Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 17: Giành người của chú.




Khổng Di ngồi xổm trên sàn nhà trải thảm nhung. Dỏng tai nghe cuộc trò chuyện của Phong Triệu và bố anh.

Hành lang tối om, chỉ có một vạt sáng từ khe cửa hắt ra. Không gian im lặng đến mức những lời nói của anh có thể vang vọng bên tai cậu.

"Con nói, chỉ cần tìm được cháu để hai người bồng chăm khi về già là thật! Nhưng vấn đề thời gian thôi! Đừng hối thúc con, hối thúc chị Mạn đi bố!"

Tìm được cháu... Khổng Di sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình. Ý anh là dùng cậu để cày nên những đứa trẻ hả?...

"Phụ nữ khiến con phiền. Con tự biết mình phải làm gì. Cúp đây, tạm biệt bố"

Khổng Di vội chạy về phòng ngủ, trước khi trùm kín chăn thì đặt thông báo trên điện thoại "cần mua BCS mùi Lavender". Đùa, cậu không cần ai chịu trách nhiệm đâu, có thai gì đó, anh ta thích thì tự mang đi!

[...]

"Thế là cậu lại quên mua BCS?! Ha ha ha ha... cười chết tôi rồi!!!", Thi Thi vỗ bàn cười lăn cười bỏ. Bạn thân bị ngốc thật khổ nhe. "Mà cậu sợ gì chứ? Hai người đều sạch sẽ cả, chẳng bị lây nhiễm bệnh hay mang thai đâu!".

囧 trong lòng giật thót một cái, cậu vội vàng cười xoà "lo xa thôi".

Ngày cuối cùng để bước vào cuối tuần, sau hai lần cuối tuần liệt giường, cậu đã có thể đi trông trẻ trở lại.

"Anh đẹp traiiiiiii!!!!!", đứa nhỏ gào lên thảm thiết, chạy đến ôm chầm Khổng Di. Sau khi bồng nhóc vào nhà, cậu nhận ra thằng nhóc này béo lên!

"Ai chăm mà béo tốt lên rồi?", Khổng Di cười cười hôn hai má phính của bé.

"Là chú già Iron Man ạ!", đứa nhỏ vui vẻ đáp to, "cái chú giàu ơi là giàu! Giàu nứt vách luôn ạ! Nhà chú ấy y hệt hoàng cung luôn!".

Cậu tròn mắt ngạc nhiên, chuyển tầm nhìn về phía Phong Triệu "anh gửi Minh Thiều cho ai trông hai tuần vừa rồi?".

"Đối tác kiêm bằng hữu người Ấn Độ...", Phong Triệu nhún nhún vai, ung dung ngồi xem tivi. Để lại Khổng Di đang cạn lời cùng Mình Thiều núc ních trong lòng cậu.

Đứa nhỏ vẫn loi nhoi như vậy, trừ việc từ chối tắm chung thì cùng chơi siêu nhân gao, trốn tìm, cùng làm bài tập không phải chuyện khó.

"Vù... vù... ta là siêu nhân! Ha ha ha ha!", Mình Thiều làm dáng bay của Super Man, nhìn đằng trước mà cười to, không hề quan tâm đến Khổng Di đẹp trai của nó đang nằm gồng mình co chân giữ thăng bằng cho nhóc... hai chân cậu không ngừng run rẩy, vội vã nâng tay đỡ đứa nhỏ từ từ hạ thấp xuống.

Nằm thở vì cười quá nhiều, bé tít mắt vươn tay chọt nhẹ hai má cậu, chọt chọt một hồi chọt trúng môi.

"Anh đẹp trai ơi ch..."

Bé bị nhấc bổng lên. Phong Triệu cau mày kẹp nách thằng cháu, ghét nhỏ nói "chú dắt mày đi tắm", nói rồi xách Mình Thiều rời khỏi phòng khách.

Khổng Di thu dọn chiến người, nằm sấp như cá chết để lấy lại hơi sức mà đi làm bữa tối cho nhóc béo và Sugar daddy.

Bóng xà phòng bay lơ lửng trong phòng tắm. Thằng nhỏ thổi phù phù mấy món đồ chơi trong bồn rồi nhìn chúng lềnh bềnh trôi.

