Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 34




Lại là nhà kho chứa hàng ở ngoại ô thành phố.

Nam nhân phất tay sai đàn em khép cửa nhà kho, bản thân không thèm nhìn kẻ đang bị nhốt trong góc, đến chiếc ghế bành quen thuộc, thong thả nhận điếu thuốc từ tay thuộc hạ, chờ châm lửa, chậm rãi hút thuốc.

"Đại ca tính xử lý tên này thế nào?", một người lên tiếng đầu tiên, như gợi chuyện cho mọi người nhao nhao.

"Đại ca đại ca! Em có thể rạch khuôn mặt bất phân nam nữ này không?", có tiếng người khác xen vào.

"Đại ca! Khuôn mặt xinh đẹp này mà bị phá hủy thì tiếc lắm!", tên đầy tớ nào đó siết chặt cằm của Quan, ép ngẩn mặt lên.

"Đại tẩu của mày bị nó làm cho câm hên chưa điếc luôn, tao không sai mày một nhát xẻo luôn lưỡi nó là may lắm rồi", nam nhân thong thả bắt chéo, nhẹ thả khói thuốc, "tao muốn nó đau chậm, chứ đau một lần, đâu có vui".

Tên đầy tớ rợn cả sống lưng, đẩy Quan ngã xuống đất, đứng dậy, phủi bụi trên áo, tiện tay đạp Quan một cái "mày cầu nguyện cho mạng của mày cũng vô dụng thôi con!".

Nam nhân nhếch môi nhìn đàn em đang vô cùng hứng thú với Quan.

"Đại ca chúng mày tính chơi luật cũ của hẻm số 10, chúng mày thấy sao?"

Cả đám người mắt lập loè ánh sáng, luật cũ hẻm số 10. Nhất phế nhì hiếp tam trói thả về.

Quan bị lôi ra giữa nhà kho, dù nó muốn phản kháng, giãy dụa cũng chẳng thể thoát khỏi dám đàn em vai u thịt chắc cơ thể vạm vỡ của nam nhân.

"Thả tôi ra!", Quan gào lên khi vừa được tháo băng keo ra khỏi miệng, bên má lập tức bỏng rát, khoé môi nếm được vị mặn, nó kinh hoàng nhìn người vừa ra tay.

"La lối chi vậy? Còn chưa biết bản thân đang lâm vào tình cảnh gì sao?", giọng nói của chàng trai cao gầy sạch sẽ nhất trong nhóm đàn em vang lên, đồng thời là người vừa tát Quan, giọng chàng trai vừa từ tính vừa ôn nhu.

Như một hồi bình yên trước bão tố.

Vừa có ai đó phất tay, liền một đám nhào tới đánh lên cơ thể của Quan, dùng chân đạp vào bụng nó, húc mạnh xuống lưng nó, thay phiên nhau dẫm đến gãy cả xương tay, còn có người đứng ra cắt gân tay nó nữa, chân bị đạp gãy không khác gì tay, tiếng "rắc" giòn tan vang lên khiến người ta lạnh gáy.

Đến thời gian khóc còn không kịp, nói chi tới phản kháng hay kêu la đau đớn.

"Dừng", nam nhân rít một hơi cuối cùng.

Đám người dừng lại, đứng ngay ngắn một bên. Để Quan chật vật nằm sấp, tay chân cong vẹo, đau đến không thể thốt thành lời.

"Tiếp theo", dập đầu thuốc lá.

Sau đó là ánh mắt trợn to, dại ra của Quan. Nó bị cưỡng bức, luân phiên giao hợp. Và những kẻ kia không dùng bao. Theo như lời nam nhân nói "tiểu vào cũng được, hôm nay chơi thỏa đi rồi trả về sau".

