Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 134




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tin Túc Cảnh Mặc chết trận Tây Bắc chỉ ba ngày đã lan khắp quốc gia, thành Trung Đô lại càng thêm loạn.

Quân đội Trấn Bắc đi theo Túc Cảnh Mặc nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm với Túc Cảnh Mặc, Nay Túc Cảnh Mặc vì nước hy sinh, mà ở thành Trung Đô Túc Cảnh Nghiên lại ngồi không làm ngư ông đắc lợi, đại quân Trấn Bắc sao có thể chấp nhận?

Vốn định ổn định Tây Bắc, đuổi Hung nô đi rồi, họ sẽ theo Túc Cảnh Mặc đánh vào Đại Tự cướp lại ngôi, nhưng hôm nay Túc Cảnh Mặc chết trận, quân Trấn Bắc quân chinh chiến nhiều năm, tuy cuối cùng đắc thắng, lại cũng tổn thất quá nhiều, không có người tâm phúc, họ cũng không biết đi đâu. Vốn họ đã từng nghĩ ở lại Tây Bắc, nhưng Túc Cảnh Mặc không thể an táng tại nơi rừng núi hoang vu này.

Cuối tháng mười, Tây Bắc đổ một trận tuyết lớn, bốn vị phó tướng suốt một đêm thảo luận trong lều trại, đưa ra quyết định cuối cùng, cả đoàn quân sẽ cùng đưa linh cữu vị đế vương trong lòng họ về lại đô thành.

Túc Cảnh Mặc là anh hùng, cho dù đã chết, y cũng oanh oanh liệt liệt, đường đường chính chính từ hoàng cung Trung Đô đi chinh chiến, lúc trở về phải được an táng dưới danh nghĩa Đế vương trong hoàng lăng Đại Tự, không thể nào bị bôi nhọ!

Đại quân khởi hành nhanh nhất có thể trong trận tuyết lớn mênh mông cuồn cuộn, toàn quân mặc áo vải trắng, những thành quách họ đi qua đều theo lễ chế mừng vua mới lên ngôi, treo đầy cây gai dầu khắp đường phố ngõ nhỏ.

Rõ ràng, thành Trung Đô đã có một người khác xưng đế.

Trên đường hành quân, quân cảnh vệ của Túc Cảnh Mặc che chở trước quan tài của y, sau 5 ngày về lại Trung Đô, vốn tưởng rằng sẽ có một phen tử chiến, mới có thể công phá phòng ngự Trung Đô, đưa đế vương của họ vào trong cung, không ngờ, vừa đến ngoại thành Trung Đô, toàn bộ cổng thành đã mở ra, tất cả binh lính đều mặc đồ tang.

“Túc Cảnh Nghiên không phải kẻ ngốc, lúc này nếu hắn nghịch dân tâm, hắn sẽ không ngồi vững trên ngai vị hoàng đế này……” Trương Kính đi theo nhìn cả thành trang trọng, than thở thật dài.

Một núi không dung hai hổ, mà hai người đa mưu túc trí này, sinh trong hoàng gia, thành huynh đệ. Giờ phút này, Túc Cảnh Nghiên thắng.

Đỡ linh cữu vào cung, linh đường đã được chuẩn bị xong.

Bôn tang, phát tang, trì quan tài, tiểu liễm, đại liễm…… 26 cái lễ nghi mai táng một cái cũng không thể thiếu.

Vốn phải là do Khâm Thiên Giám và Lễ Bộ xử lý tang lễ, nhưng không biết vì sao đổi thành Hư Vân, ông gõ chung niệm kinh văn cho Túc Cảnh Mặc bảy ngày bảy đêm.

Ngày đưa tang, bốn tướng lĩnh quân đội Trấn Bắc chủ động xin đi bảo vệ, khắp những con đường Trung Đô đầy người dân mặc đồ tang quỳ xuống khóc thút thít, Túc Cảnh Mặc chết trận chỉ mới 29 tuổi, còn quá trẻ……

Những cành cây khẳng khiu rung rung trong gió tuyết lạnh, xe linh cữu xe chậm rãi đi trước, càng thêm vẻ thê lương.

Lúc xe linh cữu đến cửa thành, chợt đội quân phía trên ầm ĩ lên, hình như có người đang hô to cái gì, bị các quân sĩ đả thương, người này cũng không chịu tránh ra, vẫn cản đường. Đội hộ linh đành phải ngừng lại.

