái gì thì chính là cái đó' của tổng tài, nói: "Em thấy đó, Bạch Mỹ Mỹ là quỷ, như thế nào cũng không thể là thân sinh, mà là nhặt được."

Hạ Tinh Sở luôn bị dọa mỗi khi anh thể hiện vẻ chính trực hay nghiêm túc, sau đó lại cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều. Cô nàng dừng một chút, như vừa tỉnh từ trong mộng mà vỗ trán một cái, nói: "Đúng vậy."

Cuối cùng Hứa Thanh Mộc cũng hoàn hồn từ trạng thái sống không còn gì luyến tiếc, lấy khí thế chưởng môn bắt đầu giáo huấn cô: "Không biết thủ mộ linh à? Thủ mộ linh sẽ copy người chung quanh, rồi biến ảo diện mạo của nó. Kêu em chăm chỉ tu luyện, cần cù đọc sách, em đọc sách tầm bậy tầm bạ gì đó?"

Sau một hồi giáo huấn, Hứa Thanh Mộc kể ngọn nguồn của Bạch Mỹ Mỹ cho Hạ Tinh Sở nghe.

Hạ Tinh Sở nghe xong hổ thẹn không thôi, bụm mặt nhận sai.

Nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.

Dù sao hai người này vẫn quái quái thế nào á!

Hứa Thanh Mộc giáo huấn Hạ Tinh Sở một hồi, đột nhiên lại dừng lại, nói: "Khoan đã, trước đây anh chưa từng nói chuyện của Bạch Mỹ Mỹ cho mọi người."

Dù sao đệ tử trong quan cũng chưa khai thiên nhãn, không nhìn thấy Bạch Mỹ Mỹ, Hứa Thanh Mộc liền lười nói. Nhưng hôm nay làm sao Hạ Tinh Sở lại có thể nhìn thấy Bạch Mỹ Mỹ, còn xách nó đem về?

Hạ Tinh Sở kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: "Tại em chăm chỉ luyện tập đó! Bây giờ em đã có thể sử dụng linh hoạt Kính Bát Quái, là dùng Bát Quái Kính để nhìn ra. Lúc đầu em tưởng nhóc con này là quỷ vật ở đâu đi vào quan, sau này bắt lại mới phát hiện nó như thế này, liền xách lại đây."

Nói xong rồi lấy Kính Bát Quái ra.

Hứa Thanh Mộc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhớ tới một chuyện quan trọng, "Uầy" một tiếng.

Tống Quyết hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Thanh Mộc trả lời: "Tôi quên thứ này mất tiêu. Đây chính là đồ tốt, có thể chiếu tà ám, nếu là yêu khí, tôi không thể phát hiện dễ dàng, nhưng nó có thể chiếu ra được."

Hạ Tinh Sở không hiểu cậu đang nói gì, nhưng Tống Quyết lập tức get được rồi, trả lời: "Vậy thì liên hệ với cô Doãn đi."

Hứa Thanh Mộc gật đầu, sau đó lấy di động nhắn tin cho Doãn Nhược Mạn, hỏi tóc cô khôi phục thế nào.

Doãn Nhược Mạn mau chóng gửi hình tới, hình được chụp từ phía trên, cô đã bớt rụng tóc, tóc con đã bắt đầu mọc lại.

Doãn Nhược Mạn rất là cao hứng, gửi voice chat: "Thật sự cảm ơn Tiểu đạo trưởng, tôi chưa từng nghĩ sẽ thật sự có hiệu quả như vậy!"

Dựa theo tình huống trước đây của Phùng Chí Quốc, thật ra Doãn Nhược Mạn khôi phục rất chậm, điều này đã chứng thực được suy đoán của Hứa Thanh Mộc: Cô ấy bị rụng tóc không phải là do bệnh lý, mà là do có người làm.

Hứa Thanh Mộc cũng không lập tức nói ra chân tướng, chỉ trả lời lại.

【 Hứa Thanh Mộc: Tôi đã tìm được một số thông tin cho ý tưởng mới về việc rụng tóc của cô, cư sĩ Doãn nếu có rảnh, dành thời gian lên núi một chuyến, tôi sẽ chỉ cho. 】