Chỗ Tần Dương Thu tuyển chọn cách Thành Chi không xa, là một huyện thành nhỏ kế bên Thành Chi. Huyện thành này có một khu du lịch hồ nước ngọt, phong cảnh xung quanh hồ rất đẹp, rất thích hợp để tới chơi.
Tới ngày hẹn với Tần Dương, mọi người chuẩn bị hành lý xong rồi dán thông báo đóng cửa, ngồi lên xe buýt tới mục chỗ hẹn. Khi xe buýt tới khách sạn cảnh khu, Tần Dương Thu cùng ba mẹ đã tới trước, một nhà ba người đều đang ngồi trong sảnh khách sạn nóng lòng chờ đợi.
Hứa Thanh Mộc vừa xuống xe liền thấy được cha mẹ Tần Dương Thu. Đó là một đôi vợ chồng phu thê nhìn qua rất hiền từ, tuy rằng tuổi không còn trẻ, nhưng khí chất xuất chúng, nho nhã lễ độ, từ xa đã thấy có hảo cảm.
Hứa Thanh Mộc nghĩ trong lòng, dựa theo tuổi của mình hẳn phải gọi bọn họ là bác trai bác gái, nhưng vừa đi tới còn chưa mở miệng, đôi vợ chồng liền mang theo nụ cười hiền từ hơi hơi khom người với Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc, đồng thanh: "Chú Hai, đã lâu không gặp."
Sau đó bọn họ nhanh chóng đem ánh mắt chuyển hướng về phía Hứa Thanh Mộc, ý cười đầy mặt.
Mẹ Tần nhanh chóng mở miệng: "Vị này chính là chú Hứa ạ."
Hứa Thanh Mộc: ...
Sượng quá vậy nè...
Đôi vợ chồng thật sự rất có hơi thở trưởng bối hiền từ, thế nhưng lại gọi mình là chú. Hứa Thanh Mộc vô cùng ngượng ngùng, vội nói: "Gọi cháu là chú hơi kỳ ạ?"
Cha Tần liền cười một cái, nói: "Phải gọi chứ, tuy chú Hai tuổi còn nhỏ, nhưng dựa theo bối phận thì thầy chính là chú Hai..."
"Bạn bè! Chiến hữu! Thầy tốt bạn hiền!" Vẻ mặt Tần Dương Thu hoảng sợ, vội vàng mở miệng.
Biểu tình của cha Tần trở nên có chút vi diệu, ông nhìn thoáng qua Tống Quyết, mang theo mỉm cười cao thâm khó đoán.
Tống Quyết hiểu được ý nghĩa của nụ cười kia, rõ ràng ông ta đang nói: Chú Hai không được rồi...
Tống Quyết ho khan một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình.
Cha Tần lại nhìn Hứa Thanh Mộc nói: "Đúng vậy, thầy chính là bạn bè của chú Hai, là ngang hàng, nên gọi thầy là chú cũng không sai."
Hứa Thanh Mộc càng cảm thấy sượng "Ừm" một tiếng, hơi xấu hổ trả lời.
Bạch Mỹ Mỹ ôm chân Hứa Thanh Mộc , nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba ba."
Mẹ Tần cúi đầu, thấy được Bạch Mỹ Mỹ, lập tức vui mừng kêu lên: "Ối, đây là đứa bé mà cư dân mạng nói hay sao, trời ơi, dễ thương quá vậy nè, nhìn con mắt lỗ mũi của bé nè, lớn lên chắc giống..."
Tống Quyết ôm Mỹ Mỹ lên, nói: "Bé tên là Bạch Mỹ Mỹ."
Sau đó lại dịu dàng nói với Mỹ Mỹ: "Gọi anh chị đi con."
Bạch Mỹ Mỹ không chần chờ chút nào, ngọt ngào nhìn về phía cha mẹ Tần gọi: "Thưa anh thưa chị! Chị xinh đẹp quá đi."
"Ây da sao mà đáng yêu quá đi!" Mẹ Tần hết sức vui mừng, nhìn Bạch Mỹ Mỹ muốn quắn quéo, cầm lấy tay bé không chịu buông, đặc biệt vừa lòng nói, "Thật tốt quá, thật tốt quá, thấy chú Hai sống tốt như vậy, con cũng an tâm rồi."