Đàm Trình ngồi bên cạnh quan tài, vén tấm rèm trắng che linh cửu lên, muốn nhìn xem  đã xảy ra cái gì, nhưng xa quá không nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy một người đang quỳ rạp xuống đất, khác với mọi người mặc áo tang, người này người mặc quần áo thường dân màu xanh, đeo một tay nải, có vẻ như vừa từ phương xa về.

“…… Các ngươi không thể……”

Mơ hồ nghe được mấy chữ, Đàm Trình tò mò, muốn bước lại xem đó là ai mà dám cản trở hộ linh đội đưa tang hoàng đế.

Đàm Trình đứng lên, muốn bước về phía trước, nhưng không thể cử động được, giống như đang bị một lực vô hình khống chế.

Quay đầu nhìn lại, cậu chẳng thấy gì.

Đàm Trình hơi sợ, cố gắng muốn thoát ra khỏi trói buộc, bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói mơ hồ.

“Đàm Trình, đừng qua đó, quay trở về mau.”

Giọng nói rất mông lung, Đàm Trình không biết là ai đang nói, chỉ sững sờ đứng đó.

“Đàm Trình, trở về nhanh lên!”

Lần này giọng nói đã rõ ràng.

“Khúc Chí Văn?”

“Đúng vậy, là tôi đây.”

“Cậu….. Cậu ở đâu?” Đàm Trình kinh ngạc nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai. Cậu nghi ngờ, sao trong giấc mơ của cậu lại có giọng nói của Khúc Chí Văn?

Dùng hết toàn lực khống chế tiểu quỷ thời không nhìn toàn cảnh, đến khi vừa thấy cái người đang chắn đường đội hộ linh, Khúc Chí Văn chảy mồ hôi đầy đầu, “Anh nhắm mắt lại rồi xoay người vào trong nhanh lên!”

“Nhưng vì sao?” Đàm Trình không hiểu.

“Anh có biết người phía trước kia là ai không?” Thuật pháp kéo linh hồn Đàm Trình về chưa tạo xong, Khúc Chí Văn vội la lên, “Đó là kiếp trước của anh! Nếu anh cứ đứng ở đây, anh sẽ bị tan thành tro bụi, thần tiên cũng không cứu được! Anh quay lại, ra khỏi đây đi, tôi sẽ kéo linh hồn anh trở về.”

Kiếp trước? Tan thành tro bụi? Đàm Trình ngẩn người, “Đây không phải là mơ sao? Sao tôi lại tan thành tro bụi?

“Mơ? Mơ cái gì mà mơ! Hồn phách của anh đã quay về hơn một ngàn năm trước, đây là Đại Tự Túc Cảnh Mặc sống!”

Không phải mơ? Đàm Trình ngẩn ra, quay đầu nhìn bốn phía, nhà gỗ thấp bé, cổ hương cổ sắc đường phố….. Hồn phách của cậu thật sự đã đến thời đại của Túc Cảnh Mặc?

Cậu vốn tưởng rằng mình đã mất đi Túc Cảnh Mặc, cậu cho rằng Túc Cảnh Mặc đã biến mất vĩnh viễn…… Nhưng bây giờ, nhìn quan tài trước mắt, bàn tay Đàm Trình run lên nhè nhẹ, vui sướng trong lòng trào lên làm mắt Đàm Trình chợt cay cay.

Túc Cảnh Mặc sẽ được an táng ở ngoại thành Tây An, trong đại mộ thôn Ninh Hóa, hồn phách sẽ ở trong đó hơn ngàn năm….. Nếu…  nếu cậu cứ ở đây, có phải cậu sẽ được nhìn thấy Túc Cảnh Mặc? Hoặc là, cậu theo y vào Đại Mộ đó, vậy có thể mãi mãi bên cạnh y……

Nhìn Đàm Trình si cuồng qua đôi mắt tiểu quỷ, cậu đang nghĩ gì sao Khúc Chí Văn không biết cho được, “Anh đang nghĩ anh có thể gặp lại anh ta à? Đàm Trình, một thời đại không chứa chấp hai linh hồn giống hệt nhau! Nếu anh cứ ở lại đây chung với kiếp trước của mình, sau nửa tiếng nữa thì anh tiêu chắc rồi.”

“Thì sao?!” Đàm Trình ngắt lời Khúc Chí Văn, cười khổ: “Anh ấy đã không còn, Khúc Chí Văn cậu có hiểu không, Túc Cảnh Mặc đã không còn nữa! Kiếp này hay kiếp sau, vĩnh sinh vĩnh thế cũng sẽ không còn gặp nữa!”

