Năm Gia Tường thứ ba mươi tư.
Từ khi khai quốc tới nay, nguồn thu hàng năm của Nam Nguyệt hơn một nửa là từ thương thuế, trong đó đương nhiên có rất nhiều từ thuế hàng hải, tập trung ở bốn đô thành lớn ven biển.
Vì vậy, con đường buôn bán trên biển rất quan trọng với triều đình. Cũng chính vì thế, Đông Hải mới có hải tặc.
Bốn năm trước, Định An Hầu Giang Nhạn theo Thái tử Dạ Vô Trần xuất hải, giúp đỡ tiểu vương tử Mạc Xuyên của Y Mạch Quốc giành lại vương quyền và giết được tên Hải tặc Vương khi đó là Tây Môn Lâu. Cũng trong trận chiến đó, Hoàng đế Gia Tường đã phải nhìn Thái tử Dạ Vô Trần bằng con mắt khác.
Bây giờ, ngoài Đông Hải vẫn còn tàn dư của bọn hải tặc, có điều, dưới con mắt triều đình Nam Nguyệt, đó đã không còn là mối họa lớn nữa. Nhưng triều đình Nam Nguyệt không biết rằng, hải tặc không còn là mối đe dọa là bởi bọn chúng đi vào hoạt động ngấm ngầm. Chỉ những thuyền buôn qua lại mới biết hải tặc lúc này đang ngày càng lớn mạnh, hơn nữa, kỷ luật lại rất nghiêm minh, dường như được quản lý một cách có hệ thống. Bọn chúng không lạm sát, thi hành loại thuế một phần mười, chỉ cần giao một phần mười số tài vật trên thuyền, thuyền bè sẽ được bọn chúng bảo vệ.
Cứ như vậy, triều đình Nam Nguyệt không hề hay biết thế lực của hải tặc đã cực kỳ lớn mạnh.
Đầu tháng Tư năm Gia Tường thứ ba mươi tư, mười chiếc thuyền buôn của Âu Dương Cái từ biển quay về, ở nơi cách cửa biển Nam Nguyệt ba ngày đường thì gặp hải tặc Đông Hải. Đám hải tặc này không hề hứng thú với những món hàng trên thuyền, chỉ muốn lấy mấy hòm thuốc mà Âu Dương Cái đem từ hải ngoại về. Khi quay lại, hải tặc gặp phải Thủy sư của triều đình, một cuộc chiến lớn nổ ra trên biển. Cuối cùng Hải tặc Vương Thủy Long Vương Mã Diệu bị bắt sống, giải về Đại lao Hình bộ ở Phi Thành, định ngày hai mươi tháng Tư trảm quyết.
Vong Ưu Đảo là một hòn đảo nhỏ trong số các quần đảo ngoài hải vực Đông Hải, vị trí cực kỳ kín đáo, xung quanh có rất nhiều quần đảo và đá ngầm. Những người không thông thuộc dù có đi vòng quanh mười mấy ngày trời cũng không thể tìm tới Vong Ưu Đảo.
Cây cối trên đảo khác với đất liền, khó mà gọi tên. Rất nhiều cây hoa không ngừng khoe sắc khắp nơi, loài hoa đó là loài hoa đặc biệt chỉ có trên Vong Ưu Đảo, ở vào tháng Tư hàng năm, sắc hoa hồng nhạt, gió nhẹ khẽ thổi qua, từng cánh hoa rơi như cánh bướm rập rờn.
Trong đám hoa, Giang Sắt Sắt đang múa đao trong gió.
Đạo quang lạnh lùng mà diễm lệ, thân hình uyển chuyển, thân pháp lanh lẹ nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác như tiên tử giáng trần. Trên tóc và trên áo nàng đã phủ đầy những cánh hoa màu hồng phấn, trong không trung, những cánh hoa rơi chầm chậm nhẹ nhàng bay xuống đất. Nàng chau mày, đao quang mang theo những cánh hoa màu hồng phấ kéo thành một dải màu quấn quanh thân người nàng.
“Tiểu thư. Tiểu thư.” Thanh Mai đứng lên mặt đất đầy hoa, chạy như bay tới trước mặt Sắt Sắt, thở hổn hển nói: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Mã Diệu thống lĩnh mười chiến thuyền cướp thương thuyền của Âu Dương Cái, khi trở về gặp phải Thủy sư Nam Nguyệt, Mã Diệu không địch lại được, bị Thủy sư Nam Nguyệt bắt đi rồi.”
Sắt Sắt nghe vậy không khỏi thoáng kinh hoàng, vội thu nội lực, những cánh hoa theo gió rơi lả tả khắp trên thân người nàng.
