Thiên lao Hình bộ.
Trong phòng tối, âm u, lạnh giá, trên tường khảm mấy ngọn đèn, bên trong có những ngọn nến đang cháy rừng rực, chiếu rọi một góc tối trong căn phòng u ám.
Hai tay Dạ Vô Yên bị trói chặt bằng xích sắt cột lên giá, cả người bị treo lủng lẳng trên không. Tấm áo trắng đã đầy vết máu, có thể thấy cuộc ác chiến lúc trước kinh tâm động phách đến chừng nào.
Phía trước mặt chàng, bày một giá sắt toàn dụng cụ tra tấn. Bên cạnh giá sắt là lò lửa đang cháy hừng hực. Hai bên cửa có thị vệ canh giữ, hai mắt nhìn chòng chọc vào chàng.
Cửa phòng tối đột nhiên bị đẩy ra, tân đế Dạ Vô Trần mình mặc áo long bào, khoác áo lông cáo màu bạc chầm chậm bước vào, đi cạnh hắn là Mạc Tầm Hoan bận y phục màu đen. Phía sau có mấy thị vệ trong cấm vệ quân đi theo bảo vệ.
“Lục đệ, Trẫm đến thăm ngươi đây!” Dạ Vô Trần chầm chậm tới trước mặt Dạ Vô Yên, mượn ánh nến lờ mờ nghênh ngang nhìn Dạ Vô Yên đang bị treo trên giá. Hắn nhếch môi cười một cách thâm hiểm, thần sắc trong đôi mắt đầy sự đắc ý.
Dạ Vô Yên cúi mắt không nói gì, chiếc trâm gỗ trên đầu chàng rơi xuống, mái tóc đen xổ tung ra rũ xuống, che đi khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ của chàng, chỉ lộ ra đôi môi không còn chút huyết sắc, khóe môi nhếch lên một nụ cười uể oải.
“Lục đệ, chúng ta đấu với nhau bao nhiêu năm rồi, cuối cùng ngươi lại là kẻ bại trận, điều này đúng là huynh không ngờ tới! Ngươi thân trải trăm trận, văn thao võ lược thì đã làm sao, cuối cùng, chỉ vì một ả nữ nhân mà đại nghiệp tan tành, bại dưới tay một người thứ gì cũng không bằng ngươi như Trẫm. Lục đệ, có phải ngươi thấy buồn cười lắm không, ha ha…” Dạ Vô Trần dứt lời ngẩng cao đầu cười như điên cuồng.
Dạ Vô Yên chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào Dạ Vô Trần, lặng lẽ nói: “Dạ Vô Trần, ngươi nhìn lại người bên cạnh ngươi đi, ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi muốn dâng cả giang sơn tươi đẹp này vào tay hắn ư?”
Dạ Vô Trần nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng, khẽ cười nói: “Lục đệ, Mạc Tầm Hoan làm tất cả là vì Trẫm, giang sơn này là do hắn giúp Trẫm đoạt lấy, trong đó cũng có một nửa là của hắn, cho dù Trẫm cho hắn một nửa giang sơn thì cũng đâu có quá. Nhưng Tầm Hoan không cần, ngươi đừng gièm pha hắn!”
Dạ Vô Trần nói rồi, đưa tay lấy thanh sắt nung hình tam giác trên bàn sắt, bước mau tới bên lò lửa cháy rừng rực. Hắn vùi sâu miếng sắt vào than đỏ, chỉ một lát sau liền rút mạnh miếng sắt nung ra. Thanh sắt màu đen lúc này đã hóa thành màu đỏ cam sáng rực, hơi nóng bốc ra xèo xèo.
Dạ Vô Trần nhìn miếng sắt nung đỏ, vô cùng thích thú tiến từng bước về phía Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhắm mắt, không thèm nhìn Dạ Vô Trần lấy một cái.
Miếng sắt đỏ rực gí lên vai chàng, chỉ nghe tiếng xì xì, một đám khói xanh lập tức bốc lên.
Nỗi đau thấu tim khi bị lửa nung như nổ tung ở đầu vai, lông mi Dạ Vô Yên run lên, nhưng chàng không kêu một tiếng.
“Dạ Vô Yên, ngươi thấy có đáng không? Vì một ả nữ nhân mà tự chui đầu vào rọ, mất cả giang sơn, lại mất cả tính mạng. Ngươi ấy hả, đúng là y như cha ngươi. Cha ngươi chỉ vì một người đàn bà mà bị Phụ hoàng ta đoạt mất giang sơn. Còn ngươi, lại cũng vì đàn bà mà mất đi cả giang sơn khi chỉ cần đưa tay ra là lấy được. Ngươi thấy có đáng không?” Dạ Vô Trần đưa thanh sắt vào tay thị vệ đứng cạnh, thị vệ đó lại ném thanh sắt vào lò.
Lời nói của Dạ Vô Trần khiến cả người Dạ Vô Yên run lên, chàng chầm chậm mở mắt, nhìn chằm chặp vào Dạ Vô Trần, lạnh lùng nói: “Dạ Vô Trần, ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem?”
Dạ Vô Trần nhướng mày nói: “Lục đệ, à không, ngươi không phải Lục đệ của ta. Lẽ nào ngươi không biết ngươi không phải là con của Phụ hoàng sao? Mẫu phi Côn Luân Tỳ của ngươi là phi tử của Khánh Tông Hoàng đế khi xưa, sau đó được Phụ hoàng sủng hạnh. Bà ta đi theo hai người đàn ông, lẽ nào ngươi không biết? Đáng thương quá, đáng thương quá, bọn Côn Luân Tỳ thề nguyện cả đời chỉ một chồng một vợ, nhưng lại đi lấy hai người đàn ông. Còn ngươi, vốn dĩ ngươi không phải là con của Phụ hoàng, mà là con của Khánh Tông Hoàng đế.”
Dạ Vô Yên nheo mắt lại, đôi mắt chàng tóe ra tia nhìn lạnh lẽo đặc biệt nguy hiểm, chàng rít lên từng chữ: “Dạ Vô Trần, ngươi đừng nói láo.”
