Sở cảnh sát
Sáng sớm đến lớp chỉ có tác dụng thôi miên, bài giảng đều trở thành những tiếng tụng đều đều,thêm lát nữa trong đầu chỉ còn một mảnh ong ong.
Lâm Ngôn chống khuỷu tay lên bàn,thường thường mãnh gật đầu mạnh một cái.
_Màu xanh sẫm họa ,tiết thêu tay hình rồng tinh xảo bằng chỉ vàng,quàng song song bên người, buông xuống trước ngực…
_Đã là người giám định,tuyệt đối không thể nhầm lẫn…
Đêm khuya, cả thành phốđều đã chìm vào trong giấc ngủ,một ánh đèn cũng không thấy,Lâm Ngôn lái xe về nhà,gióđêm mát lạnh ùa vào trong xe, nhè nhẹ thổi lên tóc hắn.
Giữa đường bỗng dưng vô thanh vô tức xuất hiện một người.
Lâm Ngôn lập tức trừu một hơi khí lạnh,với khoảng cách này, căn bản không thể tránh kịp,hắn theo bản năng đạp mạnh phanh “Chi—- “
Quán tính quá lớn khiến cả người Lâm Ngôn đều đổ nhào về phía trước,đầu óc không ngừng khẩn cầu trăm ngàn đừng gặp chuyện không may, chờđến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện đầu xe đang cách người nọ không đến hai thước,người nọ lại làm như không hềcó việc gì mà vững vàng đứng tại chỗ,một chút cũng không cóýđịnh rời đi. Tên này không muốn sống nữa hay sao ? Lâm Ngôn vỗ vỗ ngực,chớp chớp đèn xe ý bảo người nọ tránh ra,chờđến khi thấy rõ bộ dáng người nọ, trong đầu không khỏi “Ông!” một tiếng.
Chân người nọ bị bẻ ngược,gót chân hướng về phía trước, mũi chân lại quay về phía sau.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Ngôn,dưới mũ trùm là một cái đầu lâu đang thối rữa,xương trắng lộ rõ cả một bên mặt,đôi môi cũng hư thối hơn một nửa,lộ ra hai hàm răng trắng nhách,khóe miệng cứng ngắt giương lên…
Lâm Ngôn toàn thân run rẩy lợi hại,mãnh liệt bừng tỉnh.
_Vào những năm đầu thời Minh,quần váy thường sử dụng các loại màu sáng. Đến đời Sùng Trinh* đặc biệt ưa chuộng màu trắng. Đường thêu quanh chân váy rộng từ 1 đến 2 tấc…
_Cuối thời nhà Minh lại đổi thành 8-10 tấc,váy xếp li vô cùng thịnh hành trong thời kì này,các nếp gấp vô cùng đa dạng , có loại nhỏ, có loại lớn..
Ban ngày, tiếng người ?
….Ác mộng sao ?
Lâm Ngôn cường liệt áp chế trái tim đang nhảy lên mà lấy lại tinh thần,dùng sức thở hổn hển, hấp thu không khí,trái tim vẫn không ngừng đập “bịch bịch”
Đang lúc tâm thần không yên, bỗng dưng một bàn tay lạnh như băng nhẹ nhẹ sờ sờ tóc hắn,giống như muốn trấn an mà vuốt ve phía sau gáy nhưng chỉ trong nháy mắt liền tiêu thất. Lâm Ngôn cứng người,phẫn nộ vì tùy thời sẽ bị xâm phạm cùng với tinh thần liên tục khẩn trương cao độ không ngừng bịđè nén,trong lòng hỗn độn dần dần nhen nhóm lửa giận,buổi tối gặp quỷ,ban ngày lại mơ thấy quỷ, không định để cho người ta nghỉ ngơi sao ? Lâm Ngôn vung tay dùng hết khí lực ném cuốn sách, đập bàn đứng dậy quát to “Mẹ nó, chỉ biết giở chiêu này! Bức nóng nảy,lão tử liều mạng với ngươi!!!”
