Đảo Mộng Tưởng

Chương 18




Edit: Thỏ

Nói thật thì Trần Thiên cảm thấy ghê tởm nước bọt của hắn. Y bất giác ma sát hai chân vào nhau, nhưng bị Phàm Triệt dùng tay ngăn lại: “Đừng cử động, để anh liếm cho em. Rất muốn liếm hết những tấc da thịt của em, ừm… vợ anh thơm quá…”

Trần Thiên cũng không dám động đậy, gương mặt của y như bị nước bọt của đối phương xâm chiếm. Đầu lưỡi ấy không ngừng lướt trên da thịt Trần Thiên, để rồi y cảm thấy không chịu nổi, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

“Thả lỏng đi vợ.”

Phàm Triệt nói nhẹ tênh, thanh âm trầm thấp vì tình dục mà trở nên khàn khàn. Hắn chậm rãi nâng chân Trần Thiên, đôi chân này không thon thả như những cô nữ sinh, thậm chí lông lá còn hơi rậm – nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho sự mê luyến của Phàm Triệt.

“Vợ biết không? Anh vẫn luôn nghĩ rằng chân của em là thứ xinh đẹp nhất thế gian, anh thầm ảo tưởng nếu một ngày thật sự có cơ hội, anh nhất định sẽ liếm láp nó như thánh vật của mình. Ngậm lấy ngón chân, cảm thụ độ ấm, giống tác phẩm nghệ thuật đến cỡ nào, hoàn mỹ cỡ nào?”

Đầu lưỡi Phàm Triệt không ngừng liếm từng ngón chân của y, sau đó ngậm vào giữa môi, mút mát. Phàm Triệt liếm xong lưu luyến rời đi, khoảng cách giữa môi và ngón chân tách ra tạo thành một đường chỉ bạc thật dài.

“Vợ, anh muốn chiếm hữu em, em cũng nên chiếm hữu anh đi chứ? Em nói có phải không?”

Bởi vì chân trái gãy xương, vẫn chưa được trị liệu kịp thời nên Trần Thiên cũng không thể duỗi thẳng được. Ngay lúc Phàm Triệt nhẹ nhàng cầm lấy chân trái, cơ thể Trần Thiên như cương lên. Đây là chỗ bị thương, y rất sợ đối phương sẽ làm ra chuyện kỳ quặc gì, giống như dậu đổ bìm leo vậy.

Phàm Triệt cúi đầu nhìn xuống vết thương, đôi mắt sâu thăm thẳm, thế mà hắn vẫn chưa làm gì. Trần Thiên bị hắn nhìn chằm chằm như vậy chỉ thấy sởn tóc gáy, y bắt buộc phải mỉm cười gượng gạo: “Cậu… cậu ổn chứ?” Trần Thiên căng thẳng dò hỏi, động thái cẩn thận vô cùng.

Phàm Triệt nghe thấy câu hỏi của Trần Thiên thì phản ứng lại. Lúc này hắn giống như một nhà thơ đa sầu đa cảm, không biết từ khi nào hốc mắt hắn đỏ hoe, đôi con người ngập tràn tơ máu. Hắn nhẹ nhàng hôn lên vết thương của vợ mình.

“Một thân thể hoàn mỹ nay lại bị thương, có phải em rất khổ sở? Chỉ cần anh nghĩ đến em sẽ đau khổ, anh cũng cảm thấy khổ đau… Tâm trí trống rỗng đến khó chịu.”

Phàm Triệt im lặng ngẩng đầu, loại biểu cảm đáng thương thuần khiết này đủ khiến Trần Thiên chấn động. Nếu không phải đã từng bị Phàm Triệt dọa cho khủng hoảng, hoặc hắn là một người bình thường thôi, có lẽ Trần Thiên sẽ bị sự chân thành ấy làm lay động con tim. Nhưng, y vốn không có cách nào giao tiếp bình dị với một gã tâm thần, y vốn không biết tình cảm của hắn dành cho mình ra sao. Ngoại trừ không thể tưởng tượng thì chính là nơm nớp sợ hãi.

