Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 130: Hứa Thanh Mộc tức giận đến nỗi cả người phát run




Đã lâu rồi Tiểu Quân không được hưởng thụ thời khắc ấm áp và hạnh phúc như này, cũng không cần làm gì đặc biệt, chỉ là cùng mẹ và bạn bè ở cùng bên nhau, tán gẫu và xem ti vi, trong lòng bé liền tràn ngập hy vọng và vui sướng.

Chẳng qua thời khắc vui sướng đó trôi qua thật mau, một giờ sau, di động Tống Quyết vang lên, mọi người đồng thời nhìn về phía màn hình di động, thấy được cuộc gọi của Lâm Lương Thiên.

Tống Quyết trực tiếp cúp điện thoại, tiện thể cài chế độ im lặng, sau đó mỉm cười nhìn Tiểu Quân nói: "Mọi người tiếp tục đi."

Nhưng trong lòng Tiểu Quân đã bắt đầu không yên ổn, bé tận lực không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục cùng Phan Nhụy trò chuyện, ước chừng qua khoảng nửa giờ, Lâm Lương Thiên bên kia hẳn là chờ không nổi nữa, không gọi điện thoại mà trực tiếp đến trước cửa phòng.

Giọng của Lâm Lương Thiên bên ngoài cửa vang lên, nghe vẫn kính cẩn như cũ: "Ngài Hứa, ngài Tống, hai vị có bên trong không? Thời gian cũng qua lâu rồi... Chắc là xong rồi nhỉ?"

Tiểu Quân như thể nghe thấy được thanh âm của quỷ, lập tức liền nhào vào lòng Phan Nhụy, Phan Nhụy vội vàng nói: "Đừng sợ, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."

Nhưng Phan Nhụy cũng biết mình vốn hoàn toàn bất lực, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin giúo đỡ nhìn về phía Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng gật đầu một cái với bọn họ, nói: "Không sao cả."

Thanh âm bên ngoài bắt đầu có chút sốt ruột: "Mấy người trả lời một câu coi! Nếu không ra tôi sẽ báo cảnh sát!"

Hứa Thanh Mộc còn chưa kịp lên tiếng, Nhiễm Hiểu Mạn đã nhịn không được, lạnh giọng nói với Lâm Lương Thiên một câu "Tránh ra", tiếp đó là "Ầm" một tiếng, Nhiễm Hiểu Mạn một chân liền đá hỏng cánh cửa gỗ nặng nề kia, cửa lớn vừa mở ra, Phan Nhụy vội vàng ôm lấy Tiểu Quân.

Nhiễm Hiểu Mạn này, quả nhiên không phải là người thường.

Tiếp đó hai người sốt rượt vọt vào, cả đống người trong phòng cứ như thế mà nhìn trừng trừng nhau.

Lâm Lương Thiên sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết thay đổi, cả người đều cứng ngắc, gã mờ mịt nhìn về phía Nhiễm Hiểu Mạn, lại thấy Nhiễm Hiểu Mạn nhướng mày, bắt đầu phản ứng, cười lạnh một tiếng: "Thì ra là các ngươi."

Ả ta cũng tu hành, cho nên tất nhiên là ả biết đến Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.

"Chị quả là có cách thiệt ha." Nhiễm Hiểu Mạn đặt ánh mắt khinh thường lên người Phan Nhụy, cười lạnh một tiếng, "Em không ngờ là chị cũng có bản lĩnh này đó, vậy mà cũng có thể mời người từ Lăng Vân Quan đến đây."

Mở miệng ra là một tiếng chị, hai tiếng chị, nghe mà muốn nổi quạo trong người. Phan Nhụy che chở Tiểu Quân, cả giận nói: "Ai là chị của cô!"

Nhiễm Hiểu Mạn không nhìn cô ta, tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, nói: "Nếu mấy người đã dây vào thì chuyện này liền căng đấy."

Hứa Thanh Mộc nói: "Cô biết căng là được rồi."

