Phó Kiến Nguyên đột nhiên hít một hơi, hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, tổng cảm thấy chỗ nào cũng không an toàn.
Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi suy đoán, ông chọc trúng địa dương quỷ rồi."
Phó Kiến Nguyên đỏ mắt nói: "Tôi thật sự bị quỷ quấn à..."
"Nói là quỷ, trên thực tế là một loại yêu." Hứa Thanh Mộc chậm rãi nói, "Sách cổ có ghi: Địa dương quỷ, tóc ngắn mắt vàng, tính tình gian xảo, lui tới bất thường. Đây là một loại yêu vật mắt vàng giống người, sau khi kết thù với con người sẽ lấy yêu thuật biến nội tạng và tứ chi người đó thành cây cối cát đá. Địa dương quỷ rất ít khi hiện thế, tôi cũng chỉ thấy ở sách cổ ghi lại mà thôi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy yêu thuật của địa dương quỷ."
Phó Kiến Nguyên sắc mặt xám trắng, xông lên bắt lấy tay Hứa Thanh Mộc, như là bắt được cọng rơm cứu mạng, khẩn cầu nói: "Nhất định... Nhất định là thầy sẽ có biện pháp! Thầy cứu tôi với! Tôi mới 40 tuổi thôi! Tôi còn chưa muốn chết!"
Hứa Thanh Mộc không nói gì, Tống Quyết vừa thấy vẻ mặt của cậu liền hiểu ý. Thứ này ở trong sách cổ được ghi lại rất ít, cho nên Hứa Thanh Mộc cũng không chắc có thể cứu được mạng Phó Kiến Nguyên.
Nhưng Tống Quyết cũng không thể nào trực tiếp nói "Anh chết chắc rồi chuẩn bị quan tài đi", đành phải giữ chặt tay gã, đỡ gã ngồi xuống sô pha, nói: "Chỉ cần chúng tôi có biện pháp khẳng định sẽ tận lực, ông chủ Phó, anh đừng kích động nữa."
Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, nói: "Ừm, tôi sẽ tận lực. Ông suy nghĩ một chút, trước khi phát bệnh anh có từng đắc tội ai không? Có gặp được chuyện gì kỳ quái không?"
Phó Kiến Nguyên trắng mặt, chậm rãi thấp giọng nói: "Tôi làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, không dám nói chưa bao giờ đắc tội ai, nhưng vẫn giữ khuôn phép hòa khí sinh tài, có mâu thuẫn với người khác đều tận lực thương lượng giải quyết, muốn nói có người hận tôi hận đến hy vọng tôi chết, tôi thật sự không nghĩ ra được. Chuyện kỳ quái thì càng không có... Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã bị như vậy rồi... Tôi thật sự... Thật sự không biết gì cả..."
Thế thì càng phiền toái. Hứa Thanh Mộc vốn dĩ chưa từng gặp qia địa dương quỷ, trong sách cổ cũng ghi lại rất mơ hồ, phỏng chừng tổ tiên cũng chẳng biết gì nhiều về thứ này.
Cho nên trừ phi địa dương quỷ tiếp tục hại người để cậu gặp được, còn không trời đất bao la thế này, Hứa Thanh Mộc biết đi đâu tìm một con yêu vật xảo trá như vậy?
Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, nói: "Tôi vẽ cho ông hai lá bùa trước. Một là là tạm thời hòa hoãn cơn đau trên người ông hiện tại. Một lá khác có thể hộ thân, ông cảnh giác một chút, lần sau nếu cảm thấy bên người có người nào dị thường thì ném cái bùa hộ mệnh này ra, nếu là yêu tà, sẽ bị trói lại."
Nó xong Hứa Thanh Mộc liền từ trong lòng lấy ra lá bùa rồi lấy máu vẽ bùa.
Vẽ xong Phó Kiến Nguyên lập tức đem hai lá bùa kia nhét vào ngực, trong nháy mắt dường như có gió lạnh quất vào mặt, sự nặng nề của thân thể và đau đớn quả nhiên đã giảm bớt không ít.
Phó Kiến Nguyên tức khắc bốc cháy lên niềm hy vọng, cảm thấy Hứa Thanh Mộc chính là cứu tinh của hắn, hận không thể lập tức giữ Hứa Thanh Mộc ở lại.
