Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 43




“Nhị Trụ chết, nói cách khác, nơi này còn chưa hết nguy hiểm. Bây giờ tốt nhất chúng ta nên khởi hành ngay, tiến vào quỷ thành chân chính, lấy được vật kia rồi thì nhanh chóng rời đi.” Dương lão lục lên tiếng, câu cuối cùng, là nói với Hứa Thiếu An.

Hứa Thiếu An gật đầu, trong đôi mắt có sự hưng phấn không thể kiềm chế, đoạn đường này, xuất phát từ lễ tiết, đương gia ba nhà nếu có chuyện đều thương lượng với hắn, nhưng người thanh niên anh tuấn cầm đầu kia lại rất ít khi phát biểu ý kiến, phần lớn đều là không chút phản đối nghe theo đề nghị của đám người Trần Sâm.

Đi trong địa đạo như mê cung, qua một thời gian rất dài, mọi người mới từ từ nhận ra, quỷ thành dưới này quả nhiên y như những gì Trần Ngọc đã nói giống hệt như trên mặt đất. Chỉ có điều những công trình ở đây bị hủy hoại nặng nề hơn, quả thực là một mảnh phế tích hoang tàn. Hơn nữa trong ảo cảnh còn có thực vật xanh tốt rậm rạp, hiện tại cho dù là nửa cái bóng của gốc cây cũng không thấy.

Mã Văn Thanh quay đầu nói thầm với Trần Ngọc: “Tiểu Trần Ngọc, ngươi xem, nếu quỷ thành đã trở nên như vậy, bên trong còn có minh khí gì được nữa. Phải chăng dưới ách thống trị tàn bạo của nữ vương, thần dân của nàng rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa mà khởi nghĩa vũ trang, lật đổ nữ vương, mang theo những thứ đáng giá trốn đến nơi khác rồi?”

Trần Ngọc trợn trắng mắt, đáp: “Đồng chí Mã Văn Thanh, suy đoán của ngươi không phải không có lý, nhưng căn cứ theo tình huống phát sinh khi chúng ta tới đây, muốn sống sót thoát khỏi sa mạc, ở thời ấy sợ rằng không dễ dàng. Hơn nữa, bất kể nơi đây đã trải qua chuyện gì, một kẻ thống trị ngay khi còn sống hay mới vừa lên cầm quyền đều sẽ ra sức cho xây dựng lăng tẩm của mình. Nếu như ngươi có thể tìm thấy quan quách của nữ vương, đồ bồi táng khẳng định không thể ít hơn so với nơi khác.”

Mã Văn Thanh vốn đã mệt mỏi đến mức không ngừng oán trách ngay lập tức sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng lấp lánh, tinh thần phấn chấn sục sạo khắp nơi.

Di chuyển trong địa đạo so với đi lại ở bên ngoài chậm hơn một chút, mặt đất ghập ghềnh, còn phải phân biệt đường lối, hai giờ sau, rốt cuộc bọn họ mới có thể đến được nơi đã từng là ngọc tháp. Địa đạo trước mắt, càng ngày càng thấy rộng hẳn ra, đỉnh cũng càng ngày càng cao.

Ở trong không gian của ảo cảnh thì phía trước ngọc tháp có mười pho tượng cực đại, tạo thành suối phun. Nơi này thì có mười tòa đồng xanh đúc hình người giống y như thật, cho dù là y phục hay thần thái, đều tinh sảo vô cùng, trông rất sống động, Trần Ngọc cảm thấy những gương mặt tựa tiếu phi tiếu trên các pho tượng cực kì giống cái đầu của Thiên Ngô, quái đản mà lạnh lùng. Mặc dù không thấy suối phun, ở giữa các pho tượng cũng có một cái ao tù tương đối lớn, nước trong ao đen sẫm.

Trần Ngọc không tự chủ được mà nhớ đến đầm nước nơi mình bắt gặp cự xà màu trắng, nhìn cái ao, trong lòng có chút sợ hãi, bèn đứng cách xa khỏi nó. Nhưng ao nước này tương đối tĩnh lặng, ngay cả cá cũng không trông thấy, tựa như nó là một cái ao chết.

Mọi ngươi rời khỏi đầm nước, đi về nơi ban đầu vốn là ngọc tháp. Không ai chú ý đến, trong ao nước đen sẫm có một bóng trắng chợt lóe.

“Trời ạ, mau nhìn phía trước! Nơi này mới đúng là chỗ ở của nữ vương.” Có người sợ hãi mà than.