Bốn năm trước, nàng quay về Thủy Long Đảo, Mã Diệu liền trả lại ngôi vị Hải tặc Vương tạm thời của hắn cho Sắt Sắt, Sắt Sắt cười mà cự tuyệt, sau đó nàng tìm một hòn đảo nhỏ kín đáo sống ẩn dật ở đó. Nhưng mấy năm nay, Mã Diệu luôn coi Sắt Sắt mới chính là Hải tặc Vương. Mỗi khi có chuyện gì quan trọng, hắn đều tới bẩm báo với nàng. Sắt Sắt cũng đã từng dặn dò nhiều lần, nói với Mã Diệu đừng đi cướp thương thuyền của Âu Dương Phủ. Mấy tháng ở Xuân Thủy Lầu, Sắt Sắt sớm đã biết Âu Dương Cái chính là Trâm Hoa công tử. Cho dù không ai nói với nàng, nhưng Dạ Vô Yên dùng thân phận Minh Xuân Thủy xuất hiện trên thương thuyền của Âu Dương Cái đã khiến nàng hoài nghi từ lâu. Mã Diệu cũng biết sự lợi hại của Âu Dương Phủ, mấy năm nay, hắn chưa từng động tới thương đội Âu Dương Phủ, nhưng lần này vì sao hắn lại làm thế?
“Mã Diệu nghe ngóng được trong số thuốc lần này Âu Dương Cái mang từ hải ngoại về có thứ thuốc có thể chữa được hàn độc của tiểu công tử, vì thế mới mạo hiểm tấn công, hắn không ngờ lại gặp phải Thủy sư của triều đình, vì thế binh lực mang theo không đủ.” Thanh Mai chầm chậm nói.
Sắt Sắt nghe vậy trong lòng bất ngờ chấn động, hóa ra Mã Diệu đi cướp thương thuyền của Âu Dương Phủ là vì Triệt Nhi của nàng.
“Mã Diệu bị áp giải đi đâu rồi?”
“Thám tử Lan Phường hồi báo, nói rằng bị áp giải tới Đại lao Hình bộ ở Phi Thành, hai mươi tháng Tư sẽ trảm quyết!” Thanh Mai thần sắc thê thảm đáp.
Sắt Sắt im lặng đứng đó, tấm áo trắng phần phật không ngừng bay trong gió, mái tóc đen tung bay, nhìn bề ngoài vẫn thản nhiên như không có gì, nhưng trong đôi mắt đen láy lại lóe lên từng tia nhìn sắc bén.
Bất luận thế nào, nàng cũng quyết không để cho Mã Diệu gặp chuyện được, bốn năm trước, nàng tới chậm một bước, không kịp cứu cha nàng, lần này, nàng quyết không cho phép triều đình Nam Nguyệt lại làm tổn thương thêm bằng hữu và người thân nào của nàng nữa.
“Thanh Mai, bảo Bắc Đẩu và Nam Tinh chuẩn bị thuyền, ta phải tới Thủy Long Đảo!” Sắt Sắt giơ loan đao lên, ánh mắt tràn đầy lãnh ý.
Bốn năm sống ẩn mình, rốt cuộc cũng không thể chạy trốn khỏi những ân ân oán oán chốn hồng trần!
Ngày mười chín tháng Tư, là một ngày đại hỉ với Tuyền Cơ Phủ.
Huyền Cơ lão nhân của Tuyền Cơ Phủ chế tạo ra một loại chiến thuyền mới, chiếc thuyền này thích hợp với việc chinh chiến ở xa, tốc độ cực nhanh. Hoàng đế Gia Tường vô cùng vui mừng, đích thân ban cho chiến thuyền này tên Mông Đồng[1], còn phong Huyền Cơ lão nhân của Tuyền Cơ Phủ làm Cơ quát chi vương[2].
[1] Mông Đồng: nghĩa là chiến thuyền (thời xưa)
[2] Vị vua mưu trí, nhiều kế sách, mưu lược.
Hôm đó, Huyền Cơ lão nhân mở tiệc lớn trong U Viên ở Thanh Úy Sơn. Trong giang hồ, danh tiếng của Tuyền Cơ Phủ cực cao, lần này không chỉ có các quan viên trong triều đình, mà còn có nhiều nhân vật có danh vọng, có thân phận trong võ lâm Nam Nguyệt cũng tới chúc mừng. Ví dụ như Võ lâm Minh chủ Thiết Phi Dương, đương nhiên người đời không hề biết, hắn chính là Táng Hoa công tử của Xuân Thủy Lầu.
Phía Đông Nam U Viên có một hồ nước lớn tên gọi là Liên Trì, nối liền với Ngọc Hồ và Giang Đông thủy đạo của Nam Nguyệt Giang. Trong hồ, sen quan âm trắng như ngọc nổi trên mặt nước xanh đang nở rực rỡ, tỏa ra mùi hương thanh nhã đến mê người.
Dưới bóng râm phía Nam Liên Trì được trải một tấm thảm đỏ rất dày, quanh thảm có hai mươi chiếc bàn nhỏ bằng gỗ lim quây thành hình bán nguyệt. Khách khứa ngồi quanh chiếc bàn lớn, đang cười nói xôn xao.
Trong Liên Trì có mô hình nhỏ của chiến thuyền Mông Đồng làm bằng gân bò và gỗ thơm, nhỏ hơn chiến thuyền thật rất nhiều, nhưng vẫn khiến người xem phải tán dương không dứt.
Yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, quan khách còn chưa tới đủ, trong vòng bán nguyệt do những chiếc bàn nhỏ tạo thành, có một vũ cơ đang múa, ống tay áo nàng ta bay bổng, vạch thành một bóng trắng trong không trung, ống tay áo không ngừng vung ra những đóa hoa đủ màu sắc, hương thơm sực nức.
