Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi

Chương 4




Tiểu Hà giải đáp nghi vấn thời gian qua:

1, Bảo bối nhi từ giờ chỉ được kêu là Thạch Bình An, tuy rằng cái tên kia cực đáng yêu nhưng cũng sẽ có cơ hội dùng đến, chính là bảo bối nhi dù sao cũng phải có cái đại danh a! Cũng không thể ngay cả người đáng ghét cũng gọi tên mụ của hắn a! Huống chi về sau cái tên Chồng siêu cường tham muốn giữ lấy Bảo bối nhi sẽ không chấp thuận người khác như vậy kêu Bảo bối nhi, Bảo bối nhi tên này là chỉ cho hắn kêu.

2, Có vị đại nhân nói xe ngựa mà thả neo sao? Hãn ~~~ý của Tiểu hà là bánh xe ngựa rớt ra mấy thứ linh tinh phiền toái, không biết có cái từ gì có thể hình dung.

3, Hãn ~~~~~~ Tiểu Hoàng đế là Tiểu Hà đã sớm nghĩ kỹ phân phối với tên Thạch Phá Thiên –“Phá thiên” Tên này không phải thực rõ ràng sao?[ đánh quảng cáo: Muốn nhìn tiểu Hoàng đế vs Thạch Phá Thiên đại nhân, kính thỉnh chờ mong [ Thạch thị dẫy chi kinh động lòng người ]] ( ta sẽ mò ra cái bộ nàj=]], ai biết thì send link ta nhá=]])

_____

Nguyên lai là Khánh Vương gia Long Nghị Vân vừa nghe tiểu thị vệ thông báo liền vội vả đi ra ngoài tìm tiểu hoàng đế Long Thập Tam.

Giữa đám đông hỗn tạp, hắn nhĩ lực bất phàm ( nói trắng ra là tai thính= =”) nghe được trong đám người thanh âm của Bình An nhi trả lời “Ở chỗ này”, lại gặp được sắc áo tử xanh ngọc, cứ tưởng rằng tên tiểu phiền toái mắc nạn, ai ngờ cũng lại là một đảo môi tiểu bảo bối nhi ( tiểu Bảo bối nhi xui xẻo ) như vậy

Hai mắt đẫm lệ ở giữa bị sương mù che phủ, An nhi mở ra song chưởngmuốn Long Nghị Vân ôm. An nhi chỉ biết là hiện tại hắn đau, hơn nữa còn là rất đau rất đau. Thật vất vả mới đợi được một người tốt tới cứu hắn, người tốt này đương nhiên hẳn là nên an ủi hắn.

Thấy hắn giống một tiểu oa nhi dường như muốn được người ôm, tuy rằng Long Nghị Vân miệng thì thào nói:“Không phải tên tiểu Thập Tam phiền toái.” Chính là cánh tay rắn chắc ôm lấy hắn nhưng không có một chút ý muốn buông ra. Không phải đại ca, cũng không phải người của Thạch gia có thể cho hắn tận tình làm nũng, nhưng An nhi vẫn lại ôm lấy cổ Long Nghị Vân, nhịn hồi lâu nước mắt một chuỗi một chuỗi  rơi xuống.

Có chút ngốc vỗ vỗ lưng Bảo bối nhi, loại mùi vị an ủi này Long Nghị Vân vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.

“Ô…… Ô…… Đau quá…… Cám ơn ngươi.” An nhi nước mắt lưng tròng nhìn về hướng người cứu hắn.

“Nhanh đi đem Như Ý kêu hồi vương phủ. Những người khác tiếp tục tìm Thập Tam.” Long Nghị Vân một mặt phân phó thủ hạ theo bên người, một mặt lại ôn nhu hỏi:“Tiểu ngoan (vốn là tiểu Quai a) , thân mình của ngươi có bị thương nặng lắm không?” Tự nhiên cái tên Tiểu Ngoan từ đâu vọt chạy ra mà xưng hô như vậy, hoặc là, là bởi vì hắn bộ dáng dị thường nhu thuận đáng yêu đi!

“Ô ~~~~~~~ đau…………” An nhi một đôi mắt to ngập nước thanh linh vô hạn ủy khuất nhìn người trước mắt thật là tốt.“Ngươi tìm Thạch tam sao? Chính là Ta a! Ô ~~~~~~ không cần tiếp tục tìm, đại ca cho ngươi tìm ta sao? Mang ta đi bảo lâu, ô…… Đại ca, người ta muốn gặp đại ca!”

