Không gian nhỏ trong phòng bệnh đơn bởi vì thêm vài người mà trông có vẻ khá chật chội,A Nhan, Doãn Chu,cha của Vivian,bác sĩ cùng Lâm Ngôn đều vây quanh giường bệnh, A Nhan không đểýđến sự phản đối của bác sĩ mà dán lá bùa tĩnh tâm lên trán Vivian,không biết là do tác dụng của thuốc an thần hay bởi vì lá bùa của A Nhan,Vivian đã không hề khóc nháo nữa,chỉmở to hai mắt dại ra co quắp trong chăn,A Nhan bắt mạch cho nàng một hồi, sau đó vạch vạch mí mắt,lúc quay đầu lại biểu tình đã thả lỏng hơn rất nhiều.
_”Không sao, không biết là bị thứ gì hù dọa,dùng biện pháp thông thường, có thể, trị, trị, được.” Thấy mọi người đều dùng ánh mắt mê mang nhìn mình,tiểu đạo sĩđành phải giải thích “Chỉ, chỉ cần mang theo một bộ quần áo của nàng, đi đến chỗ mà nàng bị dọa gọi hồn về.”
Vài người bắt đầu thảo luận sau khi tiệc tàn Vivian đãđi qua những chỗ nào,Lâm Ngôn không thể bình tĩnh,biểu tình phẫn nộ của Tiêu Úc trong buổi tối hôm đó cùng miếng ngọc phỉ thúy chắc chắn có liên quan với nhau, Tiêu Úc cũng đã từng thiếu chút nữa giết chết tiểu đạo sĩ,Lâm Ngôn cắn môi, cố gắng nói ra tiếng “Ngươi đi theo ta.”
Một người một quỷ lặng yên không tiếng động xuyên qua hành lang vắng vẻ,trong nhà vệ sinh một người đàn ông trung niên mặc bệnh phục đang đứng trước gương nhe răng cười, thắt lưng đã quên buộc, hai sợi dây thòng lòng rũ xuống. Lâm Ngôn kiên nhẫn chờ hắn rời đi,người đàn ông khi xoay người, khóe miệng lập tức không ngừng run rẩy, hoảng sợ chỉ phía sau Lâm Ngôn hét to “Á,có quỷ, có quỷ.”
Nói xong còn khoa chân múa tay, vội vàng chạy ra ngoài.
Nghe nói người bị tâm thần có thể nhìn thấy thế giới bên kia,Lâm Ngôn thầm nghĩ,cóđôi khi hắn thậm chí không thể phân biệt đâu là người trí thức, đâu là dân lừa đảo,hoặc là nói hai loại người này cũng không có gì khác nhau,trong đám đông chỉ có thể chia thành bình thường hay không bình thường ,hắn muốn làm loại trước , nhưng vận mệnh lại cố tình không buông tha cho hắn.
_”Tiêu Úc.” Lâm Ngôn gian nan mở miệng.
_”Muốn thẩm vấn phạm nhân ?” Tiêu Úc không đợi Lâm Ngôn nói hết câu đã mở miệng hỏi,khoanh tay trước ngực,dựa vào tường lạnh lùng nói “Hỏi đi.”
_”Ta còn chưa nói gì, ngươi đừng bày ra bộ dạng khiếm tấu như vậy được không ?” Lâm Ngôn cảm thấy lòng tự trọng của hắn bị vẻ kiêu ngạo của con quỷ khiêu khích,đè nặng ngọn lửa trong lòng, kiên nhẫn nói “Người đang nằm ởđằng kia,ta không rảnh vui đùa với ngươi,nếu là ngươi làm,mong ngươi mau chóng nói địa điểm cho ta biết,những chuyện còn lại ta tuyệt không truy cứu,nếu không phải, mong ngươi giải thích rõ ràng.”
Tiêu Úc xoay mặt đi không nhìn hắn,thản nhiên nói “Ta nói ngươi sẽ tin sao ?”
