Năm mới trôi qua rất nhanh. Trong ba tháng tôi đã hoàn thành một quyển bản thảo viết tay dày cộp, sau đấy chúng tôi dán áp phích phỏng vấn mở cửa trên lớp văn học. Trên áp phích ghi rõ nội dung chính của vở kịch, ở phía dưới liệt ra một dãy nhân vật thiệt dài. Nếu như tới thử vai chính thì còn phải học thuộc một đoạn lời thoại phụ rất dài.
Sau khi hết tiết bọn họ xúm quanh áp phích ký tên, đồng thời nhao nhao bày tỏ sự đồng cảm với nỗi oan trái này của tôi.
Carayon xếp ở cuối, hỏi tôi: “Em không xếp cho mình nhân vật nào à?”
“Thực ra có nhiều nhân vật lắm, em nghi ngờ có không ít phần diễn của vai quần chúng sẽ bị bỏ không” Tôi nói, “Nếu không tuyển đủ diễn viên quần chúng cho đoàn xiếc thú trong kịch, vậy em cũng có thể cống hiến một hai”
Chúng tôi quyết định thời gian tuyển nam chính và nữ chính vào một buổi sáng cuối tuần, mượn một phòng học lấy sáng cực tốt làm địa điểm phỏng vấn. Ba mặt trong phòng đều là gương, tôi cùng Carayon ngồi dựa vào tường, đảm nhiệm vai trò phỏng vấn. Tôi mời nữ sinh ở lớp bên cạnh giúp đối kịch với người được phỏng vấn, nhưng giữa chừng cô ấy có việc phải rời đi, vậy nên ngồi lâu nhất trong phòng vẫn là hai người chúng tôi.
“Em cảm thấy biểu hiện của người trước đó thế nào?” Nhân lúc rảnh rỗi, Carayon hỏi tôi.
“Không đạt tiêu chuẩn của Eugene. Đủ tùy tiện nhưng hơi quá, lại thành ra có vẻ láu lỉnh và xảo trá. Em cho rằng giống Puchini dụ dỗ Eugene sa đọa hơn”
“Chó ngáp phải ruồi” Carayon khoanh một vòng tròn trong danh sách.
Người tiếp theo đẩy cửa vào là Tiểu Hoa Điểu. Tổng cộng có hai đoạn diễn thử vai Eugene: một đoạn là người bị bệnh sắp chết được hắn giúp đỡ, đưa ra lời cảnh báo khiến Eugene hoàn toàn tỉnh ngộ; một đoạn là Eugene đi trước một bước thay Elma ám sát chủ sự của câu lạc bộ, sau khi cùng cô trốn về quê thì thổ lộ tâm ý. Tiểu Hoa Điểu chọn đoạn sau, không quá bất ngờ.
Đây là một đoạn độc thoại dài, thế nên không cần người đối kịch cùng. Francisco nhìn một điểm trong hư không, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
“Nếu bây giờ em muốn ruồng bỏ tôi, tôi sẽ không nói gì cả. Tôi đây, giờ một thân một mình, chẳng là cái thá gì. Không còn là ‘hội viên của câu lạc bộ’, không còn là ‘cháu trai của Nam tước’, thậm chí còn phải chạy trốn, không thể làm ‘người thừa kế của thân hào nông thôn’ được nữa. Tôi chặn mất tài lộ của chúng, chắc chúng muốn tôi chết lắm, trước nhất không chịu để tôi an an ổn ổn theo đuổi người trong lòng——tôi biết, cái này phải cần một thời gian dài. Tôi biết, tôi biết chứ” Cậu ta nặn ra một nụ cười không dễ coi lắm, nhưng mà tràn đầy niềm vui “Tóm lại là không phải như bây giờ, vừa qua loa, lại còn cực kỳ lỗ mãng. Giờ tôi ngu xuẩn đứng ở đây như này, giống y như cái thằng ngốc ngày xưa lòng đầy hư vinh cùng bức thiết bước vào đô thành. Dưới chân tôi vẫn dính bùn đất, áo tôi bởi vì bôn ba mà nhăn nheo, lúc đối diện với em tôi vẫn cứ nói xàm nói xiên, quá vội vàng”
Cậu ta buông cái tay nắm chặt góc áo, mái tóc vàng theo chuyển động của cơ thể rọi sang bên chỗ chúng tôi.