Cả người Đàm Trình run lên nhè nhẹ, trên mặt tràn đầy những đau thương,

“Tôi không biết phải tiếp tục sống như thế nào…… Nên hồn phi phách tán thì cũng có sao……”

“Anh nghe tôi nói đi, Túc Cảnh Mặc không có biến mất, anh có biết hay không, anh còn có thể nhìn thấy anh ấy!”

“Cái gì?”

“Tôi nói anh ta vẫn còn!”

Thấy ánh trăng bắt đầu có ý thức đong đưa theo trận pháp trên người Đàm Trình, Khúc Chí Văn vui mừng, vươn tay xuyên thấu qua trận pháp vào thời đại đó dò xét.

Nhưng tay cậu ta vừa nắm được linh hồn Đàm Trình, những người phía trước đột nhiên xôn xao lên, thanh niên đang quỳ trên mặt đất đột ngột đẩy binh lính ra, chạy thẳng đến xe linh cữu.

“Đàm Trình! Nhắm mắt lại!” Nhưng thật sự đã quá muộn, gương mặt thanh niên đó đã lọt vào mắt Đàm Trình.

Đột nhiên tất cả như chấn động mạnh, Khúc Chí Văn bị đẩy bật ra ngoài, ngồi trong ngôi miếu hoang đổ nát Khúc Chí Văn mở choàng mắt, phun một ngụm máu tươi, quỳ rạp xuống đất.

Khương Bình đứng bên cạnh vội vàng chạy lại đỡ Khúc Chí Văn: “Sao vậy?”

Khúc Chí Văn tái nhợt mặt mày, đưa tay lau máu trên khóe miệng, chau mày, “Thất bại rồi……”

Đàm Trình không biết Khúc Chí Văn đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy khi bốn mắt nhìn nhau, khắp người đau đớn như bị xé nát! Nhưng đau đớn chỉ kéo dài một chút, vì một người mặc tăng bào màu nâu đột nhiên xuất hiện trước mặt Đàm Trình, nhanh chóng ấn lên giữa mày cậu một cái.

Thiên địa xoay ngược lại, một trận choáng váng qua đi, Đàm Trình phát hiện mình đang quỳ gối trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn lại, hòa thượng Hư Vân đang đứng bên xe linh cữu, chắp tay trước ngực.

“Các ngươi không thể đối xử với hắn như vậy!” Đàm Trình còn chưa hoàn hồn, chính mình lại mở miệng nói ra những lời này.

Đàm Trình ngẩn ra, muốn mở miệng, lại phát hiện mình không thể mở miệng, cậu định đứng lên nhưng cũng không thể khống chế cơ thể.

Thoáng nhìn bản thân đang mặc một bộ quần áo màu lam bằng vải thô, một lúc lâu sau Đàm Trình mới nhận ra, người nói chuyện không phải cậu, mà là kiếp trước của cậu……

Đàm Trình không hề vùng vẫy, chỉ nhìn vị hòa thượng trước mặt.

Hư Vân không nói gì, chỉ hỏi: “Thí chủ biết được chuyện này từ đâu, còn năm lần bảy lượt……”

“Chuyện này không quan trọng, ta chỉ biết, đối xử với hắn như vậy là không công bằng……” Nói đến đây, Đàm Túng Hoàn quỳ xuống dập đầu với Hư Vân, “Nếu có thể cứu hắn, chuyện gì tiểu sinh cũng có thể làm.”

“Cắt thịt huyết tế, cũng có thể làm được?”

Câu hỏi vừa dứt, Đàm Trình mở miệng, cùng theo đời trước của mình đồng thanh nói: “Nguyện ý.”

Hư Vân nhìn người trước mặt, một hồi lâu mới lắc đầu thở dài: “Si nhân.”

Nói xong, Hư Vân vung tay lên, Đàm Túng Hoàn ngay lập tức bay khỏi nơi đó, rơi xuống bên đường.

Không còn ai chặn đường, đội hộ linh lập tức xuất phát. Đàm Túng Hoàn bị thương tập tễnh đi theo sau. Từ Trung Đô ra Trường An, đội hộ linh đi gần mười ngày, Đàm Túng Hoàn cũng theo mười ngày.

Trường An Tây Bắc, Đại Mộ của Túc Cảnh Mặc mới hoàn công, đem vật bồi táng vào Đại Mộ, thời điểm hạ táng, người đỡ linh đọc mấy lời kỳ quái sau đó nâng quan tài hoàng đế vào trong Đại mộ, bỏ vào thạch quan đá đã đẽo gọt sẵn sàng.

Theo như lời Hư Vân nói, mặt trời nghiêng về tây thì công việc hạ táng không được làm thêm.

