Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 113: Cương thi biết nói tiếng Anh à?




Nguyên Thừa Cơ bị đám người khịa liên tục, quả thực không thể hiểu được, gã sửng sốt một hồi, sau đó cũng tức giận theo.

Gã là được cục trưởng đích thân mời tới! Ở nước ngoài được người ta tôn kính! Ngồi cái ghế chủ tọa thì làm sao! Đám nhà quê chưa trải sự đời!

Nguyên Thừa Cơ tức khắc nổi giận, lập tức đem hết pháp khí ở bên hông đặt hết lên bàn, từ gạo nếp, Kính Bát Quái, kiếm gỗ đào, đến ống mực tuyến... Dù sao cũng đều là đồ vật được dùng để đối phó cương thi trên sách cổ ghi lại, ai dè đâu cuối cùng còn móc nguyên một dây tỏi với giá chữ thập bằng vàng.

Cạn mịa lời.

Khó trách người anh em này có thể lừa đảo được người nước ngoài, không chỉ full trang bị mà còn tạp nham nữa.

Nguyên Thừa Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: "Đống pháp khí này do tôi đấu giá được từ mấy năm nay ở nước ngoài, đều đã được Tiên Hiền đại năng dùng qua! Mấy người từng thấy chưa!"

Mọi người đồng loạt trợn trắng mắt, thứ hiếm như thế cũng khó mà gặp.

Nguyên Thừa Cơ tức giận tiếp tục nói: "Vốn là muốn mọi người cùng nhau hợp tác, nhưng hiện tại xem ra các vị dường như không có ý muốn hợp tác, thế không sao cả, chúng ta liền chứng minh bằng bản lĩnh thôi!"

Vốn dĩ những người này tới đây bằng bản lĩnh, giữa bọn họ đều xem thường đối phương, càng không cần nói tới một tên giả quỷ từ nước ngoài trở về.

Mắt thấy lại muốn nháo, Hứa Thanh Mộc có điểm đau đầu, mở miệng nói: "Ờm... Cho tôi nói một câu."

Hứa Thanh Mộc mở miệng, các vị tu giả an tĩnh ngay lập tức, quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, hoàn toàn ném Nguyên Thừa Cơ sang một bên.

Hứa Thanh Mộc tiếp tục nói: "Phạm vi thị trấn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, muốn tìm một con Hạn Bạt đúng là có phí một chút thời gian. Mở họp cũng chỉ là để mọi người phân chia khu vực, không muốn hợp tác thì không hợp tác, không cần phải cãi nhau, tìm được con đó chẳng phải là xong rồi sao?"

Mọi người ứng thanh, cũng không nói chuyện nữa, bắt đầu lấy bản đồ chuẩn bị tìm khu vực, nhưng Nguyên Thừa Cơ vẫn còn nổi nóng, quay đầu giận dữ trừng mắt Hứa Thanh Mộc, thấy cậu tuổi còn trẻ, quần áo mộc mạc, cứ nghĩ cậu là đồ đệ được đạo sĩ nào đó mang theo.

Nguyên Thừa Cơ lập tức liền cất cao âm điệu, nói: "Chúng ta nói chuyện đến phiên tiểu đạo sĩ như cậu xen miệng vào à?"

Những người có mặt đồng thời im lặng, dường như nghe được điều gì rất khủng bố, quay đầu nhìn Nguyên Thừa Cơ, toàn bộ phòng hội nghị yên ắng đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.

Nguyên Thừa Cơ cảm giác bầu không khí có hơi quái dị, ánh mắt gã đảo qua mọi người, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Đám người trước đây còn đang châm chọc mỉa mai đột nhiên nhìn hắn, chậm rãi lộ ra ý cười.

Chỉ là... Nguyên Thừa Cơ cảm giác được, những nụ cười đó không mang theo thiện ý, giống như có điểm vui sướng khi người gặp họa.

Nguyên Thừa Cơ tiếp tục cao giọng nói: "Nhìn chằm chằm tôi làm gì! Có vấn đề gì à!"

"Không có gì." Nụ cười của vị nữ tu đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết, sau đó nói, "Nguyên đạo hữu quả nhiên không xem tin tức quốc nội, rất nhiều chuyện chưa biết, cũng không biết được bao nhiêu người."

Đạo nhân áo đen nói: "Đáng tiếc đáng tiếc, Nguyên đạo hữu tuy rằng tuổi không còn nhỏ, nhưng mái tóc vẫn rất mượt mà đen bóng, thật là đáng tiếc."

Đạo nhân trẻ tuổi nói: "Không thì nhân lúc còn tóc thì chụp mấy pô hình đi."