Cơ thể trắng nõn đầy dấu vết xanh tím, bầm đen, tiểu huyệt rách toạc chảy máu, bất lực mà luận động theo từng nhịp thúc đẩy của người sau lưng, miệng bị ép hé ra thật lớn, cổ họng đau rát vì cự vật to lớn cương cứng húc vào sâu trong họng, nhũ tiêm bị xuyên kim qua. Cọ xát cơ thể dưới mặt đất tạo ra vài vết xước nữa.

Đến cuối cùng là chết lặng, mất hết cảm giác, bị tống vào bao bố, bị ném qua lăn lại, đến khi bao bố được mở ra, nghe giọng nói quen thuộc của em trai, Quan mới chậm rãi rơi nước mắt.

Quân hết hồn khi thấy bao bố đen trước cửa nhà, mở bao bố ra lại là anh trai của y, vội bồng anh trai cùng bao bố vào nhà, Quân dùng kéo cắt bao bố đi, quấn chăn mang Quan đi bệnh viện.

"Anh trai cậu gây thù với xã hội đen sao?", bác sĩ trầm mặc nhìn Quân.

"Hả?... xã hội đen..?", Quân nhẹ run lên.

"Phải, những vết tích trên người anh cậu, giống như luật cũ hẻm số 10. Một phế tứ chi, hai thay phiên cưỡng hiếp, ba là trả về cho thân nhân kẻ xấu số bị chấn thương tinh thần tới thể xác".

Quân sững sờ, cứng nhắc quay đầu, nhìn vào phòng bệnh, anh trai đang thở bằng ống oxi, tay chân bị băng bó cố định, phải dưỡng thương thật lâu mới có thể khỏi, mà khỏi cũng chưa chắc sống như người bình thường được.

...

Vào ngày nào đó mát mẻ, Khổng Di gặp được Quân đang đẩy xe lăn cho người nào đó ở sân bay, Quân thấy cậu, liền lập tức cười rộ lên, cúi đầu thật sâu ngỏ ý "cảm ơn cậu", cảm ơn cậu đã thay tôi khiến anh tôi như thế này, cảm ơn cậu đã giúp tôi có thể chăm lo và yêu thương anh trai.

Khổng Di nhận ra, cái người ngơ ngác ngồi trên xe lăn chính là tình địch Quan năm nào còn gây chuyện với cậu.

[...]

"Khổng Di, em có thể đi ăn với tôi không?", Phong Triệu theo sau lưng Khổng Di.

Anh cứ lẽo đẽo theo sau cậu từ hôm quyết định mối quan hệ họ bắt đầu lại từ đầu.

"Anh nên tặng quà, tỏ ra thành ý chút với tôi, chứ ai đời mới quen cứ rủ đi ăn ăn ăn? Ăn rồi lăn giường à?", Khổng Di cau mày nhìn Phong Triệu.

"...", Phong Triệu thở dài, anh tặng quà, bày thành ý với cậu suốt một thời gian dài, mà cậu cứ từ chối đi ăn. Đứa nhỏ cũng biết lật biết bò rồi mà mối quan hệ của họ chẳng đi tới đâu và đâu hết.

Khổng Di nhìn khuôn mặt ảm đạm của anh, trong lòng cậu như bị nhói lên một chút, sự đau lòng mà cậu xem nhẹ bao lâu nay cuối cùng cũng được chú ý.

"Một bữa thôi"

"Em nói gì cơ?", anh không tin vào tai mình.

"Tôi nói, tôi chấp nhận đi ăn một bữa với anh, không nghe thì dẹp!", Khổng Di hừ nhẹ.

"Tôi nghe tôi nghe! Tối mai tôi qua đón em lúc tám giờ nhé", vui mừng ôm chặt Khổng Di vào lòng, mặc kệ cậu vung tay đấm, anh vẫn cứ ôm người.

...
Thi Thi diện cho cục cưng áo yếm màu xanh, bé con với đôi mắt to tròn, miệng ngậm núm nhỏ, tay níu chặt áo Phong Triệu, cảnh tượng ông bố thành đạt cùng cục cưng bước đến cửa nhà Khổng Di cùng bó hoa hồng đỏ, thành công khiến hàng xóm chú ý.