“Ngay cả trong những đêm gập ghềnh nhất ấy, lúc tôi nửa tỉnh nửa mê, tư duy mờ mịt nhất, tôi cũng chưa từng hoài nghi lựa chọn mình đưa ra; nó tốt lắm. Nó trói chặt tôi và em lại trên cùng một con đường. Nếu như tôi thấy bóng đen của tử vong xẹt qua trước mắt mình, vào thời khắc ấy tôi vẫn sẽ cảm thấy ngọt ngào, bởi lưỡi đao của nó dính đầy lớp đường áo ngày xưa. Nếu như tôi biết em không còn cần tôi nữa, tôi sẽ an tâm duỗi cổ ra, chờ nó tới hoặc sớm hoặc muộn. Tôi chẳng còn gì cả ư? Có lẽ là thế. Tôi phải xấu hổ mà rằng: giờ thứ duy nhất tôi có thể cho em——đây, em có thể đưa tay lên chỗ này, đặt trên ngực tôi ——em có cảm giác được nó đang nhảy nhót trong lồng ngực không? Tôi chỉ có thứ nhỏ nhặt như vầy có thể cho em thôi”
Đầu gối cậu ta chạm đất, nửa quỳ xuống. Đầu vẫn ngẩng lên, như thể ánh sáng bên kia rọi sáng con mắt cậu ta.
Cả căn phòng im lặng trong chốc lát, tôi cùng Carayon vỗ tay.
“Quý ngài Francisco khiến người ta khắc sâu ấn tượng”
“Tình cảm dạt dào, vô cùng xuất sắc ——à, ngoài ý muốn” Tôi nháy mắt với cậu ta “Có thể vào vòng tiếp theo. Chờ bọn tớ chọn cho cậu một đoạn lời kịch ngắn đã”
Thực tế, diễn xuất của Tiểu Hoa Điểu ở đoạn này thỏa mãn tất cả tư tưởng của tôi về Eugene. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tôi quyết định ứng cử viên cho nhân vật chính là cậu ta.
Carayon đẩy tới một tờ giấy. Tôi liếc nhìn, phát hiện là câu Eugene nói với Elma trên đường vào thành sau khi ở chung mấy ngày.
Eugene trên tờ giấy kia khác hoàn toàn với cái Tiểu Hoa Điểu lựa chọn lúc này. Hắn không biết sự đời, không ngừng dao động, nhưng lại có tính cách và sự kiêu ngạo khoa trương đặc thù của người trẻ tuổi, đòi hỏi cách diễn hoàn toàn bất đồng.
“Bởi vì trợ lý của bọn tớ rời đi bất ngờ, thật tiếc là cậu đã lỡ mất một bạn nữ có thể đối diễn” Tôi đứng dậy khỏi ghế, “Song để cho công bằng, cậu vẫn còn có tớ, không tới nỗi be bét lắm”
Tôi đi tới bên cạnh đưa cậu ta tờ giấy, giải thích sơ qua bối cảnh cho cậu ta.
Cậu ta nhìn tờ giấy chằm chằm rất lâu, giữa chừng hết lần này đến lần khác hướng cái nhìn chất vấn về phía tôi.
Tôi chờ giây lát, nói: “Có được không?”
Hai gò má của cậu ta hóp chặt lại, chậm rãi gật đầu. Tôi đưa tay cho cậu ta——nội dung đoạn này yêu cầu Eugene kéo tay áo Elma.
Cậu ta nhìn tôi chăm chú hồi lâu, nhíu mặt, như thể đang khó khăn chuẩn bị, sau một lúc lâu mới vào quỹ đạo:
“Em nói đi! Nói em yêu tôi đi. Nói đi——“
Cậu ta còn chưa nói xong lời kịch đã bị tiếng phì cười của mình cắt ngang. Bàn tay cậu ta che trên mặt cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, lảo đảo lùi sang bên cạnh tấm gương.
“Xin lỗi nhé, cậu có thể đổi mặt được không hả Vicente, nhìn cậu tớ thật sự——“
“Nghiêm túc chút đi, bạn Francisco, lần đầu gặp” Tôi nói với cậu ta.
Cậu ta ầm ĩ: “Vicente, cậu đừng có hại tớ mà!”
Vẫn là Carayon đi ra giúp, hắn thiện chí chỉ cửa sổ đang mở, nói với Tiểu Hoa Điểu: “Em có thể thử với cái rèm cửa sổ kia”
Vì thế tình cảnh biến thành Tiểu Hoa Điểu kéo rèm cửa sổ nói năng hùng hồn, vạt rèm tạm thời làm cái tay áo đáng thương. Thế nhưng khiến người ta tấm tắc lấy làm lạ là, biểu hiện của cậu ta lúc đối mặt với rèm cửa đúng thật tốt hơn khi đối diễn với tôi rất nhiều. Tôi không khỏi bắt đầu nghĩ lại bản thân.
“Em nói đi! Nói em yêu tôi đi. Nói em yêu tôi——tôi biết!”
