Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 43: Dần dần bức bách




Sắt Sắt về tới Lan Phường, liền thấy Triệt Nhi đang nằm tựa trên giường, sắc mặt tuy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Bên cạnh cậu, các cô gái ở Lan Phường đang không ngừng ríu rít. Ở trong lầu chưa được mấy ngày, nhưng Triệt Nhi đã được các cô nương ở đây vô cùng yêu mến. Bây giờ tỉnh lại, các cô nương liền thi nhau tới hỏi thăm.

Tố Chỉ liền cất lời bẩm báo: “Hôm nay Cuồng Y tới lầu chúng ta, rất nhiều người muốn huynh ấy xem bệnh. Huynh ấy nói nếu cô nương nào biểu hiện tài nghệ khiến huynh ấy thích, thì sẽ đồng ý xem bệnh cho người đó. Cuối cùng chỉ có điệu múa của Bạch Lan làm huynh ấy xiêu lòng nên đồng ý xem bệnh cho tiểu công tử, hơn nữa còn cho tiểu công tử năm viên thuốc. Chủ nhân, tiểu công tử đúng là may mắn, Cuồng Y tính tình cổ quái lắm, muốn huynh ấy xem bệnh cho thật không dễ dàng gì.”

Đương nhiên Sắt Sắt hiểu Cuồng Y hơn Tố Chỉ nhiều, nhưng nàng cũng cực kỳ kinh ngạc việc hắn bỗng dưng tới Lan Phường. Lẽ nào chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên và đúng là do Triệt Nhi may mắn? Liệu có phải Dạ Vô Yên để hắn tới, lẽ nào Dạ Vô Yên đã nhận ra nàng từ lâu?

Sắt Sắt cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy mình chưa hề để lộ thân phận, trừ khi chàng đoán ra Triệt Nhi là con chàng, nên đêm đó đã ngấm ngầm đi theo nàng. Chàng đã đoán ra rồi sao? Sáng sớm nay còn phái Vân Khinh Cuồng tới đây đưa thuốc, chàng cho rằng nàng trộm mười viên nên chỉ đưa tới năm viên.

Nhưng năm viên, không đủ!

Sắt Sắt ngồi trên giường ngẩn người suy nghĩ, các cô nương trong phòng vốn tới thăm Triệt Nhi, thấy Sắt Sắt về liền cúi mình nhẹ nhàng lui ra.

“Mẹ, mẹ sao thế? Hôm nay có một lang trung tới, thúc thúc đó thăm bệnh cho Triệt Nhi, y thuật cao minh lắm. Thúc ấy còn tặng lại năm viên thuốc, lần này thuốc có đủ cho Triệt Nhi dùng không?” Triệt Nhi nằm trên giường, cười híp mắt cất lời hỏi.

Không ngờ bị thương rồi mà còn cười được. Đúng là đứa trẻ bị hàn độc giày vò nhiều năm nên ý chí kiên cường hơn những đứa trẻ bình thường khác. Sắt Sắt cười khẽ nhẹ đưa tay vuốt ve Triệt Nhi nói: “Thuốc đủ rồi! Lần này nhất định sẽ chữa khỏi hàn độc cho Triệt Nhi.”

Nàng sao có thể nhẫn tâm nói với Triệt Nhi rằng vẫn chưa đủ thuốc?

Triệt Nhi nghe vậy, khuôn mặt bé nhỏ trắng bệch bỗng vui mừng đến đỏ ửng cả lên: “Mẹ, nói vậy sau này Triệt Nhi có thể luyện võ công với mẹ rồi đúng không?”

Sắt Sắt im lặng gật đầu.

“Nhưng vì sao mẹ không vui? Mẹ gặp chuyện gì buồn phiền ư?” Triệt Nhi nhìn vào mắt Sắt Sắt hỏi.

Sắt Sắt chần chừ giây lát rồi đáp: “Triệt Nhi, những đứa trẻ khác có cha, con có muốn có cha không?”

Thần sắc Triệt Nhi có chút sững lại, cậu bé nheo mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cha không tốt, mẹ không thích, Triệt Nhi cũng không cần. Triệt Nhi chỉ cần có mẹ thôi!”

Trái tim Sắt Sắt không khỏi chua xót, Triệt Nhi của nàng lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy đó. Nàng mỉm cười cúi người, thơm lên trán Triệt Nhi rồi nói: “Triệt Nhi ngoan thật!”

Triệt Nhi ngây người, chu miệng nói: “Mẹ, mẹ lại coi con là trẻ con rồi!”

Hai mẹ con sau đó nhìn nhau cười vui vẻ.

Dạ Vô Yên ngồi trong thư phòng, trên khuôn mặt thanh tú không hề có biểu hiện gì, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người khác không nhìn ra được chút biểu cảm nào. Có điều đôi môi mỏng đã mím chặt đến trắng bệch, bàn tay to lớn cầm lấy một viên thuốc. Vì thời gian đã lâu, viên thuốc đã khô nứt thành nhiều vạch nhỏ, ngay đến vị thuốc cũng nhạt dần. Nhưng chàng vẫn coi nó như là bảo bối. Mấy năm nay, viên thuốc này như là hiện thân của nàng và đứa con của họ.

Lúc này, rất nhiều tình cảm phức tạp đan xen vào nhau, trỗi dậy trong lòng chàng, khiến lòng bàn tay chàng toát mồ hôi lạnh, làm ướt đẫm cả viên thuốc trên tay.

Chàng cố gắng bình tĩnh, nhưng những ngón tay run rẩy và trái tim loạn nhịp không cách nào kìm nén. Sau khi biết về nàng và con, sự trầm ổn thường ngày của chàng trở thành những đợt sóng cuồng loạn, hết lớp này đến lớp khác xô dạt trong lồng ngực chàng, tạo thành những tình cảm phức tạp khiến chàng không thể lý giả nổi.