Nhiễm Hiểu Mạn lôi kéo Lâm Lương Thiên đi về phía trước một bước, sau đó đóng cái cửa đã lung lay lại, nói: "Các ngươi muốn thế nào thì cứ nói thẳng."

Hứa Thanh Mộc nói: "Rất đơn giản, hy vọng cô có thể quay đầu là bờ, chủ động để Tiểu Quân trở về bên mẹ bé."

Nhiễm Hiểu Mạn nghe xong nhịn không được liền bật cười, chớp đôi mắt to đẹp: "Là cái Hiệp hội Huyền Môn phế vật đó cho cậu tự tin à, cậu tin là cậu vô địch thật sao? Được rồi, đúng là tôi thừa nhận cậu có vài phần bản lĩnh thật, nhưng nhiều năm như vậy rồi tôi cũng chẳng phải là cái bao cát."

Hứa Thanh Mộc có chút hứng thú, hơi hơi nâng cằm lên, nói: "Vậy cô nói xem, cô muốn thế nào?"

Nhiễm Hiểu Mạn dõng dạc nói: "Tôi muốn đưa Tiểu Quân đi, còn muốn đập cho hai người các ngươi một trận, cho các ngươi biết chị đây lợi hại thế nào."

Hứa Thanh Mộc: ...

Tống Quyết: ...

Hai người sửng sốt.

Lời kịch bị người ta đoạt mất rồi! Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người còn kiêu ngạo hơn so với bọn họ!

Lâm Lương Thiên nhìn tình huống trước mắt không hiểu gì hết, gã còn đang nghĩ tới siêu xe đồng hồ hàng hiệu với cảm tạ phí của Tống Quyết kia kìa, gã cong eo thấp giọng chu toàn nói: "Ây da, có chuyện gì vâyj nè? Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói thôi."

Nhưng không ai muốn nghe gã cả, không khí giương cung bạt kiếm, Tống Quyết liếc gã một cái, nói: "Ông có bị ngu không vậy? Không thấy ở đây đang chuẩn bị đánh nhau à?"

Lâm Lương Thiên cả kinh, tiếp theo nói: "Nhưng tiền bói toán cậu còn chưa có trả mà!"

Tống Quyết trợn trắng mắt nói: "Trả cái con khỉ."

Lâm Lương Thiên lập tức đứng thẳng người, không bày sắc mặt tốt trước Tống Quyết nữa, sau đó nổi giận lên người Tiểu Quân vô tội, hướng về phía bé la to: "Thằng ăn cháo đá bát không có lương tâm kia! Lại đây cho tao!"

Tiểu Quân lập tức liền trốn phía sau Phan Nhụy.

Hứa Thanh Mộc nổi trận lôi đình, nói: "Rốt cuộc là ai không lương tâm hả? Ông già xấu xa không biết xấu hổ, ngược đãi trẻ em còn bày đặt nói lý à! "

Sắc mặt Lâm Lương Thiên không đổi mà còn nói tiếp: "Cậu thì biết cái gì? Tôi đây là đang giúp nó, sau này nó đắc đạo thành tiên chẳng lẽ còn không biết ơn chúng tôi?"

Hứa Thanh Mộc còn nhịn được nên không trực tiếp động thủ, nói với Phan Nhụy: "Chị Phan, chị đưa hai đứa nhỏ vào phòng ngủ chờ một chút đi."

Phan Nhụy nghe lời làm theo, Lâm Lương Thiên và Nhiễm Hiểu Mạn đều nóng nảy, cùng nhau tiến lên muốn kéo Tiểu Quân lại, Hứa Thanh Mộc ném một lá bùa ném ra ngoài, phản ứng đầu tiên của Lâm Lương Thiên thế mà lại muốn chắn dùm cho Nhiễm Hiểu Mạn.

Quả nhiên gã đã không thể cứu được nữa, Hứa Thanh Mộc dứt khoát thuận nước đẩy thuyền thay đổi chú ngữ, lá bùa kia bay được nửa đường liền cháy lên, đột ngột biến thành bàn tay tát một cái lên má trái Lâm Lương Thiên khiến gã toác cả mồm.

