Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 137: Gòi xong.




Tiếp đó hai người nói một chút về chuyện Ngọc Vấn kết hôn, chính sự đã nói xong, Hứa Thanh Mộc nghĩ Tống Quyết còn phải làm việc, cũng không nói nhiều với anh, nhanh chóng nói tạm biệt.

Trước khi tắt video, Tống Quyết lại chống cằm mang theo ý cười, nói: "Tôi đi nhiều ngày như vậy,  không nhớ tôi thật sao? Cũng không thấy không quen à?"

Hứa Thanh Mộc nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"

Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Nhưng mà suốt cả đêm trước mắt Hứa Thanh Mộc đều quanh quẩn khuôn mặt của Tống Quyết mang theo nụ cười, quả thực ô nhiễm tinh thần trầm trọng, khiến cậu một đêm ngủ không ngon.

Loại tình huống này vẫn liên tục tiếp diễn cho đến ngày xuất phát đi lễ đính hôn của Ngọc Vấn.

Cùng ngày hôm đó, Hứa Thanh Mộc tới trước, đến một nhà hàng ở huyện thành ngồi đợi, sau đó Tống Quyết cũng tới.

Hai người nửa tháng không gặp, Hứa Thanh Mộc nhìn thấy Tống Quyết từ cửa nhà ăn ngược sáng đi tới, tổng cảm thấy người này đẹp hơn nửa tháng trước một ít.

Nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng chẳng khác chút nào.

Cứ sững sờ nhìn Tống Quyết như thế lại khiến cho Tống Quyết khoái trá, khóe miệng gian thương giơ lên, nhìn qua liền biết tâm tình rất tốt.

Hứa Thanh Mộc vội vàng điều chỉnh biểu tình của mình, quay đầu không thèm nhìn Tống Quyết.

Tống Quyết ngồi xuống đối diện cậu, vui đùa nói: "Bé đẹp trai ngồi một mình à, không ngại để tôi ngồi đối diện chứ?"

Hứa Thanh Mộc liếc anh, lười phản ứng diễn viên không chuyên này.

Tống Quyết lại giơ tay muốn sờ đầu Hứa Thanh Mộc, nhưng lần này lại không thể thực hiện được, Hứa Thanh Mộc nhìn thấy Ngọc Vấn cũng từ cửa nhà ăn cửa đi rồi, vì thế nhanh chóng tránh khỏi móng vuốt của Tống Quyết, biểu tình vô cùng nghiêm túc giống như cậu chẳng hề quen biết Tống Quyết.

Tống Quyết chỉ cảm thấy buồn cười, yên lặng nhìn cậu.

Bên cạnh Ngọc Vấn là một người thanh niên rất cao, diện mạo cũng không xuất sắc, nhưng khí chất lại rất dịu dàng, hai mắt sáng ngời ý cười doanh doanh, nhìn một cái liền cảm thấy người này rất dễ chịu.

Ngọc Vấn mặc chiếc áo khoác màu trắng, tóc dài uống xoăn, cười duyên ôm cánh tay hắn. Rất khác so với khí thế hiên ngang lúc trước, lúc này Ngọc Vấn đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, như một hòn ngọc bích dịu dàng  sẽ biết thẹn thùng khi nói chuyện lớn tiếng.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đều vô cùng giật mình, ở trong lòng yên lặng mà cảm thán một câu, đây chắc chắn là sức mạnh của tình yêu.

Ngọc Vấn cũng thấy bọn họ, vô cùng cao hứng phất tay về phía bọn họ, sau đó dẫn bạn trai trới trước mặt họ, giới thiệu hai bên một phen, sau đó thì ăn cơm ở nhà hàng nhỏ này, vừa ăn vừa nói.

Nói nói một hồi thì vòng về chuyện Huyền môn. Chử Hòa Bình cũng đọc tin tức, biết Hứa Thanh Mộc có liên quan đến rất nhiều chuyện thần kỳ. Tuy rằng hắn rất tò mò, nhưng vẫn rất lễ phép không có hỏi nhiều, Ngọc Vấn và Hứa Thanh Mộc đôi khi bắt chuyện thì hắn mới trả lời.