Lại là loại ngữ khí này,Lâm Ngôn âm thầm siết chặt nắm tay,hít thật sâu cố gắng duy trì vẻôn hòa,nhẹ giọng nói “Ta biết ta hỏi như vậy sẽ làm ngươi không vui,nhưng ngươi cứ thửđứng trên lập trường của ta mà xem,ngày đó ta uống say trêu chọc nàng,ngươi ở trước cửa thiếu chút nữa đã bóp chết nàng,vào cửa ngươi còn nổi điên cảđêm,sau đó nàng trở thành như vầy, trong tay còn cầm theo món trang sức trên thắt lưng của ngươi,ai lại có khả năng trộm đồ vật trên người một con quỷ…Tiêu Úc, ta không thể nghĩ khác hơn.”
Lâm Ngôn khẩn thiết nói “Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng ,ta nhất định sẽ tin ngươi.”
Hắn cảm thấy thái độ của mình không thể nào ôn hòa hơn nữa,nhưng Tiêu Úc chỉ lãnh đạm tà tà liếc nhìn hắn “Ta cũng chỉ muốn nói với ngươi một câu,nếu ngươi hoài nghi, thì ta không còn lời gìđể nói.”
Lâm Ngôn bị phản ứng của hắn tức đến phát run,nắm tay buông ra rồi lại siết chặt,hắn cũng không biết vì cái bản thân mình luôn không thể giữ cho cái đầu được bình tĩnh đểđàm phán với con quỷ này,hắn chán ghét vẻ hà khắc cùng quyết tuyệt trong mắt Tiêu Úc,cho dù hắn cũng như vậy. Hai người giằng co,ai cũng không chịu lùi bước,mâu thuẫn đã chuyển từ việc Tiêu Úc có làm hại Vivian sang đấu tranh vì tự tôn,nhưng lúc này Lâm Ngôn căn bản không biết tại sao mình lại nổi giận…
_”Ngươi có thểđừng giống đàn bà như vậy được không!” Lâm Ngôn nhịn không được tiến lên một bước “Chúng ta đang thảo luận nghiêm túc,ta không muốn cùng ngươi diễn cái loại tin hay không tin như trong mấy bộ phim sướt mướt nhảm nhí trên truyền hình,hiện tại đang có người vô tội bị kéo vào chuyện của hai chúng ta,còn nằm bệnh viện,ta chỉ muốn giải quyết vấn đền này, đơn giản như vậy thôi.”
_Một câu, có, hay không có ?
Tiêu Úc chống hai tay bồn cẩm thạch,hắn cũng đang nhẫn nhịn,nhẫn nhịn đến mức khớp xương ngón tay đều đã trắng bệch,sau một lúc lâu mới trầm giọng nói “Lâm Ngôn, ta đãđáp ứng ngươi.”
_”Lời nói của ngươi có thể tin sao,vậy tại sao A Nhan lại nằm viện ?” Lâm Ngôn đánh gãy hắn.
_Lúc ấy, hắn muốn làm tổn thương ngươi…
_Vậy Vivian không phải làđã quá phận ?! Ngươi căn bản làđang ghen tuông vô cớ!
_”Cho nên ngươi khăng khăng là ta làm ?” Tiêu Úc đột nhiên nâng mắt,tầm mắt sắc bén như dao “Lâm Ngôn, cho dùđã chết, nhưng ta vẫn còn có trái tim.”
_”Ta muốn cho ngươi tất cả, nhưng ta chỉ còn trái tim,ngươi không hiểu, ngươi nhất định không hiểu được tư vi đó, mòn mỏi chờđợi trong hắc ám khôn cùng, ngay cả năm ngón tay cũng không thấy…”Tiêu Úc mím môi, trong mắt hiện lên vẻ oán độc “Lại không đổi được một câu tin tưởng của ngươi.”