Mọi người ngẩng đầu, phát hiện chỗ này cũng không có ngọc tháp, nó được thay thế bởi một tòa cung điện to lớn mà rộng rãi. Ánh sáng cực mạnh của đèn pha lia lên phía trên, nơi đây giống như một huyệt động thiên nhiên khổng lồ, ánh sáng khó có thể chạm tới nóc. Nó hoàn toàn không giống với các công trình đã sụp đổ hư hỏng nghiêm trọng khác, có thể do vật liệu xây dựng bất đồng, cung điện này được bảo lưu tương đối hoàn hảo, chỉ là bị bao phủ bởi một lớp bụi rất dày. Trải qua hơn nghìn năm, trình độ như vậy cũng khiến người ta phải kinh ngạc.

Trần Sâm quay đầu lại, tầm mắt dao động giữa Thẩm Tuyên và Trần Ngọc, do dự một chút nói: “Trần Ngọc, ngươi đi xem thử, trên cửa có cơ quan hay không.”

Trần Ngọc trong lòng nhất thời cực kỳ vui mừng, đây chính là lần đầu tiên Trần gia phụ thân coi trọng mình hơn người đệ tử mang theo kia, mặc dù chỉ là ở phương diện phá khóa này. Đứng ở trước cửa, Trần Ngọc hít một hơi, đeo bao tay sờ soạng trên dưới một hồi. Không ít người muốn trông thấy tuyệt kỹ mở khóa của vị tiểu thiếu gia Trần gia trẻ tuổi này, thế nhưng, Phong Hàn và Mã Văn Thanh hai người đều ngăn trở đem tầm mắt của bọn họ chặn hết cả lại. Mọi người chỉ thấy cái đuôi của báo con mập ú trên bả vai Trần Ngọc, không ngừng lắc lắc, nếu nhìn lâu có cảm giác giống như bị thôi miên.

Trong khoảnh khắc khi tay Trần Ngọc tiếp xúc với cánh cửa, chân mày không khỏi nhíu chặt, dưới tay quá lạnh, so với băng không khác nhau là mấy, khiến cậu càng thêm đề phòng.

Sau một lúc lâu, Trần Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Trần sâm, trên mặt là biểu tình không thể tin nổi, nói: “Trên cửa không có cơ quan.” Nói xong lấy tay vỗ vỗ vào hai nơi, khi tiếng ầm vang qua đi, cửa chậm rãi di động sang bên cạnh.

Trong cửa và ngoài cửa cơ hồ là hai thế giới khác nhau, trong cửa bừng sáng, trên thạch bích khảm minh châu khiến đại điện sáng như ban ngày. Trên mặt đất khắp nơi đống lớn đống nhỏ vàng bạc ngọc khí, trân châu bảo thạch, rực rỡ lấp lánh, không biết bao nhiêu mà kể.

Tất cả mọi người đều sững sờ, không tự chủ được mà cất bước về phía trong, tranh nhau đến bên những đống trân bảo kia. Trần Ngọc khi ở Vân Nam đã bắt gặp cảnh tượng tương tự, mặc dù bảo tàng của Bình Tây Ngô Tam Quế vĩnh viễn không thể sánh được với kỳ trân dị bảo nơi đây, nhưng cũng chưa đến mức lâm vào tình cảnh lạc mất thần chí.

Trần Ngọc ôm báo con, ngây ngốc nhìn đại điện, đại điện tựa hồ chỉ có một tầng, mà tầng này lại đặc biệt cao. Ngay cửa là đống trân bảo chất cao như núi, giữa đại điện còn lại đều là vô số bậc thang hướng lên trên, cách một đoạn lại có chỗ nghỉ chân, đi thêm vài bước, vẫn là bậc thang hướng lên như trước, không biết dẫn đến nơi nào. Hai bên bậc thang cách vài mét lại có thân cây làm bằng ngọc thạch màu đen, bên trên quấn tơ vàng, điểm xuyết bằng thủy tinh, phỏng theo hình dáng của cây cối. Cái cây này chính là hình tượng của kim chi ngọc diệp.

Hiện tại, đứng nguyên tại chỗ không động đậy chỉ có Hứa Thiếu An, Trần Sâm cùng Thẩm Tuyên vẫn chiếu cố hắn, Khương lão gia tử và đứa cháu đang đỡ lấy lão, còn có Dương lão lục, Trần Ngọc, Phong Hàn cùng A Cát dẫn đường.

