Đảo Mộng Tưởng

Chương 14




Edit: Thỏ

Phàm Triệt nói đến nước này, Trần Thiên cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không thể hiểu ý hắn được? Nhưng y cũng không phản ứng ngay.

“Cậu…” Trần Thiên chỉ ngơ ngác nói một chữ.

“Tôi muốn ngài trở thành người của tôi!” Rốt cuộc Phàm Triệt nói ra rồi, ánh mắt hắn sắc bén nhìn Trần Thiên như đang thưởng thức vẻ mặt đầy khó tin của y.

Điều này sao lại có thể… Hắn muốn y giống như đàn bà nằm ở bên dưới để hắn giao hợp ư? Quả thật Trần Thiên không thể tưởng tượng được loại hình ảnh này, đầu óc y liên tục né tránh, mọi thứ trở nên hỗn độn như một mớ hồ nhão. Y nên làm gì đây? Bây giờ mình nên làm gì? Trần Thiên không ngừng tự hỏi bản thân.

“Chỉ cần làm người của tôi, như vậy chúng ta sẽ gắn liền sinh mệnh. Tôi sẽ bảo vệ ngài, và bảo vệ cho thật tốt. Tôi sẽ không để ngài phải chịu một chút tổn thương nào, tôi sẽ là người đàn ông của ngài, dù có chết tôi cũng không để ngài chịu tổn thương. Một người đàn ông bảo vệ vật sở hữu của chính mình, đó luôn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Phàm Triệt cam tâm thề thốt với y, tâm trạng của hắn thật sự quá kích động!

Trần Thiên không biết nên làm sao mới phải, đây là dùng thân thể của mình để đổi lấy quyền được sống trên đảo sao? Thứ nhất, y cảm thấy khó lòng tin được. Thứ hai, y cảm thấy không thể nào tiếp thu nổi vấn đề này!

Trần Thiên nhìn nét mặt của Phàm Triệt, y khẩn trương lắc đầu rồi lại gật đầu: “Tôi…”

“Ngoại trừ điều kiện này, chúng ta không thể thương lượng bất cứ điều gì nữa. Ở phương diện khác, ngài không đáng giá một xu!” Một lần nữa Phàm Triệt nói như tạt nước lạnh vào mặt đối phương, điều này khiến Trần Thiên cảm thấy thế giới của mình đã trôi qua một thế kỷ rồi. Từng chữ mà Phàm Triệt trào phúng không ngừng lởn vởn trong đầu y, khiến cho y giãy dụa giữa luân lý và sống chết.

Mặc kệ là ai, làm ơn cứu tôi, tôi muốn sống….

Lúc này Trần Thiên đột ngột nghĩ tới ngày hôm đó, khi y bất lực nằm trong rừng, trước lúc hôn mê lẩm bẩm một câu cuối cùng như vậy.

Đúng, chỉ cần được tồn tại – điều này so với tất cả mọi thứ còn quan trọng hơn. Y siết chặt năm ngón tay hơi gầy nhưng rắn chắc của mình, y biết từ giờ trở đi mình đã hoàn toàn vứt bỏ bản thân, vứt bỏ một Trần Thiên đầy kiêu căng và tự phụ của ngày xưa, chỉ để được sống…

Đôi con ngươi của Trần Thiên chuyển sang nhìn Phàm Triệt, y gian nan gật đầu, nhưng cũng không thể thốt ra thêm một lời đồng ý nào nữa.

Phàm Triệt mừng rỡ như điên, hắn đột nhiên ôm Trần Thiên vào lồng ngực, mùi thơm từ cơ thể người yêu bé bỏng xộc vào mũi đủ khiến hắn hít thở không thông. Hắn liều mạng ngửi, cố sức ngửi, trong lòng hắn như vang lên lời nói: Đúng thế, đối phương đã thuộc về mày. Dù là mắt, mũi, hay đôi môi, thậm chí từng đường tơ kẽ tóc đều thuộc về mày đấy. Mày có thể đường đường chính chính tận hưởng mùi vị của em, không cần lén lút nữa.