Một cái tát này có thể nói là bao chất lượng, Lâm Lương Thiên chỉ cảm thấy bỏng rát đau đớn trên mặt, gã không khống chế được sức mạnh mà xoay vài vòng tại chỗ, sau khi phục hồi lại tinh thần thì mê mê mang mang dựa vào trong lòng Nhiễm Hiểu Mạn, cả người ngây ra như phỗng.

Bạch Mỹ Mỹ nhảy dựng lên vỗ tay nói: "Ba ba giỏi quá!"

Hứa Thanh Mộc gật gật đầu với bé, ý bảo bọn họ nhanh chóng đi vào phòng ngủ.

Chờ cửa phòng ngủ đóng lại rồi, Lâm Lương Thiên mới bừng tỉnh như là đã biết Hứa Thanh Mộc lợi hại, gã bụm mặt lui lại phía sau, hoảng sợ nhìn Nhiễm Hiểu Mạn nói: "Em ơi... chắc em đánh lại tụi nó ha..."

Nhiễm Hiểu Mạn còn chưa nói lời nào, đột nhiên Tống Quyết lấy Lạc Nhật Cung bắn một mũi tên ra ngoài, Lâm Lương Thiên nhìn mũi tên loé hàn quang kia sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng thân thể gã không kịp phản ứng để tránh né, mũi tên kia tới trước mặt gã lại bỗng nhiên biến thành một bàn tay, "Bốp" một tiếng thật lớn, một bên mặt khác lại thêm nóng rát đau đớn.

Tống Quyết mỉm cười nói: "Một bên mặt sưng không cân bằng lắm, tôi giúp ông cân xứng nó lại."

Lâm Lương Thiên hít thở không thông. Gã xem như đã biết, trong phòng có bốn người thì chỉ có gã là một người bình thường, những người này muốn phân cao thấp không phải là chuyện mà gã có thể xía vào.

Gã giãy giụa từ trong lòng Nhiễm Hiểu Mạn, nói: "Em ơi, anh... anh đi ra ngoài... Chờ em nha..."

Lâm Lương Thiên mới vừa dứt lời, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết liền ra tay cùng lúc, một lá bùa và một mũi tên đồng thời đánh về phía Nhiễm Hiểu Mạn, hai thứ đó ở giữa không trung toát ra từng trận kim quang, nhìn qua liền biết không hề đơn giản, Nhiễm Hiểu Mạn muốn đỡ, nhưng trong chớp mắt lại phát hiện ra bản thân ngăn không được, trong lòng ả quýnh lên, giơ tay túm lấy Lâm Lương Thiên còn chưa đi xa chắn trước mặt mình.

Hai người cũng chưa từng nghĩ đến việc Nhiễm Hiểu Mạn sẽ kéo người thường tới chắn, Hứa Thanh Mộc nhanh chóng bấm tay niệm chú, lá bùa và mũi tên gần như muốn đâm Lâm Lương Thiên nháy mắt đột nhiên biến thành hai lòng bàn tay, hai tiếng "Bốp bốp" lại vang lên, hai bàn tay mười ngón tát cho Lâm Lương Thiên đầu óc choáng váng.

Lâm Lương Thiên: ???

Sau một lúc lâu, đau nhức từ trên mặt lôi kéo Lâm Lương Thiên từ trong mê mang tỉnh lại, gã giơ tay ôm lấy hai bên gương mặt mình, nói: "Mắc cái gì tôi lại bị đánh chớ!"

Hứa Thanh Mộc nhún nhún vai nói: "Dù sao ông cũng không oan, đứng đợi một bên đi, lát nữa đánh ông tiếp."

Lâm Lương Thiên bụm mặt ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.

Ngay lúc Hứa Thanh Mộc đang nói chuyện, Nhiễm Hiểu Mạn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ả ta đánh giá Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết trên dưới vài lần, cười lạnh một tiếng nói: "Thì ra hai đứa nhãi ranh tụi mày cũng rất lợi hại."