Hắn không biết Ngọc Vấn là một nữ trung hào kiệt có thể một đánh chết vài con quỷ, đột ngột nói: "Tiểu Vấn yếu đuối như thế, ở Huyền môn khẳng định đã bị đì rất nhiều, cũng nhờ hai vị chăm sóc."

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết nhất thời không nói gì, Ngọc Vấn trừng mắt, hai người nghẹn cười rồi tằng hắng một cái.

Hứa Thanh Mộc liền nói: "Cũng không chăm sóc gì, chị Ngọc Vấn là một người rất tuyệt."

Chử Hòa Bình vẫn rất chân thành nói: "Nào có, Tiểu Vấn không có bạn bè nào, lần này đính hôn hai người có thể tới, thật sự cảm ơn rất nhiều."

Vì thế Hứa Thanh Mộc không thể kìm lòng, lúc bọn họ đi tính tiền thì nhỏ giọng nói với Tống Quyết: "Khó trách Ngọc Vấn thích anh ta, người tốt thiệt á."

Tống Quyết gật đầu nói: "Đúng vậy, từ ánh mắt anh ta, xác thật là anh ta rất thích cô Ngọc Vấn."

Hứa Thanh Mộc cười khẽ nói: "Điêu, ánh mắt thì nhìn ra được cái gì."

Tống Quyết sâu kín nói: "Là do cậu nhìn không ra thôi, nếu cậu để ý ánh mắt người khác một chút thì đã sớm nhìn ra rất nhiều điều."

Hứa Thanh Mộc: ...

Ý gì đây...

Hứa Thanh Mộc ho khan một tiếng, bỏ qua Tống Quyết đi tìm Ngọc Vấn và Chử Hòa Bình.

Tống Quyết đuổi theo rất nhanh.

Trên đường về làng, hai người còn quan sát Chử Hòa Bình một hồi lâu. Tuy rằng hắn là người thường, nhưng lúc nào cũng chú ý bảo hộ Ngọc Vấn. Ngọc Vấn không thích ăn hạt tiêu hắn sẽ cẩn thận lựa ra cho Ngọc Vấn, qua đường sẽ nắm tay cô, dỗ Ngọc Vấn như một đứa bé, đối xử vô cùng tôn trọng với hai người bạn duy nhất của Ngọc Vấn.

Tóm lại là người không tồi.

Nhà của Chử Hòa Bình cách huyện thành khoảng hơn 5 tiếng, đoạn đường lúc sau đa phần đều là đường núi, tuy rằng rất hẻo lánh, nhưng dọc theo đường đi phong cảnh lại rất đẹp, dãy núi cao cao thấp thấp phập phồng cùng nước sông xanh biếc rất tráng lệ, càng tới gần làng thì phong cảnh lại khác hẳn.

Là nơi nhiều dân tộc cư ngụ, kiến trúc ở đây cũng rất đặc sắc, nhà trệt với kết cấu ngói xinh đẹp, trên vách tường vẽ đầy những bức đồ đằng với các màu sắc rực rỡ, khắp nơi đều tràn ngập màu sắc diễm lệ.

Mùa đông trời tối sớm, lúc bọn họ đến đã qua thời gian ăn cơm chiều, tùy tiện ăn uống qua loa, rồi gặp cha mẹ và thân thích của Chử Hòa Bình. Đôi vợ chồng này cũng rất hòa thuận, rất dễ ở chung, khó trách có thể nuôi được đứa con tốt như thế.

Nghi thức đính hôn là vào đêm mai, hôm nay tàu xe mệt nhọc một đường nên bạn bè thân thích đều phải nghỉ ngơi trước.

Lúc chia phòng, tộc trưởng bọn họ tôn trọng Ngọc Vấn nên nói với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết: "Vậy cái phòng lớn trong nhà của Hoà Bình cho Tiểu Tống với Tiểu Hứa ở đi, phòng đó mới vừa xây lại, có WC với phòng tắm luôn, rất sạch sẽ."

Hứa Thanh Mộc sửng sốt, nói: "Tụi tôi... ở một phòng hả?"