Cháu bốn đời của Huyền Cơ lão nhân là Tuyền Cơ công tử Phụng Miên đang ngồi dưới bóng râm. Hắn rất nho nhã lại tuấn tú, khóe miệng luôn nở nụ cười nhẹ như mây khói, lông mày và mắt tuy không tuyệt mỹ nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát ra vẻ thông tuệ. Là chủ nhân, hắn không đón khách, vì từ nhỏ đã cực kỳ căm ghét những buổi tiệc tùng thế này, thế nên hắn chỉ ngồi trên bàn tiệc xem vũ cơ nhảy múa.
Quan khách lục tục kéo tới, Thái tử Dạ Vô Trần, Kim Tổng quản của Tuyền Vương Phủ, Dạ Vô Nhau vừa được phong làm Dật Vương, Võ lâm Minh chủ Thiết Phi Dương, còn có Bá chủ Giang Đông thủy đạo Hạ Chi Bắc… Đó đều là những quý khách nổi danh.
Chỗ ngồi bên cạnh Phụng Miên, bỗng có một bóng hình cao lớn tiêu sái ngồi xuống. Phụng Miên nghiêng đầu, liền thấy đó là Võ lâm Minh chủ Thiết Phi Dương, đành phải đứng dậy ôm quyền nói: “Thiết Minh chủ, ngưỡng mộ đã lâu!”
Thiết Phi Dương cũng giơ tay ôm quyền, cười lớn nói: “Tuyền Cơ công tử, vẫn khỏe chứ?”
Phụng Miên là cong tử nhỏ nhất trong số Tứ đại công tử của Xuân Thủy Lầu – Tích Hoa công tử. Thân phận của hắn cũng bí mật nhất, Tuyền Cơ Phủ làm việc cho triều đình, còn hắn lại là người của Xuân Thủy Lầu. Người đời ai cũng biết Huyền Cơ lão nhân là một kỳ tài, Tuyền Cơ công tử chỉ là một quý công tử bệnh tật, nhưng họ lại không hề biết rằng, kỳ tài thực sự của Tuyền Cơ phủ chính là hắn. Hắn không có võ nghệ, yếu đuối như thư sinh, nhưng chỉ dựa vào đầu óc thông minh và đôi tay khéo léo, đã ngang danh với ba công tử còn lại trong Tứ đại công tử.
Phụng Miên và Thiết Phi Dương, một người là Tích Hoa công tử, một người là Táng Hoa công tử, đương nhiên đã rất quen thuộc. Nhưng trong tình cảnh lúc này, vẫn phải giả vờ khách sáo hàn huyên vài câu.
Hai người đang trò chuyện, liền thấy một công tử trẻ tuổi dẫn theo vào thị nữ chầm chậm tiến lại, đó chính là Quốc vương của Y Mạch Quốc – Mạc Tầm Hoan. Giờ đây hắn không còn là Tiểu vương tử sa sút mà bất cứ ai cũng có thể lăng nhục như năm xưa nữa, hắn đã là vua một nước. Nhưng hắn vẫn mặc chiếc áo bào trắng giản dị, càng làm nổi bật lên vẻ tuấn tú tuyệt mỹ trên khuôn mặt hắn.
Sắc mặt Thiết Phi Dương thoáng u ám, ánh mắt sắc bén quét qua người Mạc Tầm Hoan, thấp giọng nói: “Sao hắn lại tới đây? Các người mời hắn tới ư?”
“Hắn là Đảo quốc vương, đương nhiên rất hứng thú với chiến thuyền rồi, hắn muốn tới xem chiến thuyền Mông Đồng cũng là chuyện bình thường, có điều chúng ta không mời hắn, có lẽ hắn theo Dật Vương tới đây, nghe nói quan hệ giữa hắn và Dật Vương rất tốt.” Phụng Miên thấp giọng đáp.
Thiết Phi Dương nhướng mày, không nói gì nữa.
Quan khách về cơ bản đã tới đông đủ, hơn hai mươi chỗ ngồi đều đã chật kín, yến tiệc cũng được chính thức bắt đầu. Yến tiệc hôm nay rất linh đình, lại vô cùng náo nhiệt.
Dạ Vô Nhai đang cười nhạt nâng chén, tay đột nhiên giật mạnh, rượu trong chén liền đổ lên tay áo. Khuôn mặt tuấn tú trong phút chốc xanh lè, trên đầu túa mồ hôi lạnh.
“Vương gia, ngài sao thế? Có phải cảm thấy không khỏe không?” Thị vệ tùy thân của Dạ Vô Nhai bỗng thất sắc, hoảng hốt hỏi.
Dạ Vô Nhai ôm ngực, hổn hển nói: “Ta khó chịu quá, có lẽ bị trúng độc rồi!” Nói chưa hết lời, hắn liền há miệng nôn ra một ngụm máu đen.