Nói xong liền vung tay áo đẩy Lâm Ngôn, đi ra ngoài,cả căn phòng đều trở nên vắng vẻ, không có chấp niệm không có hy vọng,người phía sau bỗng dưng đuổi theo,giữ chặt tay áo của hắn, chất vấn nói “Cho nên đều là lỗi của ta ? Ngươi là quỷ thì thế nào ? Mẹ ngươi nghĩ ta sống dễ dàng sao,đang yên ổn thì ngươi đột nhiên xuất hiện, cả ngày chạy ngược chạy xui vì ngươi,sức khỏe càng ngày càng yếu,ta không biết còn có thể chống đỡđược bao lâu,ta mệt muốn chết,Tiêu Úc xin ngươi,đừng có giận dỗi lúc này …”
Lâm Ngôn suy sụp dựa vào ván cửa ngồi bệt xuống đất,cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời,con quỷ kinh ngạc nhìn hắn,cuối cùng cũng theo hắn ngồi xổm xuống,cánh tay nhẹ nhàng vòng qua bờ vai hắn,hai mắt Lâm Ngôn đỏ ngầu,sờ soạng túi áo,khàn khàn nói “Ta hút điếu thuốc, ngươi đừng quản.”
Nụ hôn lạnh lẽo, không mang theo bất cứ một tia xâm phạm nào,Lâm Ngôn sửng sốt chớp mắt,lập tức ôm cổ Tiêu Úc đáp lại,hai người ngồi trong nhà vệ sinh, trao nhau nụ hôn, gắn bó dây dưa,nụ hôn dài lâu màôn hòa,phảng phất như hôn nhau có thể né tránh ánh mắt thế tục, những lời dèm pha của người đời cùng nhân tình ấm lạnh,phảng phất như không có ly biệt cũng không có bi thương. Lâm Ngôn siết chặt y phục của Tiêu Úc,đầu lưỡi hòa quyện vào nhau,hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác tuyệt vọng như thế,giống như hai con thỏ bị thợ săn dồn đến đường cùng,bởi vì sắp chia lìa mà phá lệ triền miên.
Tóc của Tiêu Úc mượt như tơ,xen kẽ giữa những ngón tay, đầy bụng tâm sự, không nói nên lời.
Tức chủng nghiệt nhân,liền sinh nghiệt quả,nhân quả tuần hoàn,sinh sinh bất tức.
_”Làm đi.” Lâm Ngôn cọ cọ môi Tiêu Úc “Ta muốn.”
_”Không được.” Tiêu Úc đẩy Lâm Ngôn ra “Còn muốn nằm viện sao ?”
Liếc nhau,đều nhịn không được nở nụ cười,cười đến thê lương, ngay cả trái tim cũng đau quá..
Hai người song song dựa vào nhau,Lâm Ngôn nắm tay Tiêu Úc,hai mắt tập trung nhìn trần nhà,nhẹ giọng nói “Tiêu Úc,ta vẫn luôn muốn có một người, cùng ta sống những tháng ngày an nhàn bình thản,cùng ngồi trên sôpha xem TV ,mỗi ngày về nhàăn cơm chiều,dành dụm tiền lương gửi ngân hàng, đổi xe,mua nhà,thỉnh thoảng cùng nhau đi xem phim, cuối tuần lại về nhà thăm cha mẹ,mang người đóđến những buổi họp lớp, vừa đi trên đường vừa ca hát,đóng cửa lại cùng nhau làm tình trong từng góc nhà.”
_”Ta biết ngươi sẽ không hiểu, nhưng đó là cuộc sống mà ta muốn có,là nguyện vọng của ta,nếu có thể tìm được người đó, ta không ngại xuất quỹ…”Lâm Ngôn cưỡng chế chua xót trong cổ họng “Nhưng người đó không thể…không thể…”
_”Không thể là người chết.” Tiêu Úc trầm lặng tiếp lời.
_”Ngươi thích ta,ta biết ngươi thích ta còn hơn bất luận kẻ nào ,nhưng ta không chịu nổi, cái giá phải trả quáđắt…” Lâm Ngôn lấy tay che mặt,hắn không muốn Tiêu Úc nhìn thấy vẻ chật vật của mình “Chuyện của Vivian ta sẽ không hỏi, ngươi đi đi.”