Tộc trưởng gật đầu nói: "Ừ, hai người không phải anh em bà con à? Xếp hai người ở chung một phòng tiện hơn xếp với người khác."

Hứa Thanh Mộc: ...

Lúc khác thì không nói, nhưng bây giờ... Làm sao cậu có thể ngủ cùng một phòng với Tống Quyết chứ! Cậu trốn Tống Quyết còn không kịp nữa là.

Cả người Hứa Thanh Mộc đều không khoẻ, đứng ngồi không yên nôn nóng đầy mặt, Chử Hòa Bình áy náy nói: "Ngại quá, bạn bè thân thích rất nhiệt tình nên tới rất đông, một người một phòng thì không đủ. Nhưng mà phòng đó rất tốt, rất sạch nữa."

Hứa Thanh Mộc vội vàng nói: "Không phải đâu, tôi ngủ lều tranh cũng được mà, mọi người quá khách khí rồi."

Tống Quyết nói tiếp: "Ừm, tiện cho mọi người là được."

Ngọc Vấn ở bên cạnh cười trộm, vẻ mặt hóng hớt nhưng vẫn duy trì hình tượng ngọc bích dịu dàng nhã nhặn lịch sự rất khá.

Hứa Thanh Mộc cũng không biết nói cái gì cho tốt, bởi vì hai người bọn họ là họ hàng duy nhất mà Ngọc Vấn mang đến, hôm nay Chử Hòa Bình và cha mẹ hắn vẫn luôn đối đãi với bọn họ như khách quý, Hứa Thanh Mộc thật sự không muốn mang lại phiền toái cho người khác, đành im lặng không nói gì.

Cơm nước xong, rồi hàn huyên chốc lát, cuối cùng cũng tới giờ ngủ.

Bên ngoài Hứa Thanh Mộc tỏ vẻ trấn định, nhưng trong lòng hoảng muốn chết, đặc biệt là sau khi thấy cái giường không tính là lớn kia, cả người đều không ổn.

Dù sao Tống Quyết cũng là người thâm tàng bất lộ, cái gì nhìn cũng không ta, sau khi vào phòng cũng không nói gì nhiều với Hứa Thanh Mộc, vô cùng tự giác đi tắm rửa.

Hứa Thanh Mộc ngồi vào bàn nhỏ trong phòng nhắn tin cho Ngọc Vấn.

【 Hứa Thanh Mộc: Tình hữu nghị của chúng ta hôm nay kết thúc! Cô sẽ không bao giờ có được lòng tin của tôi nữa! 】

【 Ngọc Vấn: Ngộ gkê, trong lòng không có quỷ thì sợ cái vẹo gì! Ông chủ Tống người ta có thể ăn cậu à! 】

【 Hứa Thanh Mộc: Block, bye. 】

【 Ngọc Vấn: Trong núi buổi tối rất lạnh, có ông chủ Tống làm ấm giường không tốt sao? Hắc hắc hắc, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon. 】

Hứa Thanh Mộc tức muốn hộc máu ném điện thoại sang một bên, sau đó nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, trong đầu không khỏi nghĩ đến thân thể của Tống Quyết khi ở khách sạn suối nước nóng.

Dáng người rất tốt, cơ bắp xinh đẹp, bọt nước khi lăn trên ngực anh đều sẽ chậm lại.

Vừa nghĩ đến đây, tiếng nước đột nhiên im bặt, Hứa Thanh Mộc đột nhiên hoàn hồn, giật mình khi nhớ lại những gì mình vừa suy nghĩ, vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, làm bộ như mình đang đọc sách.

Không lâu sau, Tống Quyết mặc áo ngủ bước ra từ phòng tắm, Hứa Thanh Mộc còn chưa ngẩng đầu nhìn anh, anh đã ngoan ngoãn xốc chăn nằm xuống, chủ động làm ấm giường.

Hứa Thanh Mộc dừng một chút, nói: "Đâu có lạnh lắm đâu... Nếu không..."

Lời còn chưa nói xong, Hứa Thanh Mộc hắt xì một cái.