“Trẫm nói láo ư?” Dạ Vô Trần cười tươi nói: “Cũng chẳng trách ngươi không tin, e rằng chính Mẫu phi của ngươi cũng không biết rốt cuộc ngươi là con ai nữa! Nhưng Trẫm lại biết, chỉ có điều Trẫm biết quá muộn mà thôi. Tin tức hay ho đến thế này, tới tận sau khi Trẫm đăng cơ, mới nghe từ chỗ Mẫu hậu. Nếu Trẫm sớm biết tin này, còn tranh Hoàng vị với ngươi làm gì? Cho dù ngươi có giỏi tới đâu, cho dù ngươi có xuất sắc thế nào, Phụ hoàng cũng không bao giờ cho ngươi làm Hoàng đế đâu. Lẽ nào ngươi không cảm thấy thế sao, Phụ hoàng vì sao thích ngươi, nhưng lúc nào cũng áp chế ngươi? Đó là vì, năm ngươi mười tám tuổi, Mẫu hậu đã lấy máu của ngươi và máu của Phụ hoàng hòa huyết nghiệm thân, kết quả, ngươi đoán xem? Máu của ngưoi không hề hòa với máu của Phụ hoàng. Vì thế, ngươi… vốn dĩ không phải là con của Phụ hoàng, mà là con của Khánh Tông Hoàng đế. Phụ hoàng lúc nào cũng e dè ngươi, sợ ngươi báo thù cho cha mình, giết ông ta để đoạt lấy giang sơn. Vì thế năm ngươi mười tám tuổi, ông ta đã phái một kẻ ốm yếu như ngươi ra biên quan, chẳng qua là muốn ngươi chết dần chết mòn. Không ngờ ngươi lại như cá gặp nước, còn nắm cả binh quyền phương Bắc trong tay. Như thế cũng tốt, Phụ hoàng chỉ muốn lợi dụng ngươi giữ giang sơn cho ông ấy. Nhưng cho dù ngươi có làm tốt đến thế nào, cho dù có bao nhiêu triều thần về phe ngươi, Phụ hoàng cũng không cho ngươi làm Hoàng đế đâu. Cho dù Trẫm không đoạt binh quyền của ngươi, Phụ hoàng cũng sớm muộn sẽ đoạt lấy. Ồ… Mẫu hậu vì muốn động viên để Trẫm có chí tiến thủ, có thể tranh đấu với ngươi mà mãi không nói tin này cho Trẫm. Làm Trẫm vô duyên vô cớ phải khổ sở đi tranh giành với một cường địch như ngươi trong bao nhiêu năm, thật là phí thời gian quá!” Dạ Vô Trần than thở.
Trái tim Dạ Vô Yên nghe vậy bỗng trở nên vô cùng thê lương, hóa ra chàng là con của Khánh Tông Hoàng đế, người mà chàng gọi là Phụ hoàng suốt hai mươi mấy năm lại là người làm hại cha đẻ của chàng sao? Vốn cho rằng Phụ hoàng của chàng hà khắc với chàng như vậy là vì thân phận Côn Luân Tỳ của Mẫu phi, nhưng hóa ra không phải vậy. Bởi vì chàng không phải là con đẻ của ông.
Dạ Vô Yên lắc đầu. Chàng không tin.
Những điều mà Dạ Vô Trần và Mẫu hậu của hắn nói, chàng không thể tin được.
“Dạ Vô Yên, giang sơn này là của Trẫm, ngươi đừng mơ lấy từ tay Trẫm đi! Ngươi đúng là một kẻ có dã tâm mưu phản.” Hắn lạnh lùng cười nói.
Một canh giờ tra khảo tàn khốc, thân thể Dạ Vô Yên đã không còn chỗ nào toàn vẹn. Sau hai canh giờ dùng hình, chàng không còn chút sức lực nào nữa, dường như mắt không mở nổi ra.
Ánh nến chập chờn thỉnh thoảng lại rọi vào mắt Dạ Vô Yên, trước mắt chàng lốm đốm từng chấm đỏ. Chàng cảm thấy toàn thân đau đớn không còn chút sức lực, xương trên người như bị rút hết ra, cực kỳ đau dớn.
Chàng cảm thấy toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau. Mọi thứ xung quanh như đang trong tòa nhà bị bốc cháy, hun lên nóng rực, bốn bề lảo đảo, lúc nào cũng như sắp rơi xuống hoàng tuyền địa ngục, tan nát thành tro bụi.
Thân người chàng nặng nề như chiếc búa bằng chì, chàng đau đến mức không thể thở được nữa.
Chàng tưởng tượng ra dáng vẻ của Sắt Sắt, chàng cẩn thận vẽ ra một bức tranh rực rỡ không bao giờ phai màu, rồi đặt bức tranh đó trong tim, cho dù thời gian có trôi đi, cho dù những thời khắc đẹp đẽ đó đã không còn nữa, chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vỡ. Và cho dù phải xuống dưới suối vàng, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ đó, đời đời kiếp kiếp vẫn sẽ ở trong trái tim chàng, không bao giờ rời xa.
“Hoàng thượng, ta nên hạ thủ sớm đi, để tránh đêm dài lắm mộng!” Mạc Tầm Hoan chau mày nói.
“Ngươi nói phải đó!” Dạ Vô Trần vung tay, những kẻ hành hình bắt đầu dọn dẹp hình cụ.
Dạ Vô Trần chầm chậm đi tới trước mặt Dạ Vô Yên, cười nhạt nói: “Lục đệ, ngươi đi nhé!”
Sắt Sắt vĩnh viễn không không bao giờ quên đêm chiến đấu ác liệt đó.
Nàng mặc khôi giáp màu bạc, sau khi công phá được cửa thành, hai vạn binh mã từ ngoài thành và một vạn binh mã trong thành tập hợp, Sắt Sắt liền thống lĩnh ba vạn tinh binh xông vào đại lao bộ Hình.
Tuyết lớn vẫn bay ngập trời, một lát sau đã rơi đầy trên vai, hơi lạnh thấm vào người. Bên tai chỉ có tiếng gió lạnh vù vù và tiếng binh khí loảng xoảng va vào nhau cùng những tiếng kêu thảm thiết.
Không đầy ba vạn hải tặc phải chiến đấu với mười vạn cấm vệ quân trong kinh thành. Điều khiến Sắt Sắt phẫn hận là trong số mười vạn cấm vệ quân này, lại có rất nhiều Nhẫn Giả của Y Mạch Quốc.
Sắt Sắt dẫn đầu binh tướng xông lên, bỗng thấy một bóng áo đen xuất hiện trên không.
Sắt Sắt nhận ra đó chính là Nhẫn Giả Lan Đường, thủ hạ của Mạc Tầm Hoan. Lần đó trên tàu ngầm, nghe Mạc Tầm Hoan gọi hắn như vậy, Nhẫn Thuật và võ công của hắn rất cao, nếu không sao có thể làm hộ vệ thiết thân của Mạc Tầm Hoan chứ?!
Vừa giao chiến, Sắt Sắt liền phát hiện ra, Lan Đường quả nhiên là một đối thủ khó đối phó, nhưng sau khi đấu với Sắt Sắt mười mấy hiệp, Lan Đường rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, không phải là đối thủ của Sắt Sắt.
Cuối cùng, hắn cũng ngấm ngầm lấy một viên đạn lưu li trong tay ra, ánh sáng lấp lánh kì dị, ném về phía Sắt Sắt. Sắt Sắt nhanh mắt trông thấy, vì đã có phòng bị từ trước liền nhảy lên khỏi ngựa, Tân Nguyệt loan đao rút ra khỏi vỏ, thân người còn đang ở trên không, xoay nhẹ một cái, loan đao trong tay đã vung thành chiêu thức đánh bật viên đạn đó lại. Chỉ nghe “cạnh” một tiếng, viên đạn lưu li sắp nổ bay như sao xẹt, rơi về chỗ Lan Đường đang đứng. Rồi “bình” một tiếng, trong không trung nở tung một bông hoa trắng rất to.
Năm vạn binh mã của Dạ Vô Yên đi theo Giang Đông thủy đạo đã tới ngoài Phi Thành, được Kim Tổng quản chỉ huy, liền nhanh chóng tiếp ứng.
Binh sĩ của Sắt Sắt đã chiếm thế thượng phong, bao vây đại lao bộ Hình.