Phong Triệu giúp nhóc gội đầu, kì lưng.

"Chú này, mười năm nữa nhường anh đẹp trai cho con nhé?"

Anh chợt ngừng động tác trên tay lại một chút, lại bình thường mà kì lưng cho cháu trai, anh nhàn nhạt đáp "không".

"Hễ là bảo mẫu tốt, không phải đào dọa chạy cũng lại bị chú hẫng tay trên cả. Chú ghét con vậy sao? Con đang tìm dâu thảo cho mẹ con thôi mà!", bé tức giận đập đập mặt nước, từ khi bị gửi cho Iron Man thì bé đã biết rằng bảo mẫu lại bị ông chú cưỡng tay trên rồi.

"Con nít, ngừng xảo ngôn loạn ngữ! lần trước họ bị đuổi việc thì có, lần này thì bảo mẫu của con tình nguyện mà. Với lại, con còn quá nhỏ để nói đến chuyện cưới xin"

Bé dẩu môi, chỉ có mẹ là phóng khoáng nhưng hai người đó dắt nhau đi du lịch nữa! Mẹ từng nói "chỉ cần là 'dâu hiền và vợ thảo' thì trai hay gái, tuổi tác hay ngoại hình, con cứ thảy chó gặm hết rồi dắt về đây mẹ cho cưới!"

Mùi đồ ăn thơm phức kích thích thính giác của hai chú cháu. Cả hai nhanh chóng xả nước, lau người để chuẩn bị dùng bữa.

Đứa nhỏ vung đùi gà lên, dõng dạc nói "nếu mai này không ai cần anh đẹp trai thì anh đợi em lớn nhé! Lớn rồi em sẽ lấy anh!"

Khổng Di phì cười, vội lau cơm vung vãi ra bàn "được được, anh sẽ đợi em lớn!".

"Này, cậu ấy là của chú! Cháu bớt chơi trò đào góc tường đi", Phong Triệu mặt đầy hắc tuyến nhìn cảnh đẹp ý vui từ Mình Thiều và Khổng Di ngồi đối diện.

"Nhóc ấy đùa mà, anh đừng mắng cháu anh như vậy", cậu gắp gà vào chén cho anh.

"Ai nói nó đùa? Thằng cháu này chưa từng đùa gì cả, nó nói là nó làm thật! Năm mẫu giáo, vì nói chậm nên bị bạn chọc quê, nó ghi ra giấy rằng khi nào nó nói thành thạo, chuyện đầu tiên nó làm là mắng người bạn kia. Sau khi nó nói thành thạo, thú vui nó làm mỗi ngày là mắng đứa nhỏ kia khóc gọi cha gọi mẹ... "

Khổng Di cạn lời nhìn qua Mình Thiều đang ngây ngô gặm gà... Em trai à, em là loại tuổi trẻ tài cao khao khát lái máy bay ông già sao?

"Em nói thật đấy!", miệng lúng búng gà, Mình Thiều bất cằm nọng qua Phong Triệu "chú đợi đấy! Cháu đủ tuổi đi tù thì sẽ thách thức chú! Giành anh đẹp với chú!".

Chú mày sợ lúc mày đủ tuổi đi tù thì con chú cũng bập bẹ bi bô gọi mày là 'chú ơi' rồi.

Anh điềm đạm cười "được, chú chống mắt mong đợi".

Long hổ tranh đấu đùng đùng đoàng đoàng trên bàn ăn. Khổng Di giả câm giả điếc ngồi một bên tự dùng bữa.

"Ai ăn sau cùng người đó dọn, tôi đi tắm", cậu rời bàn, thả lại một câu kết thúc cuộc tranh đấu ấu trĩ của hai chú cháu.

Lại vô thức sờ bụng bằng phẳng của mình, mặt cậu phiếm hồng vì hơi nước trong bồn bốc lên. "Không nên nghĩ đến chuyện từ bỏ tự do để anh ta chịu trách nhiệm nữa..."