Tống Quyết che giấu ý cười, nói: "Đừng chơi nữa, lạnh lắm, mau tắm rồi ngủ thôi. Cậu có gì muốn nói, muốn hỏi thì chờ nghi thức đính hôn của Ngọc Vấn xong rồi nói sau.:

Hứa Thanh Mộc đưa lưng về phía Tống Quyết nghe xong lời này, trong lòng hơi yên ổn một chút.

Dù nói thế nào thì ngày mai vẫn là ngày quan trọng của Ngọc Vấn, Tống Quyết lúc nào cũng biết đúng mực.

Vì thế Hứa Thanh Mộc dời đi lực chú ý chuyện của mình và Tống Quyết, tập trung nghĩ đến chuyện của Ngọc Vấn.

Cứ như thế dường như chẳng còn luống cuống nữa.

 Sau khi tắm rửa rồi thay áo ngủ, ra khỏi phòng tắm.

Tống Quyết đã tắt đèn lớn, mở đèn giường màu vàng ấm áp lên, anh nhắm hai mắt lại giống như đã ngủ rồi.

Hứa Thanh Mộc cẩn thận xốc lên một góc chăn chuẩn bị bò lên giuờng, định ngủ sát mép giường để miễn dựa gần Tống Quyết quá rồi bị tiêm máu gà thành ra ngủ không được.

Ai ngờ Tống Quyết còn tỉnh, dịch sang bên cạnh một chút, nói: "Xích vào đây mà ngủ, tôi đã làm ấm ở chính giữa rồi, không lạnh đâu."

Hứa Thanh Mộc "Ờm" một tiếng, bò lên giường quả nhiên cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Trong chăn còn có mùi của Tống Quyết, cũng khiến người ta an tâm.

Tống Quyết tắt đèn đầu giường, ở trong bóng tối, thanh âm dịu dàng như gió sớm mơn trớn nụ hoa.

"Ngủ ngon."

Hứa Thanh Mộc mím một, đem mặt chôn ở trong chăn, nhỏ giọng đáp: "Ngủ ngon."

Vốn tưởng rằng tới gần Tống Quyết sẽ bị tiêm máu gà, ai ngờ đâu giấc này Hứa Thanh Mộc ngủ rất ngon, dường như vừa đặt đầu xuống là ngủ liền, cả đêm còn mơ rất nhiều, tất cả đều là màu sắc rực rỡ.

Sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, Hứa Thanh Mộc chậm rãi tỉnh lại từ trong mộng, khi còn đang mê mang, Hứa Thanh Mộc cảm giác thân thể rất thoải mái, hơn nữa còn rất ấm áp, thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái.

Cậu nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Sau đó cả người bỗng nhiên cứng đờ.

Khó trách ấm áp như thế, hiện tại cả người cậu đang cuộn tròn ở trong lòng Tống Quyết, bị hai tay của Tống Quyết ôm chặt, mặt cậu ở trên ngực Tống Quyết, còn cằm của Tống Quyết thì ở trên đầu cậu.

 Đầu óc Hứa Thanh Mộc trống rỗng suốt năm phút như thế.

Tại sao lại như vậy chứ! Trước khi ngủ cậu nhớ rõ ràng là mình đã đưa lưng về phía Tống Quyết mà!

Hứa Thanh Mộc hít sâu một ngụm, định dịch ra khỏi người Tống Quyết, Tống Quyết còn đang nửa mơ nửa tỉnh lại cho rằng cậu sắp rớt xuống giường, vô cùng tự nhiên mà duỗi tay kéo Hứa Thanh Mộc trở lại.

Mặt Hứa Thanh Mộc lại lần nữa úp vào trong ngực Tống Quyết, lúc này đây lại càng gần hơn, Hứa Thanh Mộc còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Tống Quyết.

Máu đột nhiên bắt đầu quay cuồng, linh lực thoát khỏi khống chế bạo trướng lần nữa, Hứa Thanh Mộc cảm giác được giây tiếp theo cậu có thể nổ mạnh tại chỗ, biến cái làng này trở thành bình địa.

Gòi xong.