Tôi bất chợt hiểu rõ. Người khó xác định tính cách như Francisco vì sao có thể hấp dẫn hết cô này đến cô nọ. Lúc này ánh mắt cậu ta đúng là rất có vẻ vô tội, kiêu ngạo mà lại nóng lòng muốn thử của “Eugene hồn nhiên”, tuy rằng là kiểu tự đại, vào lúc này dùng giọng điệu của cậu ta nói ra, cũng không khiến cho lòng người ta phiền chán.
Sau khi cậu ta nói xong lời kịch duy nhất này liền vung tay, quay đầu cười hì hì nhìn về phía chúng tôi. Tôi làm một thủ thế “nhỏ giọng” với cậu ta, sau đó nhìn cậu ta đi xuống bục. Sau đấy lại tới thêm mấy người, tôi cùng Carayon trao đổi chốc lát, đã có kết luận đối với ứng cử viên của Eugene.
Tuyển được vai Eugene vừa lòng làm tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ tới chuyện thử vai nữ chính, tôi lại cảm thấy người sau còn khiến người ta đau đầu hơn. Nhưng mà tôi không ngờ được, quyết định ứng cử viên cho Elma ấy mà còn nhanh hơn Eugene rất nhiều——bởi vì Minnelli là người đầu tiên ra trận.
Cô chọn đoạn đối đầu với kẻ thù. Ở đây Elma cực kỳ chật vật xông vào dinh thự của Garodi, chủ sự của câu lạc bộ, thanh đao đặt ngang trên cổ gã. Gia đình nuôi nấng cô từ nhỏ nhiều năm trước đã bị sự trục lợi của gã này ảnh hưởng đến, một đêm bị luật mới tước đoạt thân phận công dân và tài sản, cùng với mấy nghìn người bị ép chạy tới cánh đồng tuyết ở man hoang, từ đây không còn tin tức. Cô là người duy nhất may mắn tránh được một kiếp, từ đó lưu vong khắp nơi, chuẩn bị cho việc trả thù. Hận thù nhiều năm sắp chấm dứt, lúc này mắt cô đỏ ửng.
Tôi rất hiếm khi thấy biểu cảm nào của Minnelli ngoài “vẻ mặt không cảm xúc”, cho nên vào trước là chủ cho rằng cô không hợp diễn vai Elma. Mặc dù lúc Elma cứu Eugene thì thái độ lạnh lùng, thực tế vẫn có chỗ dịu dàng bộc lộ ra từ chi tiết nhỏ. Huống hồ nhân vật này trước sau tương phản rõ ràng, đòi hỏi kỹ năng diễn xuất linh hoạt, mạnh mẽ hơn.
Tôi cẩn thận quan sát Minnelli, bỗng nhiên phát hiện ra cô còn chưa mở miệng, đáy mắt đã thật sự phiếm đỏ.
Hình như cô đang tức giận thật, vai khẽ run, đao trong tay chỉ về kẻ thù nhưng không nhúc nhích.
“Nhìn ngươi——lũ người cao cao tại thượng các ngươi đi” Giọng nói của cô lại lạnh lẽo cứng rắn như đá, mỗi câu cô nói ra, tựa như nứt ra một cái khe trên tảng đá cứng, “Chỉ cần đầu ngón tay các ngươi có thể với đến, nơi chỉ hơi dính chút dầu tanh thôi là các ngươi có thể tham ô, cướp bóc, làm những vụ buôn bán đê tiện, mỗi kẻ còn muốn đội mũ phớt, ngầm hiểu chào nhau trong bóng tối. Các ngươi buôn quan bán chức, vụng trộm thay đổi luật pháp, bè lũ xu nịnh, mị trên lừa dưới, bôi đen thành trắng, ép trắng thành đen. Kẻ ở tầng chót bị các ngươi miệt thị——bị các ngươi tùy tiện xử lý như ruồi muỗi, đến nỗi lúc đi ngang qua cửa nhà họ các ngươi đều phải tranh nhau nhăn mũi lại. Có thể các ngươi coi họ là những con số đáng bị sở hữu, cho dù chỉ để nghe vài tiếng tiền kêu trong túi, hay là đưa bọn họ sung làm chiến lợi phẩm dưới đồ đao!”
Gương mặt của cô bởi vì đau khổ mà vặn vẹo, thở hổn hển, lại gần một bước.
“Ta có thời gian, Garodi Eta. Ngươi sẽ mang theo nỗi đau khổ cùng thù hận của chúng ta mà chết đi, ngươi sẽ phơi xác trong tiếng kêu thảm thiết của vong hồn chứ không phải dưới đất bùn——ta giết ngươi giờ đây”
Cách diễn của cô không thể chê trách, thuận lời tiến vào giai đoạn tiếp theo. Chúng tôi chọn cho cô ấy lời kịch ngắn ở lần gặp mặt thứ hai trong câu lạc bộ của Eugene và Elma, tương tự cũng chỉ có một câu.