Hóa ra Vô Tà là con của chàng, là đứa con của chàng và nàng!

Chẳng trách lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt đan phượng của Vô Tà, trong lòng chàng liền cảm thấy kích động một cách khó hiểu. Hó ra, đó là con của chàng.

Một dòng nước mắt trong veo nhẹ nhàng rơi xuống.

Đó là những giọt nước mắt hối hận, sợ hãi, và cũng là những giọt nước mắt vui mừng. Nhưng hơn hết cả, đó còn là những giọt nước mắt thương xót cho nàng.

Bao nhiêu năm nay, nàng nuôi con một mình. Những lúc con bị phát tác hàn độc, trái tim nàng hẳn đã đau đớn biết bao! Nhưng chàng lại không hề ở bên hai mẹ con nàng.

Lúc này, quả thực chàng chỉ muốn chạy ngay tới Lan Phường, nhưng chàng phải nhẫn nhịn, chàng không thể lại đẩy mẹ con nàng vào vòng nguy hiểm một lần nào nữa, lần này, chàng nhất định phải bảo vệ hai mẹ con nàng.

“Vương gia, Cuồng Y cầu kiến!” Bên ngoài có tiếng thị nữ cung kính bẩm báo.

Thần sắc Dạ Vô Yên sững lại, chàng hờ hững đáp: “Vào đây!”

Vân Khinh Cuồng đi vào, sắc mặt nặng nề, cực kỳ hiếm khi thấy Cuồng Y mang dáng vẻ thận trọng như thế.

“Con ta sao rồi?” Dạ Vô Yên đứng bật dậy, vội vã hỏi, trong thanh âm xưa nay vốn trầm ổn mang theo sự lo lắng và run rẩy. Đêm qua, khi Vô Tà được nàng bế đi, còn đang hôn mê, cả ngày nay, trái tim chàng không ngừng đau đớn. Chàng lên núi Hương Diểu hoàn nguyện, là vì muốn diễn kịch, để kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối cho rằng chàng đã tin Mặc Nhiễm là Sắt Sắt, và chỉ có như thế, Sắt Sắt và Vô Tà mới được an toàn.

“Tiểu công tử đã tỉnh lại, cũng uống thuốc trị hàn độc rồi, theo thuộc hạ thấy không có gì đáng ngại, xin Vương gia cứ yên tâm.” Vân Khinh Cuồng trầm giọng bẩm báo.

Trái tim thấp thỏm của Dạ Vô Yên cuối cùng cũng đã dần yên ổn, chàng tựa vào ghế, khẽ nhắm mắt lại.

Vân Khinh Cuồng yên lặng đứng đó, hắn biết, lúc này trong trái tim chủ nhân, nỗi đau đớn lấn át cả niềm vui. Hắn không ngờ tiểu công tử cũng trúng hàn độc. Đêm qua hắn được lệnh chủ nhân, nói rằng đã tìm thấy tiểu công tử rồi, muốn hắn về ngay lập tức. Về rồi, Lầu chủ liền ra lệnh cho hắn tới Lan Phường thăm bệnh cho tiểu công tử. Lúc đó hắn mới biết, hàn độc mà tiểu công tử mắc phải nghiêm trọng đến thế nào. Sao chủ nhân có thể không đau lòng cơ chứ?

“Ngươi mau nghiên cứu xem điều chế thuốc giải hàn độc cần dùng những loại thảo dược gì? Ở Trung Nguyên có thể tìm được thứ đó không? Nếu không tìm thấy, liệu có thảo dược nào khác thay thế được không? Trong mười ngày phải điều chế ra thuốc trị hàn độc.”

“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!” Vân Khinh Cuồng cúi đầu, nghiên cứu thảo dược là sở trường của hắn, có điều muốn hắn đi tìm thảo dược thì có chút gian khổ.

“Vương gia, chẳng phải Âu Dương Cái mang về ba mươi viên đó sao? Mỗi người mười lăm viên, có lẽ đủ cho hai đứa trẻ rồi. Sao còn phải chế thuốc?” Vân Khinh Cuồng không hiểu lắm liền hỏi lại.

Sắc mặt Dạ Vô Yên đột ngột trầm xuống, lạnh giọng nói: “Vốn dĩ để mười lăm viên ở chỗ Y Lãnh Tuyết, nàng ta nói mất mười viên, Bản vương liền đưa nàng ta mười viên khác. Ta tưởng nàng lấy đi mười viên thật, thêm năm viên nữa là đủ, ai ngờ nàng nói nàng chỉ lấy năm viên thôi!”

Thần sắc Vân Khinh Cuồng cũng không khỏi sững sờ, trầm ngâm nói: “Nói vậy năm viên nữa nằm trong tay ai?”

Dạ Vô Yên chìm trong im lặng, khẽ chau mày, bàn tay to lớn nắm lấy tay tựa chiếc ghế, mắt phượng thoáng nheo lại: “Năm viên đó e rằng đã bị hủy rồi! Vì thế, ngươi nhất định phải điều chế ra thuốc mới.”

Sắt Sắt ở trong Lan Phường chờ năm viên thuốc nữa, nhưng chờ tới khi sắp dùng hết cả mười viên thuốc rồi mà năm viên thuốc đó vẫn chẳng thấy đâu. Vốn tưởng rằng Dạ Vô Yên biết Triệt Nhi là con chàng, sẽ đưa thuốc tới ngay, không ngờ nàng lại đánh giá chàng cao quá. Hoặc có lẽ chàng không hề nhận ra, và Cuồng Y tới tặng thuốc chỉ là ngẫu nhiên? Về lý mà nói tỉ lệ trùng hợp như thế rất ít. Hôm đó rõ ràng chàng nói sẽ đưa mười viên thuốc tới, như vậy chứng tỏ trong phủ chàng vẫn còn thuốc. Nếu đã còn, sao lại không đưa tới, lẽ nào chàng muốn nàng phải tự đến lấy sao?