Lão hòa thượng sờ soạng một chút quả đầu trọc của mình, nói: "A di đà phật."

Nguyên Thừa Cơ: ???

Hứa Thanh Mộc: ...

Hứa Thanh Mộc quay đầu nhìn Tống Quyết, cảm giác bản  thân vô cùng oan uổng.

Tiểu Bá Vương hung tàn đã đi sâu vào lòng người như thế rồi sao?

Tống Quyết hoàn toàn get được ý tứ trong ánh mắt của Hứa Thanh Mộc, vì thế thấp giọng nói: "Bọn họ khoa trương quá, cậu dễ ở chung lắm mà."

Hứa Thanh Mộc thấy được an ủi rất nhiều.

Mà những người khác đang vui sướng trên niềm đau khi thấy gã kia đắc tội Hứa Thanh Mộc, nhanh chóng bỏ qua khúc mắc ban đầu, vui vui vẻ vẻ cầm lấy bản đồ phân chia khu vực.

Nguyên Thừa Cơ hoàn toàn bị bỏ qua ở một bên, vừa không biết tại sao bọn họ lại như thế, cũng không biết bản thân nên làm thế nào, cuối cùng gã cắn răng thấp giọng nói một câu: "Tôi thấy mấy người chẳng xem tin tức nước ngoài, không biết tôi là ai, cũng không biết được năng lực của tôi! Tưởng thế là ngầu à!"

Vừa nói, gã vừa thu lại hết đống pháp khí trên bàn treo lại bên hông, sau đó trực tiếp đứng dậy rời đi.

Những người còn lại nhanh chóng thảo luận phân khia khu vực cho từng người, rồi tạm biệt Hứa Thanh Mộc, sau đó nhanh chóng rời đi phòng hội nghị, lập tức bắt đầu tìm kiếm tung tích của Hạn Bạt.

Mọi người đều không muốn đứng sau ai, càng không muốn lên mặt kiêu ngạo.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết là người cuối cùng đi ra phòng hội nghị.

Tống Quyết lên mạng tra xét Nguyên Thừa Cơ, các trang nước ngoài có không ít tin tức của gã, gã khá ảnh hưởng và nổi tiếng trong giới Hoa kiều ở nước ngoài.

Hứa Thanh Mộc cũng nhìn nhìn, sau đó nói: "Hẳn là gã cũng có chút đạo hạnh, chẳng qua ở nước ngoài nên không có ai cùng gã luận bàn giao lưu, gã bị vây trong cái giếng, khó tránh khỏi kiêu ngạo."

Tống Quyết nói: "Không mong  gã hỗ trở, chỉ cần gã đừng thêm phiền là được."

Hứa Thanh Mộc tán đồng gật đầu.

Hai người đi dạo quanh trấn nhỏ.

Dân cư trấn nhỏ không dày đặc, đi rất xa mới có thể nhìn thấy nhà cửa tụ tập. Ở đây là khu vực vị trí đồi núi, những ngọn đồi thấp chủng phập phồng kéo dài, thảm thực vật rậm rạp bao trùm đồi núi, xanh mượt một vùng, lại còn rất đẹp. Phần lớn con đường của thị trấn đều nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một chiếc máy kéo chạy qua, ô tô không tiện đi vào.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đi một hồi rồi quyết định bẻ nhánh cây ngự kiếm, ở trên trời nhìn xuống thì nhìn thấy các tu giả khác, có người đi bộ, cũng có người mướn xe moto ở địa phương để di chuyển.

Buồn cười nhất là Nguyên Thừa Cơ, gã ngồi trên máy kéo của thôn dân địa phương, bị khói đen từ ống khói nhả ra khiến mặt mày lem luốc.

Hứa Thanh Mộc làm chậm lại tốc độ ngự kiếm, nói với Tống Quyết: "Mau xem, đại sư từ nước ngoài trở về mà cái danh còn không có."

Tống Quyết cúi đầu nhìn thoáng qua cái tướng xui xẻo của Nguyên Thừa Cơ, khẽ cười một tiếng, nói: "Vẫn là đi theo Tiểu đạo trưởng thì có tiếng thơm hơn."

Khóe miệng Hứa Thanh Mộc giương lên.

Người khác khen cậu cậu cũng không kiêu ngạo, nhưng mỗi khi Tống Quyết khen cậu một lần, cậu lại rất muốn lên mặt, nhịn không được bay nhanh hơn, thậm chí còn định uốn lượn trên không hai vòng rưỡi.