“Giang Sắt Sắt, quả nhiên cô có bản lĩnh. Chỉ tiếc là Dạ Vô Yên đang ở trong tay ta, bọn phản tặc các ngươi công thành rồi cho ai lên làm Hoàng đế đây?” Thanh âm của Dạ Vô Trần từ phía trước chầm chậm truyền tới, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Trong bóng tối, tân đế Dạ Vô Trần và cấm vệ quân cũng các võ tướng trong triều được che lọng bước tới.
“Giang Sắt Sắt, bỏ đao xuống, nếu không đừng trách Trẫm nặng tay! Trẫm chỉ cần ra lệnh là Dạ Vô Yên sẽ đầu rơi xuống đất!” Dạ Vô Trần lạnh lùng nói.
Hắn và Mạc Tầm Hoan vừa rồi còn chưa kịp ra khỏi thiên lao, đã nghe tin quân địch phá thành tạo phản, không ngờ kẻ cầm đầu bọn phản tặc lại chính là Giang Sắt Sắt hôm nay suýt bị chém đầu thị uy, càng không ngờ nàng lại công thành nhanh thế.
Mới vậy mà đã đánh tới đại lao bộ Hình rồi!
Sắt Sắt nắm chặt tay, nàng nheo mắt cười nói: “Dạ Vô Trần, ngoài việc uy hiếp người khác, ngươi không biết phải làm gì nữa sao?”
“Ha ha ha.” Dạ Vô Trần ngửa mặt lên trời cười nói: “Trẫm biết bắt người, thế là đủ rồi.”
Sắt Sắt đứng trong bóng tối, binh sĩ hai bên không ngừng chiến đấu. Nàng đang chờ, vừa rồi nàng đã lệnh cho Thiết Phi Dương ngấm ngầm lẻn vào thiên lao cứu người.
Nàng mong Dạ Vô Yên có thể bình an được cứu ra.
Đêm đã khuya lắm rồi, ánh mắt Sắt Sắt quét qua người Thiết Phi Dương.
Sắt Sắt vốn cho rằng thường ngày Thiết Phi Dương đã đủ lạnh lùng lắm rồi, dù có lạnh lùng đáng sợ thế nào đi nữa cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng lúc này, nàng mới phát hiện ra, sắc mặt của Thiết Phi Dương giống hệt như băng giá, lạnh đến ghê người, còn lạnh lùng hơn bình thường gấp bội.
Hắn tới trước mặt Sắt Sắt, trầm giọng bẩm báo: “Vương phi, Vương gia được cứu ra rồi, chúng ta không cần đắn đo gì nữa, liều mạng với chúng thôi!” Hắn quay người hô lớn: “Các huynh đệ, Dạ Vô Trần tin yêu nam sủng, làm loạn triều cương, giết hắn đi!”
“Thiết Phi Dương, người đâu, ngươi đã đưa chàng đi đâu rồi, ta phải gặp chàng!” Sắt Sắt nắm chặt lấy vai Thiết Phi Dương, trầm giọng hỏi.
“Ta cho binh sĩ đưa chủ nhân về Tuyền Cơ Phủ rồi.” Thiết Phi Dương đáp.
“Thiết Phi Dương, chàng ở đâu, ta muốn đích thân đi bảo vệ chàng! Chỉ có mấy binh sĩ sao có thể bảo vệ chàng được. Nếu bị bắt lại thì sao?” Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Ở đâu, ngươi nói đi!”
Sắt Sắt vội gào lên, vừa rồi nếu không phải bị Lan Đường làm quẩn chân, nàng đã tự lẻn vào thiên lao cứu chàng rồi.
Thiết Phi Dương không nói gì, tung người vọt đi, đã bắt đầu đánh nhau với quân địch.
Trong lòng Sắt Sắt đột nhiên trào lên một dự cảm không lành, trước ngực như thắt lại, đến mức không tài nào thở được. Thiết Phi Dương không còn quan tâm đến sự sống chết của Dạ Vô Yên nữa, vậy chỉ có hai khả năng.
Một là Dạ Vô Yên đã được cứu ra, hai là, chàng đã không còn trên đời nữa.
Nếu được cứu ra, lúc này đang nguy hiểm trùng trùng, sao hắn có thể chỉ phái vài tên binh sĩ đưa chàng về Tuyền Cơ Phủ được?
Sắt Sắt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa thì rơi từ trên ngựa xuống!
Lẽ nào, Dạ Vô Yên, chàng đã không còn nữa sao?!
Gió đêm thổi tung mái tóc dài của nàng, lộ ra khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, lúc này, trên khuôn mặt tuyệt đẹp đó không còn chút biểu cảm.
Đau đớn, không!
Bi thương, không!
Tức giận, không!
…
Còn lại chỉ là sự lạnh lẽo, là sự lạnh lẽo không thể diễn tả được bằng lời.
Sự lạnh lẽo đó mang theo sự trang nghiêm, khiến người khác có cảm giác bất kỳ hành động nhỏ bé nào trước mặt nàng đều là bất kính.
Nàng tung người nhảy lên, loan đao ở quanh eo vung ra, hàn quang lẫm lẫm, nhắm về phía trước.
Đêm, rất khuya rồi.
Còn cuộc chiến này, mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi…
Tuyền Cơ Phủ.
Trong phòng, đèn nến sáng rực, hơi ấm dễ chịu, những tiếng “lách tách” vang lên không ngừng, đó là tiếng gỗ cháy nứt, trong căn phòng tĩnh mịch, nghe đặc biệt rõ ràng.
Thái giám Tổng quản Hàn Sóc đứng chờ trong phòng, nhìn Gia Tường Thái thượng hoàng ngủ say, thoáng chau mày. Một lát sau, ông ta đi tới bên giường, thì thào nói: “Thái thượng hoàng, người tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Gia Tường Thái thượng hoàng khẽ mở mắt ra, nheo mắt nhìn Hàn Sóc, trầm giọng nói: “Hàn Sóc, ngươi chán sống rồi sao, Cô gia đang nghỉ ngơi, sao ngươi dám tới làm phiền!”
Hàn Sóc vội vã lùi lại mấy bước, quỳ rạp xuống đất.
“Lão nô đáng chết. Nhưng lão nô quả thực rất nóng ruột, lão nô muốn gọi Thái thượng hoàng dậy, xem Thái thượng hoàng có nhớ những chuyện trước đây không. Bây giờ chiến sự căng thẳng, chỉ người xuất hiện mới có thể chủ trì được đại cục.” Hàn Sóc trầm giọng nói: “Chỉ khi người vạch trần việc Mạc Tầm Hoan và tân đế cấu kết âm mưu hại người, mới có thể dẹp yên được cuộc chiến.”
“Hàn Sóc, ngươi đang lo lắng cho tên phản tặc đó phải không, ngươi đã về phe hắn rồi ư?” Gia Tường Thái thượng hoàng từ trên giường ngồi dậy, ho mấy tiếng, lạnh lùng hỏi.
“Thái thượng hoàng, người đã nhớ lại mọi chuyện trước đây rồi sao? Đúng là tốt quá rồi!” Hàn Sóc vui mừng ngẩng đầu lên.