Khổng Di sập cửa lại với khuôn mặt đen như đít nồi.

"Anh đem con của anh với mụ nào đó đến để chọc tức tôi?!", cậu gằn giọng hỏi.

Phong Triệu bất đắc dĩ cười cười, bồng đứa nhỏ ra đối diện với Khổng Di "em nhìn xem, cục cưng giống ai?".

"Giống bà mẹ nào đẻ ra nó chứ giống ai?!", cậu tức giận quay mặt đi.

Anh ép cậu xoay đầu lại "nhìn kỹ đi em, xem đứa nhỏ giống ai?".

"Đệt, anh hỏi câu dư thừa vậy làm g...

Đứa nhỏ này, cằm mũi là của cậu, mắt môi là của anh! Một khuôn đúc ra là có thật!

"Con... con... cục cưng là... là...", Khổng Di run rẩy, hô hấp dần dồn dập, cậu hoảng loạng nói lắp.

"Đúng vậy, đây là con chúng ta. Mẹ anh là người tính kế em... tách cục cưng ra khỏi em... anh kịp nhận ra nên..."

"Anh có thể cút! Chúng ta không ăn uống gì nữa!", Khổng Di bồng cục cưng vào lòng, lạnh lùng bước vòng qua người anh đến phòng khách ngồi xuống.

Phong Triệu triệt để 囧. Chân chó theo sau giải thích, xin lỗi, lại giải thích, lại xin lỗi.

"Vậy nếu tôi không đi ăn với anh, anh sẽ không trả con cho tôi?", quay lưng với Phong Triệu, Khổng Di lạnh giọng nhếch môi hỏi.

"Sẽ không... tôi tin chỉ cần tôi thật lòng trao tâm, em sẽ quay đầu nhìn lại lần nữa và chấp nhận tôi lần nữa"

Quả thật cậu đang quay đầu khinh bỉ nhìn anh. Hên cho anh đấy, đứa nhỏ mà không có nét giống cậu thì đừng mong cậu nhận. Khổng Di nhìn cục cưng đang ngậm núm nhỏ, mắt to tròn nhìn cậu, bé vươn tay chạm chạm mặt cậu.

"Hồi ấy mắt anh cũng to như vậy?", cậu nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, càng lớn càng xếch và nhỏ lại", anh gật gật đầu.

Nhìn đôi môi mỏng của cục cưng. "Mai mốt con mình bạc tình lắm ấy...", cậu nhẹ thở dài.

Phong Triệu đỡ trán. Hết Thi Thi ngóng cục cưng lớn để cưới hỏi, lại đến Khổng Di nói cục cưng lớn lên bạc tình.

"Anh cũng không có bạc tình với em"

Khổng Di hừ nhẹ, đứng lên, hùng hổ nói "đi dùng bữa thôi!".

Anh bật cười, tiếp tục chân chó chạy đi lấy xe đón Khổng Di và cục cưng.

...
Khổng Di bắt điện thoại của Thi Thi.

"Sao rồi? Đứa nhỏ cưng ghê nha. Mai mốt bé lớn lên, cho bé lấy con tôi nhé?"

"... Lần thứ bao nhiêu cậu nhắc chuyện cưới hỏi với hai đứa nhỏ đến đi còn chưa vững rồi hả?", Khổng Di mặt hắc tuyến.

"Ha ha ha, nhắc trước kẻo cậu quên thôi! Aiz aiz, cậu không biết đâu, Phong Triệu ca ca nói gì với lão chồng nhà tôi ấy, ổng đâm lủng cả bao luôn, tôi vừa từ bệnh viện về... hơn hai tháng rồi", Thi Thi giọng ảo não kể lễ.

"Phụt..." hình như hôm qua cậu cùng Phong Triệu lăn lộn qua lại trên giường cũng làm rách bao?...

Cảm thấy có mùi âm mưu đâu đây.

[...]

