Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 22: Hình như...




Một tuần sau, tâm bệnh giảm bớt chứ không hoàn toàn mất đi.

Khổng Di sờ sờ hai má gầy gò của chính mình, cậu khẽ thở dài "vừa dưỡng da thịt chưa bao lâu, tiền còn chưa đủ tự mua nhà thế mà lại xảy ra quá trời chuyện... chuyện gì đến sao không đến luôn đi mà phải để cách ngày mới đến chứ..."

Hôn lên trán cậu, anh cười cười "khỏi bệnh thì đi làm, tiền lương tháng này của em tôi dùng thanh toán tiền thuốc men cả rồi".

"Quác?! Anh đùa sao..." dùng cặp mắt không tin nổi nhìn anh. Khổng Di ngoáy ngoáy tai.

"Không, tôi nói thật, tôi dùng lương tháng của em để thanh toá...

"Khốn nạn! Anh mau! Chúng ta thân thân để tôi lại có tiền tiêu tháng này!", vội nắm lấy tay anh, lao đến bên giường, chủ động đặt lưng xuống, tay kéo theo anh nằm đè lên cậu. Khổng Di chủ động hôn lên môi anh, từ hôn nhẹ đến hôn sâu, từ môi chạm môi đến lưỡi vờn lưỡi.

Có bóng đèn dần mờ ảo mới biết là Phong Triệu cố tình dùng tiền bạc kích thích Khổng Di. Lâu rồi cậu không chủ động mà cưỡi anh như này đâu. ( 🐎 ahihihi)

Nhìn mặt trời vừa ló đằng xa, sương sớm còn đọng lên chậu cây bên cửa sổ, cậu trở người rúc vào lòng anh, tiếp tục ngủ say.

Bóp mũi Khổng Di khiến cậu cau mày giãy giụa, mặt Phong Triệu đầy ý cười nhìn cậu mặt đen thức dậy.

"Sáng an lành, dậy đi làm nào", Phong Triệu rời giường chuẩn bị bữa sáng, hình như chuyện này là Khổng Di làm mới đúng, từ khi nào anh lại chịu nấu nướng chứ? Lật trứng lại, anh tranh thủ đặt ly sữa lên bàn.

Lết đôi dép từ cửa chính vào trong, Khổng Di vừa xem báo vừa dụi dụi mắt "hôm nay em đi xem quẻ hay tướng gì gì với Thi Thi nhé".

Chậm rì uống sữa, cùng anh dùng bữa sáng, đọc tin tức trên báo cho anh, Khổng Di cảm thấy... cuộc đời con mẹ nó cứ bình yên mãi thì thật tốt!

"Chào mừng trở lại!!!" Thi Thi ôm chầm lấy Khổng Di, cô tiếc hận ngắm ngắm cậu từ trên xuống dưới.

"Gầy đi một vòng! Lại gầy đi kìa!!!" Thi Thi đau lòng nói "tôi dưỡng cậu tốt lên thế mà cậu lại bị ả điên kia làm gầy xuống! Đạo lý đâu mất rồi?! Đáng ra tôi nên giết ả ta luôn!".

Là tiền Phong Triệu dưỡng hay Thi Thi dưỡng còn chưa biết được... cơ mà cậu cứ có cảm giác bị Thi Thi xem như con cái mà dưỡng 囧 nên khuyên lão công của Thi Thi cật lực tạo bánh bao cho Thi Thi thôi, Thi Thi đã muốn dưỡng cậu đến phát cuồng...

"Hai cô cậu kia! Lo làm việc đi!", giọng nói vang vọng từ phòng của trưởng phòng. Khổng Thi và Thi Thi nhanh chóng ổn định lại chỗ ngồi, an vị mà làm việc.

"Thi Thi này... hết giờ làm dắt tôi đi xem quẻ hay tướng gì nhé"

"Được được, lần này cậu cùng ra chỗ để xe với tôi...", Thi Thi nheo mắt, thì thầm.

"Đương nhiên" Khổng Di cười xòa.