Cuốn sách tạp tạp bay qua các dãy bàn,từng trang giấy giống như tuyết tan thành mảnh nhỏ, cả lớp đều sửng sốt ồ lên.Lâm Ngôn ngốc ngốc đứng,một hồi lâu mới triệt để thanh tỉnh,nhìn một vòng quanh giảng đường liền sượng ngắt,chỉ thấy mọi người trong lớp đều tụm năm tụm ba ngoái đầu nhìn hắn,đầu lớp lão sưđứng trên bục giảng, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn hắn.
_Anh kia trước ngồi xuống,có vấn đề gì thìđợi tan học lại tìm tôi thảo luận,liều mạng thì thôi,thầy đã già rồi,không còn đủ sức đấu lại thanh niên các anh đâu.
Khúc khích khúc khích tiếng cười rào rào vang lên,Lâm Ngôn đỏ mặt, một đường cúi đầu chạy xuống nhặt sách , vội vã khom người có lễ với thầy giáo vài cái mới trở lại chỗ ngồi.
Tối hôm qua bị quỷép buộc, hù dọa đến hơn nửa đêm,gần sáng mới chợp mắt được một chút,thật vất vả mới mới có thể lên lớp, không ngờ vừa nghe được một nửa liền mơ mơ màng màng gục mất,còn làm ra trò hề này.
Mặt đến bây giờ vẫn còn nóng .
Đang nghĩ, màn hình di động đột nhiên sáng lên,có một tin nhắn,là Doãn Chu “Vẫn bình an vô sự chứ?”
Lâm Ngôn lấy lại bình tĩnh,nhanh chóng phản hồi “Còn sống,trước ngày 15/7 hẳn sẽ không có việc gì.” Ngón tay linh hoạt di chuyển trên bàn phím “Ta ở trên diễn đàn “những chuyện thần kì quái dị” tìm được vài thứ,giữa trưa gặp ở căn tin a.”
Tháng mậu thân, ngày trăng tròn,mười lăm tháng bảy âm lịch là ngày dương khí suy giảm, âm khí cực thịnh,cửa địa ngục mở ra, oan hồn vềđòi mạng.
Lâm Ngôn nằm dài lên bàn,vừa trầm tư vừa ngoáy lung tung lên sách vở, bất tri bất giác , trang giấy liền lấp đầy những dòng Cứu Khổ Hướng Sinh chú“Minh tửám tử,oan khúc khuất vong,chủ nợ oan gia,thảo mệnh binh sĩ…” Rõ ràng ngay cả con gà cũng chưa dám cắt cổ, làm thế nào mà con quỷ kia lại nhìn trúng mình chứ ? Lâm Ngôn ai oán dùng ngòi bút chọc mạnh lên giấy, đâm ra một đám lổ thủng.
Hết hai tiết học làđến giờ cơm trưa,Lâm Ngôn vội vã thu thập mọi thứ,vác balôđi đến căn tin,vừa ra cửa liền không may đụng phải người nào đó,hai người song song va vào nhau,chóp mũi đập vào cái trán,đau đến mức thiếu chút nữa hắn đã kêu ra tiếng.
Con mẹ nó, hôm nay ra ngoài quên coi lịch.
Lâm Ngôn ôm cái mũi,hít một hơi khí lạnh,người nọ vẫn không nói gì, đứng bất động,mở mắt tập trung nhìn vào trong,dường như cũng không chúý tới hắn.
Thấp bé, nhỏ gầy,tái nhợt ốm yếu,trên người mặc một bộ quần áo kì dị bằng vải thô tím lịm, túi xách quàng qua vai lòng thòng xuống dưới,cả người không có tinh thần,làm người ta nhìn vào đều muốn ngáp một hơi.
_”Ngượng ngùng, vội đi ăn trưa, không nhìn thấy ngươi.” Lâm Ngôn ngượng ngùng giải thích. Người nọ tựa hồ không có nghe Lâm Ngôn nói chuyện,tầm mắt thẳng tắp lướt qua bả vai ,tập trung vào một điểm nào đó sau lưng hắn,chăm chú nhìn một hồi,đột nhiên nhếch miệng cười.
_Âm, âm khí quá nặng,cẩn thận, cẩn thận một chút.
Nói xong liền giống như người bị mộng du vừa tỉnh, khẽ“A” một tiếng,khinh thủ khinh cước nhẹ nhàng lướt qua người Lâm Ngôn.