Huyền Cơ lão nhân sợ quá, phút chốc sắc mặt trắng bệch. Nếu Dật Vương Dạ Vô Nhai xảy ra chuyện gì trong yến tiệc này, ông ta có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ đền tội. Nghĩ vậy ông ta liền hốt hoảng cho người gọi đại phu, mang mà trên tiệc rượu có một vị ngự y trong triều, sau khi chuẩn mạch cho Dạ Vô Nhai, ông ta lật mí mắt Dạ Vô Nhai lên xem, hồi lâu mới đứng thẳng người lên, run giọng nói: “Loại độc mà Dật Vương Điện hạ trúng phải bản y chưa bao giờ gặp, không biết là độc gì, vì thế không thể điều chế thuốc giải ngay được. Có điều bản y có thể để độc tính chậm phát tác.” Ngự y vội vàng nói. Ông ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc ngân châm, phong bế mấy đại huyệt ở phía sau lưng Dạ Vô Nhau, ngăn chất độc phát tán.
Dạ Vô Trần vội vã chạy tới, lạnh lùng hỏi: “Huyền Cơ lão nhân, sao trong rượu của ông lại có độc?”
Huyền Cơ lão nhân vội quỳ dưới đất, “Cho dù lão hủ mượn một ngàn lá gan, lão hủ cũng không dám hạ độc Dật Vương Điện hạ. Chuyện này nhất định có điều ám muội, mong Thái tử Điện hạ minh giám!”
Tuyền Cơ công tử Phụng Miên thấy vậy vội nói: “Gia gia, cháu biết ai là người hạ độc!” Phụng Miên vừa nói xong, liền quay người nhìn vào vũ cơ mặc áo trắng vừa nhảy múa trên yến tiếc, cất lời hỏi: “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao lại hạ độc Dật Vương?” Vừa rồi, Phụng Miên thấy cô gái này vừa múa vừa tung hoa nhưng xem ra có điều gì đó không ổn, lúc này nhớ lại, nhất định là nhân lúc hoa rơi thừa cơ hạ độc trong chén rượu của Dật Vương. Hắn còn nhớ, vừa nãy có một khoảnh khắc cô ta bước lại rất gần, cánh hoa cũng đã từng bay qua những chén rượu của quan khách.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều dồn vào vũ cơ mặc áo trắng, yến tiệc phút chốc im lặng như tờ. Trong ánh mắt Thái tử Dạ Vô Trần toát lên cái nhìn lạnh lẽo, một tiếng ra lệnh, những hộ vệ tùy thân liền vung đao xông lên bắt vũ cơ đó lại.
Vũ cơ áo trắng thấy gươm đao kề sát cổ, liền cười rất xinh đẹp, hờ hững nói: “Thái tử Điện hạ, xin lỗi, nô gia không có ý hại Dật Vương Điện hạ, có điều Đại vương nhà ta muốn tham gia yến hội, vì thế mới dùng tới hạ sách này. Dật Vương đừng cử động, độc trên người ngài là một loại độc dược cực kỳ lợi hại, chỉ cần cử động, chất độc sẽ bắt đầu phát tác, trong tám canh giờ, nếu không có thuốc giải, e rằng Cuồng Y có đích thân tới, cũng phải bó tay thôi!”
Dạ Vô Trần nghe vậy, đôi mắt dài nheo lại, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đại vương nhà ngươi là ai?”
Vũ cơ áo trắng nhướng mày nói: “Đại vương nhà ta đang chờ ngoài thủy đạo, xin mở thủy môn, để Đại vương nhà ta vào!”
Dạ Vô Trần chần chừ giây lát, nhưng liền nhanh chóng vẫy tay: “Mau mở thủy môn!” Hắn muốn xem xem rốt cuộc là ai mà dám to gan hạ độc Dạ Vô Nhai như thế.
Gió nhẹ thổi qua, sen quan âm trong hồ đung đưa theo gió, một chiếc thuyền nhẹ trang hoàng rực rỡ chầm chậm nổi lên từ thủy đạo, trên mặt nước có hai vạch sóng hai bên mạn thuyền, sóng gợn không chút tiếng động, chầm chậm lan tỏa tới Liên Trì.
Chiếc thuyền đó tuy nhỏ, nhưng rất tinh xảo đẹp đẽ, mũi thuyền và đuôi thuyền đều có hai thị nữ đang đứng, ngoài ra còn có hai nam tử trẻ tuổi chèo thuyền. Chớp mắt thuyền đã trèo lại gần, rồi dừng lại giữa Liên Trì.
Cửa khoang thuyền buông tấm rèm châu, khiến người khác không nhìn rõ bên trong. Nhưng chiếc thuyền tinh xảo, khí chất lại thanh nhã, người tới đây sao lại to gan như thế? Nhất thời khiến mọi người ai nấy đều phải chú mục, tất cả đều nhưng thần nhìn về tấm rèm châu. Ai cũng không ngừng suy đoán xem rốt cuộc đó là ai, có thân phận thế nào, là nam hay nữ mà dám hại Dật Vương, rồi một mình xông vào yến tiệc?
Rèm châu khẽ động, một bóng áo xanh từ trong rèm chầm chậm bước ra. Ánh mắt ai nấy đều đổ dồn về phía ấy, người đó đứng ở mũi thuyền, phía sau là những đóa thanh liên đang nở rực rỡ. Góc váy màu xanh khói nhẹ bay trong gió, sắc màu tươi nhuận như đài sen. Trên mặt người đó đeo chiếc mặt nạ, trên đầu đội chiếc mũ chắn gió màu xanh xám, nhìn không rõ tướng mại, cũng không biết tầm bao nhiêu tuổi. Điều duy nhất có thể nhận ra là, đó là một phụ nữ.
