Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 37




Đó là một ngày đẹp trời, Cáo nhỏ xúng xính đầm hồng, giả ngây thơ mà kéo ống quần Phong Triệu, môi bĩu bĩu ra vẻ khinh bỉ bố mình

"bố yếu sinh lý đúng không? Tại sao con biết nói rồi mà ba ba chưa mang em con ra? A Trư cùng bàn con khoe là mẹ bạn ấy đẻ cho bạn ấy hai đứa em rồi".

Phong Triệu mặt đen lại. Không đem em đến cho con nhóc này là nó nói bố nó yếu sinh lý. Anh bẹo má Cáo nhỏ "ngoan, bố đang ra sức cày cấy đây, có trách thì trách em con lâu nảy mầm ấy".

Cây người ta trồng một tuần là nhú, còn anh phải được sự chấp thuận của lão bà mới có thể trồng được, còn về phần lên mầm... chắc phải 'săn sóc' hơn.

"Anh làm cái l... ưm...", Khổng Di bị hôn đột ngột mà cáu kỉnh, cậu muốn đẩy anh ra nhưng liền phát hiện Phong Triệu đang dùng sức ôm chặt thắt lưng cậu.

Anh tách khớp hàm của Khổng Di, vươn lưỡi luồn vào trong khoan miệng ấm áp, tìm đến lưỡi cậu mà dây dưa trao đổi mật ngọt. Có vị tanh của máu, anh nhẹ cau mày thả Khổng Di ra liền bị cậu giữ vai, lưỡi liếm vết máu bên khoé môi anh, Khổng Di nhếch môi cười "tập kích bất ngờ hả? Chưa uống thuốc đúng không?".

"Em là thuốc của anh", thổi nhẹ khí bên tai Khổng Di, tay anh luồn vào quần ngủ của cậu, xoa nắn hai cánh mông đẫy đà đầy đặn. Phong Triệu cúi đầu, hé môi mút lên cần cổ trắng nõn.

Mặt cậu đỏ bừng như cà chua chín, mím chặt môi che lại cổ mình. Con bà nó mai Cáo nhỏ hỏi nhà lại có côn trùng sao, chẳng lẽ nói bị bố cưng lên cơn dại cắn.

"... đi... đi vào phòng... rồi làm gì... làm"

[ Tui là đường phân cách tuyến lượt bỏ dạo đầu]

Căn phòng đóng kín với giường ngủ có rèm che, hai thân ảnh hoà vào nhau dưới ánh đèn vàng mờ ảo.

"A... a... đừng... sâu... sâu quá... nha..."

Khổng Di với ánh mắt mông lung, da thịt trắng nõn, nằm vùi mặt vào gối, không ngừng nức nỡ lắc lư eo mình.

Hoa huyệt thì bị côn thịt của người kia cắm vào, cúc huyệt thì bị ba ngón tay thay phiên trừu sáp.

Cách tràng bị giày vò, kích thích chậm rãi khiến cơ thể cậu như có từng luồng tê dại chạy quanh.

"A... a... ngứa... ưm..."

Từng tiếng từng tiếng nỉ non luồn vào tai Phong Triệu như cổ vũ anh, khích lệ anh. Động tác rút ra đâm vào liền theo đó mà nhanh hơn, mạnh hơn, khiến Khổng Di vừa đau vừa sướng, hết rên rỉ lại than thở mắng to "cầm thú..."

"Cầm thú như anh thế mà đem lại cho em sự khoái hoạt đấy, bảo bối", cắn nhẹ sau gáy cậu, lại hôn dọc sống lưng, anh thỏa mãn tiếp tục nhiệm vụ phục vụ bảo bối.

Chiều hôm sau.

Khổng Di nhào lên đánh người. Phong Triệu giở giọng ủy khuất "nào nào bình tĩnh. Khuya hôm qua anh muốn ngừng rồi, năm hiệp xong anh còn thấy đuối nhưng vấn đề là em cứ ôm chặt cổ anh, không ngừng nói rằng 'muốn thêm', 'muốn nữa'", Phong Triệu nhẹ thở dài, "hết cách rồi, ai kêu em là lão bà của anh làm chi, anh phải thuận theo lời em mà mần tới bình minh, aiz aiz".

Khổng Di giật giật mí mắt, dứt khoát quấn chăn ngủ luôn khỏi ăn uống, Phong Triệu vỗ nhẹ mông cậu rồi mới đứng lên vươn vai.

Anh vừa rời khỏi phòng, cậu liền giơ ngón giữa "thứ biến thái ngựa đực! Biết anh sinh lý mạnh như này tôi không theo đâu!!", cậu quên mất rằng ngày trước cậu theo anh vì trừ tiền ra thì vì sinh lý của anh mạnh.