"Alo chú ơi, ngày mai con bay qua chỗ chú trú tạm nhé? Phong Minh lại 'lăn loàn' với gái nên sẽ không về nhà dịp này...", giọng thanh niên vang lên trong điện thoại.

"Được, đến thì gọi chú, chú nói tài xế ra sân bay đón cho", Phong Triệu ghi chú lại, gần cuối năm nên bận rộn hẳn ra, cục cưng cũng chập chững đi được rồi.

"Sao không phải là chú đi đón?"

"Bớt, thôi dùng giọng của Phong Minh nói chuyện với chú mày, chú cũng không phải nữ nhân mà...

'ứ ừ~ ngừi... ngừi ca bận', đưa điện thoại cho cục cưng nhỏ làm nũng.

"... tạm biệt chú, tạm biệt bé yêu"

gác điện thoại, anh hôn lên má phúng phính của bé con.

"Anh lại để cáo nhỏ nói mấy lời tởm lợm gì đó?!", đoạt cục cưng đi, cậu hất mặt đi đến sofa, lạnh lùng nói "dùng bữa này!"

"Ba ba... ba ba... an đẹp chai xẽ ghé há?", cục cưng nằm nhoài trong lòng cậu, lười biếng hỏi.

Đút bé con muỗng cháo dinh dưỡng, cậu gật gật đầu "có lẽ thế thật, cả đám anh họ, chú của con và bạn Củ Cải con của cô Thi Thi, con thích ai nào?", tiện thể hỏi thôi.

"Thính... thính an Minh Thìu na", nghịch nghịch cái nơ nhỏ trên áo, bé con khúc khích cười, "bố nói... thính ai là phải chung thành... thành thành sẽ kiến họ ngoái... ngoái đầu nìn lại".

Ném đũa vào Phong Triệu, Khổng Di quyết định chiều nay tan làm sớm để bồi dưỡng lại nhận thức cho cô công chúa nhỏ.

...
"Con và Minh Thiều là anh em họ hàng tình thân", Khổng Di nắm tay múp của bé, chậm rãi nói.

"Tình nân ạ?", bé chớp mắt hỏi.

"Là tình thân! Người thân trong gia đình, gọi là chú cháu hay anh em trong nhà thì không thể yêu đương kiểu người yêu!", cậu dứt khoát nói, đứa nhỏ này giỏi giả vờ thôi.

"Phì phì", phun phun nước bọt, cục cưng trề môi "oầy, bố nói 'thích ai cũng là thích' nên thân thì sao na? Thân thân với thân thân cũng là thân thân giống thân thân thôi", bé chu môi nhỏ hôn bẹp lên má cậu, rồi sụp người, dùng tốc độ siêu nhân bò vào phòng của anh.

Tránh nghe người ba ba này lải nhải vô bổ... may là Khổng Di không thể nghe tiếng lòng con mình.

___

('⊙ω⊙') tớ thi hôm Noel... tớ cũng shock lắm...
Đứa nhỏ vờ bị ngọng vào không nói tròn chữ thôi nhé.

Xì poi:

Phong Đình nhận lại trọn vẹn giấy tờ tiếp quản công ty nhánh J, vui mừng đến vừa khóc vừa cảm tạ Phong Triệu.

"Nam nân gơi đầu hông gơi nước mắt", giọng bé con an ủi khiến Phong Đình dù đang khóc cũng bật cười.

"Chú này, mai mốt chú qua công ty con thị sát, chú sẽ thấy con phát triển công ty như thế nào!", Phong Đình tự tin nói.

"Hai năm, hai năm thôi, chờ cục cưng chạy được, chú sẽ dắt Khổng Di và cục cưng đến chỗ cháu tham quan", Phong Triệu gật đầu đáp ứng.

"Đi tham quan đâu ạ? Xở thú hả bố? Công ty xao có thú được bố. Công ty có mấy bác già như khỉ dà đầu hói như gương là diệc thôi mừ?"