Đạo Ngụy Dị Tiên

Chương 1: 1: Sư Phó





Lý Hỏa Vượng giơ cái chày giã thuốc lên, cực kì chán nản giã từng cái từng cái xuống cối đựng thuốc, đem những viên đá xanh lấp lánh xen lẫn phù sa bên trong cối chầm chậm nghiền nát thành bột.

Tuy trong động lạnh lẽo ẩm ướt, trên người thiếu niên cũng chỉ mặc một bộ áo vải thô sơ.

Nhưng vẻ mặt cậu lại không để ý, tựa như không có gì có thể khiến cậu để ý.

Trong động không chỉ có mỗi mình cậu, còn có nhiều đứa con trai con gái trạc tuổi cậu, đều buộc tóc, cũng đều mặc áo thô bện bằng dây gai.

Điều duy nhất khác biệt giữa bọn chúng và Lý Hỏa Vượng là trên cơ thể đều có chỗ khiếm khuyết, trong đó có đứa bị bạch tạng cũng có đứa bị chứng bại liệt.

Đủ loại thân thể dị dạng bẩm sinh hoặc bị tật sau này đều có thể tìm thấy ở đây, phòng chứa nguyên liệu không lớn, trong hang động này giống như là một viện bảo tàng dị dạng.

Công việc của mấy đứa trẻ ở đây cũng giống như Lý Hỏa Vượng, đều đang giã cái gì đó, chỉ là những thứ bị giã không giống nhau, có kim thạch, cũng có dược vật, nhưng cũng rất hiển nhiên rằng có vài người chẳng hề an tâm làm việc.

"Á!" có một tiếng thét chói tai của con gái, dẫn đến mọi người nhìn lại.

Chỉ thấy một chỗ trong động, một đứa thiếu niên sứt môi mập mạp, trên mặt lộ ra nụ cười bỉ ổi, có ý đồ kéo cô gái bị bạch tạng vào trong lòng của mình.

"Ta chỉ chơi đùa một chút, cam đoan chỉ là một chút thôi, hắc hắc hắc"Lý Hỏa Vượng không thèm để ý đến mấy chuyện ầm ĩ này, nhắm mắt lại tiếp tục làm từng chút từng chút công việc giúp mình sống sót.

Nghe tiếng khóc cứ văng vẳng bên tai của cô gái càng ngày càng thê thảm hơn, Lý Hỏa Vượng nổi cáu mắng thầm một câu, một tay cầm cái cối thuốc bằng đá đứng lên.

"Bốp" tiếng của đá và xương va nhau vang lên.


Tên mập sứt môi đầu bị chảy máu đặt mông ngồi bệt xuống đất ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là bị cú đập đó làm cho choáng váng, qua hai giây sau nó mới quằn quại đau đớn che lại vết thương mà gào khóc.

Cô gái tóc trắng, da trắng vừa thoát khỏi số phận bị cưỡng hiếp, sợ hãi che lại y phục của mình mà núp sau lưng của Lý Hỏa Vượng.

"Ta nói cho ngươi biết! Ngươi đây là hoàn toàn khiêu khích, ngươi có biết sư phó của ta là người như thế nào không? Để cho lão nhân gia mà biết ngươi khiêu khích, ông ấy sẽ chơi chết ngươi!" Tên mập sứt môi vẻ mặt cực kì phẫn nộ nói lời uy hiếp.

"Hắn tính là cái thứ gì chứ, ngay cả cái rắm cũng không phải!" Lý Hỏa Vượng thốt ra một lời, toàn trường sợ hãi, lặng ngắt như tờ.

Những người khác có mặt ở đó chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con trai trước mặt lại dám nói ra câu đó.

Nhìn thấy vẻ mặt mấy người gọi là sư huynh sư đệ trước mặt, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng.

"Ta đây là làm sao, làm sao lại nổi giận với mấy cái thứ này, tính cách mình không phải là nói toạc móng heo như vậy mới đúng, không thể để mấy thứ này ảnh hưởng đến tính cách của mình, vừa rồi không phải thực sự là mình, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.

"Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang bình tâm lại thì nghe ở cửa có người gọi cậu.

"Lý sư đệ, Vương sư muội, sư phó cho gọi các người.

" Người thanh niên lớn tiếng kêu gọi hiển nhiên là có địa vị không giống Lý Hỏa Vượng, trên người mặc một bộ đạo bào màu xanh.

Tuy đạo bào trông rất cũ, ống tay áo bị giặt đến bạc phếch nhưng so với cái áo gai tàn tạ trên người của Lý Hỏa Vượng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Người này một tay ôm cây phất trần đuôi ngựa trước ngực, nhìn đám hậu bối trước mặt trong mắt mang theo một tia ngạo mạn.