Tự khuyên nhủ trong lòng "lỡ ngu dại đút đầu sinh con cho anh ta, nhiều khi đẻ nó xong, anh ta sẽ đá mình đi để đón người tình cũ vào lòng thì mình sẽ lại quay về cuộc sống nghèo đói mất".

Khẽ thở dài "mà không dùng bao... cứ lăn qua quật lại mỗi tuần đều đặn thế này thì mang thai... sớm hay muộn cũng dính...".

Cậu đứng bật dậy "quyết định rồi! Mình phải cấm dục anh ta!".

Khổng Di hình như lại quên rằng cậu chỉ là tình nhân nhỏ bé được ôm đùi vàng của đại gia rồi.

"Bảo bối, tối nay em ngủ cùng tôi", anh ôm lấy eo Khổng Di.

"Anh cút cút cút! Tôi sẽ ngủ với Minh Thiều", đẩy anh ra, cậu nhanh chóng cùng đứa nhỏ đi vào phòng, Mình Thiều xoay đầu, nhìn chú già bơ vơ trên nền đất lạnh, lè lưỡi lêu lêu chú nó...

Dù hồi còn ngủ với bố mẹ, đôi khi sẽ nghe thấy tiếng không nên thấy, nhìn phải cảnh không nên nhìn nhưng sẽ không mãnh liệt đến mức giường rung từng hồi nhè nhẹ thế này đâu!

Đúng vậy, nửa đêm ông chú già mò vào, bồng nhóc đặt xuống thảm trước khi nhóc tự lăn xuống, leo lên giường chơi trò thú nhún với anh đẹp trai!!!

Nhóc khóc thành tiếng trong lòng, che tai và vờ ngủ say.

"Đừng... a... cháu anh... ân... sẽ.. a~", đong đưa đong đưa.

"Kệ nó", thúc đẩy thúc đẩy.

"Ân... đừng.. sâu quá... a~", đong đưa đong đưa đong đưa.

"Một chút nữa thôi, ráng nhịn nào bảo bối", thúc đẩy thúc đẩy thúc đẩy.

"Không nên... a... van cầu anh... ưm...~"

('༎ຶོρ༎ຶོ') tiếng lòng của Mình Thiều... bố mẹ ơi... mau vìa với connnn!!!!!!!!!!!!!

Cả ngày chủ nhật, thay vì đi khu vui chơi thì Khổng Di đau thắt lưng làm ổ bên phòng dành cho khách.

Đứa nhỏ đáng thương không ngừng trừng chú nó, lườm chú nó, liếc chú nó, nguýt chú nó.

"Chú đừng mơ tưởng lấy chuyện đêm qua để đánh vỡ tình cảm mới chớm nở như hoa hồng của con!"

"Hoa phù dung sớm nở tối tàn thì hợp hơn!", Phong Triệu xoa cằm, gật gù.

Mình Thiệu thề, bé mà không phải nam nhi đầu đội trời chân đạp đất thì bé sẽ khóc điêu hoa đái vũ như nữ chính bạch liên hoa trong phim cẩu huyết cho xem!

______

( '△`) tiểu kịch trường nhiều năm sau.

Mình Thiều trở thành thanh niên vạn người mê, bồng cháu gái nhỏ trong lòng.

"Anh đẹp trai ơi! Mai mốt Cáo nhỏ lớn, Cáo nhỏ lấy anh nhá!"

"Không thể được, như vậy là trái luân loạn lý rồi"

"Tại sao anh thích ba ba em được nhưng em thích anh không được? Cha em nói em thích ai cứ mạnh dạn theo đuổi đi, họ không thích thì em cứ đánh gãy chân họ rồi nhốt lại!"

"... mụ tác giả dạo này rãnh rỗi đọc truyện kì quái gì vậy...?"

Le G: Danmei 'Bệnh Ngược'- đang được nhà hàng xóm tiến hành edit. Ahihi.

(๑・̑◡・̑๑) xì pói xì poi... ( ˊ̱˂˃ˋ̱ ) không sợ mẹ chồng, chỉ sợ chị của chồng hihi.

"Tôi là chị gái của Phong Triệu. Cậu là người em tôi yêu sao? Nhìn có vẻ giống kẻ đào mỏ đội lốt thư sinh hơn"