Phàm Triệt âu yếm chân trái của y. Kỳ thực chân trái đã dị dạng vì không được trị liệu đúng lúc, trông rất khó coi. Nếu không phải chân của mình, chắc rằng Trần Thiên sẽ không bao giờ để mắt. Nó thật xấu xí!

Tuy nhiên Phàm Triệt không cho là vậy, hắn xem chân trái của y như là báu vật, hắn muốn dùng nước bọt của mình – vì Trần Thiên mà liếm láp miệng vết thương, cẩn thận và nhẹ nhàng.

“Rồi sau đó anh lại nghĩ mình nên cảm ơn nó. Nếu em không bị thương, chắc chắn anh sẽ không có cơ hội này. Tuy anh cảm thấy khổ sở khi vợ mình đau buồn nhưng anh cũng cảm thấy vui thay, bởi vì chân em bị thương nên mình mới chiếm lấy em nhanh như vậy. Em biết chứ, anh thật sự rất vui…”

Trần Thiên nheo mắt nhìn Phàm Triệt, y đột nhiên rất muốn biết một vấn đề: Gã trai đã nhen nhóm tình cảm với mình từ bao lâu?

Trong trí nhớ của Trần Thiên, ấn tượng đối với người này vẫn luôn nhạt nhẽo. Ngày thường y cũng không quá để bụng hắn, hoặc thậm chí có chút ghét bỏ. Y hoàn toàn không cảm thấy những hành động của mình có gì để khiến một tên biến thái đem lòng mến thương? Ngay từ lúc bắt đầu, chuyện này đã rất khó giải thích.

Đầu lưỡi Phàm Triệt nhẹ nhàng liếm qua chân của Trần Thiên, sau đó đến bụng. Mỗi một tấc da thịt đều không buông. Trần Thiên cảm thấy thân thể của mình đều bị nước bọt Phàm Triệt phủ lấy, vô cùng ghê tởm! Nhưng giờ phút này y không dám giận, cũng không dám nói năng chi.

“Vợ à, em thơm quá. Em có biết lần đầu tiên anh mộng tinh như thế nào không? Anh mơ thấy mình dùng đầu lưỡi không ngừng liếm mặt em, chân em, rốn em, thậm chí cả nơi này nữa.” Phàm Triệt dùng tay đặt lên thứ mềm mại ấy.

“Thật đẹp…”

Tuy rằng Trần Thiên đã ở tuổi trung niên, nhưng số lần dùng nó thật sự quá ít nên màu sắc của hạ thể vẫn luôn hồng nhạt như thời niên thiếu.

“Sau đó lúc anh tỉnh dậy, anh mới nhận ra. Anh lại nghĩ đến việc mình liếm láp cơ thể em trong giấc mơ, anh hưng phấn thủ dâm thêm một lần.” Hắn nhìn hạ thể của Trần Thiên, không khỏi cảm thán. “Đúng là đẹp! Anh rất muốn cầm nó và cắn một ngụm xem sao.” Phàm Triệt dùng đầu lưỡi vờn quanh quy đầu.

Trần Thiên nghe hắn dọa xong, sợ muốn tiểu. Y nghĩ Phàm Triệt không đùa giỡn chút nào. Từ khi biết thần kinh của hắn không bình thường tới nay, vẫn luôn cảm thấy chuyện gì hắn cũng dám làm, ngay cả việc cắn vào cậu em của y chắc chắn đối phương sẽ cho rằng đây là chuyện tình thú. Bởi lẽ đối với một kẻ tâm thần, có chuyện gì không làm được đâu? Phàm Triệt nhận ra cơ thể cứng đờ của Trần Thiên chỉ vì một câu nói bâng quơ của mình, hắn cười to, lại dùng ngón tay trêu đùa vật nhỏ.

“Xem em sợ như thế, yên tâm, anh sẽ không làm những chuyện khiến vợ mình khổ sở đâu. Tổn thương một sợi tóc của em còn không dám, sao anh dám cắn nó đây?”