Sắt Sắt nghĩ, bất luận thế nào, nàng cũng phải đi một phen. Bên ngoài phố người qua lại rất náo nhiệt. Sắt Sắt không muốn bị người khác chú ý, liền đi dọc theo các con hẻm. Những ngõ hẻm ở Phi Thành có những nơi rất hẹp và sâu hun hút. Đi vào đó có cảm giác rất âm u. Có điều con đường nàng chọn ngắn hơn, rất nhanh đã tới thẳng cổng sau Tuyền Vương Phủ.

Hai bên ngõ nhỏ trồng rất nhiều cây hòe, lúc này lại đang vào độ hoa hòe nở rộ, hoa trắng khắp cây, nở vô cùng rực rỡ. Hương hòe thơm nhạt lặng lẽ thấm vào lòng người.

Sắt Sắt không ngờ lại gặp người quen ở con ngõ nhỏ này. Lúc này Y Lãnh Tuyết mặc đồ trắng tóc búi cao, khuôn mặt đẹp như ngọc mang nụ cười hờ hững, phong thái uyển chuyển chầm chậm men theo con ngõ nhỏ đi tới. Hai bên ngõ nhỏ là tường cao bằng gạch xanh, sắc màu ảm đạm, càng khiến bộ áo trắng của Y Lãnh Tuyết trở nên tinh khôi, thuần khiết như tuyết. Đêm đó, trong Tuyền Vương Phủ, thấy Y Lãnh Tuyết mặc bộ đồ xa hoa, hôm nay lại chỉ mặc đồ trắng, dường như đã trở lại dáng vẻ khi cô ta còn làm Tế Tư ở Bắc Lỗ Quốc.

Thực ra gặp cô ta ở đây cũng không có gì kỳ lạ. Bởi đây vốn là con đường thông với cửa sau của Tuyền Vương Phủ. Điều kỳ lạ là, cô ta không mang theo thị nữ, chỉ đi một mình. Trong tay cô ta cầm một chiếc giỏ, trong đó đựng đầy những bông hoa hòe trắng.

Xem ra cô ta tới để hái hoa hòe, đúng là nhàn rỗi thật!

Sắt Sắt thực ra rất muốn hỏi năm viên thuốc đó có phải do cô ta giấu đi không. Nhưng nghĩ lại cho dù cô ta có giấu đi thật, hẳn sẽ không chịu nói ra, vì thế Sắt Sắt liền tiếp tục bước đi.

Lúc đi lướt qua nhau, Y Lãnh Tuyết khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt sáng lên, ý thăm dò hỏi: “Các hạ nhìn quen quá, có phải là thị vệ đêm đó đưa Tà công tử tới hậu viện của Vương phủ tìm Y Lương không?”

Vì muốn gặp Dạ Vô Yên, Sắt Sắt liền dịch dung thành bộ dạng đêm đó, chỉ có điều không mặc đồ thị vệ nữa, không ngờ vẫn bị Y Lãnh Tuyết nhận ra.

Sắt Sắt dừng bước, hờ hững đáp: “Hóa ra là Y phu nhân.”

Y Lãnh Tuyết cười nhẹ nói: “Không biết vị Tà công tử đó thế nào? Đêm đó Tà công tử bị thương, Lương Nhi vẫn nhắc tới luôn.”

Sắt Sắt cười khẽ: “Tà công tử rất khỏe, phiền phu nhân và công tử nhớ thương rồi. Tại hạ còn có việc, xin đi trước đây!” Sắt Sắt nói rồi, liền lướt qua người Y Lãnh Tuyết, mau chóng rời khỏi đó. Nàng không muốn nói nhiều với Y Lãnh Tuyết, thực sự không muốn để cô ta nhận ra thân phận thật của mình.

Lúc đó đang là buổi chiều, ánh tà dương còn sót lại rọi qua kẽ lá, soi thành từng đốm sáng. Sắt Sắt đi chầm chậm dưới ánh nắng, tà áo phất phơ.

Đột nhiên một tiếng động nhỏ truyền khẽ tới tai nàng. Sắt Sắt lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên chạc cây có một bóng đen nhanh chóng nhảy xuống nhằm về phía mình. Thanh kiếm sắc trong tay phản chiếu ánh tà dương sáng đến chói mắt.

Một tiếng “keng” vang lên, kiếm phong đập vào nhau tóe lửa, soi sáng đôi mắt đen của kẻ vừa vọt từ trên cây xuống.

Lúc hai thanh kiếm chạm nhau, Sắt Sắt không đừng được phải lùi về phía sau một bước, kẻ xông tới có nội lực không hề kém nàng. Nàng biết mình đã gặp phải cường địch, liền không dám khinh thường, vung kiếm đánh nhau với kẻ đó trong con ngõ nhỏ. Sắt Sắt có chút bất ngờ khi gặp phải cao thủ như vậy. Kiếm chiêu của hắn rất kỳ lạ, từng chiêu đánh ra điều vô cùng sắc bén. Đương nhiên nàng cũng không chịu thua kém. Lúc đang đấu, không hiểu sao kẻ đó lại để lộ ra chút sơ hở, Sắt Sắt thấy vậy liền vung kiếm quang đâm tới, nhằm thẳng eo hắn.