Nữ nhân áo xanh đối diện với ánh mắt phức tạp của mọi người, chỉ hờ hững nhìn lại, ánh mắt chầm chậm lướt qua mọi người trên yến tiệc, dường như trong mắt nàng không vướng chút bụi trần, tự tại điềm nhiên. Khí chất của nàng an nhàn cao quý nhưng ánh mắt lộ ra dưới tấm mặt nạ lại vô cùng sắc bén, mang theo bá khí nặng nè, đè trĩu lên mọi người trong yến tiệc.
“Phiền Thái tử Điện hạ thả thị nữ của ta ra.” Trong ngữ khí lãnh đạm là uy thế khiến người khác không thể kháng cự.
Mọi người thoáng chần chừ, Dạ Vô Nhau lúc này lại ho ra một bụm máu. Dạ Vô Trần chau lông mày, vung tay một cái, thanh đao kề trên cổ vũ cơ áo trắng đã được hạ xuống.
Vũ cơ áo trắng vội chạy tới trước chiếc thuyền nhỏ bên nữ nhân áo xanh, quỳ xuống nói: “Bẩm Đại vương, nô tì may mà không làm nhục sứ mệnh.”
Nữ nhân áo xanh “ừ hữ” một tiếng, vung tay ra hiệu, vũ cơ áo trắng đó liền chầm chậm lui về phía sau đứng bên chiếc thuyền nhỏ.
Thái tử Dạ Vô Trần tiến thêm một bước, nhìn nữ nhân áo xanh, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Vì sao muốn hạ độc hại Dật Vương Điện hạ?”
“Không làm như vậy, ta làm sao có thể gặp Thái tử Điện hạ, làm sao có thể tham gia yến tiệc linh đình, và làm sao có thể được thấy chiến thuyền Mông Đồng được ngự ban?” Nữ nhân áo xanh thanh âm lạnh lùng mà trầm thấp, nàng vừa nói, ánh mắt vừa chầm chậm chuyển từ những quan khách trong yến tiệc về phía mô hình chiếc chiến thuyền Mông Đồng.
“Ngươi muốn mô hình chiến thuyền Mông Đồng này sao? Đừng có mơ! Còn không mau đưa thuốc giải ra?” Huyền Cơ lão nhân tức giận đến mức phun mạnh ra một hơi, chòm râu bạc cũng bay tung lên theo đó.
“Phụng lão gia tử, ngài hiểu lầm rồi, ở đây có lẽ có người đang chăm chăm thèm muốn, hòng ăn cắp mô hình này của ngài, nhưng bản Long Nữ này không cần đâu.” Nữ nhân áo xanh hờ hững nói.
“Long Nữ?” Mọi người nghe vậy, đều quay lại nhìn nhai. Nghe nói trên Đông Hải có một Thủy Long Vương, lúc này đang bị bắt giam ở Đại lao Hình bộ, ngày mai sẽ trảm quyết, chưa từng nghe nói còn có một Đại vương là Long Nữ bao giờ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Dạ Vô Trần lạnh lùng nói.
“Bích Hải Long Nữ, chỉ là một tên hải tặc trên Thủy Long Đảo thôi!” Nữ nhân áo xanh nở nụ cười nhạt trên khóe miệng, từng lời từng chữ nói ra đều cực kỳ rõ ràng.
Câu nói này như một tảng đá khổng lồ ném xuống biển làm tung lên ngàn vạn lớp sóng, mọi người trên yến tiệc đều không khỏi kinh ngạc bàng hoàng. Hai mươi năm trước, Đông Hải đã từng xuất hiện một nữ Hải tặc Vương là Lạc Long Vương, không ngờ hai mươi năm sau, lại xuất hiện một Bích Hải Long Nữ. Xem ra, khí thế và khí phách của người này không hề thua kém gì Lạc Long Vương năm xưa.
Người kinh ngạc nhất không ai khác chính là ba người Dạ Vô Nhai, Thiết Phi Dương và Phụng Miên. Lúc này họ mới biết, Long Nữ này chính là Hải tặc Vương ngoài Đông Hải.
“Bích Hải Long Nữ, ngươi không muốn mô hình chiến thuyền Mông Đồng, vậy ngươi muốn gì?” Huyền Cơ lão nhân vuốt râu nói.
“Ta tới đây, chỉ là muốn mời Dật Vương Điện hạ lên thuyền nhỏ thưởng trà mà thôi!” Bích Hải Long Nữ khẽ cười nói, ngữ khí cực kỳ nhàn nhã.
Mọi người lúc này mới hiểu, Bích Hải Long Nữ tới đây hóa ra là để bắt cóc Dật Vương.
“Ha ha ha! Long Nữ đúng là không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng ngươi bắt Dật Vương rồi, còn có thể yên lành ra khỏi đây sao?” Dạ Vô Trần cười lạnh lùng nói, sắc mặt thâm trầm: “Người đâu, bắt con yêu nữ làm loạn này lại!”
Thái tử thân phận tôn quý, khi tới dự yến, đương nhiên mang theo rất nhiều cấm vệ quân. Một lệnh ban xuống, những cấm vệ quân mai phục trong U Viên liền giương cung đặt tên, vây lấy chiếc thuyền nhỏ.
