Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi

Chương 18




Cung Thiên Lãng cười híp mắt,“Là đêm qua ta đi nhà vệ sinh, trở lại gian phòng của mình thì thấy sư phụ ở trong phòng rồi!”

“Ngươi này đồ đần! Rõ ràng là đi nhầm phòng đi đến phòng ta, đến bây giờ còn nói là về phòng của mình, thật sự là so với trư còn đần độn hơn!” Theo thanh âm  không chút khách khí là hai gã tuấn mỹ nam tử đi vào phòng, trong đó một người mặc áo xanh không chút nương tay gõ lên đầu Cung Thiên Lãng một cái.

“Sư phó! Ngươi lại đánh ta! Sư phụ! Ngươi xem hắn a!” Cung Thiên Lãng ủy khuất hướng bạch y nam tử làm nũng,“Nhất định là sư phó ganh tỵ người thương ta hơn nên thừa cơ báo thù!”

“Ngươi tiểu quỷ này!” Thanh y nam tử còn muốn ra tay giáo huấn tên tiểu quỷ đâm thọc.

“Sư phụ!” Cung Thiên Lãng không cam lòng yếu thế.

Bạch y nam tử mỉm cười, nhẹ nhàng mà nhìn lướt qua, thanh y nam tử liền ngượng ngùng thu hồi cánh tay vừa muốn hướng Cung Thiên Lãng đánh tới, bạch y nam tử lại sờ sờ đầu Cung Thiên Lãng:“Ngươi nha! Để cho chúng ta rất lo lắng biết không?” Cung Thiên Lãng lập tức ngoan ngoãn cúi đầu không hề nói một câu.

Bảo Bối nhi nhìn thấy một màn này trợn mắt há hốc mồm, thật là lợi hại a! Giống như huấn thú sư (thầy huấn luyện thú =]]), dễ dàng kêu hai con đại cẩu lẫn tiểu cẩu cắn tới táp kia ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Bạch y nam tử chắp tay:“Thạch công tử phải không? Tại hạ Đan Phượng, tiểu đồ được Thạch công tử chiếu cố, vô cùng cảm kích. Sau này nếu có chỗ nào cần Đan Phượng giúp được cứ việc mở miệng.” Lại quay đầu nói,“Thiên Lãng, ngươi cảm tạ Thạch công tử chưa?”

Bảo Bối nhi vội hỏi:“Không cần khách khí không cần khách khí, việc nhỏ việc nhỏ, không cần để ở trong lòng.” Cuối cùng biết Cung Thiên Lãng bị thương mà còn khách khí như vậy cũng là nhờ sư phụ giáo dưỡng rất tốt.

“Ân, Bảo Bối nhi, cám ơn ngươi lần trước đã có ân cứu mạng, cũng cám ơn ngươi đã để cho ta đi cùng, bằng không còn không biết khi nào mới có thể tìm được sư phụ!” Tìm được sư phụ Cung Thiên Lãng thập phần vui vẻ.

Bảo Bối nhi lập tức nghĩ đến chuyện Nhị ca tới nơi này, vội hỏi nói:“Tiểu Cung, ngươi có nhìn thấy Nhị ca ta?”

“Nhị ca ngươi?” Cung Thiên Lãng không rõ.

Nhị ca ta chính là Thạch Kinh Thiên a! Bảo Bối nhi lời còn chưa nói ra miệng, cửa đột nhiên truyền đến một trận bước chân hỗn độn dồn dập.

“Tiểu Quai……”

“Bảo Bối nhi……”

Thanh âm vội vàng từ trong hỗn loạn phát ra, lập tức thấy Long Nghị Vân cùng Thạch Kinh Thiên thô bạo đẩy cửa vào, bọn hắn chứng kiến thị vệ ở trước cửa bị điểm huyệt đứng thẳng bất động nên lo lắng xông tới.

“Tiểu Quai ngươi không sao chứ?” Thấy trong phòng đứng toàn người lạ, Long Nghị Vân đầu tiên là ôm lấy Bảo Bối nhi từ trên xuống dưới kiểm tra một lượt.

“Không có việc gì! Hai vị này là sư phụ và sư phó của tiểu Cung a!” Bảo Bối nhi thấy bộ dáng Long Nghị Vân khẩn trương như vậy cảm thấy thật cao hứng, tạm thời tha thứ hắn một chút, cười híp mắt làm yên lòng hắn.