Nhưng Hứa Thanh Mộc cũng không thể ăn dầm nằm dề ở nhà hắn, ngoại trừ chuyện phải giải quyết địa dương quỷ, bọn họ còn phải tìm đồng loại của Heo Vòi con.
Trước khi đi, Tống Quyết trấn an Phó Kiến Nguyên vài câu.
Sau khi ra khỏi cửa, biểu tình Hứa Thanh Mộc liền vô cùng nghiêm trọng, tình huống bây giờ cũng quá phức tạp, khiến đầu óc cậu loạn cả lên.
Nhìn Hứa Thanh Mộc nhíu mày, Tống Quyết liền cười với cậu, nói: "Cậu đừng lo lắng, tôi bấm tay tính toán, cậu rất có phúc khí, muốn có đáp án nó liền tự chạy đến trước mặt cậu"
Hứa Thanh Mộc khẽ cười một tiếng, nói: "Anh tưởng anh là Văn Bác Hàm hả, còn bày đặt bấm tay tính toán."
Vừa dứt lời, tiếng di động không bao giờ ngừng của Tống Quyết lại vang lên. Lần này là bạn cũ của cha Tống Quyết, tên là Ngũ Bằng.
Điện thoại của người này Tống Quyết cũng sẽ không ngắt, anh mới vừa bắt chuyện hàn huyên vài câu, đối phương liền nói vào vấn đề chính.
Ông ta tìm Tống Quyết cũng là vì bị bệnh lạ trị không được, muốn nhờ vào mối quan hệ của Tống Quyết mời Hứa Thanh Mộc tới xem.
Hứa Thanh Mộc có điểm buồn cười nói: "Lần này tôi đến thành phố D để khám bệnh hả?"
Tống Quyết nói: "Không còn cách nào, ai bảo cậu nổi tiếng vậy chớ?"
Hứa Thanh Mộc biết là bạn cũ của cha Tống Quyết, cũng không chậm trễ thời gian, để Ngũ Bằng nói địa chỉ, bọn họ thừa dịp lúc này đang rãnh rỗi, tự mình gọi taxi qua đó.
Gặp Ngũ Bằng rồi, Hứa Thanh Mộc liền cố ý để ý ông ta một chút, tuy rằng sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng xem như vẫn còn có tinh thần, nhìn không ra chỗ nào có vấn đề.
Hứa Thanh Mộc lặng lẽ dùng Kính Bát Quái chiếu một chút, phát hiện trên người ông ta có yêu khí.
Cậu ám chỉ Tống Quyết, Tống Quyết nói với Ngũ Bằng: "Chú Ngũ à, nếu chú có chỗ nào không thoải mái, nói thẳng ra là được, để chúng cháu biết có thể giúp được gì không."
Sắc mặt Ngũ Bằng cứng đờ, muốn nói lại thôi, thật lâu về sau mới chậm rãi nói: "Trên người chú... Có chỗ rất kỳ quái, giống như biến thành cục đá vậy."
Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết ngẩn ra, sau đó nhìn nhau.
Vừa rồi còn nói không có manh mối, vậy mà tự nhiên manh mối lại tìm tới.
Hứa Thanh Mộc liền hỏi: "Là ở đâu? Tôi có thể nhìn được không?"
Sắc mặt Ngũ Bằng càng thêm mất tự nhiên, dừng một chút, gọi người xung quanh lui ra, sau đó mới nhỏ giọng nói bên tai Tống Quyết mấy câu.
Nói xong chính ông ta cũng thấy khó khăn, chỉ có thể tận lực trưng ra vẻ mặt đứng đắn.
Tống Quyết nghe xong cũng nhíu mày, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, dường như chẳng biết nói lại với Hứa Thanh Mộc như thế nào, nửa ngày sau mới nói: "Giống ông chủ Phó, bộ phận thân thể biến thành đá, gõ lên cũng phát ra tiếng như gõ vào đá."
Hứa Thanh Mộc nghe xong cũng không hiểu lắm, nhưng thấy sắc mặt Tống Quyết hơi sượng, nên cũng không hỏi gì.