Bích Hải Long Nữ nheo mắt lạnh lùng, cười như không có chuyện gì: “Thái tử Điện hạ, Ngài nhìn lại lệnh đệ đi! Loại độc mà Dật Vương Điện hạ trúng phải sắp phát tác rồi. Ta nghĩ Thái tử Điện hạ sẽ không giương mắt nhìn Dật Vương Điện hạ tuổi trẻ như vậy mà đã phải về nơi suối vàng chứ!”
Dạ Vô Trần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dạ Vô Nhai đã được thị nữ ôm lấy, nằm vật dưới đất, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ nhìn hắn một cách thiết tha, rõ ràng là vô cùng đau đớn. Kiếm mi của Dạ Vô Trần chau lại, ánh mắt lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo, rồi tức giận nói: “Quản công công, người ra gặp bị Bích Hải Long Nữ kia đi! Ngự y, mau chẩn mạch cho Dật Vương!”
Lão thái giám Quản Ninh theo hầu bên Thái tử chính là Quản công công. Ông ta bước mau tới chiếc thuyền nhỏ, nói bằng chất giọng chói tai: “Xin Bích Hải Long Nữ dạy bảo!” Nói rồi, bảo kiếm trong tay đã rút ra khỏi vỏ.
Bích Hải Long Nữ nghe vậy, chỉ cười nhạt, vung người nhảy lên, từ đầu mũi thuyền nhảy lên tảng đá, tấm váy xanh màu khói tung bay dưới ánh nắng chiều tà diễm lệ. Nàng đứng trên đám cỏ, đôi mắt trong trẻo khẽ nheo lại, thanh kiếm sắc bên eo rút ra chầm chậm, kiếm khí lạnh lẽo vừa toát ra, dường như xua tan đi vài phần nắng nóng.
Quản công công cầm kiếm trên tay, đâm về phía Bích Hải Long Nữ. Hai kiếm va vào nhau, tóe ra từng đốm kiếm quang mang đầy lãnh ý.
Hai người bắt đầu quyết đấu. Quản công công và Thái giám Tổng quản Hàn Sóc của Hoàng đế đều cùng một môn phái, sau khi vào cung mới học võ nghệ. Trong số các cao thủ đại nội, cũng coi như đứng vào hàng nhất nhì. Nhưng khi giao chiến với Long Nữ này, chưa đấu được hai mươi chiêu, Quản công công đã cảm thấy vô cùng mất sức.
“Thái tử Điện hạ, độc khí trong người Dật Vương Điện hạ bộc phát, e rằng nếu vẫn không uống thuốc giải, thì cho dù Đại La[3] thần tiên giáng thế cũng đành bó tay hết cách thôi! Điện hạ mau bảo Quản công công ngừng tay đi, để Bích Hải Long Nữ giải độc cho Dật Vương là hơn.” Tuyền Cơ công tử Phụng Miên nãy giờ chỉ đứng bàng quan một bên lúc này đột nhiên cao giọng nói.
[3] Theo Đạo giáo của Trung Quốc bầu trời được chia thành 36 tầng, Đại La là tầng cao nhất.
Dạ Vô Trần chau mày, vội vã bảo Quản công công dừng tay. Quản Ninh nghe vậy, vội tung người nhảy khỏi vòng chiến, lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ sợ nếu đấu tiếp, ông ta chắc chắn sẽ thua.
Bích Hải Long Nữ thu kiếm lại, chầm chậm đi tới bên Dạ Vô Nhai đã mê man dưới đất. Chỉ thấy trên đám cỏ xanh biếc, một nam tử áo xanh trẻ tuổi đang yên lặng nằm đó, sắc mặt trắng bệch, đôi môi xanh đen. Ngư y ở bên cạnh không ngừng toát mồ hôi lạnh, lầm bầm nói: “Chất độc phát tác sớm hơn rồi, phải uống thuốc giải ngay mới được.”
Bích Hải Long Nữ ra hiệu cho tùy tùng phía sau ôm Dạ Vô Nhai lên thuyền, quay đầu lại nói: “Mọi người yên tâm, bản Long Nữ sẽ không lấy mạng Dật Vương Điện hạ đâu, chỉ phiền các vị bẩm báo lên Thánh thượng, đưa Thủy Long Vương Mã Diệu trong Đại lao Hình bộ tới, bản Long Nữ sẽ chờ các vị ở Đông Hải. Lúc đó, một người đổi một người. Ngoài ra…”, nàng dừng lại một lát, bỗng nhiên quay đầu, ống tay áo màu xanh đưa ra, khe khẽ chỉ vào Phụng Miên đang đứng trên thảm cỏ: “Bản Long Nữ còn muốn mời Tuyền Cơ công tử tới làm khách trên Thủy Long Đảo!”
Từ khi Bích Hải Long Nữ xuất hiện, trên khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Phụng Miên bỗng ẩn hiện một nỗi kinh ngạc. Lúc đó, khi nhìn thấy ngón tay ngọc ngà của nàng chỉ vào mình, đôi mắt đen của hắn liền ánh lên chút dao động.