_”Này, ngươi lại phát bệnh sao ?” Nam sinh đi phía sau bỗng trạc trạc cánh tay Lâm Ngôn, khó hiểu hỏi.
Lâm Ngôn lắc đầu, vác balôđi xuống.
Trời đổ mưa , toàn bộ sân trường đều ướt sũng,từng nhóm học sinh chuẩn bịđi ăn cơm đang bung dù che khuất đầu,nhìn xa xa trông như những cây nấm lớn sặc sỡđủ mọi màu sắc. Lâm Ngôn đá mấy cục gạch tạo thành một đường xuyên qua vũng nước,liếc mắt liền nhìn thấy Doãn Chu, ngốc nghếch đứng trước cửa căn tin nhìn xung quanh, sắc mặt không được tốt lắm,cầm một cây dù màu đỏ thật lớn,trên đó còn in bốn chữ quảng cáo to đùng :Thất độ không gian.
Khiến người đi ngang qua liền nhịn không được ngoái đầu nhìn hắn.
Lâm Ngôn bước dài, vượt qua bậc thềm tránh đi những giọt nước rơi xuống,vỗ vỗ bả vai Doãn Chu,”Vẻ mặt này của ngươi, người không biết còn tưởng rằng là ngươi chứ không phải ta a.”
Doãn Chu có chút mê mang,nửa ngày mới hồi thần nhìn Lâm Ngôn nói “Nhị Tiên Cô chết rồi.”
_Mẹ ta vừa gọi điện thoại, kêu ta đi đến sở cảnh sát một chuyến.
Biểu tình Lâm Ngôn lập tức cứng ngắt.
****
Khi cảnh sát dẫn Lâm Ngôn cùng Doãn Chu vào nhà xác,lấy tấm khăn trắng trên mặt Nhị Tiên Cô ra, Lâm Ngôn không khỏi chấn kinh, liên tục lùi về sau hai bước, Doãn Chu cũng không ngừng nôn khan,đó là một gương mặt hoàn toàn biến dạng,khóe mắt nứt ra, hai tròng mắt trợn trắng lòi ra ngoài,cái miệng mở to như hốđen, trên mặt chi chít những vết cào cấu,tựa hồ trước khi chết đã gặp phải thứ gìđó cực kì khủng bố. Ghê tởm nhất là da mặt cùng cổ phủđầy những lỗ nhỏ, giống nhưđã bị kiến ăn mất, nhìn toàn cảnh mới có thể miễn cưỡng nhận ra đó là bà bà mà ngày hôm qua đãở trước mặt bọn họ giả thần giả quỷ.
Lâm Ngôn che miệng toàn lực khắc chế nôn mửa, một bên dùng sức xua tay, kêu cảnh sát đậy khăn lại.
_Là người này ?
Lâm Ngôn gật đầu, không tự giác lui về phía sau.
_Hôm qua ,chết lúc nửa đêm,trên mặt bị con gì cắn thì còn đang điều tra.” Cảnh sát thản nhiên nói ,khinh thường nhìn bọn Lâm Ngôn “Hai người các ngươi không sao chứ ? Chúng ta đều quá quen rồi, người chết thôi, còn đẹp được sao.”
Lâm Ngôn cùng Doãn Chu là hai khách hàng cuối cùng của Nhị Tiên Cô nên bị lưu lại hỗ trợđiều tra,nhân viên thẩm vấn cầm bảng lấy lời khai đưa cho hai người,cảnh quan vừa lúc ôm văn kiện đi ngang qua phòng thẩm vấn, vừa đi vừa nói thầm “Là sinh viên rồi mà còn tin mấy thứ này,đi học nhiều năm như vậy đều bị chóăn mất.”
Ba giờ chiều,kết quả khám nghiệm tử thi từ bệnh viện được đưa đến sở cảnh sát, Nhị Tiên Cô chết vì nhồi máu cơ tim,nguyên nhân tử vong rất bình thường. Lượng máu quá lớn đột ngột tràn vào tim,khiến tế bào nơi cơ tim bị hư tổn,vỡ nát, đây phương thức tử vong rất phổ biến đối với những người bị cao huyết áp,ở nông thôn côn trùng nhiều,chỉ trong một đêm đã bị cắn thê thảm như vậy.