Cảnh này phải làm như vầy: Elma ngồi dưới ánh đèn trên sân khấu của câu lạc bộ, trên chiếc bàn trước người đặt một loạt bài poker úp sấp, mỗi lá đều ứng với một chén rượu khác nhau, rút lá bài nào thì sẽ phải uống một hơi cạn sạch chén rượu tương ứng. Một nửa trong số rượu này đều có kịch độc, một nửa đổi thuốc có công hiệu khác nhau. Có thuốc chỉ có thể gây ra một trò đùa dai không ảnh hưởng toàn cục, ví dụ như làm cho tóc của người uống nổ bay lên trời, dựng đứng nửa buổi tối. Có cái thì ác hơn nhiều——có thể khiến người ta đau đớn đỏ cả người lên, co giật mà lăn lộn trên đất, mãi đến khi đứt quãng ho ra mật.
Chỉ cần người đánh bài có thể rút ra được lá bài to nhất trong đó, người đấy có thể yêu cầu câu lạc bộ thỏa mãn một nguyện vọng của mình. Dù cho tỷ lệ này xa vời biết bao, đám hội viên của câu lạc bộ vẫn cứ nhất trí cho rằng, đây là một trò chơi nhân từ, bởi vì rượu có thể uống vào chén này đến chén khác.
Trên lá bài to nhất kia vẽ hình người đầu to đội vương miện, đám hội viên gọi đùa là “thần của chúng”. Là bởi uy lực vô hạn của nó, cám dỗ những kẻ cùng đường mạt lộ ùn ùn kéo đến không ngừng, báo danh làm vật hy sinh cho đêm tối, xác chết của bình minh; là bởi nó ngầm hào phóng ban phát ơn huệ.
Rốt cuộc đêm nay Elma đã mở ra con đường, che đậy thân phận kẻ báo thù của mình, bước lên sân khấu rực rỡ này. Lá bài nằm trước mặt cô kề cà không di chuyển, hoa văn tinh xảo ở mặt trái phóng to nơi đáy mắt cô, đong qua đưa lại, như thể không chờ nổi muốn cho cô thấy chúng luôn có một đôi cánh hy vọng nâng đỡ cô. Cô liếc nhìn đám con nhà giàu huýt sáo với mình, thúc giục như chế nhạo, nói những lời bẩn thỉu hạ lưu.
“Chuyện đến nước này, chỉ thần mới có thể phù hộ mày thôi!” Bọn chúng cười ầm lên, lấy huy chương trong túi ra cho cô xem, mặt trên in hình người đầu to. Có kẻ hô lên với cô: “Nói đi! Nói mày yêu nó đi. Nói mày yêu nó đi——“
Cô đã uống sai hai chén rượu rồi, đang cố gắng mượn ký ức hỗn loạn loại trừ khả năng nhầm lẫn. Bóng người phía xa kia phủ lên một tầng sương mù trong mắt cô, cô thậm chí không biết trong đó có một người thanh niên nào đấy hay không, cái người trong lúc vô tình được cô cứu, có duyên gặp hai ba lần. Cô liếc mắt cái là có thể nhìn đến tận đáy lòng hắn. Ở trước mặt cô, tấm lòng của hắn có vẻ như thẳng thắn quá mức…
Sự va chạm của cốc chén, xúc xắc, tiếng cười, mơ mơ hồ hồ tách ra những tiếng người không ngừng dội vào cô, ấy thế mà chồng mấy cái bóng đầu trâu mặt ngựa dưới đài lên cái người kéo tay áo cô trong trí nhớ.
“Nói đi! Nói mày yêu nó đi——“ Vẫn có kẻ đang hô.
Rũ mi mắt chặn lại lửa giận trào ra bên trong, ngay sau đó đổi thành đôi môi nứt nẻ khẽ thì thầm trên sân khấu ——nhưng chẳng có ai nghe thấy. Có lẽ bản thân cô cũng không.
“Thế nhưng,” Giọng cô khàn khàn nói, “Vào lúc ấy ta đã trao tất cả tình yêu của mình cho người thanh niên đó…Nào còn dư thừa để mà yêu thần của các ngươi?”
Tôi rời mắt khỏi ánh đèn của câu lạc bộ đêm, trước mắt vẫn là Minnelli cùng phòng học tràn trề ánh sáng. Cô ngồi ở cái bàn nhỏ tôi chuyển vào gần đó, tay vẫn run rẩy giơ ở khoảng không trên bàn, như thể ở đó thật sự đặt một dãy bài vô hình.