Gia Tường Thái thượng hoàng nghe vậy “hừ” một tiếng thờ ơ: “Đúng vậy, Cô gia đã nhớ lại mọi chuyện trước kia, Hàn Sóc, bây giờ ngươi muốn Cô gia ra ngoài, vạch trần mọi chuyện của Vô Trần, chẳng phải sẽ đưa giang sơn của Cô gia dâng vào tay tên phản tặc đó sao?”
“Thái thượng hoàng, lão nô bạo gan nói mấy câu, Tuyền Vương cũng là con của người đó, tuy ngài ấy khởi sự, nhưng cũng chỉ vì bị bức bách không còn cách nào khác mà thôi. Trước đó ngài ấy đã liệu được tân đế sẽ làm hại Thái thượng hoàng, vì vậy mới viết thư cho lão nô, lão nô liền tìm cơ hội lặng lẽ đưa Thái thượng hoàng từ trong cung tới đây. Trùng độc trên người Thái thượng hoàng cũng là do Tuyền Vương phái Cuồng Y danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ chữa trị. Theo lão nô thấy, Tuyền Vương trung hiếu lưỡng toàn, nhân nghĩa thiên hạ, quả xứng làm Đế. Còn tân đế bây giờ lại tin yêu nam sủng, dẫn sói vào nhà, không phải cốt cách của một bậc Đế vương!” Hàn Sóc lớn mật dám bất chấp cả nguy hiểm có thể bị xử tử, nói một cách dõng dạc.
“Hàn Sóc, nó không phải là con của Cô gia, nó là con của Khánh Tông Hoàng đế. Cái gì mà bị bức đến đường cùng, nó khởi sự là vì muốn đoạt lại giang sơn từ tay Cô gia, Cô gia sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra đâu!” Gia Tường Thái thượng hoàng tức giận nói. Năm xưa, ông ta giết huynh đoạt vị, bây giờ con trai của huynh trưởng lại khởi sự đoạt lại giang sơn, đây đúng là báo ứng.
“Thái thượng hoàng, ai nói với người Tuyền Vương không phải là Hoàng tử của người?” Hàn Sóc kinh ngạc hỏi.
Gia Tường Thaí thượng hoàng là người thâm sâu, có những chuyện cho dù là nô tài hầu hạ bên mình cũng không biết được. Huống hồ chuyện này có quan hệ tới thể diện của ông ta, sao có thể để người khác biết chứ.
Tuy Hàn Sóc không hiểu vì sao Thái thượng hoàng lại hà khắc với Dạ Vô Yên, nhưng ông ta biết, thực ra trong lòng mình, Gia Tường Thái thượng hoàng rất thích Dạ Vô Yên, chỉ có điều không ngờ là Thái thượng hoàng lại cho rằng Dạ Vô Yên không phải là con của ngài.
“Chuyện này ngươi không cần phải hỏi.” Gia Tường Thái thượng hoàng lạnh lùng “hừ” một tiếng, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Thái thượng hoàng, chuyện này có phải do Minh Thái hậu nói không?” Hàn Sóc quỳ dưới đất hỏi tiếp.
“Không phải bà ấy nói, mà là hòa huyết nhận thân.” Gia Tường Thái thượng hoàng than thở, ông ta vẫn còn nhớ, năm đó, khi hai giọt máu hồng trong bát nước trắng không thể hòa vào nhau, ông ta đã đau buồn và tuyệt vọng đến mức nào.
“Thái thượng hoàng, máu của Tuyền Vương có phải chính tay người chích từ tay Tuyền Vương ra không?” Hàn Sóc hỏi.
Thái thượng hoàng nghe vậy trong lòng thoáng chấn động, năm xưa, Dạ Vô Yên bị thương, ông ta liền phái ngự y trị thương cho Dạ Vô Yên rồi lấy máu của chàng. Có phải lấy từ trên người Dạ Vô Yên không, ông ta không tận mắt trông thấy. Nhưng ngự y trong triều đó là thần tử thân tín, quyết sẽ không lừa gạt ông ta.
Gia Tường Thái thượng hoàng lại “hừ” một tiếng: “Tuy không tận mắt thấy, nhưng n ngự y quyết không lừa Cô gia.”
“Thái thượng hoàng, cho dù Tuyền Vương không phải là Hoàng tử của người, nhưng người đã quên việc tân đế dùng trùng độc hại người sao? Nếu tân đế thắng, nhất định sẽ ra tay với Thái thượng hoàng. Xin Thái thượng hoàng suy xét!” Hàn Sóc dập đầu không ngớt, trên mặt thể hiện nỗi lo lắng khôn cùng.
“Bẩm Thái thượng hoàng, Tuyền Cơ công tử cầu kiến.” Thị nữ bên ngoài đã biết thân phận của Gia Tường Hoàng đế, liền cao giọng bẩm báo.
“Truyền hắn vào đây!” Gia tường Hoàng đế hờ hững đáp.
Thanh âm vừa dứt, Phụng Miên nhanh chóng bước vào.
Hắn không vào hẳn trong phòng mà lặng lẽ đứng ngoài cửa, thấy Gia Tường Hoàng đế, cũng không thi lễ khấu bái, đôi mắt đen láy như hắc ngọc không mang chút tình cảm, thờ ơ nhìn lướt qua khuôn mặt Thái thượng hoàng, lạnh lùng nói: “Tuyền Vương đã bị Dạ Vô Trần làm hại, bây giờ Thái thượng hoàng có thể yên tâm, giang sơn này quyết không rơi vào tay Tuyền Vương được nữa.”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Hàn Sóc loạng choạng bò từ dưới đất dậy, quay đầu nhìn Phụng Miên một cách hãi hùng.
“Phụng công tử, ngươi nói thật sao? Tuyền Vương, ngài ấy quả thực… gặp nạn rồi sao?” Hàn Sóc bước mấy bước tới trước mặt Phụng Miên, giơ tay nắm lấy vai hắn. Mượn ánh đèn nhạt, ông ta thấy đôi mắt đen như hắc ngọc của Phụng Miên đầy nỗi đau đớn nặng nề, thấy đôi môi mỏng của hắn mím chặt không còn hột máu, thấy khuôn mặt trắng trẻo của hắn hiện lên một màu trắng bệch của cái chết.
Phụng Miên, một nam tử ôn tồn nho nhã, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười, nếu không phải đã gặp chuyện đả kích cực lớn, sao hắn có thể đau đớn xót xa đến vậy. Trái tim Hàn Sóc không ngừng đập cuồng loạn, ông ta lảo đảo lùi lại mấy bước, nếu không có chiếc bàn phía sau ngăn lại, ông ta gần như đã nằm liệt xuống dưới đất rồi.
Trước mắt ông ta hiện lên một khuôn mặt tuyệt thế, như mây như khói, khóe môi nở nụ cười trong sáng thuần khiết, giống như thần tiên trên chín tầng trời. Người phụ nữ đó nói với ông những lời thế này: “Hàn Sóc, ngươi là một người tốt. E rằng ta không còn sống được bao lâu nữa, Yên Nhi ở trong thâm cung, không nơi nương tựa, sau này xin giao phó cho ngươi chăm nom.”
Nhưng ông ta rốt cuộc vẫn không bảo vệ được chàng, không thể bảo vệ được con trai của người phụ nữ như hoa như mộng ấy.