Hắn cọ chóp mũi vào hạ thể Trần Thiên, dùng giọng điệu như đang dỗ dành con trẻ: “Tiểu bảo bối của anh, đừng sợ! Để chồng hôn chút nào…”

Nói xong hắn ngậm thứ đó của Trần Thiên vào miệng, mút một ngụm như uống nước bằng ống hút.

Trần Thiên chưa từng có kinh nghiệm khẩu giao, bởi vì y có lý do khó nói – đó chính là không thể cương lên. Đầu lưỡi liên tục khiêu khích vật nhỏ, nhưng qua nửa ngày cũng không cứng được. Phàm Triệt hơi khó hiểu trong lòng, hắn chau mày rồi nhổ thứ đó ra: “Vợ ơi, chíp chíp của vợ không cương lên hửm…”

Phàm Triệt lẩm bẩm lầm bầm, nhưng lời lọt vào tai trong Thiên lại chẳng khác nào châm chọc. Một người đàn ông kỵ nhất chính là những điều này… Trần Thiên cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, hắn muốn đẩy Phàm Triệt đang khẩu giao qua một bên, nhưng hắn đã thấy nét mặt của y – quá rõ! Tựa như tỏ tường rồi, nụ cười của hắn càng thêm đẹp đẽ. Hắn tì trán vào trán Trần Thiên, chính y cũng không biết là do nhiệt độ cao hay do quá xấu hổ mà gương mặt y cứ đỏ phừng phừng.

“Vợ à, anh rất vui… Em bị (liệt dương) như vậy khiến anh vui vô cùng. Anh chính là người đàn ông đầu tiên của em đúng không? Chỉ cần nghĩ như thế anh đã cảm thấy ngập tràn sức lực. Anh muốn em, muốn sắp không chịu nổi… Anh luôn mơ về một đêm tân hôn hoàn mỹ với em… đây là chuyện thiêng liêng đến cỡ nào! Anh đâu muốn vào chuyện chính nhanh như vậy, nhưng thật xin lỗi… Anh không kìm được! Chỉ cần nhìn em anh đã cứng lên rồi… anh sẽ thật cẩn thận, có được không?”

Phàm Triệt nói xong hắn liền dùng tay tách ra hai chân của Trần Thiên, ngón tay y bấu chặt vào đá ngầm. Y đang dùng một loại tư thế cực kỳ nhục nhã chờ hắn vào trong. Phàm Triệt dùng một ngón tay thấm nước bọt để mở rộng, sau đó chậm rãi đưa vào. Do ngâm trong nước nóng một hồi nên phía dưới của y cũng tương đối ướt át, ngón thứ nhất mở màn không mảy may trở ngại.

Trần Thiên hơi nhíu mi, y cảm nhận được ngón tay thô ráp của đối phương không ngừng xoay tròn trong cơ thể mình. Loại cảm giác này không cách nào hình dung nhưng tuyệt đối không phải khoái cảm, bởi nó khiến y rất hổ thẹn và kỳ quái. Y chỉ mong lần khổ lụy này mau chóng kết thúc.

Phạm triệt đang sắp cho vào ngón thứ hai, y muốn dạo đầu đầy đủ nhằm khiến đối phương dễ chịu hơn, nhưng chuyện này đối với Trần Thiên đúng thật không thể nào tưởng tượng! Đây chính là một loại cưỡng chế đầy nhục nhã và đau đớn, y không cần phải giảm đau, y chỉ muốn mọi chuyện đi đến hồi kết! Trần Thiên nhỏ giọng nhắc nhở hắn một câu: “Nhanh đâm vào đi…”

Phàm Triệt nghe được lời kia, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, thậm chí cho rằng đối phương đang mời gọi mình. Hắn không nói năng chi, chỉ cầm lấy cự vật to lớn kia đang rỉ chất dịch trong suốt cọ xát vào hậu huyệt của vợ, nhưng vẫn chưa đâm.

Trần Thiên cảm thấy bị ngứa ngáy, những nếp gấp nơi cửa huyệt cũng co rúm lại. Mặt khác Phàm Triệt cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng không chịu nổi sự cám dỗ này nữa, một phát thúc ngay.