Đó là sự hấp dẫn đến nhường nào!

“Yên tâm nhé, Trần Thiên! Anh sẽ không để em chịu khổ, anh sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương, bởi vì em là người của anh, là người của anh.” Phàm Triệt luôn mồm lẩm bẩm, mà Trần Thiên bị hắn ôm siết bằng tất thảy sự hưng phấn dâng trào, điều này làm y cảm thấy khó thở. Bởi vì y vẫn đang mất sức dù cho đối phương đã cố sức cẩn thận. Dưới sự giãy dụa của Trần Thiên, Phàm Triệt lúc này mới nhận ra mình ôm y quá chặt, vì vậy hắn vội vàng buông lỏng tay.

“Thật xin lỗi, vừa rồi anh thô bạo quá! Trần Thiên, không không, bây giờ em đã là người của anh, hẳn anh phải gọi em là vợ mới đúng. À vợ,  em cũng nên gọi anh là chồng, phải không? Đến đây vợ ơi, gọi một tiếng chồng ơi xem nào…”

Chồng ơi? Trần Thiên nghe cách mà đối phương xưng hô với mình khiến y không khỏi hoảng hốt. Một người đàn ông phải gọi một người đàn ông khác là chồng? Loại tư tưởng quái dị này đánh sâu vào não khiến Trần Thiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết làm sao mới đúng. Y chỉ cảm thấy dơ bẩn và tởm lợm.

Nhưng y không còn cách nào khác. Từ một khắc gật đầu kia, y đã phải vứt bỏ tôn nghiêm của mình, giống như một nô lệ hèn mọn để quỳ lụy sống sót. Đây là trả giá, một cái giá cho sự tồn vong của mình.

“Bà…ơi…” (*) Trần Thiên gian nan thốt ra một câu.

(*) Từ ngữ đồng âm.

“Không phải là bà, mà là chồng. Gọi không đạt chuẩn, gọi lại đi.” Phàm Triệt mỉm cười, hắn bắt y phải gọi lại từ đầu. Sắc mặt Trần Thiên vốn dĩ  đã kém nay lại càng kém hơn, thân thể suy nhược khiến y trở nên gầy héo, mà giờ y phải bất đắc dĩ gọi thêm lần nữa.

“Chồng ơi…”

Phàm Triệt nghe xong, hắn cảm thấy quá sức hưng phấn, thậm chí đêm nay sẽ thức trắng cho xem! Rốt cuộc hắn cảnh tượng mộng mị suốt nhiều năm qua đã biến thành sự thực!

“Vợ ngoan, mấy ngày nay em thật gầy, là do chồng không tốt…. Bây giờ chồng sẽ nấu cho vợ ăn.” Phàm Triệt huơ tay múa chân đứng dậy, hắn còn tranh thủ hôn một cái lên đôi môi nhợt nhạt của Trần Thiên. Nhưng dù chỉ một chiếc hôn đơn giản như thế cũng khiến Trần Thiên cảm thấy thế giới này hoàn toàn đảo lộn, và nỗi nhục nhã lan tràn nơi tâm trí…

Tác phong của hắn làm việc rất nhanh, thịt cá cũng chín dễ dàng. Rốt cuộc sau hai ngày chật vật lăn lộn Trần Thiên lại được ăn uống no nê. Y ngấu nghiến ngốn lấy ngốn để, đó cũng là lần đầu tiên y điên cuồng ăn cơm như thế. Thức ăn trôi vào dạ dày khiến y dễ chịu hơn rất nhiều.

“Còn muốn nữa không, vợ?” Phàm Triệt khẽ hỏi Trần Thiên.

Bấy giờ y ăn no căng bụng, trong tay đều là mùi cá nướng. Y cau mày, vẫn luôn rất nhạy cảm đối với cụm từ chết giẫm kia.

“Đã no.” Trần Thiên lãnh đạm nói.

Phàm Triệt đứng lên lấy nước cho y rửa tay. Trần Thiên ngoan ngoãn làm theo, bây giờ y có hơi sợ hãi người này.