Sắt Sắt thu kiếm, đang định tìm cách bắt sống kẻ đó, bỗng thấy hắn đột ngột nhảy lên, tung người nhảy vào sau bức tường cao.

Sắt Sắt khẽ cười, trận đánh này đến nhanh mà đi cũng nhanh, thực không biết vì sao hắn lại muốn đấu với nàng, xem ra không hề có ý định giết nàng. Nếu không phải thanh kiếm trong tay nàng còn đang nhỏ máu, Sắt Sắt thực sự hoài nghi vừa rồi liệu có phải là một giấc mơ không. Nàng rút tấm khăn gấm ta, đang định lau máu trên kiếm, liền nghe thấy đằng sau có tiếng kêu lên.

Sắt Sắt vội quay đầu lại, chạy nhanh mấy bước về phía trước, ánh mắt đột nhiên khựng lại, nàng không ngờ trước mắt mình lại là tình cảnh như thế.

Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà chiếu trong con ngõ nhỏ, Y Lãnh Tuyết bình yên tựa dươi gốc cây hòe. Bộ dạng của cô ta nhìn rất tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức dường như đã ngủ rồi. Tấm váy trắng phủ trên mặt đất, hoa hòe trong làn vung vãi, máu từ trước ngực cô ta đang rỉ ra, nhỏ trên những bông hoa hòe trắng như tuyết, đỏ đến nhức mắt.

Sắt Sắt mở trừng hai mắt, nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mặt, Y Lãnh Tuyết bị giết rồi sao? Nàng cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trong lồng ngực mình, rồi một chặp những tiếng bước chân dồn tới, Sắt Sắt quay đầu, thấy Y Lương và một thị nữ mặc áo hồng. Thị nữ ấy Sắt Sắt biết, đó là Linh Lung.

Họ đứng cách nàng không xa, Y Lương lúc này đang há to miệng, trong khi Linh Lung trừng mắt nhìn tới.

Sắt Sắt cúi đầu nhìn thanh kiếm đang nhỏ máu trong tay mình, bỗng nhiên không biết phải thanh minh thế nào. Nếu đây là một cái bẫy, thì người bày ra nó đúng là một cao thủ.

“Ngươi giết mẹ ta rồi!” Thanh âm Y Lương khẽ run lên.

“Có thể cô ta vẫn chưa chết, việc các người nên làm bây giờ là đi mời đại phu!” Sắt Sắt cười khẽ, cuối cùng bồi thêm một câu: “Không phải ta giết đâu!”

“Ngươi giết mẹ ta rồi! Ngươi giết mẹ ta rồi!...” Y Lương tiếp tục nói, thằng bé xông tới trước mặt Sắt Sắt, nắm chặt áo nàng, cao giọng hét lên: “Ngươi đền mẹ cho ta, ngươi đền mẹ cho ta... Mẹ nói sẽ làm bánh hoa hòe cho ta, người đền mẹ cho ta, mẹ sẽ không bao giờ làm bánh hoa hòe cho ta được nữa rồi.”

Sắt Sắt không biết phải làm sao, đành đẩy Y Lương ra, phía trước vừa hay truyền tới một chặp tiếng bước chân, liền thấy Linh Lung dẫn một đám người tới.

Đến nhanh thật đó!

Ánh sáng cuối cùng còn sót lại của buổi chiều tà chiếu trên thân hình Dạ Vô Yên, với thân phận của một vương gia, chàng luôn thích mặc y phục màu sẫm. Đồ mặc trên người chàng rất quý giá, mang theo khí chất trầm ổn.

Chàng nhìn Sắt Sắt, thân hình rõ ràng có chút chất động, lại nhìn thấy Y Lương đang nắm lấy áo của Sắt Sắt, cuối cùng, ánh mắt chàng chăm chú nhìn vào Y Lãnh Tuyết.

Chàng đứng đó, ánh mắt đen láy thâm sâu, khiến người khác không đoán được chàng đang nghĩ gì. Nghiêm ngự y đứng cạnh không đợi chàng phải nói, vội vã chạy tới, bắt đầu xem xét thương thế của Y Lãnh Tuyết. Có lẽ khi Vân Khinh Cuồng không ở trong phủ, mọi chuyện thăm bệnh đều do ngự y già này đảm trách.

Mấy thị nữ hốt hoảng chạy lại, đặt Y Lãnh Tuyết nằm trên mặt đất. Vì tình hình khẩn cấp, Nghiêm ngự y cũng chẳng để ý tới nam nữ khác biệt, Dạ Vô Yên cũng tỏ vẻ ngầm đồng ý, ông ta liền xé áo trước ngực Y Lãnh Tuyết, nhìn vết thương đang không ngừng tuôn máu.

Ánh sáng cuối cùng của buổi chiều tà cũng tan dần, con ngõ nhỏ đột nhiên vô cùng tối tăm, tối tăm tới mức khiến không khí đột ngột trở nên cực kỳ căng thẳng.

Sắt Sắt cầm kiếm, nàng và Dạ Vô Yên bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của Dạ Vô Yên dường như nhìn thấu hết thiên sơn vạn thủy, rừng rực chăm chú nhìn nàng, giống như muốn thiêu cháy nàng vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc nhìn nhau đó, Sắt Sắt liền hiểu ra, Dạ Vô Yên đã nhận ra nàng, hoặc có lẽ đã nhận ra nàng từ lâu rồi.

Nhưng trước tình hình thế này, hai người chỉ có thể đứng lặng nhìn nhau một lát. Trong ánh chiều muộn, Sắt Sắt ngưng thần nhìn vào ánh mắt Dạ Vô Yên. Đôi mắt phượng của chàng nheo lại, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, giống như ánh trăng sáng trong đêm tối, như dòng sông của Giang Nam nhẹ nhàng trôi.