Phía dưới của Trần Thiên vốn dĩ chưa từng giao hợp bao giờ, cho dù là kích cỡ tương đương y cũng thấy khó chịu, huống chi Phàm triệt lại sở hữu một cự vật ngoại cỡ đủ khiến người khác chết trên giường như thế! Bề ngoài gân guốc trông thật đáng sợ, tựa như một cây nấm khổng lồ.

Trần Thiên vốn dĩ không muốn nghĩ suy nhiều, y tự thôi miên bản thân rằng trên thế giới này cũng nhiều người quan hệ như vậy. Tuy rằng trước nay y chưa bao giờ thử nhưng chắc cũng đủ khả năng để chịu đựng? Bằng không, vì sao nhiều người ham thích làm tình như thế? Đúng là Trần Thiên nghĩ không sai, nhưng dường như y đã đánh giá quá cao chính mình cũng như xem nhẹ ‘năng lực’ của Phàm Triệt.

Lần đầu tiên đều phải mở rộng và bôi trơn, dù Phàm Triệt có làm đi chăng nữa thì với kích cỡ của hắn mà nói, lần giao hợp này vẫn rất khó khăn.

Trần Thiên chỉ nghe thấy một tiếng nhóp nhép phát ra từ cửa huyệt, sau đó toàn bộ quy đầu của hắn đâm hết vào trong. Ban đầu Trần Thiên không phản ứng gì, thẳng đến khi cảm giác đau đớn lan truyền lên não thì y mới thét ầm lên. Y quẫy đạp muốn bỏ trốn nhưng Phàm Triệt đã sớm chuẩn bị, hắn đưa tay giữ chặt Trần Thiên, không cho nhúc nhích. Y như cá nằm trên thớt, chỉ có thể liều mạng lắc đầu van xin, thậm chí còn… văng tục.

“Tôi không làm! Tôi không làm! Đau chết mẹ, tôi không làm đâu!”

Tên đã lên dây đương nhiên Phàm Triệt sẽ không từ bỏ, rồi hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy nơi bọn họ giao hợp chảy ra một tia máu đỏ tươi. Tuy rằng hắn rất đau lòng nhưng cũng đành hôn lấy Trần Thiên như một lời an ủi: “Vợ à, kiên nhẫn chút. Rất nhanh sẽ sướng thôi em…”

Hôm nay Phàm Triệt khác với ngày thường. Những lúc làm tình trước kia hắn luôn dùng nhiều lời dâm uế, nhưng hôm nay không giống. Đây là buổi tân hôn đầy thiêng liêng, hắn đang cố gắng kìm nén sự thô bạo của mình để vun đắp một cuộc tình hoàn mỹ.

Đôi mắt Trần Thiên cay cay, y bật khóc khi nghe thấy lời thì thầm của Phàm Triệt và chiếc hôn dịu êm như nước. Y thầm nghĩ, suốt cả đời này mình sẽ chịu đựng mãi hay không?

“Tôi không làm, để lần sau làm… lần sau được chứ? Chúng ta có thể thử vào lần sau!” Trần Thiên gân cổ lên thương lượng. Y không hề nghĩ sẽ đau như thế này, một nỗi đau khác với sự đau đớn ngoài da thịt. Nếu hôm qua bị đánh, đau như ai dùng dao cắt vào thịt thì hôm nay chẳng khác nào lăng trì, nhức nhối đến xương.

Phàm Triệt bị tiếng kêu Trần Thiên làm cho hốt hoảng, tuy hắn muốn có một lần đầu tiên trọn vẹn, nhưng chỉ vừa nhìn gương mặt ấy, hắn không nỡ lòng; cự vật chỉ mới đi vào một nửa, không tiến cũng không lui.

“Vợ, là do anh không tốt… Anh sai rồi…” Phàm Triệt vẫn luôn hôn Trần Thiên, hi vọng có thể giảm bớt sự đau đớn của thân thể.

Trần Thiên hít khí lạnh, y không thể không bình tĩnh lúc này. Y thừa biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, đành nhắm mắt cắn chặt môi, tự mình dùng một chút lực để thứ đó đâm vào sâu hơn. Y cắn đến rách môi, vật nóng hổi như muốn chọc thủng thành ruột. Y nhăn mặt hỏi Phàm Triệt: “… Đến đỉnh chưa?”