Cha Tần cũng tỏ ra vẻ được an ủi, Hứa Thanh Mộc cảm giác không khí mười phần vi diệu, cậu nhìn Tống Quyết, cái dáng vẻ thong dong cùng thản nhiên đó thật sự là quá lừa người, làm Hứa Thanh Mộc cảm giác được người kỳ quái chính là mình. Hơn nữa nhìn lại những người khác, dường như bọn họ cũng không cảm thấy không khí nàykhông đúng chút nào.
Hứa Thanh Mộc mơ hồ cảm thấy trong lòng những ở đây có gì đó đã hiểu rõ nhưng không nói ra, nhưng chỉ có mỗi cậu là hoàn toàn không hiểu gì hết...
Hay là do mình suy nghĩ nhiều? Hứa Thanh Mộc nghĩ.
"Ha ha, vậy mọi người tới làm quen đi?" Tần Dương Thu cắt ngang cảm xúc mừng rớt nước mắt của cha mẹ Tần, vội vàng giới thiệu những người khác của Lăng Vân Quan cho cha mẹ Tần.
Hai vợ chồng thật sự rất hòa thuận, rất hợp ở chung một chỗ với những người trẻ tuổi, mọi người nhanh chóng bung xõa, sau khi giới thiệu xong liền lấy hành lý trên xe buýt vào khách sạn.
Tần Dương Thu nhiệt tình chủ động tiến lên giúp mọi người xách hành lý, rồi giới thiệu với mọi người những chỗ đặc sắc ở đây, nhanh chóng giấu đi không khí kỳ lạ ban nãy.
Ngày đầu tiên đến cảnh khu, hành trình vẫn chưa được sắp xếp trước, nên chỉ đi dạo những chỗ gần khách sạn, trải nghiệm mỹ thực đặc sắc, xong rồi mọi người liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Cha mẹ Tần rất thích Bạch Mỹ Mỹ và Hứa Thanh Mộc, cứ ngồi ở phòng Hứa Thanh Mộc nói chuyện phiếm với cậu, chơi với Bạch Mỹ Mỹ, mãi cho đến khi Bạch Mỹ Mỹ mệt rã rời, Tống Quyết mới ẵm bé về phòng mình dỗ ngủ.
Vì thế trong phòng Hứa Thanh Mộc liền dư lại một nhà ba người Tần Dương Thu.
Cha Tần liếc Tần Dương Thu, có điểm ghét bỏ nói: "Con tự về phòng đi, ba mẹ nói chuyện với chú Hứa một lúc."
Tần Dương Thu hơi ủy khuất, nói: "Gì vậy... Coi con là cái máy hẹn hả, hẹn người ta xong giờ bỏ giữa đường vậy á."
Mẹ Tần hơi mỉm cười, nói: "Nếu con hữu dụng, mẹ và ba đã sớm ở nhà hưởng phúc."
Tần Dương Thu méo miệng, không lời nào để nói, vô cùng đáng thương đứng dậy rời đi.
Cha Tần hiểu chuyện, sợ Hứa Thanh Mộc không được tự nhiên, vì thế ông cũng đổi một tư thế ngồi thoải mái, làm giảm đi cảm giác khẩn trương của Hứa Thanh Mộc, sau đó mới nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là rất muốn nói lời cảm ơn lần nữa với chú Hứa."
Hứa Thanh Mộc nói: "Chuyện nhỏ mà thôi."
"Cũng không phải là chuyện nhỏ." Biểu tình của mẹ Tần vô cùng nghiêm túc, nói, "Lần trước chú Hai trở về, chỉ kể sơ sơ chuyện thầy hai lần cứu Dương Thu, thật sự rất cảm ơn thầy. Chúng tôi biết thầy không tiện để lộ ra những chuyện bí ẩn với người thường, cho nên sẽ không hỏi nhiều, chỉ là muốn biểu đạt cảm ơn với thầy."
"Mọi người đã cảm ơn nhiều lắm rồi." Hứa Thanh Mộc cười nhạt.