“Vậy thì bắt đầu đi.”

Phàm Triệt đừng nhìn Trần Thiên lặng lẽ rửa tay xong, hắn bỗng dưng nói một câu đầy khó hiểu.

“Bắt đầu?” Trần Thiên không biết đây là ý gì, mà Phàm Triệt vẫn chưa trả lời y. Hắn mỉm cười trìu mến nhìn Trần Thiên, sau đó chậm rãi đưa tay xuống đũng quần, mông khẽ giật.

“Em nói đi?”

Trần Thiên cũng không phải đứa trẻ. Chỉ vừa nhìn động tác của hắn, y đã lập tức hiểu được ý đối phương. Tâm trạng y căng thẳng tột bậc, nỗi sợ hãi ngày một lớn dần.

Phạm triệt cũng mặc kệ y có sợ hãi mình hay không, chỉ chậm rãi cởi quần mình xuống, đem thứ đó của hắn ra ngoài. Nó vẫn chưa hoàn toàn cương lên, vẫn trong trạng thái nửa mềm và tràn đầy sức sống, dáng vẻ tựa như một con hải sâm màu đen. Hắn vuốt ve của quý trước mặt Trần Thiên, đây cũng là lần đầu tiên y tận mắt nhìn thấy thứ đó của một người đàn ông trải qua toàn bộ quá trình từ mềm đến cứng.

“Yên tâm, em vẫn chưa khỏe hẳn, anh sẽ không ép em đâu. Nhưng anh nghĩ miệng em cũng không đến nỗi. Thế này đi, liếm cho anh nhé, ừm, nói dễ hiểu là khẩu giao…”

“…”

Dường như Trần Thiên vẫn còn khiếp sợ trước những lời lẽ dâm uế của đối phương, thế mà y phải dùng miệng mình để hầu hạ một người đàn ông khác? Dùng nơi mà mình ăn cơm để chạm vào hạ bộ của hắn, hơn nữa cả hai đều là đàn ông! Loại cảm giác đầy nhục nhã này khiến y không biết làm sao… Vừa rồi vẫn còn hạ quyết tâm vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình cơ mà?

Mặt khác, Phàm Triệt chưa hề động tới Trần Thiên, chỉ thấy đôi mày hắn khẽ nhíu lại. “Thế nào, em muốn đổi ý đúng không? Bây giờ vẫn còn kịp đấy.”

Trần Thiên suy tư hồi lâu, cuối cùng phải chấp nhận số mệnh của mình. Y vô cảm đi về phía trước, ngày một đến gần cự vật của đối phương. Chỉ nhìn nó thôi đủ khiến người ta sợ hãi….

“Cậu muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó….”

Y khẽ hé miệng, đầu nấm phía trước đã gần chóp mũi y, mùi vị tanh nồng đặc trưng khiến dạ dày Trần Thiên nhộn nhạo. Y cố nén cơn buồn nôn của mình và ngừng hít thở giây lát.

“Đừng cọ tới cọ lui.” Phàm Triệt mất kiên nhẫn nhắc nhở một câu.

Tên đã lên dây, đương nhiên hắn không thể chờ kịp nữa. Ngay lúc Trần Thiên đang còn do dự thì Phàm Triệt đã bình thản dùng một tay nắm lấy cằm dưới của Trần Thiên, ép buộc y phải mở miệng. Sau đó hắn quyết đoán nhét cự vật vào miệng của y.

“Ô… ô…” Trần Thiên muốn giãy dụa lùi về sau nhưng lại bị Phàm Triệt giữ chặt.

“Em liếm trước đi…” Phàm Triệt gần như ra lệnh.

Trần Thiên thống khổ nhắm nghiền mắt. Việc đã đến nước này, y hiểu mình không còn đường lui, chỉ đành phó thác bản thân nghe theo đối phương sắp đặt. Y vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng chạm vào thứ đó, cảm nhận chất lỏng tanh tanh mặn mặn xộc vào.

Đó là một loại khổ sở không nguôi…