Long Nghị Vân một mặt phân phó thủ hạ, một mặt cước bộ chưa đình tiếp tục hướng xe ngựa vương phủ đi đến, nghe được lời ấy nghi hoặc nói:“Tiểu ngoan cũng kêu Thập Tam a? Ta gọi là bọn hắn tìm chính là tênThập Tam không ngoan.” Đem bảo bối nhi lên xe ngựa, lại thuận miệng hỏi:“Đại ca ngươi là ai a?”

Tiểu An nhi không biết phương hướng của bảo lâu, nghĩ đến Long Nghị Vân là dẫn hắn trở về, một bên lau lệ một bên trừu trừu tháp tháp (ngẩn ngẩn ngơ ngơ) nói:“Đại ca của ta chính là Thạch Phá Thiên a!”

Long Nghị Vân ngạc nhiên nheo lại mắt, ánh mắt như đuốc xẹt qua đôi mắt to ngập đầy nước của An nhi,cái mũi nhỏ đáng yêu, làn da trắng nõn nà ửng hồng bên má cùng cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm ướt át, tuy rằng trên mặt dính tro bụi trộn lẫn một đường nước mắt thập phần chật vật, nhưng là làm cho người ta nhìn chỉ biết càng cảm thấy đau lòng.

Nguyên lai đây là bảo bối đệ đệ của Thạch Phá Thiên?! Khó trách Thạch gia tốn nhiều tâm tư như vậy cho bảo bối y, nếu đổi lại là hắn, cũng luyến tiếc nếu tiểu bảo bối nhi nhu thuận đáng yêu này ăn một chút khổ. Ông trời thật là không công bình, như thế nào đệ đệ hắn lại chính là cái tên tiểu yêu quái trêu cợt nhân ái Thập Tam?

Tuy rằng tâm tư thay đổi thật nhanh, Long Nghị Vân vẫn là quyết định trước mắt mang tiểu Bảo bối nhi đang bị đau hồi phủ, tiểu Bảo bối nhi bị nhiều người dẫm lên như vậy,  thân thể vật nhỏ mềm mại không biết là đã bị cái gì thương, vẫn nên mau chóng trị liệu. Trước mắt ở ngã tư đường ầm ĩ như vậy, cho dù tìm được Thạch Phá Thiên, phỏng chừng hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó lập tức vì Bảo bối nhi tìm đại phu. Long Thập Tam luôn luôn tinh quái, lại có võ công phòng thân, lường trước hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Phân phó người đi thông tri Thạch Phá Thiên, Long Nghị Vân liền trực tiếp mang theo bảo bối nhi hồi vương phủ. Hoàn toàn mặc kệ bọn thủ hạ đã muốn giật mình rớt cằm — bọn hắn theo Long Nghị Vân lâu như vậy, lúc nào cũng nhìn thấy cái dạng quá lạnh lùng cao ngạo của Vương gia này bây giờ chẳng những ôm lấy người ta như búp bê không buông tay, ôn nhu an ủi, hiện tại ngay cả Hoàng Thượng mất tích cũng không quản.

Bảo bối nhi ở trong lòng nghĩ đến người này thật là tốt, dọc theo đường đi ngoan ngoãn trả lời hết vấn đề của Long Nghị Vân.

Thẳng đến khi bị Long Nghị Vân đưa về vương phủ, tiểu An nhi mới phát hiện nơi này không phải bảo lâu, cũng không còn nhìn thấy người của Thạch gia, thế mới biết đúng là chính mình gặp được người mà ông nội nói là kẻ xấu lừa gạt tiểu hài tử đáng yêu về nhà, cũng là thúc thúc trung niên biến thái trong miệng Nhị ca.

Ô ô ô ~~~~~ ông nội nói rất đúng, bảo bối nhi ngoan như vậy đáng yêu như vậy, quả nhiên là người  nhìn thấy đều muốn lừa gạt. ( ta đập gối chết đây =]] )

Long Nghị Vân buồn cười nhìn thấy bảo bối nhi ngồi trong lòng trên mặt diễn cảm đổi tới đổi lui, trong chốc lát sợ hãi, trong chốc lát kiêu ngạo, trong chốc lát lại dùng ánh mắt đen lúng liếng trộm ngắm hắn. Này vật nhỏ thật đúng là cái bảo bối, thật sự là người cũng như tên.

Bảo Bối nhi trộm ngắm bắt đầu nghĩ đến y là người tốt, chính là hiện tại lại cảm thấy được có thể là người xấu. Từ khi hắn sinh ra tới nay, người nào không  đưa hắn nâng niu yêu thương ở trong lòng bàn tay? Người này đối với hắn tốt lắm, cho nên hắn cũng không nghĩ ra trước mắt “Người xấu” này sẽ đối với hắn thế nào.