Gia Tường Hoàng đế ngồi trên giường, nghe thấy tin đó, trong khoảnh khắc, dường như khí lực toàn thân bị rút cạn, ông ta chầm chậm bám vào thành giường, mới miễn cưỡng đứng lên được.
Dạ Vô Yên, mối họa tâm phúc khiến ông ta vừa yêu vừa hận đó cuối cùng cũng không còn trên nhân gian nữa ư? Quả thực ông ta mong chàng chết, nhưng bao nhiêu năm nay, ông ta không thể nhẫn tâm diệt trừ chàng. Bây giờ, cuối cùng chàng cũng không còn nữa. Nhưng tận trong đáy lòng, ông ta không vui mừng chút nào, mà ngược lại như bị một chùy giáng vào người, đau đớn khổ sở, cảm giác trống rỗng vô cùng khó chịu.
“Trước khi đi cướp pháp trường, Tuyền Vương đã nói cho chúng ta biết, nếu chẳng may ngài có mệnh hệ gì, ngài muốn chúng ta đánh bại Dạ Vô Trần, đưa Dạ Vô Nhai lên ngôi. Thái thượng hoàng, Dạ Vô Nhai chắc phải là con đẻ của ngài chứ! Nếu ngài không muốn giang sơn rơi vào tay bọn giặc ngoại bang, vậy thì mau quyết định đi!” Phụng Miên lạnh lùng nói từng lời từng chữ, nói rồi, hắn quay người rời khỏi.
Đêm đã rất khuya, tuyết rơi lặng lẽ, giống như đang truy điệu một ai đó.
Một bông tuyết rơi xuống khóe mắt Phụng Miên, trong khoảnh khắc liền tan ra, giống như giọt lệ nóng bỏng lăn theo gò má, từ từ chảy xuống.
Đêm tối, tuyết trắng, băng đỏ.
Ánh đao, bóng kiếm, tên đạn.
Đâm chém, gào hét, giết và bị giết.
Không nghi ngờ gì nữa, cuộc chiến này đang đến hồi ác liệt. Nhưng bất luận có ác liệt thế nào đối với Sắt Sắt mà nói, sự thắng thua đã không còn quan trọng nữa. Lúc này nàng chỉ muốn biết, rốt cuộc Dạ Vô Yên thế nào? Thiết Phi Dương nói đã cứu chàng ra, nhưng tình hình trước mắt, cõ lẽ người được cứu chưa thể xông ra ngoài được.
Vậy rốt cuộc cứu đi đâu rồi?
Sắt Sắt ngước mắt nhìn bốn phía, ánh mắt đột nhiên chăm chú nhìn vào mái nhà ở nơi cao nhất của Hình bộ, ở đó cũng có binh sĩ kịch chiến, có điều vì ở nơi cao nhất nên không có nhiều người. Thỉnh thoảng cũng có binh sĩ xông lên, nhưng đều bị thủ vệ ở đó đá xuống.
Trong lòng Sắt Sắt đột nhiên chùng xuống, nàng khựng người, loan đao lạnh lùng ngưng trong không trung. Trên khuôn mặt thanh tú của nàng nở một nụ cười xán lạn.
Hóa ra là vậy, cứu người lên mái nhà cao nhất, nơi cao nhất khó bị tập kích, người của Dạ Vô Trần không lên được. Gã mặt sắt Thiết Phi Dương này làm nàng lo đến chết đi được.
Một đạo kiếm quang lăng không chém tới, Sắt Sắt quay đao, bức lui kẻ đó, rồi mượn lực nhảy lên, thi triển khinh công, bay trên vai rất nhiều người, nhằm mái nhà ở nơi cao nhất mà xông tới. Sau mấy lần nhấp nhô lên xuống, cuối cùng nàng cũng tới nơi.
Trên đó có mười mấy thị vệ đang vây chặt, võ nghệ khá cao cường, xem ra đều là tinh nhuệ của Xuân Thủy Lầu điều tới. Thần sắc bọn họ rất thê lương, thấy Sắt Sắt, nỗi đau đớn trên khuôn mặt lại càng hiện rõ.
Sắt Sắt đánh dạt mấy kẻ trước mặt, dẫm lên lớp tuyết trên mái nhà, từng bước tiến vào giữa vòng bao bọc của bọn họ. Tuyết trên mái nhà rất dày, vang lên tiếng sột soạt, giống như vạch vào tim nàng.
Ở đó trải một tấm áo choàng không biết là của ai, có người đang nằm trên đó, trên người được đắp một tấm da cáo rất dày.
Nụ cười trên môi Sắt Sắt đông cứng lại, nàng quỳ xuống, đôi mắt nhìn chằm chặp vào người đó. Những tiếng ồn ào xung quanh dường như đều tan biến hết, trong khoảnh khắc, đầu óc nàng trống rỗng, hô hấp ngừng trệ, thậm chí nàng còn không cảm thấy đau đớn vì máu tươi đang rỉ ra trên thân thể mình.
Nàng không dám vui, chỉ e niềm vui đó sẽ bị sự thực làm cho tan nát, nàng cũng không dám bi thương, chỉ sợ bi thương sẽ mang đến một kết cục đáng sợ. Nàng chỉ có thể để bản thân mình trống rỗng, từng bước một tiến lại gần người đó.
Tuyết bay đầy trời, như hoa phấp phới, lặng lẽ rơi xuống đất.
Tấm áo choàng mỏng manh như thế, người nằm trên đó sao có thể chịu đựng được cái lạnh của một lớp tuyết dày.
Nàng quỳ xuống, đưa bàn tay run run ra, chầm chậm mở tấm da cáo đang phủ lên người đó. Chờ khi Sắt Sắt nhìn rõ người dưới tấm da cáo rồi, nàng đột nhiên mở to hai mắt, không thể nào tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tấm áo bị dính be bét bùn đất và máu tươi đã trở thành tấm vải rách, giống như bị dùng roi đánh nát, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, máu đông lại thành màu đỏ sẫm, thấm vào từng lớp áo rách, dính chặt vào người, hoặc đó không còn được gọi là người nữa, mà chỉ là một tấm da thịt không còn sinh khí. Ở những phần thân thể không có y phục lộ ra lớp da thịt với trăm ngàn vết thương, bị nung, bị roi đánh, bị dao đâm…nhiều không kể hết, cả thân người không một chỗ nào lành lặn. Tóc đen, có lẽ trước đó bị ướt, đã hòa với máu, đông thành những vảy băng mỏng, cùng những bông tuyết lả tả che lấp khuôn mặt người đó. Sắt Sắt run run đưa ngón tay ra, cẩn thận gạt lớp tuyết và băng màu đỏ xuống, thứ hiện ra trước mắt nàng là một khuôn mặt đã bị gí sắt nóng, không còn chỗ da nào lành lặn, đến mức không thể nhận ra khuôn mặt đó như thế nào.
Tấm thân cứng đờ máu thịt lẫn lộn, không còn hơi thở này là ai?
Dạ Vô Yên ở đâu rồi?
“Dạ Vô Yên đâu? Dạ Vô Yên ở đâu rồi?” Sắt Sắt quay người, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt đờ đẫn, cố nở một nụ cười cứng nhắc, khe khẽ hỏi hộ vệ phía sau.