Tối hôm đó, Hư Vân một mình tới phòng nhỏ Đàm Túng Hoàn ở, nhìn thanh niên chỉ còn sống thêm vài ngày, thở dài: “Hiện ngươi còn nguyện ý lấy cốt nhục đổi lấy sự bất diệt sau này của hắn?”

Đàm Túng Hoàn quỳ xuống đất, “Ta nguyện.”

“Vậy, ta sẽ đáp ứng ngươi, bảo vệ hồn phách của hắn,” nhớ đến tổ tiên của Lâm gia kia, Hư Vân nhíu chặt mày. Nhìn ra ngôi sao ngoài cửa sổ, Hư Vân nói: “Bên cạnh Quỳnh Sơn, có một lăng mộ phi tần….. Tối nay giờ Tý, nếu ngươi thấy trên trời xuất hiện ánh sáng, thì ngay lập tức đến mộ đem thi thể của hắn ra đưa đến lăng mộ phi tần, Ngươi chỉ có một canh giờ để cứu hắn, chỉ có một canh giờ.”

“Vâng!” Đàm Túng Hoàn quỳ xuống đất khấu tạ.

Trước khi đi, Hư Vân cho Đàm Túng Hoàn một hạt châu, “Ngươi đặt hạt châu này vào trong miệng hắn, có lẽ, có thể sẽ có tác dụng sau này.” Nói xong, Hư Vân không quay đầu lại, bước đi mất.

Giờ Tý, bầu trời đúng thật xuất hiện ánh sáng lạ, theo sau đó là những tiếng gầm rú, những quân sĩ trông coi Đại Mộ vội vàng chạy ra xem, Đàm Túng Hoàn liền thừa cơ lặng lẽ chạy vào trong mộ, đẩy nắp thạch quan và nắp quan tài gỗ, lấy người trong đó ra.

Một canh giờ, Đàm Túng Hoàn nhấc đôi chân bị thương, cõng Túc Cảnh Mặc trên lưng, hắn không quan tâm điều gì đang xảy ra, mùi máu tươi lan tràn hắn cũng vùi đầu tiến lên, nhẩm tính một canh giờ trong lòng.

Trèo xuống Quỳnh Sơn, bò lên ngọn núi vô danh, Đàm Túng Hoàn đã gần như kiệt sức, thở hồng hộc cõng người trên lưng, bước vào hành lang lăng mộ phi tần.

Một canh giờ, sau khi đem Túc Cảnh Mặc vào bên trong lăng mộ phi tần, Đàm Túng Hoàn run rẩy lấy ra mồi lửa trong ngực, nhẹ nhàng thổi, ánh sáng rực rỡ làm mộ thất bớt u ám hơn.

Đàm Túng Hoàn đẩy nắp quan tài ra, phi tần bị trói chặt chuẩn bị bị bồi táng bên trong sợ đến mức khóc lớn ra tiếng.

“Đừng khóc.” Đàm Túng Hoàn lấy một con dao nhỏ cắt đứt dây trói cho phi tần, “Ngươi đi đi.”

Đợi phi tần kia chạy thoát, Đàm Túng Hoàn hít sâu một hơi, ôm Túc Cảnh Mặc vào quan tài.

Nhận thấy mình bắt đầu thở ra nhiều nhưng không hít vào bao nhiêu, Đàm Túng Hoàn cố gắng từng hơi thở. Nhìn Túc Cảnh Mặc như chỉ đang ngủ say, Đàm Túng Hoàn thấp giọng nói: “Nếu có kiếp sau, ta chắc chắn tới tìm ngươi…..”

Nói xong, Đàm Túng Hoàn nhắm mắt, Đàm Trình cũng cùng chìm vào bóng tối……

Hóa ra….. Đại mộ ở Quỳnh Sơn chỉ là một cái mộ chôn quần áo và di vật…… Hồn phách Túc Cảnh Mặc bị giam ở Quỳnh Sơn, nhưng thi thể của y lại ở trong ‘Lăng Hoàng Hậu’…..



Huhu nằm trong Lăng hoàng hậu thì đào lên chả lấy làm vợ thì làm gì huhuhu ….

Hư Vân Idol quả là Idol……

btw không biết có ai nhớ cái ngọc bội rẻ tiền pi sà tìm thấy trong thạch quan của mình không? Tự nhiên toi nghĩ là sau khi huyết tế, Đàm Trình nằm lại trong quan tài đó, hồn của pi sà nằm trong thân thể Trình ngủ yên. Ngọc bội đó là ngọc tùy thân của Trình á….