_”Nể tình chúng ta đã từng ở chung, buông tha cho ta,buông tha cho bạn bè của ta.” Lâm Ngôn khó khăn nói.
Người ngồi đối diện trầm mặc thật lâu,phảng phất nhưđang suy nghĩ rất nhiều thứ,cũng giống nhưđang cố gắng thuyết phục bản thân mình làm ra một quyết định trong đại. Tiêu Úc sẽđồng ý sao,Tiêu Úc sẽđồng ý sao,Lâm Ngôn cắn răng chờđợi,hắn thừa nhận bản thân ích kỉ,nhưng hiện tại nếu bọn họ vẫn cứ tiếp tục dây dưa thì kẻ thù sớm muộn gì cũng tìm ra nhược điểm của bọn họ,sẽ càng dấn thân vào âm mưu đãđược giăng sẵn này,tách ra là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Úc mở tay hắn ra,đầu ngón tay lạnh như băng lướt qua khóe mắt cùng hai gò má,lần đầu tiên, cam đoan gật đầu. Lâm Ngôn tưởng rằng Tiêu Úc sẽ lộ ra vẻ bi thương,nhưng con quỷ lại rất bình tĩnh,giống nhưđã sớm chuẩn bị tốt,sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng gọi “Lâm Ngôn.”Âm cuối kéo rất dài, tràn đầy tiếc nuối.
_”Ta đưa ngươi xuống lầu.” Lâm Ngôn kích động nói.
Tiêu Úc thản nhiên nở nụ cười,lắc lắc đầu,nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Ngôn,kéo hắn ra khỏi toilet. Hành lang im lặng mà dài quá,dáng người con quỷ phá lệ cao ngất,ống tay áo phiêu phiêu trong gió,giống như một đàn bồ câu trắng đang bay.
Lâm Ngôn tựa vào tường lẳng lặng nhìn hắn,càng chạy càng xa,giống như câu chuyện thần tiên trong phim,chậm rãi biến mất trong khung cảnh, cuối cùng đã không thấy.
_”Hẹn gặp lại.” Lâm Ngôn mặc niệm nói,lấy gói thuốc từ trong túi áo, châm một điếu,hung hăng rút một ngụm.
Liên tục ba ngày, Lâm Ngôn đều đến bệnh viện chăm sóc Vivian,tiểu đạo sĩ cùng Doãn Chu thì ra ngoài,đi qua những chỗ nàng đã tới để gọi hồn,đêm đầu tiên Lâm Ngôn cũng đi theo,rất giống những trường hợp mà hắn đã thấy ở dưới quê,đứa trẻ bị hù dọa,cha mẹôm quần áo vừa đi vừa kêu tên con mình,bọn họ tin khi con người bị kinh hách quá độ thì linh hồn sẽ rời khỏi thể xác,nghe được tên của mình sẽ trú trong quần áo, theo người gọi hồn về nhà.
Hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Vivian,mặc kệ chuyện này có phải là do Tiêu Úc làm hay không,nhưng loại chuyện để một cô gái phải về nhà một mình giữa đêm khuya thì hắn không dám nói cho cha của Vivian biết,chỉ có thể mỗi ngày đến bệnh viện bưng trà,rót nước, gọt táo để bù lại.
Lâm Ngôn dùng khăn cẩn thận lau đi tàn nhang trên mặt Vivian,nhịn không được nín thở chờđợi,nếu người kia còn ở, nhất định sẽ dùng một đôi tay lạnh lẽo của mình giữ chặt hắn từ phía sau…Lâm Ngôn thất thần đứng thật lâu,không có, chung quanh đều rất yên tĩnh,Vivian mở to hai mắt đờđẫn nhìn hắn, cả căn phòng giống như bị thế giới từ bỏ,tịch mịch đến mức làm cho người ta phát điên.