Đôi vợ chồng này thật sự rất chân thành, huống hồ hai người đều là thân nhân thân nhất của Tống Quyết trên đời. Kỳ thật những chuyện này không nói cho người thường biết vì sợ dọa tới bọn họ, nhưng không giấu giếm với những người mình tin tưởng, vì thế Hứa Thanh Mộc liền kể những chuyện từ khi Tống Quyết vào Lăng Vân Quan ở từ đó đến nay hơn một năm
Cha mẹ Tần nghe rất nghiêm túc, biểu tình còn thay đổi khi nghe Hứa Thanh Mộc kể lại, có khi thì lo lắng, có khi lại thoải mái.
Sau khi nói xong, hai người đều hơi hoảng hốt, cha Tần cảm khái mà thở dài một hơi, nói: "Thật không ngờ tới, trên mạng nói rất nhiều chuyện đều là sự thật, thầy biết bay... Cái đại chiến Godzilla kia cũng là thật..."
"Vậy... cái chuyện mà cư dân mạng nói, cũng là thật hả?" Trên mặt mẹ Tần mang theo chút chờ mong, cố giữ vững âm thanh có chút run rẩy của mình, "Lần đó mọi người đi xem chương trình, cư dân mạng chụp được cảnh chú Hai ôm Mỹ Mỹ, nói Mỹ Mỹ là do chú ấy sinh. Hôm nay con thấy Mỹ Mỹ lớn lên cũng quá giống hai người..."
Hứa Thanh Mộc vội vàng nói: "Cái này là giả! Bạch Mỹ Mỹ là nhặt được!"
Mẹ Tần sửng sốt nói: "Ồ... Nghe thầy kể nhiều chuyện thần quái như thế, tưởng thầy không gì làm không được, nên cho rằng....."
Hứa Thanh Mộc: ...
Sao mạch não của mẹ Tần lại giống Hạ Tinh Sở vậy...
Biết được Bạch Mỹ Mỹ không phải thân sinh, mẹ Tần có chút thất vọng thở dài, cha Tần dùng khuỷu tay huých huých bà, song bà cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, nói: "Không phải con ruột cũng không sao, Mỹ Mỹ đáng yêu quá, so với con ruột tốt hơn nhiều. Nhìn con ruột chúng con kìa, uầy, nhìn mà chán."
Cha Tần tán đồng gật đầu, nói: "Đúng vậy, con ruột cũng chỉ thế thôi."
Hai người cảm khái trong chốc lát, cha Tần mới nói tiếp: "Với cả chú Hai tuy bối phận cao, nhưng tuổi nhỏ hơn chúng con nhiều lắm, từ nhỏ đã đi theo tụi con lớn lên. Nói câu không quá hợp lễ nghĩa lời nói, đối chúng ta tới nói, nhị thúc kỳ thật cùng nhi tử không sai biệt lắm."
Hứa Thanh Mộc gật đầu.
"Cho nên tụi con vẫn lo cho chú Hai lắm." Cha Tần nói xong liền dùng ánh mắt hiền từ nhìn Hứa Thanh Mộc, nói, "Nhưng bây giờ chú Hai đã tốt hơn rồi, hơn nữa có thể cảm giác được chú ấy rất vui vẻ, chúng con cũng không biết phải nói gì mới có thể biểu đạt cảm kích cảm kích với thầy."
Hứa Thanh Mộc nói: "Nào có nào có, thật ra Tống Quyết cũng giúp tôi rất nhiều."
Cha Tần càng vui mừng nói: "Hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau là tốt nhất, về sau chúng con cũng có thể nói lời công đạo với ba mẹ chú Hai."
Hứa Thanh Mộc có hơi ngượng ngùng gật đầu. Một lát sau mới phản ứng lại được, này nghe hơi sai, sao nghe giống như mình phải gánh vác hạnh phúc nửa đời sau của Tống Quyết vậy nè.
Nhưng cha mẹ Tần cũng không tiếp tục đề tài này nữa, thấy thời gian không còn sớm nên đành tạm biệt.
Hứa Thanh Mộc tiễn bọn họ đi, rồi bắt đầu ngáp.