Nói xong, đôi tay của ả kháp một cái quyết cực kỳ phức tạp, trong miệng mặc niệm chú ngữ, rồi sau đó toàn bộ ánh đèn trong phòng đều bắt đầu lập loè, lập tức liền có cảm giác quỷ dị âm trầm.

Ánh đèn lập loè được hai giây, "Phựt" một tiếng, một nửa số đèn đều đã bị dập tắt, ngay sau đó, từng đoàn khói đen từ trên người Nhiễm Hiểu Mạn tràn ra, cùng với những làn khói đen đó là từng đợt tiếng cười quái dị.

"Hì hì hì."

"Ha ha ha."

Tiếng cười kia không phải là chỉ của một người, mà là rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là âm thanh non nớt của trẻ em, nhiều trẻ con cùng nhau cười như thế cũng không có cảm giác đáng yêu, chỉ làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Khói đen rất nhanh đã biến thành bộ dáng con nít, cả người trần trụi, trên bụng còn treo cái cuống rốn ngắn ngủn, ít nhất cũng có hơn ba mươi đứa. Nhìn qua dường như đã đủ tháng, nhỏ xíu như nắm tay của người lớn, đôi mắt còn híp phân nửa, giống như là xác em bé được ngâm trong formalin ở phòng thí nghiệm, trôi nổi ở giữa không trung.

Cho dù Hứa Thanh Mộc đã nhìn quen các loại quỷ quái, nhìn đến cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy trong lòng chợt lạnh, Tống Quyết cũng cảm giác không thoải mái, buồn nôn cực kỳ, chân mày nhăn nhúm hết cả lên.

"Khó trách..." Sắc mặt Hứa Thanh Mộc đột nhiên biến hóa, chịu đựng ghê tởm nói, "Bà trẻ như vậy."

Nhiễm Hiểu Mạn vuốt tóc mình, nũng nịu mà nói: "Coi như cậu đang khen thôi."

Tống Quyết cảnh giác tột cùng, thấp giọng hỏi Hứa Thanh Mộc: "Đó là... Trẻ sơ sinh?"

Hứa Thanh Mộc nghiêm túc nói: "Xem như là trẻ sơ sinh, nhưng chưa sinh ra đã chết rồi... Anh linh."

Trẻ con sau khi hoài thai nhưng không thể xuất thế đều rất đáng thương, dương thọ của bọn họ chưa hết, nhưng lại không được sống. Vì thế âm phủ không thu, dương gian không lưu, hồn phách không thể vãng sinh nên sẽ sinh ra ác niệm và oán khí rất lớn. Nếu bị người có tâm luyện chế, rất dễ dàng trở thành anh linh có sức mạnh cường đại.

Từ xưa đến nay đã có Vu sư sát hại thai phụ để luyện chế anh linh, mà nhìn tình huống từ Nhiễm Hiểu Mạn thì ả ta là người chủ động đem đứa con sinh non của mình để luyện chế thành anh linh, lại còn có mượn tuổi thọ và mệnh của con để duy trì vóc dáng trẻ tuổi của mình.

Mà những đứa nhỏ này không chỉ dâng sinh mệnh của mình cho ả, thậm chí sau khi trở thành anh linh người không ra người, quỷ không ra quỷ còn nhận ả làm mẹ. Ngay những lúc nguy hiểm thế này tất cả đều ở bên cạnh che chở cho ả.

Hơn ba mươi anh linh, tính một chút thì thời gian Nhiễm Hiểu Mạn làm bậy không ngắn, có lẽ ả đã hơn 200 tuổi.

Những đứa nhỏ đó vốn có thể đầu thai đến một gia đình tốt, sinh sống một cuộc sống bình thường.

Hứa Thanh Mộc tức giận đến nỗi cả người phát run.

Cậu không muốn để Nhiễm Hiểu Mạn quay đầu là bờ, loại người như ả, không xứng làm người... Không có đường lui.