Hứa Thanh Mộc khoe khoang một hồi, nhưng cũng không làm chậm trễ chính sự, bay một lát cậu liền chỉ vào phía trước nói, "Anh xem, nhìn chỗ đó có gì khác với những chỗ còn lại không?"

Tống Quyết không rành phong thủy lắm, nhưng liếc mắt một cái anh vẫn nhìn ra ngọn núi kia hơi lạ —— xung quanh cái đồi đó đều là núi cao chập chùng, chỉ có nó là thấp nhất, toàn bộ ngọn núi trông rất u ám, phần đất lộ ra có màu vàng nhạt, thảm thực vật rất thưa thớt.

Tống Quyết nói: "Cái đồi bên đó hình như không được ánh sáng mặt trời chiếu đến, màu đất nhìn sơ qua chắc là mang tính kiềm."

Hứa Thanh Mộc cười nói: "Ông chủ Tống thật thông minh. Đó là nơi ánh sáng không chiếu tới, quanh năm suốt tháng không thấy ánh mặt trời, loại đất này không thích hợp để sâu bọ sinh tồn, ngoại tà không xâm. Cho nên đây là Ấm Thi Địa, cục tuyệt hảo ttrong phong thủy, nếu đem thi thể chôn ở nơi này, thi thể khó bị thối rữa, năm rộng tháng dài, có thể dưỡng ra cương thi."

Tống Quyết nói: "Vậy con Hạn Bạt ở đó à?"

Hứa Thanh Mộc nói: "Ngửi được một chút mùi tanh hôi, nhưng còn chưa xác định, cũng không nhất định Hạn Bạt phải ở đó, đi xem kỹ trước rồi nói."

Nói xong Hứa Thanh Mộc liền ngự kiếm dừng ở trước ngọn đồi này.

Trong núi thường xuyên có động vật hoang dã lui tới, thôn dân không thể nào tới chỗ này, vì thế nơi này dường như không có đường. Dọc theo triền núi khó đi một hồi, rất nhanh đã có phát hiện.

Ở chỗ đồi núi hoang vắng có một cái sơn động, từ bên ngoài nhìn vào thì bên trong tối đen như mực, sâu không thấy đáy, chẳng nhìn thấy được gì.

Hứa Thanh Mộc giơ tay sờ sờ đống bùn bên cạnh sơn động, nói: "Đây nhất định không phải tự nhiên hình thành."

Tống Quyết đi về phía trước dùng di động chiếu vào vách động, nói: "Hẳn là cũng chẳng phải do thôn dân đào, không có dấu vết công cụ...  Giống dấu móng tay quào hơn, hơn nữa còn là quào từ trong ra ngoài."

Cho nên, sơn động này khả năng có quan hệ rất lớn với cương thi.

Hai người không chút do dự, dọc theo cửa động nhỏ hẹp đi vào, Tống Quyết mở đèn pin di động lên, chiếu sáng về phía trước. Càng đi sâu vào trong, dấu móng tay cào trên vách động càng nhiều.

Đi được chừng khoảng một trăm mét, phạm vi trong sơn động rộng hơn một tí.

Hẳn chính là nơi này.

Hứa Thanh Mộc đang muốn nói chuyện, lại mơ hồ nghe được tiếng vang truyền đến từ sâu trong huyệt động, như là có vật gì còn sống đang di chuyển.

Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đồng thời đứng yên, Tống Quyết lập tức tắt đèn pin di động đi.

Tuy rằng nhìn không thấy đối phương, nhưng ngay sau đó bọn họ lại ăn ý vươn tay về phía nhau, tiếng hít thở nhẹ của đối phương thổi bên tai, cho dù nhìn không thấy, bọn họ cũng biết hẳn là nên phối hợp như thế nào.

Hai người chậm rãi làm giảm tiếng bước chân, đi thêm một đoạn vào bên trong.

Tại trong sơn động duỗi tay không thấy năm ngón tay, nghe thanh âm đoán vị trí là kỹ năng phi thường ưu tú. Bọn họ rõ ràng cảm giác được thứ kia đang ở ngay phía trước, vì thế Hứa Thanh Mộc kéo tay Tống Quyết lại, nhanh chóng phủi vài cái vào trong lòng bàn tay anh, Tống Quyết cũng hiểu Hứa Thanh Mộc ý tứ, nhéo lòng bàn tay cậu một cái.

Hứa Thanh Mộc cảm thấy lòng bàn tay đặc biệt ngứa, cảm giác ngứa ngáy này lẻn vào trong lòng cậu, thiếu chút nữa quấy rầy hết kế hoạch của cậu.