Tống Quyết tằng hắng giọng, hỏi Ngũ Bằng tiếp: "Chú Ngũ, tình huống của chú bắt đầu từ khi nào? Gần đây có gặp chuyện gì kỳ quái hay kết thù với người khác không?"
Ngũ Bằng lại do do dự dự nói: "Kết thù thì không có, mà chuyện kỳ quái... Cũng không biết có tính không, dù sao chính là... Các cậu cũng biết đó, tôi tuổi này rồi, luôn muốn ăn một ít thuốc bổ dưỡng..."
Nghe đến đó, Hứa Thanh Mộc bừng tỉnh đại ngộ.
Đàn ông trung niên ăn thuốc bổ, hơn phân nửa là để bổ phương diện nào đó. Cho nên chỗ có vấn đề của vị này... Đúng là không thích hợp để xem.
Hứa Thanh Mộc vẫn duy trì sắc mặt của mình, không để nó biến đổi, Ngũ Bằng mới tiếp tục nói: "Trước đó ăn qua rất nhiều dược cũng không có vấn đề, cỡ ba tháng trước, tôi ăn loại thuốc bổ mới. Thuốc đó xịn lắm, thật sự rất lợi hại, sau khi ăn nó xong tôi không ăn các loại thuốc khác nữa... Sau đó, tháng trước, sau khi tỉnh lại đột nhiên liền... hơi lạ."
Hứa Thanh Mộc vội: "Thuốc đó ông mua ở đâu?"
Ngũ Bằng đáp: "Thành phố D của chúng tôi có một Đạo Y rất nổi tiếng tên là Giang Bình Linh, bình thường tôi đều đến chỗ thầy ấy lấy thuốc."
"Giang Bình Linh?" Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đồng thời lên tiếng, tỏ vẻ phi thường kinh ngạc.
Ngũ Bằng quay đầu nhìn bọn họ, nói: "Hai người cũng biết Giang đạo trưởng à?"
Trong lòng Hứa Thanh Mộc có chút suy đoán kỳ quái, nhưng chỉ cười cười, nói: "Đều là người của Huyền môn, gặp qua hai lần. Này không quan trọng, ông nói tiếp đi."
Ngũ Bằng liền tiếp tục nói: "Thầy ấy cũng coi như là một vị cao nhân, ngoại trừ chữa bệnh, còn có thể tác pháp gì đó. Lần này ông ta cũng nói tôi chọc phải thứ dơ bẩn, không phải là do dược, nhưng cụ thể là thứ đồ dơ gì, Giang đạo trưởng cũng không nói rõ, thầy ấy chỉ nói tôi tạm thời không cần lo lắng, thầy ấy sẽ nghĩ cách giúp tôi giải quyết. Nhưng đã lâu như vậy rồi, tôi thật sự rất lo lắng, cho nên muốn mời thấy đến giúp đỡ."
Hứa Thanh Mộc trầm mặc một hồi, nói: "Đúng là có thứ dơ bẩn, chính là Địa dương quỷ."
Sau đó Hứa Thanh Mộc giải thích cho Ngũ Bằng nghe về chuyện của Địa dương quỷ, Ngũ Bằng nghe xong đứng ngồi không yên, lắp bắp nói: "Tôi đây có thể... Có thể được chữa lành không?"
Sắc mặt Hứa Thanh Mộc khó xử, cũng chỉ có thể nói: "Tôi sẽ tận lực."
Vẽ hai lá bùa cho Ngũ Bằng xong, ra khỏi nhà Ngũ Bằng, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết liền đồng thời mở miệng nói: "Đi đến y quán của Giang Bình Linh xem sao."
Vẫn ăn ý như cũ, hai người nhìn nhau cười, sau đó liền vẫy tay kêu một chiếc xe taxi.
Giang Bình Linh ở thành phố D quả nhiên rất nổi danh, bọn họ cũng không biết địa chỉ, chỉ nói tên của Giang Bình Linh, tài xế taxi liền chở bọn họ tới trước cửa y quán của Giang Bình Linh.
Từ xa đã nhìn thấy một hàng dài người xếp hàng trên phố, rất nhiều người đều đang chờ tìm Giang Bình Linh để xem bệnh, may mắn Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết cũng nổi tiếng, dựa vào mặt mũi đã thành công vào luôn trong y quán, chờ ở phòng khách.