“Vương phi, xin bớt đau buồn!” Hộ vệ đó tuy giọng nói đẫm nước mắt, nhưng vẫn nói với Sắt Sắt một cách cung kính.
“Bớt đau buồn, ta bớt buồn cái gì, Dạ Vô Yên đâu?” Sắt Sắt đưa mắt nhìn, thấy Vân Kinh Cuồng đứng tận phía ngoài cùng.
Tuyết rơi lả tả, Vân Kinh Cuồng đứng yên ngoài rìa mái nhà, gió trên cao vốn đã rất mạnh, thổi y phục của hắn bay tung lên, mang theo ý vị thế lương bi thảm.
Nàng bước mau tới bên hắn, lạnh lùng hỏi: “Vân Kinh Cuồng, các ngươi cứu chàng đi đâu rồi?”
Vân Kinh Cuồng quay người, Sắt Sắt kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy trên mặt Vân Khinh Cuồng lại có biểu hiện đáng sợ đến như vậy. Phải, đáng sợ! Bi thương đến mức đáng sợ! Hắn nhìn Sắt Sắt, hồi lâu không nói.
Nàng muốn hắn phải nói gì bây giờ?
Cố nén đau thương ư?! Hay là những gì mà - người chết đã đi rồi, người sống cần bảo trọng!
Không! Hắn không thể nói được bất kỳ lời gì với nàng lúc này.
Hắn chỉ có thể giương mắt nhìn Sắt Sắt, khóe môi run bần bật, hồi lâu, đến một chữ cũng không thốt nên lời.
“Vân Kinh Cuồng! Dạ Vô Yên đâu? Ngươi mà không nói, ta giết ngươi đó!” Sắt Sắt lạnh lùng nói, nàng nắm chặt Tân Nguyệt loan đao trong tay.
Vân Kinh Cuồng ngưng thần nhìn sự phẫn nộ trong mắt Sắt Sắt, hắn chìm trong im lặng, chỉ chầm chậm bước tới bên con người đang nằm kia, quỳ xuống.
“Vân Kinh Cuồng, ngươi nói cho ta nghe, đây là ai?” Sắt Sắt cẩn thận hỏi, khóe miệng nàng đột nhiên nở một nụ cười rất nhạt, nàng muốn dùng nụ cười này để đè nén nỗi sợ hãi vô cùng đang trào lên trong ngực.
Vân Khinh Cuồng quay đầu, ánh mắt hắn nhìn Sắt Sắt một cách thế lương, thấp giọng nói: “Phi Dương cứu người này từ phòng giam Tuyền Vương ra.”
Cứu từ phòng giam của chàng thì chắc chắn là chàng ư?
Không!
Người này nhất định không phải là Dạ Vô Yên!
Chàng phong lưu tuấn nhã, chẳng phải áo trắng tung bay thì cũng là áo gấm xa hoa, trên áo còn thếu những hoa văn tinh tế. Sự phiêu dật cao quý đó sao lại trở thành bộ dạng không có chút sinh khí thế này. Chàng thanh tú tuyệt mĩ thế, sao có thể là khuôn mặt đáng sợ này được?
Dạ Vô Yên sao có thể chết được?
Chàng mạnh mẽ như thế, sao có thể rời xa cõi đời này chứ?!
Nàng không tin, nhất định đây không phải là chàng!
Sắt Sắt đột nhiên nhớ ra, vai trái Dạ Vô Yên từng bị nàng cắn, chắc chắn nơi đó có in lại.
Sắt Sắt cắn môi đến mức gần như bật máu. Nàng giơ ngón tay, kéo tấm vải trên vai trái người đó xuống, mượn ánh tuyết, nàng thấy trên vai trái là một vết bị sắt nung nhăm nhúm, tuy có sẹo, nhưng không thể nhìn ra được là gì.
“Vân Kinh Cuồng, hắn không phải là chủ nhân của ngươi!” Sắt Sắt đứng dậy nói rất chắc chắn, nàng cười phiêu diêu nói: “Trên vai trái của hắn không có vết sẹo đó!”
Vân Khinh Cuồng ngẩng đầu lên một cách bi thương, chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Sắt Sắt, nụ cười đó khiến nàng mang một vẻ thê lương đến vô cùng.
Người đã bị thương đến thế này, làm sao tìm ra được vết sẹo nào nữa, có thì có đấy, nhưng đã bị sẹo mới đè lên rồi, làm sao tìm được.
“Cổ tay phải người này có vết xương gãy!”
“Gãy xương, gãy xương thì sao?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.
Vân Kinh Cuồng nói như mê sảng: “Năm xưa, khi Vương gia lỡ tay đẩy Vương phi xuống vực, sau đó ngài vô cùng hối hận, liền tự bẻ gãy tay phải của mình.”
Gió đêm đột nhiên lạnh đến thấu xương, mang theo hàn ý nặng nề, vù vù thổi rát qua mặt, xuyên qua người nàng đến mức đau đớn.
Nàng chưa bao giờ biết rằng, chàng đã từng tự bẻ gãy tay phải của mình.
Vì trót đẩy nàng xuống vực mà chàng bẻ gãy tay mình. Chẳng trách chàng biết dùng kiếm tay trái, có lẽ đã luyện thành trong lúc gãy tay phải.
Sắt Sắt ngẩn người, trái tim nàng tưởng đã cứng như hổ phách trong chớp mắt hoàn toàn vỡ nát, nát thành bột, tan như bụi, dù là khi buông tay rơi xuống vực thăm thẳm năm xưa, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ.
Tất cả mọi nghi ngờ, tất cả mọi hoài nghi trong khoảnh khắc đều trở nên hỗn loạn, cảm giác ngộp thở ập tới, trước mắt tối sầm, nàng ngã gục xuống mái nhà đầy tuyết.
Lạnh quá, nàng chưa bao giờ biết tuyết lại có thể lạnh thấu xương như thế, cái lạnh chầm chậm thấm vào da thịt, rồi thấm vào tận tim nàng.
Nàng nghiến răng bò dậy khỏi mặt tuyết, đưa tay ra ôm lấy tấm thân đã cứng đờ không còn hơi thở, nàng dùng tấm da cáo bọc lên người chàng thật chặt, cầu mong hơi ấm cuối cùng có thể làm chàng tỉnh lại.
Trên pháp trường, chàng cưỡi ngựa tới cứu nàng, khiến trái tim như dòng nước chết của nàng xôn xao rung động rồi trào lên từng đợt sóng. Thế nhưng chàng bỏ nàng lại một cách lặng lẽ rồi vĩnh viễn rời xa nàng như vậy thật sao?
Chàng tàn nhẫn biết bao!
Nàng chờ đợi một cách ngốc nghếch trong Tuyền Cơ Phủ, rồi dẫn đội quân khổ chiến tới cứu chàng, thực ra nàng đã sớm biết, chàng dùng thân mình đổi mạng cho nàng, chắc chắn sẽ một đi không trở lại. Trong lòng nàng luôn cầu mong vào một sự may mắn hi hữu nào đó, để tình yêu của họ có một tia hi vọng.
Nhưng số phận cuối cùng cũng không thương xót nàng, khi nàng hết lần này đến lần khác từ bỏ cơ hội. Đến nỗi nhận lại thi thể chàng là tấm thân máu thịt tơi bời, thậm chí nàng còn không có cơ hội được thấy lại khuôn mặt chàng. Thứ duy nhất để nhận ra chàng lại chính là cánh tay phải chàng bẻ gãy vì nàng mà thôi.