Thấy vị đạo sĩ trẻ tuổi kia xuất hiện, tên mập đầu đang bị chảy máu lập tức sắc mặt lộ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.


"Ha ha! Ngươi xong rồi! Hôm nay đến lúc ngươi bị chơi chết rồi.

"Nhưng Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý đến hắn, cậu xoay người muốn cùng cô gái miệng đang méo xệch chảy nước miếng đi ra cửa, mặt cô gái trắng bệch trông rất không khỏe.

Vừa đi hai bước thì phát hiện có người đang nắm tay áo của mình, giữ chặt không để cậu đi.

Lý Hỏa Vượng quay đầu lại thì thấy đó chính là cô gái bạch tạng mà mình vừa cứu.

Nước mắt lưng tròng cô lắc đầu quầy quậy, trong mắt tràn đầy vẻ sợ sệt.

Lý Hỏa Vượng lạnh lùng kiên quyết giũ tay áo, sải bước đi tiếp.

Từ phòng chứa nguyên liệu này đi ra là một hang động lớn hơn, trên vách động còn có những công cụ khác nhau giống như phòng để nguyên liệu, trông gồ ghề lồi lõm, rõ ràng tay nghề của những người kiến tạo hang động này trước đây cũng không tốt lắm.

Toàn bộ hang động rất lớn, có rất nhiều lối đi lớn nhỏ đi ra mọi hướng, tựa như một tổ kiến khổng lồ vậy.

Từng khối gỗ đào mục nát được đóng trên mỗi cửa động, trên mặt được khắc vào danh tự của mỗi động sâu khoảng 3 phân đó là: Linh Cung Điện, Lão Luật Đường, Khánh Tổ Điện, Tứ Ngự Điện.

Một cái hang động thiên nhiên lại có thể được trang hoàng nghiêm chỉnh như một đạo quán.

Trong lúc hai người men theo hang động đi về phía trước thì cô gái miệng méo bên cạnh móc trong túi ra một vật gì đó đen thùi lùi, rồi đột nhiên đưa tới trước mặt của Lý Hỏa Vượng, nói với giọng si si ngốc ngốc, "Ăn ! mạch nha không?"Lý Hỏa Vượng khẽ cau mày, dường như biết đối phương si ngốc, không nhịn được cầm thứ đó nhét thẳng vào tay áo của mình.

Thấy Lý Hỏa Vượng đã nhận, cô gái lại móc ra một cục từ trong túi bỏ vào miệng của mình, tiếp tục ngây ngô nói: "Sư phó tốt!.

.

cùng với sư phó có kẹo ăn! "Đối với chuyện này Lý Hỏa Vượng chẳng hề muốn nói gì, hai người tiếp tục đi, đi được độ một khắc, thì xuất hiện trước mặt một lò luyện đan cũ kĩ đã bị ám khói đen thui.

Khói xanh từ lò luyện bốc thẳng lê n đỉnh động, đan lô trông như một tòa núi nhỏ bằng kim loại.

Từ xa bước lại, đan lô càng lúc càng to, cuối cùng cái bóng của nó bao trùm cả người, điều này khiến cho Lý Hỏa Vượng cảm giác áp lực tăng lên gấp bội.

Khiến cậu áp lực ngoài cái đan lô khổng lồ 5 tầng này còn có bóng lưng của một người phía trước đan lô.

Nhìn từ đằng sau thấy người đó mặc một bộ đạo bào xanh lam, đầu đội mũ có cài trâm, hai hàng tóc mai bạc trắng, trông dáng vẻ tiên phong đạo cốt cực kì.

Người đó đang xếp bằng dưới đất tựa hồ cũng đang làm cái việc mà trước đây Lý Hỏa Vượng hay làm, cầm cái chày giã thuốc từng nhát từng nhát giã xuống, chỉ là cái chày trong tay người đó lớn hơn rất nhiều, trông giống như một cái cột vậy.

Theo từng cái giã của người đó, tiếng kim loại và đá va chạm tạo lên từng tiếng vang vọng trong hang động.

"Sư! sư phó!" Cô gái miệng méo vụng về dùng tay phải nắm lấy ngón tay cái của tay trái, bốn ngón còn lại của tay trái thì đặt lên đầu mấy ngon tay phải (cách ôm quyền chào của thời xưa, có thể thấy trong phim Trường An 12 canh giờ hoặc những phim hoạt hình về lịch sử của Việt Nam), hai tay đưa lên trước ngực thi lễ với bóng lưng, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính.

Cô gái vừa nói dứt, âm thanh va chạm chói tai kia liền dừng lại.

Bóng lưng kia quay lại, tuy trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị nhưng con ngươi của Lý Hỏa Vượng vẫn hơi co rụt lại vì sợ hãi.