Huyền Cơ lão nhân thoáng kinh hãi, thực ra Bích Hải Long Nữ muốn lấy Dạ Vô Nhai đổi tên hải tặc cũng không có gì là lạ, dẫu sao Dạ Vô Nhai cũng là Dật Vương đương triều, thân phận tôn quý. Nhưng nếu muốn Phụng Miên, ông ta thấy vô cùng kỳ dị. Trong mắt thế gian, mọi người đều cho rằng hắn chỉ là một công tử nhà giàu vô dụng, yếu đuối bệnh tật, chỉ có ông ta mới biết rõ giá trị thực sự của Phụng Miên là gì. Rất nhiều bảo bối trong Tuyền Cơ phủ không phải do ông ta làm, mà là do một tay Phụng Miên thiết kế, nghe đến chiến thuyền Mông Đồng cũng vậy. Ông ta nhận hết công danh về mình, không phải vì tham công, mà vì để bảo vệ Phụng Miên. Nhưng ông ta thật không ngờ, Bích Hải Long Nữ này đã ngấm ngầm đoán ra giá trị của Phụng Miên rồi.
“Dùng hai đổi lấy một, ngươi không thấy làm thế là không công bằng ư?” Dạ Vô Trần lạnh lùng nói.
“Không, ta không định dùng hai đổi lấy một, ta chỉ mời Tuyền Cơ công tử lên đảo làm khách thôi.” Ý nói, nàng chỉ dùng Dật Vương đổi lấy Thủy Long Vương, còn Phụng Miên sẽ bị bắt hẳn tới Thủy Long Đảo.
Bích Hải Long Nữ ngông cuồng như vậy, nhưng mọi người không ai dám có ý kiến gì khác, dẫu sao tính mạng Dật Vương vẫn đang bị nàng ta nắm trong tay.
Phụng Miên theo Bích Hải Long Nữ chầm chậm lên thuyền. Chiếc thuyền lướt đi, xuyên qua Liên Trì, chỉ một lát đã tới Ngọc Hồ cạnh đó, gió trên hồ thổi tới, trong thuyền lúc này cực kỳ mát mẻ và dễ chịu.
Bích Hải Long Nữ chính là Giang Sắt Sắt, lần này, nàng vốn định tới Đại lao Hình bộ cướp ngục, nghĩ tới việc ở đó canh phòng nghiêm ngặt, khó mà thoát ra được, nàng có chút lo lắng. Vừa hay nghe nói Huyền Cơ lão nhân bày yến tiệc ở đây, lại khéo Dạ Vô Trần và Dạ Vô Nhai đều tới, vì thế nàng liền nhân lúc phòng bị lơ là tới đây cướp người.
Trước đó, nàng đã dặn thị nữ hạ độc Dạ Vô Trần hoặc Dạ Vô Nhai đều được, sau đó cứ để nàng tùy cơ ứng biến. Kết quả lại là Dạ Vô Nhai trúng độc. Thực ra, nàng thà bắt Dạ Vô Trần chứ không muốn uy hiếp Dạ Vô Nhai chút nào.
Nàng đi vào trong khoang thuyền, chỉ thấy Dạ Vô Nhai nằm trên sập, dường như đã chìm trong hôn mê rồi. Trên trán rủ xuống vài sợi tóc, che đi hàng lông mi đang khe khẽ run lên. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi động lòng người, chỉ tiếc là lúc này đôi môi đã chuyển thành màu xanh đen, xem ra quả nhiên độc phát tác rồi, thậm chí thần trí đã có chút mơ hồ. Phụng Miên ngồi bên người Dạ Vô Nhai, đôi lông mày dài chau lại, thấy Sắt Sắt bước vào, đôi mắt đen liền ánh lên chút dao động.
Sắt Sắt nhanh chóng lấy thuốc giải độc trong tay áo ra, rồi bảo thị nữ bê nước lại.
“Đại vương, hiện giờ chúng ta chưa ra khỏi Ngọc Hồ, sao có thể cho ngài ấy uống thuốc giải được? Phía sau có truy binh của triều đình, nếu họ ra tay cướp lại ngày ấy thì phải làm sao?”
Sắt Sắt chau mày hờ hững nói: “Lính tới thì có tướng ngăn, có gì phải sợ. Bây giờ việc quan trọng là cứu người, mau bưng nước lại đây.” Thị nữ vâng lời, đỡ Dạ Vô Nhai dậy uống thuốc giải.
Sắt Sắt thấy sắc mặt Dạ Vô Nhai đã tốt hơn, hàng mi rung nhẹ, dường như đã tỉnh lại. Nàng không muốn ở lâu trước mặt hai người quen là Dạ Vô Nhai và Phụng Miên, vì sợ sẽ bị họ nhận ra, liền quay người đi ra khỏi khoang thuyền.
Chiếc thuyền nhỏ thuận dòng nước trôi đi, Sắt Sắt đứng trên mũi thuyền, nhìn thấy rất nhiều thuyền đang theo sau, hẳn là do Dạ Vô Trần phía tới. Trên mặt hồ phía trước, cũng có mười mấy chiếc thuyền, trên chiếc thuyền đầu tiên có một nam tử trẻ tuổi đứng đó. Thấy chiếc thuyền nhỏ của bọn họ chèo tới, cũng thuận dòng mà truy kích theo chiếc thuyền nhỏ của họ.