Lâm Ngôn cùng Doãn Chu đều bị mang ra thẩm vấn,còn phải tự ghi lời khai cùng lấy dấu vân tay,tiểu cảnh sát trực ban đưa hai người ra khỏi cửa,thấy không có cấp trên liền lắc lắc đầu, hạ giọng nói “Trên báo cáo nói là bị kích thích quáđộ mà chết,nói trắng ra là bị hù chết. Hồi xưa ta nghe người trong thôn nói,người làm nghề này mấy ai có kết cục tốt,giao tiếp với quỷ thần quá nhiều sẽ tổn hại âm đức,giảm thọ a.”
Từ sở cảnh sát đi ra, mưa vẫn còn tí ta tí tách rơi,trên đường lác đác vài người,Lâm Ngôn mặt tái xanh, cả người không ngừng run lẩy bẩy,lúc đi ngang qua cửa hàng tạp hóa thuận tiện mua gói thuốc,sóng vai với Doãn Chu ngồi bên đường. Tử trạng kinh khủng của Nhị Tiên Cô vẫn cứ luẩn quẩn không đi, Lâm Ngôn lau đi nước mưa đọng trên mặt,mở miệng nói “Ngươi cảm thấy…là“nó”làm sao ?”
Doãn Chu trầm mặc
_“Tối qua “nó” lại tới nữa,có vẻ rất tức giận.” Lâm Ngôn chôn mặt vào lòng bàn tay, giãy dụa nói “Nếu hôm qua chúng ta không đi tìm nàng thì tốt rồi.”
_Bộ dáng của Tiên Cô, người cũng thấy,thứ kia căn bản là vô nhân tính.
Nói xong liền ngẩng đầu nhìn ngó xung quang,lớn giọng nói “ Chỉ vì không ai nhìn thấy, “nó” liền có thể tùy tiện giết người sao ? Đó là người a, rõ ràng là mạng sống,không có sẽ không có,mẹ nó, cứ cho là ta vô tình đắc tội ngươi, tìm một mình ta làđược rồi,làm gì phải giết hại người vô tội chứ!??”
Khốn nạn, biến thái,căn bản không thể nói lý,Lâm Ngôn nghẹn ngào “Qủy thì có gì hơn người hả,lúc làm ngươi không biết cái gì gọi là lương tâm sao ??? Ca ca ta đang chờ chết này, có ngon thì bây giờ ngươi ra đây, làm gì phải chờđến mười lăm tháng bảy,chúng ta kết thúc luôn đi!”
Trên đường xe đến xe đi,sau mỗi lớp thủy tinh, người người vẻ mặt đều hở hững,không ai biết tại một thôn nhỏ nằm ở phía Tây Bắc của thành phố, có một bà bà sống nhờ vào nghề lừa bịp thiên hạđã chết, chết một cách mạc danh kì diệu, tựa như một con kiến nhỏ nhẹ nhàng bị nghiền nát. Qủy làm ? Nói ra ai tin đây ?! Lâm Ngôn nhớ lại chuyện đêm qua,hắn vốn nghĩđểđược nụ hôn ôn nhu vậy thìít nhất con quỷ kia vẫn còn có chút lương tri, từ sâu trong đáy lòng hắn thậm chí còn đồng tình với sự cố chấp của “nó” , nhưng bây giờ thì sao ? Bà bà kia vốn không hề phát hiện ra sự tồn tại của “nó” , nàng làm sai cái gì ? Lâm Ngôn ở trong lòng tuyệt vọng gào thét, ta làm sai cái gì chứ!
_”Kế tiếp có khả năng sẽđến phiên ta,cha mẹ ta,cũng có khả năng đến phiên ngươi…” Lâm Ngôn dùng sức dập tàn thuốc,trong mắt dâng lên một cỗ ngoan lệ“Ta vốn định giúp “nó” lập đàn cầu siêu, hiện tại đổi ý!”
_”Nó” lấy mạng người khác,vậy ta muốn “nó” giết người phải đền mạng!
END 6