[...]

Quay trở lại hiện tại, anh dắt lão bà cùng con gái qua thăm cháu trai.

Thư ký nhận tài liệu được in xong thì chờ thang máy lên lầu, cô bất giác nhìn xuống bụng mình, dạo này hình như béo ra?

Cô quyết định nhấc chân lên thang bộ.

"A... đừng..."

Chân cô khựng lại, nghi hoặc ngoáy lỗ tai, cô vừa nghe tiếng rên rỉ sao?

Tò mò giết chết mèo.

Phong Triệu đang nhấc Khổng Di lên, nhìn từ đằng sau cứ nghĩ bồng đơn thuần nhưng bằng cặp mắt nhanh nhạy, cô nhận ra phu nhân tổng tài đang không mặc quần...

Tại sao lại làm tình trên cầu thang như vậy chứ... nước mắt ngắn dài, cô nhẹ tay đóng cửa sắt cầu thang để họ không bị ai phát hiện. Cô lo cho nhân viên nào lỡ phát hiện ra họ thì người ta sẽ bị móc mắt quăng xuống biển.

Chờ thang máy trong đau khổ.

"Ủa Nghi, tôi tưởng cô đi thang bộ chứ?"

"Ha... ha... ha..."

Thư ký phải "ha ha ha" với đồng nghiệp liên tục mấy hôm liền.

Lần đầu nơi thang máy, lần hai ở khu nghỉ trưa.

"Khốn thật chứ có cái phòng vệ sinh thôi mà chẳng biết cặp nào làm tình ồn ào trong trỏng!"

"Ủa trưa rồi sao giám đốc không đi nghỉ?", thư ký bưng ly trà đến đặt trên bàn, nghi hoặc nhìn Cáo nhỏ đang ngủ trong lòng Phong Đình.

"Chú tôi và lão bà của ổng trong phòng... chú như vừa cắn thuốc vậy, hễ vắng mặt hai người đó là tuyệt đối không nên đi tìm đâu", Phong Đình phất phất tay cho thư ký lui ra, khổ não chống cằm thở dài.

Cáo nhỏ mở mắt nhìn Phong Đình "anh đẹp trai lấy em nhé? Chúng ta sẹo chơi trốn tìm như ba ba và bố".

Phong Đình cảm thấy, trừ lúc làm việc, cả nhà đều không có ai bình thường cả.

[...]

Cáo nhỏ ngóng trong ba ba mang thai rất lâu, kể từ khi A Trư cùng bàn hết khoe em gái lại khoe em trai, Cáo nhỏ vô cùng bức xúc vì khuôn mặt núc ních mỡ của A Trư như xem thường bé.

"Mẹ cậu không phải sau khi sinh cậu thì tuyệt đường sinh sản rồi?"

"Miệng tiện! Ba ba sinh mổ mà! Tuyệt cái đầu cậu, cả nhà cậu mới tuyệt!", vung tập đập mặt bạn học, khiến A Trư khóc rống lên, Cáo nhỏ bị mắng vốn về nhà.

Ăn hiếp bạn cùng lớp.

"Cáo nhỏ xem anh Bắp Cải ngoan lắm kìa, theo anh mà học hỏi tính tình đi", Khổng Di phiền muộn tống cục cưng qua nhà Thi Thi, để Thi Thi chăm sóc cục cưng thay cậu trong giai đoạn nghiện làm tình của Phong Triệu.

Con trai của Thi Thi khí chất như cha nhưng lại đẹp như mẹ.

"Sao lông mi anh dài thế?"

"Vì anh giống mẹ"

"Sao da anh trắng thế?"

"Vì anh giống mẹ"

"Sao mắt anh to thế?"

"Vì anh giống mẹ"

"Sao anh giống mẹ mà lại không có ngực?"

"Anh chưa..." dậy thì, hình như có gì đó sai sai.

"Mai mốt em không lấy anh nếu anh không đẹp trai ra", Cáo nhỏ trề môi chọt chọt má cậu nhóc Bắp Cải.

"Anh sẽ thật đẹp trai rồi mang của hồi môn qua hỏi cưới em!", cậu nhóc kiên định nói.

"Của hồi môn là gì?", Cáo nhỏ khó hiểu nghiêng đầu.

"Sổ đỏ, thẻ ngân hàng, xe, vàng bạc, ...v..v... những thứ có giá trị trong nhà, anh sẽ mang qua đưa em để em chịu theo anh về và thay anh quản"

Chuyện này lệch khỏi quỹ đạo thì phải. Thi Thi tức tốc gói Cáo nhỏ trả về cho Khổng Di "tư duy lũ nhỏ khiến tôi sợ hãi vãi ra bạn thân ạ".