“Vương gia, chính là hắn, hắn ta muốn giết phu nhân! Phu nhân vốn định hái hoa làm bánh cho Lương công tử, nô tì và Lương công tử chỉ đi lấy làn, ai ngờ khi quay lại đã thành thế này! Vương gia, người phải báo thù cho Y phu nhân!” Linh Lung hét lớn.

Đối mắt với những lời buộc tội của Linh Lung, Sắt Sắt chỉ cười lạnh, đôi mắt đen lấp lánh ánh lên chút nhạo báng. “Ngươi chính mắt nhìn thấy ta giết cô ta ư? Hay chỉ đựa vào việc kiếm của ta nhuốm máu?” Thị nữ thân thiết của Dạ Vô Yên lại đi đổ oan cho người khác như vậy sao?

Sắt Sắt lạnh nhạt cúi đầu, những ngón tay ngọc ngà nắm lấy chiếc khăn gấm màu trắng, chầm chậm lau thanh kiếm dài, động tác của nàng chậm rãi mà nhẹ nhàng, thanh kiếm được Sắt Sắt lau sạch sáng loáng, kiếm quang lạnh lùng, mũi kiếm lạnh toát phản chiếu trong đôi mắt trong veo của nàng.

“Thanh kiếm của ngươi... rõ ràng là hung khí, cho dù ngươi có lau sạch đi nữa, chúng ta cũng đã nhìn thấy hết rồi!” Linh Lung ngẩng đầu quả quyết nói.

Sắt Sắt cười lạnh liếc sang Linh Lung nheo mắt nói: “Ta không hủy cái mà ngươi cho là vật chứng, ta chỉ sợ làm bẩn binh khí của ta thôi. Nếu ngươi thích phu nhân nhà ngươi thế, lại cho rằng đây là những giọt máu quý giá của phu nhân nhà ngươi, vậy ngươi giữ lấy đi, nhỡ ra cô ta chết thật, ngươi còn có cái mà làm kỷ niệm!”

Sắt Sắt nói rồi, nhẹ nhàng búng ngón tay, chiếc khăn gấm đẫm máu bay như gió về phía Linh Lung.

Linh Lung đưa tay ra đỡ, nào ngờ ám khí của Tiêm Tiêm công tử đâu có dễ đỡ như thế. Lực đạo của chiếc khăn gấm đó vô cùng mạnh mẽ, bay thẳng vào mặt cô ta, chỉ nghe “bốp” một tiếng, đã đánh mạnh lên mũi cô ta, rồi hai dòng máu mũi liền từ từ chảy xuống. Cô ta kinh hoàng kêu lên, ôm mũi lùi lại mấy bước, nhìn hàn ý trong đôi mắt của Sắt Sắt, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

“Vì sao ngươi muốn giết nàng?” Không ngờ Dạ Vô Yên đột nhiên mở miệng, thanh âm vẫn lạnh lùng như trước, giống như băng tuyết tháng Chạp trên mái nhà, đâm thẳng vào tim khiến trái tim nàng đau đớn.

Bàn tay cầm kiếm của Sắt Sắt khẽ run, nàng nhếch khóe miệng nở nụ cười xán lạn.

Hóa ra... hóa ra sự dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng mà thôi!

“Đương nhiên là năm viên thuốc giải rồi! Tà công tử lại phát hàn độc, Tuyền Vương không cho thuốc, nghe nói cô ta còn năm viên nên ta tới cướp thôi.” Sắt Sắt ngước mắt chầm chậm nói, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt chàng.

Vì sao muốn giết cô ta?

Chỉ một câu nói mà đã cho rằng nàng là hung thủ.

Chàng chưa bao giờ tin nàng. Khi xưa trên vách núi Hắc Sơn, nàng nói không phải nàng làm, chàng không tin. Bây giờ vì ả đàn bà này, chàng lại chọn cách không tin tưởng nàng thêm một lần nữa. Hóa ra mối tình giữa chàng và nàng chỉ là vở kịch do nàng tự diễn, còn chàng chưa bao giờ thực sự tham gia vào.

Nàng đã yêu người đàn ông trước mặt này sao? Thôi bỏ đi! Chuyện cũ như mây khói, hà tất phải nhắc lại, hãy coi đó chỉ là một cơn gió lạnh thổi qua tà áo, một chốc sẽ tan biến ngay thôi.

Ánh mắt Dạ Vô Yên sững lại, nắm đấm trong ống ay áo siết chặt, móng tay cắm vào da thịt. Trong đôi mắt đen vằn lên tia máu, trong mắt người khác, dường như chàng đang vô cùng phẫn nộ vì Y Lãnh Tuyết bị thương.

Sắt Sắt nheo mắt cười lạnh, chàng liệu có quan tâm đến Triệt Nhi? Nhưng nếu quan tâm sao ngay đến thuốc chàng còn không chịu đưa cho nàng. Triệt Nhi của nàng bị hàn độc giày vò, nhưng Y Lương, con của Y Lãnh Tuyết lại có thuốc giải. Rõ ràng là yêu cây thì yêu cả cành mà! Đã vậy nàng còn ngờ nghệch cho rằng, bốn năm nay chàng chỉ thương hại Y Lãnh Tuyết, nhưng xem ra, căn phải không phải là như thế!

“Bắt lấy hắn!” Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên đột nhiên tóe ra hàn quang, chàng chầm chậm lùi lại hai bước, đưa tay chống vào cành cây hòe bên cạnh, không biết dùng lực quá mạnh hay vì tay đang run mà cành cây rung lên, hoa hòe không ngừng rụng xuống lả tả, phủ đầy lên chiếc áo gấm màu đen tuyền trên vai chàng.