Long Nghị Vân mặc kệ hạ nhân trong phủ dùng ánh mắt kỳ dị xem hắn, cũng không quản bảo bối nhi trong lòng ánh mắt quay tròn loạn chuyển, trực tiếp đem bảo bối nhi ôm đến phòng ngủ nhẹ nhàng đặt ở trên giường, cao giọng phân phó người đến hầu hạ.

Tự mình dùng chậu nước tì nữ đưa tới nhẹ nhàng mà rửa những lớp tro bụi trên mặt Bảo bối nhi, Long Nghị Vân hiểu rõ trong lòng có chút khẩn trương hỏi vật nhỏ:“Nghĩ cái gì đấy? Tiểu ngoan?”

Bảo Bối nhi cẩn thận quan sát, trong nhà của người lừa gạt mình thoạt nhìn cũng không tệ, chính là phòng ngủ bài trí hơi đơn điệu nhưng sang trọng, nơi đó bình nha (bình phong), quán (bình sứ) nha………… Thoạt nhìn hẳn là sẽ không để cho mình không có cơm ăn, về phần mặt khác sẽ có cái dạng chuyện gì phát sinh cũng không thể trong phạm vi của An nhi mà lý giải.

Có nên nói cho hắn hay không? Nghĩ nghĩ, bảo bối nhi vẫn là thành thật trả lời:“Ta không cần ngủ trên giường.” ( =]])

Long Nghị Vân đại chấn:“Tiểu ngoan, có phải vừa mới đụng phải đầu óc hay không? Đừng doạ ta a?” Trong lòng có điểm sốt ruột, vội kêu đầy tớ gái bên cạnh:“Mau đi xem một chút, Như Ý như thế nào còn không đến?!”

Đúng lúc này, ngoài cửa đã có người lên tiếng:“Đến đây đến đây, gấp cái gì!” Một người sáng sủa tiêu sái bước vào, áo trắng phiêu phiêu, đúng là người đã cùng Long Nghị Vân ở bảo lâu xem đăng thưởng hoa, Thần y quỷ thủ Như Ý. ( không phải bàn tay quỷ đâu nhá=.=”, quỷ thủ = diệu thủ (đại nhân)+sắc quỷ =]] )

“Long Nghị Vân ngươi a, đang cùng ta uống rượu lại mới được một nửa đã bỏ chạy, hiện tại lại gọi ta đến nhà ngươi, ngươi còn không cho ta đón Nguyên tiêu a?! Ngươi có biết hay không Phong Tiểu Dao đang cùng ta tán gẫu vui vẻ, ngươi kiên quyết gọi ta đi không biết khuôn mặt nàng trở nên có bao nhiêu khó coi! Ngươi đây là phá hư chuyện tốt của ta a!”

Long Nghị Vân không kiên nhẫn hừ một tiếng:“Chuyện nhàm chán đừng nói nữa, mau đến xem xem Tiểu ngoan làm sao vậy?”

“Ân? Bọn thuộc hạ của ngươi nói với ta ngươi vừa lừa gạt một tiểu hài tử, ta còn nghĩ đến tên kia mà cười lạnh rốt cục lại không nghĩ tới là thật?! Ta xem xem là dạng bảo bối gì a?” Như Ý vừa nói vừa cười đi đến bên giường, chứng kiến bảo bối nhi đáng thương nằm ở trên giường.