Thạch Kinh Thiên chứng kiến lam nhãn tiểu tử kia ở bên người còn có hai tòa chỗ dựa vững chắc, lập tức ý thức được chuyện này có chút khó giải quyết, chính bản thân vốn trường kỳ sau khi gạ gẫm tình nhân sẽ tặng một ít đồ chơi, sau khi tặng qua cũng đã quên. Chính là tiểu tử này cũng không lấy khối ngọc bội mình cho hắn mà ngược lại lấy ngọc bội gia truyền đại diện thân phận hắn cầm đi, đợi sau khi hắn phát hiện thì đã không biết tiểu tử kia chạy đến nơi nào, nghĩ đến hắn từng nói qua sẽ đến tham gia võ lâm đại hội, tự mình mới đuổi theo tới đây, sáng nay gặp được Long Nghị Vân mới biết được tiểu tử kia ở chỗ này, chính là hiện tại……

“A! Là ngươi nha! Thạch Kinh Thiên!” Cung Thiên Lãng trợn to hai hòn lam nhãn tròn tròn ngạc nhiên,“Sư phụ sư phó! Này chính là lần trước……”

“Ta biết! Người ngươi cứu thôi! Người bị ngươi cứu được phỏng chừng không phải ngu xuẩn bình thường, không cần cùng hắn dài dòng. Phượng, chúng ta đi nhanh đi, ở trong này la lối dài dòng làm gì?” Người đến càng nhiều, hơn nữa mỗi người đều là dễ nhìn, thanh y nam nhân thập phần khó chịu. (sợ mất vợ =]]]])

Cung Thiên Lãng còn muốn nói chuyện nhưng thanh y nam nhân không cho hắn nói, Đan Phượng đã sớm nhìn thấy hết bộ dáng của bọn hắn, nhưng cũng không hiểu hai người bọn họ đang làm cái gì, tùy ý nhìn lướt qua Thạch Kinh Thiên, thấy có người nhìn, Thạch Kinh Thiên lập tức phong độ nhẹ nhàng hướng Đan Phượng cười, bộ dáng mười phần phong lưu phóng khoáng phú quý công tử. Đan Phượng chỉ cảm thấy người này khi cười bên liền giống như trước mắt ngàn đóa vạn hoa đào đều nở, chính là mầm móng phong lưu trời sinh, không trách làm cho y nhớ tới cái người chán ghét kia, trong lòng thập phần không vui, tuy rằng nhìn ra Cung Thiên Lãng muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng y cũng không muốn nhiều lời, chỉ thản nhiên “Ân” một tiếng nói:“Thiên Lãng, đi thôi.”

Cung Thiên Lãng ủy khuất nhắm lại miệng, mỗi lần hắn cùng với sư phụ giảng giải sự tích cứu người vĩ đại của hắn thì luôn bị sư phụ sư phó chán ghét đánh gảy, phải biết rằng hắn trước kia chứng kiến sư phụ vì sư phó “Giải độc” thì  rất muốn giống như sư phụ có thể quên mình vì người! Hiện giờ rốt cục mộng đẹp trở thành sự thật, lại không để cho hắn cơ hội giải bày, thật sự là chán ghét! Nhưng sư phụ đã lên tiếng, hắn cũng không dám biện giải, đành phải như vậy mà đình chỉ, nhìn thấy cái mặt sư phó kia giương lên đắc ý dào dạt.

Sau khi hướng mọi người đơn giản cáo từ, ba người rất nhanh rời đi.

“Thạch nhị thiếu gia, sao ngươi không thu hồi ngọc bội của ngươi a?!” Long Nghị Vân thập phần vui sướng khi người gặp họa, hắn nhìn ra được mơ hồ sư phụ sư phó của tiểu tử Cung Thiên Lãng kia còn không biết tự thân đồ đệ nộn đậu hủ đã bị ăn sạch, nếu không hai người dễ dàng đem thị vệ vương phủ điểm huyệt chế trụ thế kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha tên hái hoa tặc vô sỉ này.

Thạch Kinh Thiên ngoài cười nhưng trong không cười:“Ha ha, là chuyện này sao, ta đều đã có diệu kế, cũng không cần ngươi lo lắng! Ngươi vẫn là ngẫm lại xem khi đại ca của ta biết chuyện Bảo Bối nhi sẽ làm sao đi!” Nói giỡn, hắn cũng không phải không muốn sống, xem cũng biết chỗ dựa vững chắc của tiểu tử kia có bao nhiêu khó chơi, hắn làm sao dám nhiều lời, chỉ sợ nói lỡ lời sự tình liền lòi đuôi ra. Hắn vốn tưởng tiểu tử kia đơn thuần như vậy, tùy tiện lấy ngọc bội bổn sự của Thạch Kinh Thiên sẽ có thể hoàn lại chủ cũ, chính là hiện tại xem ra việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Long Nghị Vân không để ý tới cái tên nhân sĩ thất bại còn chua ngoa kia, lập tức chuyển hướng Bảo Bối nhi:“Tiểu quai, thế nào? Có muốn ăn điểm tâm không? Muốn ăn cái gì? Vân ca mang ngươi đi ăn.”