Sắt Sắt thấy Dạ Vô Yên lạnh lùng ra lệnh rồi chầm chậm đi về phía Y Lãnh Tuyết, cúi người xem xét vết thương cho nàng ta. Khoảnh khắc ấy trái tim Sắt Sắt đột nhiên đau đớn như bị ngàn nhát dao đâm tới.

Trái tim nàng bốn năm nay tưởng như đã chết, giờ không hiểu sao lại lăn tăn gợn sóng. Nỗi bi thương năm xưa vốn đã thành sẹo, giờ lại bị chàng vạch ra một cách vô tình, thậm chí còn xát thêm một nắm muối.

Đương nhiên đã khiến nàng vô cùng đau đớn, Sắt Sắt từ từ siết chặt bàn tay.

Dạ Vô Yên, sẽ có một ngày nhất định chàng phải nếm mùi vị đau khổ này!

Mười mấy bóng người từ trong ngõ xông về phía nàng. Tất cả đều là thị vệ của chàng, là những kẻ võ lâm cao thủ, bước chân không tiếng động, ánh mắt sáng rực! Sắt Sắt cười lạnh, không biết hôm nay liệu mình có thể thoát khỏi tay chàng hay không! Nói ra, thật đúng là một thử thách không nhỏ!

Chỉ e rằng thanh kiếm mới được lau sạch lại phải nhuốm máu rồi, Sắt Sắt khẽ than.

“Xin hỏi Vương gia, không biết Vương gia bắt được tại hạ rồi sẽ xử trí thế nào?” Sắt Sắt đột nhiên hỏi, nàng rất muốn biết Dạ Vô Yên bắt được nàng rồi sẽ làm gì, có phải sẽ bắt nàng đền mạng cho Y Lãnh Tuyết?

Sắc mặt Dạ Vô Yên tối lại, nói không hề dung tình: “Đương nhiên còn xem phu nhân bị thương nặng nhẹ thế nào! Nếu phu nhân chết, ngươi cũng phải chết theo!”

Sắt Sắt ngẩng mặt hít sâu một hơi, khóe miệng nở nụ cười rất tươi, quả nhiên là thế! Nàng quay đầu, ánh mắt trong trẻo liếc nhìn đám thị vệ đang bao vây mình tứ phía. Ánh đao bóng kiếm từ hai phía cùng giáp công. Trong khí thế hừng hực đó, Sắt Sắt tung người, y phục trên người bay phấp phới, nhìn như bông hoa đang nở rộ trong bóng đêm mịt mùng.

Thị vệ nghe lệnh bắt sống nàng, xuất chiêu cũng không tàn độc, lại cũng không có ý làm nàng bị thương. Nhưng dẫu sao bọn họ vốn đều là những cao thủ ngàn người chọn một từ đám Ngân Dực quân của Dạ Vô Yên, nếu nàng muốn thoát thân hẳn phải vô cùng vất vả.

Đánh nhau được một lát, không tránh khỏi bị thương nhẹ, trên áo nàng dần thấm đẫm máu tươi, nhưng Sắt Sắt không hề cảm thấy đau, chút đau đớn này có là gì so với nỗi đau đớn như tan nát toàn thân khi ngày đó nàng ngã từ trên vách núi cao xuống? Cũng có thể con người và trái tim nàng đều đã đau đớn quá đến mức tê dại mất rồi.

Dạ Vô Yên đứng bên ngoài vòng vây, một tay chống vào cây hòe, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Sắt Sắt. Cây hòe bên cạnh bị gió thổi ù ù, ngay cả cành cây cũng rung lên bần bật.

“Dừng tay!” Dạ Vô Yên đột nhiên run lên, nói: “Các người lui ta, Bản vương tự làm!”

Thị vệ nghe vậy liền nhanh chóng khom người lui ra, Sắt Sắt nheo mắt, nhìn Dạ Vô Yên từng bước tiến lên. Cuối cùng, chàng đứng trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo, không hề có chút biểu cảm nào, nhưng trong đôi mắt đen lại cuộn lên những tình cảm cực kỳ phức tạp.

“Nếu ngươi biết điều, mau giơ tay chịu trói. Bản vương có thể tha cho ngươi một con đường sống!” Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên lạnh lùng lướt qua người Sắt Sắt, trầm giọng nói.

“Thế ư, hóa ra Tuyền Vương cũng nhân từ nhỉ, tiếc là ta lại chẳng biết điều chút nào!” Sắt Sắt lạnh nhạt đáp, rồi vung kiếm trong tay lên.

Đôi mắt đen của Dạ Vô Yên tối lại, ánh mắt lóe lên một nỗi đau đớn không diễn tả thành lời.

Vừa hay lúc đó, liền thấy một bóng thị nữ áo xanh vội vã chạy tới, quỳ sụp xuống trước mặt Dạ Vô Yên, vội vã bẩm báo: “Vương gia, không xong rồi!”

Sắt Sắt lạnh nhạt cười, trong lòng thầm nghĩ hôm nay Tuyền Vương Phủ náo nhiệt thật!

“Chuyện gì vậy?” Dạ Vô Yên nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm sững lại: “Nói mau!”

“Vương phi nghe nói Y phu nhân gặp nguy hiểm liền cùng nô tì tới đây xem sao, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bị mấy người che mặt bắt đi. Mấy người đó võ nghệ cao cường, bọn nô tì không phải là đối thủ của chúng.”

“Tạm tha cho tên tiểu tặc này, mau đi tìm Vương phi!” Dạ Vô Yên chậm rãi nói, ngữ khí lạnh lẽo ghê người. Dám bắt người trong Tuyền Vương Phủ đi, đúng là to gan lớn mật. Trên đời này còn có kẻ to gan lớn mật thế ư?