Nhìn thấy hắn, An nhi điềm đạm đáng yêu cười:“Quỷ thầy thuốc tốt bụng! Có thể nào phiền ngươi nói cho đại ca ta biết một tiếng Bình An nhi bị lừa gạt?”(<–ta k hỉu câu nài, ai biết nói cho ta với TT^TT) “Bình An nhi là ngươi?!” Như Ý kinh ngạc nói:“Long Nghị Vân, ngươi có biết hay không hiện tại Thạch gia đang điên cuồng tìm tiểu gia hỏa này a?! Ngươi dám lừa gạt bảo bối Thạch gia? Ngươi là không phải điên rồi? Thạch Phá Thiên sẽ giết ngươi!” “Ngươi như thế nào biết hắn?” Long Nghị Vân có một tia kỳ quái hỏi han, còn nói thêm:“Ngươi đang nghĩ đi đâu? Ta thấy hắn bị người làm bị thương, mới đem hắn cứu trở về, đã phái người đi thông tri Thạch gia, ngươi dài dòng cái gì?” Như Ý thở dài một hơi:“Hoàn hảo hoàn hảo, nếu ngươi thật sự lừa gạt tiểu gia hỏa này, chỉ sợ thiên hạ muốn không yên ổn. Đến đến, tránh ra, ta đến xem Thạch tam thiếu gia có phải hay không bị thương.” “Ngươi rốt cuộc là như thế nào biết được Bảo Bối nhi?” Long Nghị Vân một bên tránh ra vị trí làm cho Như Ý xem bệnh một bên truy vấn. Như Ý đáp:“Này thời điểm Bình An nhi vào kinh bị càng xe ngựa gãy làm bị thương, Thạch Phá Thiên mời ta đi xem qua vết thương cho hắn.” Hắn đem đầu ngón tay mãnh khảnh khoát lên vạt áo  An nhi, bắt đầu động thủ cởi y phục. Long Nghị Vân cực kỳ hoảng sợ một phát bắt lấy cổ tay Như Ý:“Ngươi làm gì?!” tên Như Ý sắc ma này sẽ đối Bảo Bối nhi làm cái gì?! Như Ý liếc mắt xem thường:“Xem thương a! Ngươi sẽ không để cho ta cách cái áo bông dầy như vậy mà  xem vết thương hắn chứ?” Hắn là thầy thuốc còn có thể làm gì?! Thật không hiểu tên Long Nghị Vân này uống nhầm thuốc gì rồi. Long Nghị Vân nhất thời nghẹn lời, vẫn là không chịu buông tay:“Ngươi trước tiên có thể hỏi Bảo bối nhi thương tích làm sao, chẳng lẽ ngươi hướng toàn thân sờ mấy lần?!” Hừ, có hắn ở đây sẽ không làm cho tên sắc quỷ Như Ý này xằng bậy! Tưởng hắn không biết tên quỷ thủ này tham sắc sao?! Hai người kia đang ở bên dưới giằng co, đã thấy một người như gió xoáy vọt vào phòng, phía sau còn có tổng quản Vương phủ Nhất Điệt Thanh kêu với theo:“Công tử công tử, để ta đi thông truyền một chút……” Người vừa mới tiến tới liền lao thẳng tới trước giường:“An nhi, ngươi không sao chứ?! Ngươi hù chết ca ca a!” Hai người chỉ thấy An  nhi nhảy dựng lên, thẳng tới ôm lấy cổ người không hề buông ra. Bảo bối nhi cắn môi, gắt gao ôm lấy người vừa tới, chôn sâu ở vai hắn, ngạnh thanh kêu:“Hảo…… Đau…… Nhị ca…… Đau quá……” Người vừa tới đúng là Thạch gia lão nhị Thạch Kinh Thiên, công tử tiếng tăm lừng lẫy phong lưu, là tình nhân trong mộng của rất nhiều danh môn khuê tú. Hắn ôm chặt An nhi trong lòng đối Long Nghị Vân nói:“Tại hạ Thạch Kinh Thiên, đa tạ Vương gia đối xá đệ cứu trợ chi ân, ngày khác nhất định đến nhà cảm ơn. Xá đệ bị kinh hách, tại hạ cũng không muốn nói nhiều, trước dẫn hắn trở về.” “Thạch Kinh Thiên! Ngươi uống lộn thuốc?! Ta ở đây ngươi không cho ta cấp Tam thiếu gia xem thương, ngươi muốn đi đâu chữa cho hắn?” Như Ý mất hứng, những người này rốt cuộc có hay không đem Thần y hắn xem trong mắt?! Nhìn thấy thần y quỷ thủ Như Ý, Thạch Kinh Thiên mới yên lòng, này trước mắt còn có thầy thuốc có thể lập tức cấp An nhi nhìn xem bị thương như thế nào, xem qua trong lòng cũng an tâm hơn, vì thế lại nhẹ nhàng ôm lấy An nhi bên tai nói:“An nhi, trước hết để cho thầy thuốc xem thương thế cho ngươi, sau đó Nhị ca  mang ngươi về nhà.” Hắn căn bản không chú ý tới gương mặt xanh mét của Long Nghị Vân đang chứng kiến cảnh này, cứ thế ôm Bảo bối nhi, càng nhẹ nhàng làm Bảo bối nhi thả lại trên giường. Hiện tại An nhi mới biết được nguyên lai người cứu