Tiêu Úc đi,con quỷ vừa thô bạo lại ôn nhu,nhất quyết không tha muốn dẫn hắn đến thế giới bên kia, vĩnh viễn làm bạn với mình đã đi, cùng bốc hơi còn có cô bé mặt đồđỏ cùng linh hồn của bàđồng,cuộc sống khôi phục bình thường,trừ bỏ Vivian vẫn còn nằm trên giường, miếu chủ biến mất không biết tung tích,tất cảđều giống như một con chim bị nhốt trong ***g không biết số phận sẽđi về đâu, trống rỗng treo ở chỗđó,tái nhợt gầy yếu, cố gắng thoi thóp, không chết cũng không sống, kéo dài hơi tàn.
Lâm Ngôn về nhà dọn dẹp phòng khách,toàn bộ những vật hư hỏng đều bị nhét vào túi nilông ném xuống thùng rác dưới lầu,những quyển sách cổ trên bàn vẫn còn nguyên,Lâm Ngôn nhìn chằm chằm căn hộ hỗn độn nhưng chồng sách vẫn chỉnh tề như cũ,đột nhiên nhận ra,Tiêu Úc đã sớm chờđến ngày này,trong lúc mình không chúý hắn đã chuẩn bị rời đi,thậm chí còn lo liệu cả những chuyện về sau.
Học mấy thứ này…
Nếu có một ngày ta đi…
Không phải ngươi vẫn luôn muốn như vậy sao…
Lâm Ngôn đứng bên bàn kinh ngạc nhớ lại,hắn nghĩ, cuối cùng hắn cũng thành công,cuối cùng hắn đã dùng sự kiên cường bất khuất cùng nghị lực phi thường của mình, ngày nối tiếp đêm,kiên trì nhẫn nại đuổi đi một con quỷđang chờđược yêu.
Lúc dọn dẹp phòng ngủ, hắn mở tủ quần áo,nhìn những y phục quý giá cùng tinh xảo kia,Lâm Ngôn do dự nửa ngày, hắn không nỡ.
Sợ bị người trong nhà phát hiện,hắn lôi bộ liễm y ra ,màu đỏ tươi tiên diễm ướt át lại tỏa ra vẻâm trầm lạnh lùng,lúc trước chưa từng nhìn kĩ,lần đầu tiên, hắn trải bộ liễm y lên giường, cẩn thận kiểm tra,phát hiện họa tiết chìm của tấm lụa là những đóa hoa bao quanh chữ“Hỷ”, xúc mục kinh tâm. Lâm Ngôn chụp bộ liễm y,gửi cho đạo sư,nửa giờ sau qq vang lên,đạo sư trả lời “Hỉ phục dùng trong minh hôn vào thời nhà Minh.”
Đây không phải là liễm y, mà là hỉ phục của người chết.
Lâm Ngôn run rẩy,ngay từđầu con quỷ kia đến làđể cưới hắn,cho dù không có sính lễ,không có hoa chúc ( nến/đuốc hoa),không có hôn phòng ( phòng tân hôn). Nhưng hắn đã dùng toàn bộ tâm ýđể chờđợi cùng thủ hộ,dùng sự chiếm dục gần như biến thái, sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉđầy ôn nhu xâm nhập vào cuộc sống của hắn,một con quỷ ngủ say trăm năm,một trái tim tịch mịch hoang vu đứng trước mặt hắn nói cần hắn.
Phòng tắm trống rỗng,phòng bếp, phòng khách,cả ngôi nhàđều trống rỗng, hai chiếc gối đầu trên giường, hai đôi dép lê dưới đất,tấm drap giường vừa được thay thế nhưng chưa kịp tẩy đi những vết ố màu,mỗi một đồ vật mỗi một khung cảnh đều đang lặp lại cùng một câu nói…
Cảnh còn người mất.
Lâm Ngôn chống tay lên bồn, nhìn chằm chằm chính mình trong gương,vòi nước đã quên tắt,nước lạnh chảy ào ào,cọ rửa lớp men đen bóng trong bồn,đợi thật lâu, nhưng không có người xuất hiện. Con quỷ kia rờii đi hệt như lúc nóđến đều vô thanh vô tức,giống như tuyết tan khi mùa xuân đến,không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào.
END 38