Bảo Bối nhi theo khóe mắt nhìn hắn một cái:“Ngươi không biết người ta không thể cử động sao!” Không biết hắn không thoải mái a?! Còn gọi hắn đi ra ngoài ăn, Bảo Bối nhi đô lên cái miệng nhỏ nhắn.

“Vậy muốn ăn cái gì? Vân ca gọi người mua về cho ngươi.” Long Nghị Vân thần tình mỉm cười, tiểu Bảo Bối nhi đang làm nũng hắn đây mà! Hắn đã hạ quyết tâm, mặc kệ Bảo Bối nhi sinh khí với hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không ngừng cố gắng, không một chút tức giận. Có nói như thế nào nữa thì những thứ ngon ngọt đều đã thưởng qua hết, hiện tại chỉ là một chuyện nhỏ này tính là gì! Dù sao trong lòng hắn vẫn thật sự ngọt ngào.

“Muốn ăn……” Bảo Bối nhi nghĩ nghĩ, bụng thật đúng là rất đói, dù sao ngày hôm qua giằng co hơn nửa đêm.“Ta muốn ăn sơn tra cao (bánh sơn tra)!” Đột nhiên muốn ăn chua, có thể làm khai vị.

“Phốc……” Thạch Kinh Thiên một miệng trà phun ra,“Không thể nào! Muốn ăn chua, hôm qua mới…… Chẳng lẽ đã có?!” Hắn càng nghĩ càng buồn cười, ở bên kia cười đến té ngã, hoàn toàn không để ý tới Long Nghị Vân đang trợn mắt nhìn hắn lẫn Bảo Bối nhi không hiểu ra sao. (cái tên khùng chỉ giỏi tưởng tượng~ =]]])

“Hừ!” Không để ý tới kẻ điên kia ở một bên cười mình đến phát cuồng, Long Nghị Vân phân phó người đem các loại điểm tâm mà Bảo Bối nhi thích ăn cùng chúc phẩm (cháo), thức ăn sáng tiến vào bày biện hết trên bàn. Lúc này mới ôm lấy Bảo Bối nhi, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, tự mình cầm lấy đôi đũa.

“Ngoan Bảo Bối nhi, muốn ăn cái gì? Vân ca gắp cho ngươi.” Long Nghị Vân nhu tình như nước.

Bảo Bối nhi ngồi ở trong lòng Long Nghị Vân sẳng giọng:“Ta cũng không phải là tiểu hài tử, ta muốn tự mình ngồi, tự mình gắp!”

“Ngoan, đừng lộn xộn, ngồi trên người của ta thoải mái hơn.” Long Nghị Vân đè lại tiểu Bảo Bối nhi đang ở trên người hắn vặn vẹo, cười khổ dỗ dành, Bảo Bối nhi còn xoay đến xoay đi như vậy, chỉ sợ bản thân mình sẽ sớm bị “Trúng độc”.

Như vậy thật là thoải mái! Chính là Nhị ca cũng một mực ở bên cạnh cười trộm, trong lòng Bảo Bối nhi thực mâu thuẫn, là thoải mái quan trọng, hay là mặt mũi tiểu Bảo Bối nhi quan trọng hơn?!“Chính là, Nhị ca ở bên kia vẫn cười.” Đành phải trộm ở bên tai Vân ca nói ra.

Long Nghị Vân vừa nghe lời này mới hiểu được Bảo Bối nhi khó chịu như vậy nguyên lai đều là cái tênThạch Kinh Thiên kia làm hại.

“Nhị thiếu, ngươi còn không mau đuổi theo vật của ngươi sao?” Long Nghị Vân quay đầu hướng Thạch Kinh Thiên nói,“Không sớm tìm được cơ hội đem thứ đó lấy lại, nếu Cung Thiên Lãng biết được công dụng của khối ngọc bội kia thì của cải Thạch gia các ngươi sẽ gặp vấn đề a!” Dù sao cầm khối ngọc bội kia là có thể tùy ý điều hành một phần ba của cải Thạch gia.

Thạch Kinh Thiên vẫn là cười hì hì,“Chớ sợ chớ sợ, phỏng chừng tiểu gia hỏa kia sẽ không thông minh như vậy.”