Còn may Hứa Thanh Mộc rất nhanh đã ổn định bản thân, trong chớp mắt, cậu nhanh chóng nhào về phía thứ kia, túm chặt nó một phen.

Mới sờ thì thấy nó có dạng hình người, có mùi vị tanh hôi, không biết có phải cương thi hay không, nhưng Hứa Thanh Mộc không nói hai lời, giơ tay tát một cái lên lên mặt thứ đó, thứ đó hét thảm một tiếng "A", thân mình nó xiểng niểng về phía Tống Quyết, Tống Quyết cũng theo bản năng giơ tay tát nó lại về phía Hứa Thanh Mộc, thứ đó vừa đến trước mặt Hứa Thanh Mộc, chỉ vừa kịp phát ra một tiếng "Ưm", Hứa Thanh Mộc đã tát nó chuếch choáng về phía Tống Quyết.

Hai người tát qua tát lại thứ kia, khi Hứa Thanh Mộc giơ tay lên định tát lần thứ tư, thứ đó rốt cuộc cũng phát ra tiếng kêu rõ ràng.

"Shit!"

Cái tay đang nâng lên của Hứa Thanh Mộc tức khắc dừng lại.

Hả? Sao lại thế này? Hình như là tiếng người?

Tống Quyết sửng sốt, hỏi: "Cương thi... biết nói tiếng Anh à?"

Hứa Thanh Mộc: ...

"Từ từ!" Hứa Thanh Mộc vội vàng dừng tay, mở đèn pin di động ra chiếu lên mặt thứ đó, sau đó Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đồng thời hít sâu một hơi.

Cái thứ mà hai người vừa tát qua tát lại xoay mòng mòng như con roi làm gì là cương thi, đây rõ ràng chính là... Nguyên Thừa Cơ.

Hứa Thanh Mộc: ...

Tống Quyết: ...

Nguyên Thừa Cơ hai chân run rẩy ngã xuống đất, hôn mê một lát.

Hứa Thanh Mộc che mặt, hỏi: "Òm, Nguyên đạo hữu, thầy không sao chứ?"

Nguyên Thừa Cơ rốt cuộc cũng hoàn hồn, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, tức giận trừng mắt Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết, quát to: "Lại là tụi mày! Tụi mày điên à! Đánh tao làm gì!"

Hứa Thanh Mộc xấu hổ nói: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, thật sự không phải cố ý, sao hồi nãy thấy không la lên?"

Nguyên Thừa Cơ che cái mặt sưng vù, giận dữ hét: "Tụi mày cho tao cơ hội lên tiếng hả?!"

Hứa Thanh Mộc: ...

Cảm giác có lỗi vô cùng, không còn lời gì để nói.

Nguyên Thừa Cơ đột nhiên thở dốc, một chuỗi tiếng Anh thô tục thao thao bất tuyệt bật ra từ mồm, bởi vì quá kích động, nói được cái gì thì Tống Quyết cũng không nghe rõ.

Ngay lúc gã đang trong cơn bùng nổ nhất thì đột nhiên dừng lại, phát ra một tiếng hét thảm "A", cả người lao về phía trước, té cái ọc trong miệng toàn bùn.

Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết vội vàng giơ tay, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không làm.

Nguyên Thừa Cơ bật đèn pin thì thấy ở phía sau gã, có một con cương thi vừa cao vừa to con đang nhe nanh nhào tới gã, gã ngơ ngác không kịp phản ứng, còn tốc độ của Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết lại cực nhanh, xông lên liền ấn con cương thi xuống, bắt đầu điên cuồng hành hung.

Nguyên Thừa Cơ nhanh chóng quên mất bản thân mình vừa mới bị hành xác, hưng phấn hô lên: "Ha ha ha ha, biết ngay là nơi này! Là tao phát hiện ra trước, là tao phát hiện ra trước!"

Mà lúc này, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đã đánh con cương thi đột ngột nhảy ra này bầm dập cả người.

Hứa Thanh Mộc quay đầu, mỉm cười nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Nguyên Thừa Cơ với đầy dấu tay, nói: "Ừ ừ ừ, là thầy phát hiện trước."

.

.

vừa mở lại wordpress (metlozghe.wordpress.com)

lúc đầu tính up cả 2 trang mà làm biếng quá nên khóa wordpress (tại zì mình ngựa á, mình muốn wordpress mình phải đẹp cơ :( ). mà tại quá lâu rồi không xài wordpress, hệ thống nó không giống như hồi xưa, xong mò quài ko ra còn hay bị lỗi, mệt loz quá khóa luôn...

đến tận bây giờ mới mở lại rồi up truyện dần dần... mà lười quá...