Tống Quyết ở phòng đối diện cũng vừa dỗ Bạch Mỹ Mỹ ngủ xong, vừa mới mở cửa để ngó nhìn một cái thì gặp được cha mẹ Tần.
"Chú Hứa hình như mệt rồi, chuẩn bị ngủ." Cha Tần vỗ vỗ bả vai Tống Quyết, lời nói thấm thía, "Chú Hai à, cố gắng lên."
Tống Quyết: ...
Tần Dương Thu sau khi về phòng thì có hắt xì vài cái, vì thế cảm thấy có lẽ cha mẹ hắn lại nói xấu hắn rồi, hắn xoa xoa cái mũi, buồn bực nằm trên giường một hồi, nhưng lại cảm thấy ngủ không được.
Hôm nay xách cả đống hành lý, rồi lại đi dạo khắp nơi, bây giờ lưng đau eo mỏi.
Khó trách luôn bị ghét bỏ vô dụng.
Tần Dương Thu nhớ khách sạn có quảng cáo rằng bọn họ có phòng mát-xa, vì thế liền xoa eo đi thang máy lên tầng cao nhất tìm khu mát-xa.
Tần Dương Thu tới thì thấy đứng trước quầy lễ tân là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hắn run sợ một trận, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.
Cũng may người quản lý là nam, Tần Dương Thu vội vàng bắt lấy tay giám đốc, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi hơi mệt, tìm cho tôi thợ nào giỏi một chút, nhớ nha, tui muốn đàn ông, nhất định phải là nam á."
Giám đốc đáp ứng, cười ha hả dẫn Tần Dương Thu vào phòng mát-xa, lúc đi ngang qua những cô gái xinh đẹp kia, đầu Tần Dương Thu còn không thèm ngẩng lên nhìn.
Vào phòng đợi một hồi, ngoài cửa vang lên thanh âm của thanh thiếu niên, hỏi có thể vào hay không, Tần Dương Thu nghe được giọng nam thì hơi chút thả lỏng, nói: "Mời vào."
Một cậu bé 18 19 tuổi đi vào, lớn lên ngoan ngoãn trắng trắng nộn nộn, cười lên rất thân thiện, còn rất đáng yêu.
Cậu bé kia khom lưng với Tần Dương Thu: "Em chào ngài ạ, em là thợ số 2, ngài gọi em là Tiểu Khương được rồi."
Tần Dương Thu lên tiếng, sau đó nhắm mắt lại nằm trên giường mát-xa chờ Tiểu Khương phục vụ.
Không lâu sau, bàn tay hơi lạnh lẽo của Tiểu Khương chạm vào lưng Tần Dương Thu, lực đạo phù hợp, Tần Dương Thu thoải mái duỗi cái eo lười, sau đó nghe được Tiểu Khương nói: "Thưa ngài, ngài xoay người lại, để em xoa đầu cho ngài."
Tần Dương Thu chuyển người, ánh mắt dừng ở trên tay Tiểu Khương, vừa vặn thấy được cậu ta vén tay áo lên, trên cánh tay lộ ra từng đốm từng đốm màu đỏ sậm chừng mười mấy cm.
Tần Dương Thu nhìn chằm chằm, Tiểu Khương vội vàng giải thích: "Ngài yên tâm, đây không phải là bệnh ngoài da, không bị lây đâu ạ."
Sau đó Tiểu Khương nở một nụ cười đáng yêu với Tần Dương Thu, nói, "Thật sự không có gì đâu ạ, chỉ là vài cái thi đốm thôi."
*thi đốm: là mấy cái đốm đốm trên xác chết ó 😥
Tần Dương Thu "Xì" cười, cũng đùa lại: "Ồ, thi đốm thôi hả, còn tưởng là bệnh ngoài da chớ, thế không có gì đâu."
Nói xong Tần Dương Thu liền nhắm hai mắt lại, chờ Tiểu Khương tiếp tục mát xa.
Tiểu Khương liếm liếm môi, vươn đôi tay có mấy vết đốm đỏ kia, thử chạm tới cổ Tần Dương Thu, sau đó chậm rãi cúi người, đến gần chóp mũi Tần Dương Thu.