Long Nghị Vân thấy bộ dáng định liệu trước của hắn không khỏi cảm thấy hắn thật sự rất không biết chết sống:“Ta đây muốn hỏi một chút, Nhị thiếu, không biết vạn nhất bị Thạch đại thiếu gia biết được, phản ứng của Đại thiếu sẽ như thế nào?” Quan trọng nhất là, của cải Thạch gia nếu xảy ra bất trắc gì, Thạch Phá Thiên nhất định sẽ không bỏ qua người gây họa.

Thạch Kinh Thiên biến sắc, không sai, hắn nhất định phải đem chuyện này giải quyết trước khi đại ca phát hiện ra, nếu không cho dù không xảy ra chuyện gì thì nếu Thạch Phá Thiên biết tín vật quan trọng như vậy bị hắn đánh mất, vậy kết cục của hắn nhất định thực thảm, đại ca nhất định sẽ đem hắn phái đến nơi không có một mỹ nữ hay mỹ thiếu niên gì đó, làm cho hắn sống không bằng chết.

“A, Bảo Bối nhi, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc, Nhị ca ta đi trước. Còn có a! Tâm can tiểu Bảo Bối nhi, nhớ kỹ nếu họ Long này đối xử với ngươi không tốt thì trở về nói cho đại ca, đại ca nhất định sẽ trút giận cho ngươi!” Thạch Kinh Thiên ý ý tứ tứ dặn dò Bảo Bối nhi vài câu, sau khi hết trách nhiệm của một thân Nhị ca liền vội vàng vọt đi.

Kẻ gây họa vô trách nhiệm vừa đi, hai người ngọt ngào mật mật bắt đầu ăn sáng, tuy rằng đợt ăn sáng này bị trì hoãn vài lần mới ăn được đến miệng, chính là Long Nghị Vân cũng trong họa mà gặp được phúc, Bảo Bối nhi sớm đói bụng đã quên sạch thân thể không khỏe lúc mới vừa rời giường, cũng đã quên truy cứu “Hành vi phạm tội” biến hắn thành đầy người ứ xanh của Long Nghị Vân, một lòng chỉ muốn ăn no bụng.

“Ta muốn cái kia hoa quế cao. Ngô…… Còn muốn bánh sợi kia, ngô……” Bảo Bối nhi chỉ huy Long Nghị Vân gắp cho hắn các món này nọ, sau khi mình cắn một cái đã bị Long Nghị Vân miệng rộng hé ra nuốt vào bụng, Bảo Bối nhi có chút nghi hoặc,“Vân ca, ngươi cũng đói bụng phải không? Vậy đem đũa cho ta, tự mình gắp được rồi.”

Chính là đang âu yếm hưởng thụ niềm vui uy thực cho Bảo Bối nhi, Long Nghị Vân như thế nào dễ dàng buông tha cho phúc lợi này!“Bảo Bối nhi, ngươi một hơi ta một hơi như vậy không tốt sao?” Đây chính là phúc lợi mà trước đêm động phòng hoa chúc mới có, hiện tại tuy rằng trật tự đảo lại, hắn cũng tuyệt không để ý, Long Nghị Vân thực kiên trì nhìn Bảo Bối nhi.

“Vậy được rồi. Ta còn muốn cái kia.” Bảo Bối nhi đành phải tiếp tục gọi món ăn, xem bộ dáng Vân ca uy thật sự vui vẻ, không có biện pháp, Bảo Bối nhi liền tiếp tục cho hắn uy thì tốt hơn, nhìn thấy thức ăn đầy bàn mình cũng không muốn tự ăn a!

Sau khi ăn no Long Nghị Vân lau lau cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ của Bảo Bối nhi, uống xong chén trà, lúc này lại có người gõ cửa, hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, sao mỗi lần bọn hắn ở một mình thì không ngừng có người quấy rầy chứ?!

Buông ra Bảo Bối nhi, Long Nghị Vân ngồi vào một cái ghế khác,“Tiến vào!”

Thủ hạ của vương phủ tiến vào:“Vương gia, Thái An Tri phủ Lâm Dự Chi Lâm đại nhân ở bên ngoài đợi yết kiến. Toàn Cơ sơn trang trang chủ minh chủ võ lâm Nam Cung Hiên tặng bái thiếp.”

“Nga. Đã biết.” Long Nghị Vân hơi suy nghĩ một chút,“Lâm Dự Chi có phô trương ra không?”

“Lâm đại nhân chỉ dẫn theo một tùy tùng, hơn nữa cũng không có gì phô trương.”

Long Nghị Vân gật gật đầu,“Không sai, lão Ngũ đã từng nói qua Lâm Dự Chi này là một người mộc mạc, không mị thượng (nịnh nọt lấy lòng), xem ra đúng vậy. Nếu như vậy gặp mặt cũng không sao, gọi y vào đi!”