Khổng Di nhún vai "từ khi con tôi biết nói sớm, tôi đã nhanh chóng quên mất cảm giác sợ hãi vãi ra hay giật mình hốt hoảng rồi...".

Vì cơ thể Khổng Di không khỏe một thời gian nên việc có thai hơi khó.

"Nếu baba mang em đến cho con, con sẽ dịu ngoan và đằm thắm lại", Cáo nhỏ hùng hồn nói.

Vẫn chưa có thai đâu. Khổng Di xoa tóc cục cưng, khẽ cười.

Bẵng đi một thời gian, cuộc sống và công việc dần trở lại quỹ đạo.

Phong Triệu lại nhận được tin cầu cứu của Phong Đình, anh cau mày nhìn lịch trình sắp tới, có lẽ để Khổng Di bay qua chỗ Phong Đình trước.

"Kính mới này đẹp không?", Khổng Di chống tay lên bàn, ra vẻ tri thức, nhướng mày nhìn về phía anh, chuyện là Cáo nhỏ đòi mua kính siêu nhân Gao, thế là cậu tiện tay mua cho bản thân luôn.

"Đẹp lắm bảo bối", anh khẽ cười, "bảo bối đọc Mail của Phong Đình này, có cầu giúp đỡ", anh đẩy laptop qua cho cậu.

"Nữa sao?... lần này là chuyện gì đây?", cậu mân mân môi đọc Mail. "Thú vị a thú vị!", đột ngột đập tay xuống bàn, Khổng Di cười ha hả.

Phong Đình nhờ trợ giúp cho Bình Phàm, Bình Phàm không còn muốn bị người ta đè đầu cưỡi cổ bắt nạt nữa. (các bác thấy quen lắm đúng không~)

"Ba ba đi đâu... đi đâu đó?", Cáo nhỏ hoang mang chạy đến ôm chặt cậu, ngăn cản việc xếp đồ. Thả cuốn sổ nhỏ xuống, Khổng Di bồng Cáo nhỏ vào lòng "cục cưng à".

"Dạ", mút mút ngón tay ra vẻ dễ thương.

"Ba ba và bố đi công tác một thời gian, ba sẽ gửi con cho Thi Thi trông, nếu buồn có thể tìm chú Thước hoặc anh Cải chơi, khi nào ba ba về, ba ba sẽ mang em về cho con luôn", cậu híp mắt.

"... thật, thật không ạ? Ba ba hứa đi", Cáo nhỏ chìa tay để móc ngoéo tay với cậu, cưng chiều hôn trán bé, Khổng Di vui vẻ nói "ba ba hứa".

[...]

A Trư tiếp tục cười khẩy "mẹ tớ lại mang thai em tớ này".

Cáo nhỏ hất tóc xoay lưng đi "xì, đẻ lắm không biết chất lượng được mấy phần. Ba ba tớ mang em tớ đi nghỉ dưỡng để lúc em ra đời sẽ thông minh giống tớ rồi".

A Trư gãi má "sao cậu cứ gọi ba ba mà không phải ma ma? Ngọng chưa sửa được à?".

Cáo nhỏ giả ngơ không thèm đáp lời nữa.

___

(⌒▽⌒) ô là la mới thi xong một môn thôi, khổ thiệt chứ lị. (⌒▽⌒) chương này hơi loạn một chút nhe.

Phân cảnh quen thuộc ở chương sau~

Khổng Di, lật tung vali đồ chỉ để tìm cái kính thời trang và cuốn sổ nhỏ ghi chép, mắt nhắm mắt mở thế nào lại vấp chân bàn mà suýt té, tông trúng đồ, rớt cả đèn bàn khách sạn.

Mời Phong Đình và Bình Phàm vào trong xong, Khổng Di tiếp tục tìm đồ, lại nhận cuộc gọi từ Phong Triệu, đe dọa lão công xong, cậu mới thỏa mãn ngồi xuống ghế, thưởng thức rựu nhẹ.

Cậu có đọc qua tài liệu Phong Triệu điều tra được, đứa nhỏ tên Phàm là Phàm trong...

"Phi Phàm"

Khổng Di giật mình không tin vào tai mình, liền ngồi bật dậy hỏi lại lần nữa "cậu nói gì cơ?".

"Em tên Dương Phàm, Phàm của phi Phàm", cậu chàng nhẹ cười.

"Bình Phàm", Khổng Di phản bác.

"Là phi phàm anh ạ".