Lúc ngồi vào xe thì hào hứng nhưng khi nghe thầy sờ sờ tay, lật lật quẻ, nói gì gì đó. Phong Triệu triệt để đen mặt

"Cậu không phải là cậu. Vì cậu không phải là cậu nên số phận cậu bị thay đổi toàn bộ và cậu luôn bị người khác chi phối vận mệnh. Cẩn thận kẻo vận mệnh bị dắt mũi đi"

Thầy à, con là ai và đây là đâu... khổng Di ngơ ngác gật đầu lại lắc đầu.

Những câu khó hiểu này, Khổng Di nghe.

Nghe hiểu. Triệt để hiểu.

Cậu không phải cậu. Chính vì cậu xuyên qua thân thể này nên mọi chuyện chung quanh bị tác động theo.

"Khổng Di, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu!", Thi Thi vỗ vai Khổng Di, nói dắt cậu đi xem chứ thật ra cô nghe cũng chẳng hiểu gì mấy. Cậu hiểu là tốt rồi.

Gật nhẹ đầu, Khổng Di buộc miệng "đi ăn lẩu đi?"

"Rồi đi uống rượu?", Thi Thi hào hứng.

"Đi thôi!", Khổng Di cùng Thi Thi cao hứng đi ăn. Thích thì đi, không vì ngày gì cả.

Gắp miếng cá vào chén, Thi Thi ngước mắt nhìn bạn mình ăn như bị bỏ đói mấy đời "ăn từ từ thôi! Phong Triệu mà thấy chắc chạy trốn không kịp nha!"

"Kệ, chạy thì chạy thôi, cậu sẽ giúp tôi níu lại đùi vàng! Đùi vàng là anh kết nghĩa của cậu mà", miệng lúng búng đồ ăn, Khổng Di tiện tay kiểm tra tài khoảng.

"Níu một lần không có nghĩa níu lần thứ hai, vẫn là cậu nên cẩn thận đi, tốt nhất đừng để níu với chả kéo. Tôi thổi gió bên tai mấy anh kết nghĩa cũng đủ làm bình dấm chua nhà tôi bạo phát, không thể thổi mãi đâu", Thi Thi cốc đầu cậu, ghét bỏ nhắc nhở.

"Rõ rồi rõ rồi! Lời của tiểu thư xinh đẹp đây, tiểu nhân nguyện khắc cốt ghi tâm trong trái tim này", Khổng Di cười hắc hắc.

"Khỉ gió!"

Hết cụng lon lại cụng ly. Ăn lẩu thì lon bia và lon nước ngọt, uống rượu thì ly rượu và ly trái cây. Khổng Di ai oán trừng Thi Thi vì phân biệt đối xử.

"Tửu lượng cậu quá kém, trọng lượng cậu quá nặng, an phận thủ tường đi!"

Không Di uất hận uống trái cây, dõi mắt theo buổi biểu diễn múa cột hấp dẫn của các vũ công nam.

"Tôi đi xả nước cứu thân", Khổng Di rời khỏi khu vực ghế riêng.

"Coi chừng chung quanh nhé!", Thi Thi phất phất tay. Chung quanh? Kẻ say khước, kẻ bị thúc tình sau khi uống rượu, kẻ... thần kinh thấy ai là tuần lấy và khóc cho phận mình. Khổng Di cẩn thận dè chừng, tránh né, đứng trước bồn cầu, nghe tiếng nước xả ra cậu mới có thể nhẹ thở dài thoải mái.

"Thời không nào xuyên đến?"

Khổng Di nghe tiếng nói chuyện, cậu nghi hoặc nghiêng đầu, là nam nhân cao lớn, da ngăm đen, con ngươi hổ phách sắc bén nhìn xuống khiến Khổng Di muốn nghẹn tiểu.

"Anh nói chuyện với tôi?", lúng túng hỏi.

"Trong này chẳng còn ai khác trừ tôi và cậu", lãnh đạm nói.

"Anh... có thể lặp lại câu hỏi lần nữa không?", cậu cố gắng giữ bình tĩnh để xả cho xong.