Lúc gặp nhau trên con đường lên dâng hương tại núi Hương Diểu, sự lạnh lùng trong Tuyền Vương Phủ, khúc nhạc hợp tấu cùng nhau trên Lâm Giang Lầu, sự dịu dàng tình cảm bên Yên Ba Hồ, vung đoạn tình bên vách đá Hắc Sơn, lần từ biệt sầu thương trên Thủy Long Đảo…
Nếu ông trời không muốn họ ở bên nhau, sao còn cho họ có cơ duyên gặp gỡ, để rồi yêu thương…
Chàng lặng lẽ nằm trong lòng nàng, giống như lúc ôm nhau trong một đêm yên ả ở Xuân Thủy Lầu. Không ngờ lần thứ hai lại là lúc phải sinh li tử biệt. Hạnh phúc nhạt nhòa đó không ngờ dù có tận hết sức người, cũng không thể nào tìm lại được nữa.
Nước mắt trào ra, nàng kiên cường nín nhịn. Nhưng có thể nào cắt đứt được nỗi đau không?
Nàng đứng dậy, khuôn mặt hoàn toàn lạnh nhạt, giống như băng tuyết trong đêm lạnh, lạnh đến mức không còn chút hơi ấm.
“Là ai, rốt cuộc là kẻ nào đã dày vò chàng thế này?” Nàng lạnh lùng nghiến răng hỏi.
“Thuộc hạ nghe phạm nhân trong lao nói, là tên cẩu Hoàng đế Dạ Vô Trần.” Một hộ vệ đứng cạnh nói.
Sắt Sắt cười như mê sảng, nàng khẽ đặt Dạ Vô Yên xuống mái nhà, rồi dịu dàng đắp áo lại cho chàng.
Nàng đứng dậy, từ trên mái nhà, nheo mắt nhìn trận chiến bên dưới. Trước mặt Dạ Vô Trần có mấy đại tướng mình mặc khôi giáp, còn có mười mấy cao thủ trong cung mặc y phục cấm vệ quân bảo vệ. Thiết Phi Dương bị Mạc Tầm Hoan chặn lại, không thể xông lên.
Sắt Sắt nắm chặt tay, nhìn rất nhiều binh sĩ đang xông lên. Ngón chân nàng khẽ điểm, thân người bật lên, rồi lại điểm ngón chân lên cành cây, làm tuyết trên đó nhẹ nhàng rơi xuống.
“Hộ giá!” Có tướng lĩnh thấy Sắt Sắt từ trên cao bay xuống, liền thất thanh kêu lên.
Tay trái Sắt Sắt vung lên, vô số ngân châm từ tay áo phóng tới, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mấy viên đại tướng mình mặc áo giáp xông tới chặn Sắt Sắt, nàng vung đao, hàn quang của Tân Nguyệt loan đao vụt qua, chỉ mấy chục chiêu, nàng đã đánh bại mấy đại tướng đó, rồi nhanh như cắt xông tới trước mặt Dạ Vô Trần.
Nàng vung đao chém xuống Dạ Vô Trần, cùng lúc đó một ánh kiếm nghiêng cũng đâm tới vai trái của nàng. Nàng không có ý định né tránh, tiếp tục vung loan đao chém xuống cổ Dạ Vô Trần.
Đao quang lạnh lẽo lướt qua, Dạ Vô Trần sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, mũi đao sượt qua cổ hắn, cơn đau ập tới, khoảnh khắc đó, hắn tưởng mình đã chết. Đám thị vệ bảo vệ hắn thấy máu tươi trên cổ hắn chảy ra, sợ đến ngây người.
Nhưng hắn không chết, hắn vẫn còn thở được.
Một đao của nàng chỉ chút nữa đã cắt đứt cổ họng hắn. Nàng vốn có thể giết, nhưng nàng lại không làm thế.
Hắn nghi ngờ mở to hai mắt nhìn nàng, trước mắt lại có một bóng đao lao tới, vai trái lại đau đớn từng hồi. Rồi đến cánh tay phải, tiếp theo là trước ngực… mỗi lần ánh đao cung lên, thân thể hắn lại bị vạch thêm một đường, không sâu, không chí mạng, nhưng lại cực kỳ đau đớn. Chỉ một lát, hắn đã thương tích đầy mình, bộ hoàng phục lúc này đã thấm đẫm máu tươi.
Hắn đột nhiên hiểu ra, ả đàn bà này không phải là không thể giết hắn, mà là trước tiên muốn giày vò hắn. Nàng ta đang báo thù cho Dạ Vô Yên!
Dạ Vô Trần xưa nay đều rất coi thường nữ nhân, nhưng lúc này, hắn lại bị người đàn bà đứng trước mặt làm cho sững sờ, sợ hãi đến ngây người!
Người đàn bà này dường như không muốn sống nữa. Không! Nói đúng ra phải là, nàng ta thực sự không muốn sống nữa!
Nàng ta muốn chết!
Thị vệ của hắn phát chiêu đánh vào nàng, nếu tránh được nàng đều tránh, không tránh được, nàng cũng chẳng buồn tránh, vẫn cứ không ngừng đâm chém hắn.
Những vết thương trên người hắn cũng giống như những vết thương trên người nàng!
Dạ Vô Trần nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sắt Sắt, hắn không biết rốt cuộc nhát đao nào mới kết liễu cuộc đời mình.
Hắn thực sự sợ hãi!
Hắn là Hoàng thượng, là vua một nước. Nhưng rốt cuộc hắn cũng phải run run cất lời: “Ngươi đừng giết Trẫm, Trẫm quả thực không giết Dạ Vô Yên! Trẫm… Trẫm chỉ muốn lấy hắn làm con tin thôi… Trẫm cũng không biết sao hắn lại chết nữa!”
Nhưng Sắt Sắt đâu có tin lời hắn nói. Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng là hàn ý thâm sâu. Ánh đao cứ thế chém xuống cổ Dạ Vô Trần.
Một nhát kiếm đột nhiên từ bên cạnh vụt qua, đỡ lấy một chiêu của Sắt Sắt. Kiếm khí chạm phải đao khí, người đó liền lảo đảo lùi ra sau mấy bước, miệng hộc máu tươi.
Trong lòng Sắt Sắt đặc biệt giận dữ, người nào mà lại dám đỡ một chiêu chí mạng của nàng? Định thần nhìn lại nàng thấy người đó mặc áo bào tím, là y phục của hộ vệ bên mình Gia Tường Thái thượng hoàng…
Cùng lúc đó, bên tai có tiếng người hô lớn: “Thái thượng hoàng giá lâm! Thái thượng hoàng gia lâm!”
Tiếng hô đó vì dùng nội lực, thanh âm không lớn, nhưng ai cũng nghe rõ mồn một.
Trong khoảnh khắc, hai bên đang chiến đấu ác liệt liền thấy phía trước có rất nhiều binh sĩ của Tuyền Cơ Phủ. Phía trước là con chiến mã màu trắng, người trên ngựa mặc long bào, chính là Gia Tường Thái thượng hoàng đang lâm bệnh nặng.