Sắt Sắt khẽ cười, Mặc Nhiễm bị bắt ư? Mặc Nhiễm lúc này đang dùng thân phận của nàng, ai tới cướp nàng ta đi thế?

Mấy thị vệ đang vây lấy Sắt Sắt được lệnh liền lui ra. Tuyền Vương Phủ đương nhiên không thiếu thị vệ, rất nhanh một đám thị vệ khác lại tới, chỉ có điều đám này rõ ràng công lực yếu hơn đám trước rất nhiều. Sắt Sắt đấu một lát liền tìm ra sơ hở rồi nhanh chóng thoát thân, chạy khỏi con ngõ nhỏ đó. Dạ Vô Yên vốn đã không rảnh để đuổi theo, nên nàng cứ thế đạp lên cành cây nhẹ nhàng rời khỏi.

Phía tây Phi thành là nơi những người dân nghèo sinh sống, không có tường trắng cửa cao của phủ nhà quan, nơi đây chỉ toàn là những căn nhà bình thường, giản dị. Một chiếc xe ngựa nhỏ đi xuyên qua ngõ phố, vòng vèo mấy lần, cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà.

Phu xe nhảy xuống, vén rèm xe lên, một người áo đen dìu một cô gái áo xanh bước ra. Khẽ gõ cửa, một cô gái chạy tới, đưa tay đỡ cô gái áo xanh bị điểm huyệt, chầm chậm đi qua mấy hành lang trồng toàn cây xanh, thẳng tới một gian phòng.

“Khả Hãn, người được đưa tới rồi!” Cô gái đó thấp giọng bẩm báo.

Lời nói vừa dứt, cửa phòng liền bật mở, một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện. Thân hình chàng cao lớn, ngũ quan rõ ràng như dùng dao đẽo gọt, trên người khoác tấm áo bào đen, cổ tay và ống tay thêu chỉ vàng, nhìn vô cùng cao quý và cũng đầy bá khí.

Màn đêm buông xuống, lại đứng ở cửa, ánh nến sau lưng soi rọi khiến chàng trông như một thiên thần. Trong đôi mắt chim ưng sắc bén lộ ra những tình cảm vô cùng dịu dàng, ánh mắt dịu dàng đó nhìn lướt trên mặt cô gái áo xanh. Trong đáy mắt lập tức tràn ngập niềm vui. Chàng giơ tay ra ôm lấy eo thon của cô gái, nói với người hầu: “Bách Linh, ngươi lui ra đi, không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền Bản hãn!”

“Vâng!” Bách Linh đáp lời rồi chầm chậm lùi ra.

Người đàn ông đang đứng đó chính là Hách Liên Ngạo Thiên, Khả Hãn của Bắc Lỗ Quốc, cũng là Phong Noãn. Chàng không nghĩ lần này tới Nam Nguyệt lại có niềm vui không thể ngờ tới này.

Thuộc hạ của chàng thám thính được, trong sinh nhật Tuyền Vương, hắn đã tìm lại được Vương phi mất tích bốn năm nay. Tuy nghe nói cô gái đó bị mất trí nhớ, không nhớ tên họ mình là chi, ngay đến Tuyền Vương cũng không hề tiết lộ tên cô ta. Nhưng, Hách Liên Ngạo Thiên biết, nàng là ai.

Bốn năm rồi, vốn tưởng rằng nàng đã không còn trên cõi đời này nữa, rốt cuộc nàng vẫn còn sống.

Ánh nến trong phòng hơi tối, đung đưa soi rọi lên khuôn mặt cô gái áo xanh. Đôi lông mày xanh, mắt trong trẻo, mũi cao, môi anh đào, mọi thứ đều giống như khuôn mặt trong mơ hằng đêm của chàng. Hơn nữa ngay đến mái tóc cũng là kiểu tóc Lăng Vân mà nàng yêu thích, áo váy cũng màu xanh, đúng là dáng vẻ khi xưa, không hề có chút thay đổi nào. Chỉ có điều, trên má có một vết sẹo dài, khiến trái tim chàng đau thắt lại.

Hách Liên Ngạo Thiên dìu cô gái áo xanh ngồi lên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng tha thiết. Ngón tay nhè nhẹ đưa lên trước mặt nàng. Hơn một ngàn ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng được giải thoát trong giây phút này, tay chàng khẽ run, nhanh chóng giải khai huyệt đạo cho nàng, hồi lâu không biết phải nói gì, cuối cùng cũng chỉ đành than dài một tiếng, rồi nhẹ hỏi: “Nàng khỏe chứ?”

Mặc Nhiễm chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đương nhiên cô ta biết đó là ai. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng cũng đã thấy tranh vẽ chàng. Dẫu sao trên đời, chàng cũng được xem là một nhân vật đặc biệt quan trọng, mỗi bước đi đều làm rung động cả giang sơn.

Ánh mắt cô ta hờ hững lướt qua khuôn mặt chàng, khóe môi nở nụ cười lãnh đạm, lạnh lùng hỏi: “Ngài là ai? Vì sao lại bắt ta tới đây? Mau thả ta ra.”

Hách Liên Ngạo Thiên nghe vậy, đôi mắt chim ưng sáng quắc liền vụt lên nỗi thất vọng tràn trề. Thuộc hạ đương nhiên đã bẩm báo với chàng, nàng đã quên hết mọi chuyện trước đây. Nhưng khi nghe chính miệng nàng nói rằng không quen mình, đáy lòng chàng vẫn không đừng được dâng lên từng tầng chua xót. Chàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, dịu dàng nói: “Húc nhật hòa phong, noãn ý di nhân[1], ta gọi ngươi là Phong Noãn nhé, chỉ mong sau này ngươi không bị người ta đối xử lạnh nhạt. Câu nói này mà nàng cũng quên sao?”