Phàm Triệt đang đắm chìm trong sự sung sướng nên hắn chần chờ vài giây. Đối với một Trần Thiên biết chủ động như thế, nội tâm của hắn vừa hưng phấn vừa thương cảm.

“Còn một khúc nữa.” Phàm Triệt nhìn xuống bảo bối đã vào hơn phân nửa của mình, ngơ ngác nói.

Tâm trạng Trần Thiên lạnh lẽo cực điểm, y chỉ có thể gật đầu. “Vào hết đi, tôi chịu được.”  Làm tình đối với Trần Thiên như một cực hình, bởi y chẳng cảm nhận chút nào khoái cảm.

Phàm Triệt nhìn vợ đau đến nhăn nhúm, trong lòng cũng chua xót khôn nguôi. Hắn ôm Trần Thiên, rốt cuộc vẫn không kìm chế nổi mà đẩy vào lút cán.

Hắn vẫn ôm lấy y, đối phương đau đến nỗi không lên được lời nào, chỉ biết hung tợn cắn vào thịt da người trước mặt. Đây là hành động vô thức, thẳng đến khi trong miệng Trần Thiên tràn đầy mùi máu…

Phàm Triệt bị cắn càng thêm hưng phấn, hắn điên cuồng rút ra chọc vào, tựa như đau đớn cũng biến tan. Hắn chỉ biết cơ thể của mình và đối phương đã hợp nhất. Đúng vậy, mình đã chiếm được em, hắn sẽ vĩnh viễn để lại ấn ký trên thân thể  vợ mình, linh hồn hắn càng thêm cuồng loạn. Bởi vì bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn…

Hắn ôm chặt Trần Thiên, những cú thúc càng thêm mạnh mẽ.

“Anh yêu em, vợ ơi! Anh yêu em… Anh muốn em sinh con cho chúng mình…”

Phàm Triệt làm tình rất mãnh liệt. Thân thể của Trần Thiên không ngừng bị từng dòng nước ấm áp tràn vào, ăn mòn. Chất lỏng nóng bỏng ấy tựa như đang bủa vây y. Trần Thiên mệt mỏi há miệng, hoang mang nhìn chằm chằm phía trước.

***

Một hồi sau, Phàm Triệt chậm rãi rút về cự vật của mình, cửa huyệt như mất đi một thứ lấp đầy, nhưng nó vẫn chưa thể khép lại, cứ thế màu trắng ngà trộn lẫn chất lỏng màu đỏ không ngừng hướng phía ngoài chảy ra.

Phàm Triệt nhẹ nhàng buông lơi Trần Thiên, vùng ngực của hắn bị cắn chảy máu bầm dập, liên tục chảy máu, thậm chí Trần Thiên có thể cảm thấy dấu răng kia rất sâu. Y đưa tay lau miệng mình, trong tay tràn ra thật nhiều sắc đỏ…

Bấy giờ y mới nhận ra mình đã làm gì với hắn, mùi vị rỉ sắt trong miệng khiến y cảm thấy buồn nôn. Phàm Triệt cúi đầu nhìn ngực mình, thậm chí hắn còn mỉm cười với Trần Thiên đầy xán lạn. Y bị nụ cười kia làm cho hoảng hốt, không biết đối phương có ý tứ gì.

“Hôm nay là lần đầu của chúng ta, em có thể vì anh mà để lại ấn ký như vậy, anh thật sự rất vui, rất vui vẻ…”

Trần Thiên nhất thời nghẹn họng, y cũng không biết mình nên nói gì. Phàm Triệt nửa quỳ bên dưới,  đối với vết thương đang rỉ máu nơi lồng ngực cũng chẳng bận tâm. Hắn đặt khẽ một nụ hôn lên trán Trần Thiên, nhẹ như cánh chuồn lướt nước.

“Chúng ta cứ sống ở đây mãi mãi, anh sẽ bảo vệ em cả đời, có được không?”