mình đích thực chính là người tốt, chẳng những cứu mình, cho mình thỉnh thầy thuốc, còn gọi Nhị ca tới đón hắn, không nhịn được hướng Long Nghị Vân mang theo nước mắt khẽ cười nói:“Người tốt, cám ơn ngươi.” Lúc này Long Nghị Vân sắc mặt mới thoáng đẹp một chút, cùng Thạch Nhị thiếu gia hai người đồng loạt nhìn chằm chằm Như Ý cấp bảo bối nhi xem xét thương thế, Như Ý chỉ cảm thấy sau lưng như có mũi nhọn, chính là hai cặp giám thị nhìn không chớp mắt kẻ trước mặt đang cởi bỏ áo bông của An nhi, tinh tế kiểm tra xương cốt có hay không bị thương, hoàn hảo không có gãy xương, chính là trên người nhiều chỗ bị đạp máu bầm ứ lại, khắc trên thân thể trắng noản mịn nhìn thấy ghê người, làm cho hai người kia cực kỳ đau lòng, thực hận không thể lấy thân cùng thay. Chứng kiến An bối nhi không có đại sự gì, cũng không nhẫn lại nhìn xuống, Long Nghị Vân lúc này mới nhớ tới chính mình thân là chủ nhân, bắt đầu cùng Thạch Kinh Thiên hàn huyên, chỉ là nói mấy câu “Kính đã lâu kính đã lâu” linh tinh vô nghĩa, đem Thạch Kinh Thiên lui qua gian ngoài phòng khách, hai người ngồi xuống chờ Như Ý cấp An nhi bôi thuốc. Hai người ở bên ngoài uống trà nói chuyện phiếm, Long Nghị Vân nhân cơ hội nghe xong chuyện tình của Bảo Bối nhi, Thạch Kinh Thiên chỉ hơi nói qua loa sự tích của An nhi, cũng không muốn nhiều lời, bất quá chính là nói:“Tiểu bảo bối nhi nhà ta rất có phúc khí, mặc kệ gặp được cái dạng gì chuyện tình đều có thể tai qua nạn khỏi” Đúng lúc này, chỉ nghe thấy trong một tiếng ầm ầm nổ vang, hai người cấp tốc đi vào chỉ thấy giường lớn của Long Nghị Vân sụp xuống dưới, sụt màn phía dưới mấp máy có người. “Làm cái gì?!” Long Nghị Vân chấn động. Hiển nhiên kinh nghiệm xử lý tình huống đột ngột phát sinh của khánh Vương gia là không đủ, Thạch Kinh Thiên đã muốn xông về phía trước tiến đến xốc lên giường màn, dùng sức đem màn ném ra. “Tiểu An nhi, ngươi không sao chứ?” Tách màn ra, lộ ra mặt xám mày tro Như Ý, hiển nhiên hắn cũng không còn nghĩ đến tình hình thực tế vớ vẩn, trên tay còn giơ thuốc mỡ cấp An nhi mà thoa. “Long Nghị Vân, ngươi mỗi ngày ở trên giường ‘Vận động’ có bao nhiêu kịch liệt?! Này giường lại không rắn chắc như vậy?!” ( =]] chết cười ) Không để ý tới lời nói vô nghĩa của Như Ý, Long Nghị Vân đã hướng một đường đến ôm lấy Bảo Bối nhi,“Tiểu ngoan, Tiểu ngoan!” Đáng thương bảo bối nhi vẫn là bị dọa không biết gì, đã muốn hôn mê bất tỉnh, mặc hắn như thế nào kêu cũng không trả lời. Ba người mất một phen công phu mới đem Bảo Bối nhi cứu tỉnh, Bảo Bối nhi vựng vựng tỉnh lại chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của cái người tốt đã cứu mình, kêu hắn “Tiểu ngoan, tiểu ngoan!” Nhìn thấy Long Nghị Vân Bảo bối nhi mềm nhũn nói:“Ta sớm nói qua, ta không cần ở trên giường.”||||||||||||||||||| [Long Nghị Vân thần tình hắc tuyến] Lúc này Thạch Kinh Thiên rốt cuộc chịu không nổi, nếu không đem An nhi mang về Thạch gia không biết còn có thể phát sinh cái chuyện gì, không nói là bản thân cũng rất đau lòng, đáng sợ nhất chính là ông nội cùng đại ca còn không lột da chính mình ra! Ý trong lời nói chính là Thạch nhị thiếu phong lưu hào phóng mà bị lột da sẽ có ít nhiều cô gái khuê trung thương tâm rơi lệ a! Bỏ qua lòng nhiệt tình liền từ  trong lòng Long Nghị Vân đem An nhi “Bạt” Lại đây [ Long Nghị Vân chết không buông tay ], giống như có người ở phía sau đuổi theo vội vội vàng vàng xoay mặt nói “Ngày khác ta lại đến nhà cảm ơn”, Thạch nhị thiếu ôm An nhi vội vàng hướng lối ra. Chỉ để lại mớ màn và giường ngã lẫn dưới đất cùng Long Nghị Vân đang đứng ngơ ngẩn lòng dạ bỗng một trận buồn tiếc.