[1] Nắng vàng gió nhẹ mang đến cho người cảm giác ấm áp, giúp họ cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân.

Người đàn ông mạnh mẽ ngang tàng như vậy, nhưng khi dịu dàng, lại khiến Mặc Nhiễm không biết phải làm sao. Cô ta nhè nhẹ rút bàn tay đang bị nắm chặt ra, lạnh lùng nói: “Ta không nhớ gì cả! Xin ngài thả ta đi!”

Sắc mặt Hách Liên Ngạo Thiên thoáng sững sờ, chàng yên lặng đứng dậy. Khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện sau bóng nến, trong đáy mắt hoàn toàn là sự thất vọng. Quả thực nàng đã quên chàng rồi, nếu chàng là người tìm ra nàng trước, liệu có thể nào làm lay động trái tim nàng hay không? Nhưng tiếc rằng lại để Dạ Vô Yên đi trước một bước. Nhưng ở bên Dạ Vô Yên, chàng biết nàng sẽ không được hạnh phúc. Chàng tin rằng nếu nàng nhớ lại mọi chuyện của bốn năm về trước, nàng nhất định sẽ không ở lại Tuyền Vương Phủ nữa.

“Nàng vẫn yêu Dạ Vô Yên ư?” Hách Liên Ngạo Thiên thấp giọng hỏi.

Mặc Nhiễm ngẩn ra trong giây lát, hờ hững đáp: “Ta là Phi tử của ngài ấy, tất nhiên là yêu ngài ấy. Xin ngài thả ta ra đi!”

Hách Liên Ngạo Thiên nắm lấy cánh tay Mặc Nhiễm, ôm cô ta vào lòng, trầm giọng nói: “Nàng đi theo hắn, sẽ không có hạnh phúc đâu. Bốn năm trước, hắn đã một chưởng đẩy nàng xuống vực. Đi theo ta, ta sẽ yêu thương nàng cả đời!”

Ánh mắt Mặc Nhiễm bỗng lóe lên một tia hoảng sợ, cô ta ngước mắt nói: “Ta thực sự không nhớ ra ngài!”

Ánh mắt Hách Liên Ngạo Thiên đột nhiên sững sờ nhìn nét kinh hoàng hiện lên trong mắt Mặc Nhiễm. Trong giây lát, chàng cảm thấy khuôn mặt trước mặt mình sao mà xa lạ đến thế. Trước đây khi ở bên nàng, chưa bao giờ chàng thấy nàng có biểu hiện sợ hãi. Sự sợ hãi, dường như nàng chưa bao giờ sợ hãi điều gì. Thế mà bây giờ, nàng đang sợ chàng ư?

Chàng nheo mắt dịu dàng hỏi: “Nàng sợ ta?”

Mặc Nhiễm nghe vậy có chút ngẩn người, cười nhẹ đáp: “Xin ngài thả ta ra! Nếu không Tuyền Vương sẽ không tha cho ngài đâu!”

“Nàng uy hiếp ta?” Hách Liên Ngạo Thiên nắm lấy cổ tay Mặc Nhiễm, đưa cô ta ra trước ánh nến, đôi mắt chim ưng nheo lại, lạnh lùng soi xét.

Khuôn mặt trước mắt chàng quả thực rất giống nàng. Nhưng vẫn có điều gì đó không giống. Tuy khí chất cũng thanh cao, nhưng trong mắt đen láy không có sự kiên cường vốn có của nàng.

Đột nhiên chàng cười lớn, hóa ra chỉ là mừng hụt. Nỗi thất vọng đột nhiên bóp nghẹt trái tim, chàng chầm chậm buông tay Mặc Nhiễm, hất cô ta xuống đất.

“Người đâu!” Chàng hét lớn.

Bách Linh đẩy cửa, bước mau tới đó.

Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng căn dặn: “Gọi những kẻ đi làm việc hôm nay tới đây!”

“Vâng!” Bách Linh đáp, một lát đã gọi năm người nữa vào cùng.

“Bách Linh, ngươi đưa cô ta ra trước đi.” Bách Linh đáp lời rồi lập tức đưa Mặc Nhiễm rời đi.

Hách Liên Ngạo Thiên tựa vào ghế, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi khẳng định đây là Vương phi mất tích mới tìm lại được của Tuyền Vương ư?” Lần này tới Nam Nguyệt, chàng mang theo Lục Cầm trong số Thập Nhị Cầm của thảo nguyên. Đó là Bách Linh, Bạch Bằng, Thương Ưng, Khôi Diên, Hoàng Li, Hải Điêu. Những người này đều là những thiết vệ trung thành của chàng. Việc hành sự hôm nay, ngoài Bách Linh, những người khác đều tham gia cả.

“Đúng là Vương phi trong Vương phủ, không sai được.” Hoàng Li đáp rành mạch.

Hách Liên Ngạo Thiên nheo mắt, nói vậy cô ả giả mạo này là người khác dùng để mê hoặc Dạ Vô Yên, nhưng ngay đến chàng cũng nhận ra là giả, lẽ nào Dạ Vô Yên lại không nhận ra điều đó chứ?

“Dạ Vô Yên cực kỳ sủng ái cô ta ư?” Hách Liên Ngạo Thiên tiếp tục hỏi.

“Vâng!” Hoàng Li đáp.

Hách Liên Ngạo Thiên ngồi trên ghế, đôi mày rậm khẽ chau lại, chìm trong suy nghĩ.