"Cậu! Từ thời không nào, xuyên đến?", nhấn mạnh, ngắt đoạn câu, cách nói chuyện lưu loát. "Khụ, anh... tôi... ha ha ha anh xem truyện quá nhiều sao? Tôi... ở thời nay do cha mẹ sinh ra thôi mà. Anh nói gì đó thời không, tôi thật sự khó hiểu lắm đó!", Khổng Di bị nghẹn tiểu.

"Tôi, từ thời mạt thế của thế giới * xuyên đến, bị tang thi ăn thịt"

"..."

"Người yêu tôi là nam kỹ từ thời cổ đại xuyên đến, bị ngựa đá trúng mà văng xuống sông"

"..." anh kể chuyện này cho tôi nghe thì có ích gì.

"Tôi nói, tôi có thể nhìn thấy hệ thống và hệ thống có thể chỉ ra những người đồng xuyên (đồng thời xuyên không), cậu tin không?"

囧 hình như trọng sinh hay xuyên không là mốt à, giờ tôi chôn đầu vào bồn cầu liệu tôi có thể xuyên về cổ đại không? Tôi sẽ đem trang sức, đồ cổ đi bán bán bán rồi trốn lên rừng rú mà đơn Độc tu tâm nha.

"... nếu hệ thống có thể nhìn ra tôi xuyên qua vậy sao không nhìn được tôi từ thời đại nào đến?", Khổng Di kéo khoá quần.

"À, tôi tắt chế độ xem qua thời đại"

Má... "ra là vậy, anh còn muốn nói gì không? Không thì tôi đi trước"

"Tôi tìm những người đồng xuyên đến giờ chỉ phát hiện người yêu tôi và cậu. Tôi nghĩ đến xin cách liên hệ và cách trao đổi với những người đồng xuyên, có gì giúp đỡ nhau dễ hơn dù ban đầu xa lạ nhưng vì đồng xuyên nên ít nhiều hiểu cảnh ngộ của đồng xuyên"

Tôi hoà nhập nhanh lắm, ha ha ha "tôi biết một người nữa nhưng cô ta bị thần kinh, tốt nhất anh không cần đi tìm cô ta làm gì đâu. Muốn số điện thoại liên lạc? Đây *********, cần cứ gọi tôi". Khổng Di là một người sảng khoái và dễ dãi nhưng sau chín giờ tối là điện thoại chế độ máy bay, đố ai dám làm phiền khi cậu đang "ngon giấc", chắc là vậy.

Rời khỏi phòng vệ sinh, Khổng Di không mong gặp lại vị nam nhân mặt liệt kì quái kia. Cậu còn chẳng ngờ rằng bản thân cậu sau này sẽ được người ta giúp đỡ. Sóng gió gì đó chờ đến lúc cậu mang thai đi, cẩu huyết lâm đầu.

"Thi Thi... Chúng ta mau về thôi..."

"Hở? Chưa dùng nước xong mà?"

"Tôi bị nghẹn tiểu..."

Phụt! Thi Thi ôm bụng cười nghiêng ngã.
______
Dạo này cày vài bộ đam có công thụ cùng sở thích biến thái... Khiến G hào hứng quá độ mà nội dung truyện có đi hơi sai sai một chút 😂😂💭

Cái ông đồng xuyên là anh da đen Ấn Độ được Minh Thiều ví là giàu ngang ngửa Iron Man =))))) ổng thích giấu người yêu, như mèo giấu phưn ấy.

Chương sau~

"Khổng Di, nếu không muốn mang thai, tốt nhất đừng thân thân những ngày này", bác sĩ chỉ tay vào tờ giấu in ngày tháng đầy màu sắc trên tay cậu.

"Nếu như cậu lỡ mang, tôi không cho phép cậu bỏ. Bỏ thì cậu sẽ không thể có con được lần hai"

"... Không có thì thôi chứ sao giờ", Khổng Di khó hiểu.

"Nếu có gan nạo phá thai, cậu nên tìm bác sĩ khác, tôi đây đối với trẻ con là thập phần yêu thích, đừng để tôi mang nghiệt"

Được rồi, cậu cũng không muốn bản thân bị lộ cơ thể ra ngoài. Nhẹ thì điều tiếng, nặng thì không phải bị chỉ trỏ như quái thú cũng là bị đưa lên bàn mổ như phim khoa học nhé.