Một lát sau, Giang Bình Linh liền tới phòng khách.
Biết Tống Quyết cùng Hứa Thanh Mộc tới, ông ta vô cùng kinh ngạc, Hứa Thanh Mộc cũng không cùng ông ta vòng vo, trực tiếp nói thẳng về bệnh tình của Phó Kiến Nguyên và Ngũ Bằng, sau đó hỏi ông ta biết được bao nhiêu và chuyện Địa dương quỷ.
Giang Bình Linh nghe tới Địa dương quỷ sắc mặt liền khó xử, nói: "Kiến thức tôi hạn hẹp, không biết loại yêu vật này, thật là hổ thẹn. Có thể thỉnh Tiểu đạo trưởng nói kỹ càng tỉ mỉ một chút về con Địa dương quỷ này không?"
Vẻ mặt của ông ta rất thành khẩn, cũng rất sốt ruột.
Dù sao đây cũng là một con yêu vật vô cùng hiếm thấy, ông ta không biết cũng không có gì kỳ quái.
Hứa Thanh Mộc liền đơn giản phổ cập khoa học một chút cho Giang Bình Linh.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Giang Bình Linh liền càng trở nên khó coi, sầu lo nói: "Khó trách bệnh của ngài Phó và ngài Ngũ lại kỳ quái như thế, trong y thư cũng không tìm thấy trường hợp nào... Thì ra là có yêu quấy phá."
Hứa Thanh Mộc gật đầu nói: "Trước đó chúng tôi tưởng bọn họ đắc tội Địa dương quỷ nên mới bị thay đổi cơ quan nội tạng. Nhưng bây giờ tôi có một suy đoán mới, Giang đạo trưởng ngày thường hàng yêu phục ma, có thể nào từng vô tình đắc tội Địa dương quỷ hay không? Nó đấu không lại Giang đạo trưởng, liền lấy người bệnh của ông làm đối tượng trả thù."
Sắc mặt Giang Bình Linh càng thêm trầm trọng, lẩm bẩm nói: "Nếu nói như thế, tôi cũng không thể thoái thác tội của mình... Chỉ là, thật sự tôi không hề biết loại yêu vật này, khi nào đắc tội nó tôi cũng không biết."
Hứa Thanh Mộc lại nói: "Vậy thầy ngẫm lại xem Ngũ Bằng và Phó Kiến Nguyên có chỗ nào giống nhau không? Bệnh nhân của thầy nhiều như thế nhưng tại sao Địa dương quỷ lại chọn phải bọn họ? Người bị hại tiếp theo có thể là ai?"
Giang Bình Linh nhắm mắt lại tự hỏi thật lâu, cuối cùng đau khổ nói: "Tôi đối xử bình đẳng với tất cả các bệnh nhân, ở trong mắt tôi bọn họ không có gì đặc biệt. Hơn nữa một ngày tôi khám cả trăm người bệnh, thật sự đoán không ra nó sẽ xuống tay với ai tiếp theo."
Hứa Thanh Mộc lại hỏi: "Vậy nếu được thì thầy có thể cho tôi xem bệnh án và phương thuốc của hai người này không?"
Giang Bình Linh nói: Thế thì không thành vấn đề, nếu hai người bệnh đã liên hệ với Tiểu đạo trưởng, tất nhiên là đã tín nhiệm Tiểu đạo trưởng, để tôi sai đồ đề lấy tới cho thầy."
Không lâu sau đồ đệ liền đưa những thứ mà Hứa Thanh Mộc muốn xem mang tới đây.
Thời trước người ta thường nó có mười đạo chín y, đạo môn ít nhiều gì đều cũng muốn học một ít y thuật. Chỉ có Hứa Thanh Mộc tự học không có sư thừa, bởi vậy nên y thuật cũng không học nghiêm túc, chỉ là một tên gà mờ.
Với cái trình độ gà mờ này của cậu, mấy cái phương thuốc bổ dưỡng này chỉ bình thường thôi.
Đến đây, manh mối lại bị chặt đứt.
.
.
đi làm lại rồi... bận quá... ko muốn cố gắng 😣