Chính diện và sau lưng đạo sĩ này hoàn toàn khác biệt, nhìn sau lưng thì tiên phong đạo cốt, nhưng nhìn chính diện thì lại là một lão đầu đầu đầy ghẻ lở đến buồn nôn, trong cái miệng móm xọm lưa thưa mấy cái răng vàng khè lộ hết ra bên ngoài.

"Tới rồi à? Đồ nhi ngoan, khiến ta đợi mãi.

"Đạo bào bẩn thỉu vung lên một cái, lão đạo sĩ đằng không bay lên, một tay chụp lấy cái cổ vừa rụt lại của cô gái miệng méo.


Không đợi cô gái si ngốc mở miệng nói nửa câu, lập tức bị ném vào một cái hũ bằng đá cao nửa thân người, tiếp theo vị sư phó vẻ mặt hung ác hai tay cầm cái chày giã thuốc bằng đá đầu to bằng nắm nay nhắm thẳng đầu của cô gái mà nặng nề đập xuống.

Sau đó tiếng kêu thảm thiết im bặt, từ trong cái hũ bằng đá truyền ra âm thanh lẹp bẹp của tay chân vùng vẫy trong bùn.

Vẫn chưa hết, tiếng động giống như lúc trước một lần nữa vang lên, nương theo cái chày được đưa lên cao rồi lại hạ xuống, mỗi chỗ trên thân thể của cô gái đều có kết cục như cái đầu của cô.

Mỗi lần đập xuống, da thịt trên má phải của Lý Hỏa Vượng, lúc này đang hô hấp dồn dập, cũng mãnh liệt run theo.

Thịt vụn và máu bắn lên đầy mặt đầy người của lão đạo sĩ, nhưng lão vẫn coi như không có gì vẻ mặt hưng phấn dựa theo một nhịp điệu nào đó lẩm bẩm niệm cái gì như: " Đinh Sửu kéo dài tuổi thọ của ta, Đinh Hợi bảo vệ hồn của ta, Giáp tử bảo hộ thân thể ta, Giáp Tuất bảo hộ hình của ta, Giáp Thân gia cố sinh mạng của ta, Giáp Ngọ thủ hồn của ta, Giáp Thìn là linh của ta!"Sau khi đập nát mọi thứ thành cháo, lão dùng một tay nhấc cái hũ đá nặng mấy trăm cân, đem vũng bùn nhão do chính mình giã ra đổ hết vào lò luyện đan trước mặt, ngay sau đó vẻ mặt cực kì kích động hai tay giơ mạnh lên không trung.

"Mở lò, luyện đan!"Hai tên đạo đồng hai má được đánh má hồng một cách lố bịch từ trong bóng tối bước ra, vừa quạt lửa vừa đổ vào trong lò đủ loại tài liệu hỗ trợ, trong đó có đủ loại bột phấn của kim thạch cũng có không ít những thứ còn sống đang ngọ nguậy.

Không lâu sau, một mùi hương nồng nặc kì dị tràn ngập trong không khí.

Giờ khắc này, sau khi nhắm mắt hít sâu một hơi, vị sư phó đầu ghẻ mới vuốt vuốt cái cằm không có mấy sợi râu, trên gương mặt dơ bẩn xấu xí hiện lên biểu tình mãn nguyện.

Khi lão từ từ mở mắt, chắp tay sau lưng quay đầu nhìn về Lý Hỏa Vượng: "Nghe nói ngươi gọi bổn đạo gia là cái rắm? Có chuyện này không?"Trong một sát na, không khí xung quanh dường như đông đặc lại.

Nhìn tên hung thủ giết người không chớp mắt trước mặt được gọi là sư phó này, Lý Hỏa Vượng vẫn không phản ứng gì, chậm rãi nhắm mắt lại ổn định lại hô hấp có chút gấp rút của mình, trong lòng mặc niệm: "Các ngươi không lừa được ta, tất cả đều là giả, đều là giả.

""Nói xem! Ngươi câm à? Ừ?!" Nương theo âm thanh bước chân của "sư phó" càng ngày càng gần, mùi tanh hôi của hỗn tạp máu tươi trên người lão như một bức tường đập thẳng vào mũi.

Lý Hỏa Vượng run rẩy mạnh mẽ cắn chặt hàm răng, dùng hết sức bình sinh để mở mắt ra.

Đạo quan trong huyệt động hôn ám tràn ngập sự ức chết vừa nãy trong nháy mắt đã biến mất, một phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, không khí trong lành xuất hiện trước mặt cậu, mà nửa thân dưới của cậu bị cột chặt vào giường bằng mấy mảnh vải.

.