Uy phong của Gia Tường Thái thượng hoàng hiển nhiên cao hơn nhiều so với tân đế Dạ Vô Trần, đám binh sĩ đó thấy Thái thượng hoàng xuất hiện, đều bất giác ngừng chiến, mấy viên đại tướng chạy tới bên ông vội vã thi lễ.
Gia Tường Thái thượng hoàng ra lệnh cho thị vệ bên mình vây Sắt Sắt lại, lạnh lùng nói: “Bắt lấy tên hải tặc giết vua tạo phản này trước đã!”
Sắt Sắt cầm Tân Nguyệt loan đao, nén nỗi đau ở các vết thương, cười lạnh, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào Dạ Vô Trần đang được đám hộ vệ bảo vệ rời ra xa.
Dạ Vô Trần, coi như ngươi mạng lớn! Có điều, nàng sẽ không tha cho hắn đâu.
“Thái thượng hoàng, không được!” Hàn Sóc nghe thấy mệnh lệnh của Gia Tường Hoàng đế, vội vã cầu xin: “Thái thượng hoàng, người mà ngươi nên bắt bây giờ là tên giặc Mạc Tầm Hoan của Y Mạch Quốc!”
Gia Tường Thái thượng hoàng thấy Dạ Vô Trần đã được các thị vệ bảo vệ rút lui một cách bình an, lúc này mới thấy nhẹ nhõm, nhưng khi cho thị vệ tìm Mạc Tầm Hoan thì không còn thấy hắn ở đâu nữa.
Thiết Phi Dương vốn đang quyết đấu với Mạc Tầm Hoan, nghe thấy Gia Tường Thái thượng hoàng định làm hại Sắt Sắt, liền đánh dạt Mạc Tầm Hoan ra, nhảy tới bên Sắt Sắt, bảo vệ phía trước nàng.
Mạc Tầm Hoan nhân cơ hội đó tung ra một làn khói xanh rồi nhanh chóng trốn mất.
Ánh mắt của Gia Tường Thái thượng hoàng chăm chú nhìn Sắt Sắt. Vừa rồi ông giục ngựa tới, thấy cô gái này đang định giết Dạ Vô Trần, tội giết vua, ông ta sao có thể tha thứ được.
Thị vệ được lệnh, đang muốn ra tay với Sắt Sắt và Thiết Phi Dương, ngay lúc đó, phía hoàng cung khói lửa nổ ra. Khoái mã truyền lệnh tới, quân đội của Dạ Vô Nhai và binh mã của Kim Đường trong ứng ngoài hợp đã chiếm được hoàng cung.
Bên ngoài vòng vây lại có thêm tiếng vó ngựa truyền tới, cùng lúc cả một đội quân xông tới, người đi đầu chính là Dật vương - Dạ Vô Nhai.
Dạ Vô Nhai từ lâu đã được thám báo nói rõ tình hình, hắn nhảy từ trên ngựa xuống, nhanh chóng tới trước mặt Thái thượng hoàng, tấm áo bào màu lam trong gió đêm bay phần phật, ngũ quan tuấn tú, không biết vì chiến sự hay nguyên nhân gì khác mà có thêm vài phần lạnh lùng.
"Phụ hoàng, nhi thần đến cứu giá muộn. Vừa rồi nhi thần đã liên thủ với binh mã của Lục đệ bắt hết giặc khấu trong nội cung. Không biết tình hình ở đây thế nào? Đã bắt được tên cầm đầu là Mạc Tầm Hoan chưa?" Dạ Vô Nhai trầm giọng nói, thanh âm nho nhã nhưng lại lộ ra bá khí tiềm tàng.
Gia Tường Thái thượng hoàng dường như đến lúc này mới phát hiện ra ông ta vẫn còn một Hoàng tử là hắn.
“Vô Nhai, từ lúc nào võ nghệ của con đã cao đến vậy?” Gia Tường Hoàng đế đột nhiên hỏi một chuyện chẳng hề liên quan đến biến cố lúc này. Quả thực ông ta qua kinh ngạc, không ngờ đứa con lúc nào cũng lặng lẽ này lại giấu tài năng kín tới mức vậy?
“Phụ hoàng, võ công của nhi thần mấy năm nay mới có tiến bộ đó thôi. Lục đệ chỉ muốn trừ bọn ngoại khấu chứ không hề có ý cướp ngôi, nhi thần xin Phụ hoàng tha tội cho các tướng sĩ và đám hải tặc đã giúp đỡ diệt giặc.” Dạ Vô Nhai vung tay áo, quỳ xuống lớn tiếng nói.
Gia Tường Thái thượng hoàng nhìn Dạ Vô Nhai đang quỳ trên tuyết trước mặt, trong đôi mắt sâu thẳm nổi lên từng đợt sóng. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên mái nhà thiên lao, thấy Sắt Sắt đang được bảo vệ, sắc mặt ông ta xám như tro tàn, sau đó liền trầm giọng: “Khởi giá về cung!”
Binh sĩ lập tức tiền hô hậu ủng đưa ông ta về cung.
Dạ Vô Nhai lúc này mới vội vã tới bên Sắt Sắt, thấy bộ dạng đẫm máu của nàng, đôi mắt đen lóe lên nỗi xót xa sâu sắc. Hắn nhanh chóng tới trước mặt Thiết Phi Dương, khẽ nói: “Nhất định phải chăm sóc thật tốt cho nàng!”
Hắn vừa dứt lời, Sắt Sắt liền thấy trước mặt tối sầm, rồi nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Hôm sau, triều đình Nam Nguyệt đã xảy ra một biến cố long trời nở đất.
Gia Tường Thái thượng hoàng tuy đã khỏi bệnh, nhưng không còn lòng dạ nào nắm chuyện triều chính. Dạ Vô Trần bị thương và phải chịu kinh sợ nên đang lâm trọng bệnh. Chuyện bọn ngoại khấu Y Mạch Quốc câu kết với hắn và chuyện nam sủng cuối cùng cũng bị truyền khắp Nam Nguyệt.
Gia Tường Thái thượng hoàng phế tân đế Đạ Vô Trần, lập Dật Vương Dạ Vô Nhai làm đế, niên hiệu Khánh Dật.
Trận chiến ngày mười tháng Chạp chỉ được ghi vài dòng trong chính sử Nam Nguyệt, nhưng sử quan vẫn ghi tường tận trong bộ tạp sử. Bởi trong trận chiến đó, có một người rất quan trọng đã ra đi.
Người đó đã từng là một truyền kỳ trong triều đình Nam Nguyệt, nhưng có lẽ phải gọi là một truyền thuyết mới đúng.
Đó chính là Tuyền Vương Dạ Vô Yên.
Trong sử sách có ghi, chàng phái người dùng mười lăm vạn quân cầm chân năm mươi vạn binh mã triều đình, tự mình dùng kế kim thiền thoát xác, thống lĩnh năm vạn tinh binh theo Giang Đông thủy đạo tới Phi Thành, khi công phá hoàng thành, chàng trong ứng ngoài hợp với Dật Vương Dạ Vô Nhai, khống chế được triều đình Nam Nguyệt. Còn chàng lại chết vì một mỹ nhân, để rồi dâng giang sơn vào tay Dật Vương Dạ Vô Nhai.