Tần Dương Thu cảm nhận được có một cổ khí lạnh căm căm tới gần mình, hắn chỉ tưởng điều hòa thấp nên cũng không để ý, tiếp tục nhắm hai mắt.
Nhưng ngay sau đó, kim quang đột nhiên thoáng hiện lên, cho dù hắn nhắm hai mắt cũng cảm nhận được sự chói mắt, thân thể hắn đột nhiên run lên, nâng cánh tay che hai mắt mình, liền ngay lúc này, bên tai vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kim quang nhạt đi, hắn mở mắt ra liền nhìn thấy lá bùa bình an trước ngực hắn đang bùng cháy.
Ngọn lửa bỏng cháy cũng không khiến Tần Dương Thu cảm thấy đau, thậm chí cơn rét lạnh trong người hắn đều bị xua tan đi.
Mà ngọn lửa rất nhanh đã lan đến bên người Tiểu Khương, cậu ta gào thét hoảng hốt lui về phía sau, cho đến khi đụng vào vách tường không thể lui được nữa.
Tần Dương Thu nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Tiểu Khương đang run rẩy giãy giụa ở góc tường. Không còn thấy thiếu niên bạch bạch nộn nộn nữa, mà chỉ còn cái xác teo tóp như ai hút khô nước của cậu ta vậy, bằng mắt thường có thể nhìn thấy thân thể bị khô quắt đi, làn da vốn trắng nõn bắt đầu nhăn nheo biến thành màu đen, da thịt như miếng lạp xưởng bị khét, bao bọc lấy xương cốt bên trong.
"Vãi loz vãi loz vãi loz!" Tần Dương Thu bị dọa bay mất hồn, không nhịn được chửi thề, lông tơ cả người dựng đứng, giày còn chẳng thèm mang, lập tức chạy biến ra cửa phòng, nắm chặt lấy cái bùa bình an chạy như điên tới phòng Hứa Thanh Mộc.
Động tĩnh của hắn quá lớn, vừa chạy vừa chửi đổng, cả tầng này đều là người của Lăng Vân Quan ở, nghe được động tĩnh thì toàn bộ đều mở cửa ló đầu ra nhìn hắn.
Hứa Thanh Mộc vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Tần Dương Thu chảy đầy mồ hôi hoảng sợ các kiểu, Tống Quyết ở đối diện cũng nhanh chóng mở cửa nhìn chằm chằm Tần Dương Thu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Dương Thu thở hổn hển, lập tức nắm chặt bùa bình an trong lòng bàn tay mình, đưa ra cho Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết xem.
Bùa bình an kia đã hoàn toàn cháy đen một cục.
Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết kinh ngạc nhìn hắn, đồng thời nói: "Cậu lại bị hút à?"
"Chưa, chưa kịp..." Tần Dương Thu vừa thở dốc vừa cố gắng mở miệng, "Tầng cao nhất... Phòng mát-xa... Có...... Có......"
Hứa Thanh Mộc không chờ hắn nói xong lập tức đi tới tầng cao nhất, vừa chạy vừa hô một tiếng "Tinh Sở", Hạ Tinh Sở lập tức vụt ra từ trong đám người, nói: "Yên tâm, tụi em sẽ bảo vệ tốt cháu trai của gia đình mình!"
Lời còn chưa nói xong Hứa Thanh Mộc đã mất tiêu, Tống Quyết nhanh chóng đi theo, trong nháy mắt cũng biến mất ở trước mắt mọi người.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, nhưng tới phòng mát-xa kia rồi thì thứ đó đã biến mất.
Góc tường vẫn còn dấu vết cháy đen, trên mặt đất có vài giọt chất lỏng màu đen, Hứa Thanh Mộc dùng ngón trỏ quẹt một ít rồi vân vê nó, nói: "Là cương thi."
"Cương thi?" Tống Quyết nhẹ nhíu mày, sau đó đối mặt với Hứa Thanh Mộc.
Tên ngố Tần Dương Thu này, cậu ta muốn thu gom bao nhiêu loại yêu quái vậy chứ?
Hứa Thanh Mộc còn muốn thưởng cho hắn một tấm biển, trên biển ghi bốn chữ to: Đường Tăng hiện đại.