“Người đó là ai?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
Thị nữ còn chưa kịp trả lời, đã nghe một giọng nói ôn hòa nho nhã truyền lại: “Người đó là Bá chủ Giang Đông thủy đạo Hạ Chi Bắc, nắm giữ đường thủy vận Giang Đông. Nếu các người đưa Dật Vương bị trúng độc đi, nhất định sẽ không đi qua đây được. Có điều nếu cô là người đó, hắn ta chắc chắn sẽ không ngăn cản cô, vì hắn là người của Tuyền Vương.” Tiếng nói của Phụng Miên vang lên một cách chậm rãi từ phía sau lưng nàng,
Sắt Sắt quay đầu nhìn lại, thấy Phụng Miên đang tựa mạn thuyền, đôi mắt đen lấp lánh như bảo thạch nhìn thẳng vào nàng, tấm áo bào màu đen buộc dải gấm cùng màu, trên tóc không cài trâm ngọc mà chỉ buộc hờ bằng một sợi vải đang tung bay trong gió, rất sạch sẽ mà lại thanh thoát.
Sắt Sắt cười nhạt, nàng đương nhiên hiểu ẩn ý trong lời nói của Phụng Miên. Hắn đã hoài nghi thân phận của nàng, thậm chí còn đang thử dò thám nàng giúp Dạ Vô Yên, chủ nhân của hắn. Bí mật về việc Phụng Miên chính là Tích Hoa công tử, Sắt Sắt biết bởi chuyện này Dạ Vô Yên chưa bao giờ giấu nàng.
Chỉ đáng tiếc là hắn không dò thám được gì mà thôi.
“Hai người các ngươi chăm lo cho Tuyền Cơ công tử thật tốt đi, sao có thể để công tử ra ngoài này chịu gió được, nhỡ rơi xuống hồ thì sao?” Sắt Sắt lạnh lùng nói với hai thị nữ.
Hai thị nữ đó nhanh chóng đáp lời, tiến lên điểm huyệt Phụng Miên, rồi dìu hắn vào trong khoang thuyền.
Giang Đông Bá chủ Hạ Chi Bắc vốn là người của Dạ Vô Yên, nghĩ lại hẳn là thế, nếu không thương thuyền của Âu Dương Cái làm sao có thể ra biển thuận lợi như vậy.
Thuyền của họ nhanh chóng vút qua thủy đạo, chỉ trong chốc lát là có thể ra tới biển, đi về phía Đông Hải chèo được hơn hai canh giờ, xa xa liền thấy Nhị Đại vương Ninh Phóng đã dẫn chiến thuyền của hải tặc tới đón. Sắt Sắt liền ra lệnh dừng thuyền. Thủy sư Nam Nguyệt cũng đang dẫn theo mấy chuyến thuyền phía sau, áp giải Thủy Long Vương Mã Diệu tới.
Sắt Sắt đi vào trong khoang. Lúc này Dạ Vô Nhai đã tỉnh lại, hắn đang ngồi tựa trên chiếc sập, đặt sát khung cửa sổ, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua, từng tia nắng không ngừng nhảy nhót trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt ấm áp nho nhã như được phủ thêm một tầng hổ phách, trong ánh mắt trong trẻo gần như trong suốt lộ ra ý vị sâu xa, thần sắc hắn thản nhiên, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên rõ ràng lại lộ ra chút gì đó nghi hoặc và chờ đợi.
“Nàng là Giang Sắt Sắt!” Ngữ khí của hắn mang theo vài phần trông mong, vài phần nghi hoặc, lại có vài phần quả quyết.
Sắt Sắt không ngờ Vô Nhai lại hỏi thẳng như thế, xem ra đã biết rõ mối quan hệ của nàng và đám hải tặc rồi, nàng đã giấu kỹ như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn nghi ngờ nàng. Nàng dường như có thể chắc chắn hôm nay là do hắn cam tâm tình nguyện để nàng bắt đi, liền lạnh lùng cười, rồi trầm giọng nói: “Ta là Bích Hải Long Nữ, không phải là ai đó mà ngươi nói. Còn nói thêm nửa chữ nào nữa, bản Long Nữ sẽ đó ngươi xuống biển nuôi cá đó!”
Vô Nhai không ngờ ngữ khí của nàng lại tàn độc như vậy, hàng mi dài khẽ chớp, che đi sự thất vọng tràn trề đong đầy trong đôi mắt.
Sắt Sắt không nhìn Vô Nhai nữa mà quay sang dặn dò đám hải tặc áp giải Dạ Vô Nhai ra ngoài, hai bên đưa tù binh của mình lên một chiếc thuyền nhỏ, rồi trao đổi con tin. Sắt Sắt cứu được Mã Diệu rồi, liền lập tức dẫn đám hải tặc quay về.
Dạ Vô Nhai đứng trên mũi thuyền của Thủy sư Nam Nguyệt, nhìn mấy chục chiến thuyền phía trước rời đi, rồi dần dần không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn những làn sóng vô biên vô tận đang lấp lánh dập dờn dưới ánh mặt trời.
Trái tim hắn bỗng trào dâng nỗi thất vọng và u buồn chưa từng có.