A Anh tùy tùng của Hứa Thiếu An lúc này xuyên qua đám người, cười híp mắt đem mấy thứ sáng long lanh nhét đầy trên người, rồi quay trở lại phía Hứa Thiếu An.

Phong Hàn đứng bên cạnh Trần Ngọc, cùng với cậu, ngẩng đầu nhìn bậc thang vô tận, thấp giọng nói: “Nơi này có mùi của hắn.”

Trần Ngọc giật mình quay đầu nhìn về phía Phong Hàn, mùi gì, Trần Ngọc chỉ ngửi thấy được một mùi thơm nhàn nhạt, mặc dù cảm giác không đúng, nhưng lại không nói ra được. Nghe thấy lời của Phong Hàn, cặp mắt Trần Ngọc nhất thời sáng lên, kích động lên tiếng: “Nói cách khác Thanh Long Hoàn có thể gỡ bỏ?”

Phong Hàn lặng yên nhìn Trần Ngọc một cái, xoay mặt lạnh nhạt đáp: “Chưa chắc.”

Kháo a, trả lời kiểu gì vậy, Trần Ngọc trong lòng giận dữ, thế nhưng không dám nói gì.

Mã Văn Thanh đi đến túm lấy balô của Trần Ngọc, bởi vì balô của hắn đã căng tròn, đoán chừng không thể nhét thêm được nữa. Trần Ngọc vội tự mình kiểm kê một loạt đồ đạc, trang bị cùng thức ăn, đều không thể bỏ, liền thuận tiện từ tay Mã Văn Thanh nhận lại mấy thứ đó, không chịu nhân nhượng, khiến Mã Văn Thanh hận đến nghiến răng. Trần Ngọc mặc dù tham tiền, nhưng chưa đến mức lòng tham không đáy, nếu quả thật có thể thoát ra ngoài, mấy thứ này cũng đủ để cậu chống đỡ một thời gian dài không cần lo lắng. Huống hồ, lần này tới sa mạc, cậu cũng không phải cầu tài, mà là muốn phá giải lời nguyền.

Không ít người trong túi xách trong quần áo thậm chí cả trên người đều nhét chật căng vàng bạc trân bảo các loại, nhưng kho báu chất cao như núi trên mặt đất kia tựa hồ căn bản không hề vơi đi chút nào, thứ ánh sáng lóng lánh mang đến lực hấp dẫn trí mạng. Những vật được cầm lên cái sau đều có giá trị liên thành khác hẳn với cái trước, có kẻ còn luống cuống tay chân đổi hết đồ trong túi lấy bảo vật trên mặt đất.

Trần Ngọc đang thất thần nhìn bậc thang, chợt âm thanh vui mừng náo nhiệt của mọi người biến mất, trong đại điện lại lặng ngắt như tờ.

Bọn họ quay lại nhìn, Trần Ngọc và ba vị đương gia từ đầu đến giờ vẫn tương đối trấn tĩnh cũng sợ hết hồn, phía sau đống trân bảo, có một thanh niên đang đứng, vóc dáng cao gầy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tăm tối, nhìn mọi người lạnh lùng nói: “Các ngươi không muốn sống nữa sao?”

Thần trí của mọi người bấy giờ mới từ trên đống trân bảo kia kéo trở về, thanh niên nọ đã nhanh nhẹn nhảy qua đống châu báu, xuyên qua mọi người, vội vã chạy về phía cánh cửa, sau khi thấy cửa đá đóng kín mít không một khe hở, khuôn mặt bỗng chốc đầy vẻ tuyệt vọng.

Xoay người lại mang theo thương hại cùng bực tức nhìn cả đám người bọn họ, nói: “Các ngươi lúc tiến vào, sao không lưu lại người coi cửa? Lần này cửa bị đóng lại, chúng ta vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài.”

Trần Ngọc thấy cửa đá vô thanh vô tức tự mình khép kín cũng kinh ngạc dị thường, đang chuẩn bị đi tới kiểm tra, bên cạnh cậu đã có người cả kinh kêu lên: “Đại ca?!”

Người kia nghe vậy liền chấn động, đột nhiên nhìn về phía Trần Ngọc, “A Cát? Sao đệ lại ở đây?!”

A Cát đã chạy sang chỗ thanh niên, ôm chầm lấy hắn, nức nở nói: “Đại ca, huynh làm đệ sợ muốn chết, đệ lần này tới sa mạc gặp phải biết bao nguy hiểm, còn có rất nhiều người bị chết, đệ một mực lo lắng huynh đệ chúng ta không thể gặp lại nhau được nũa. Huynh còn sống, thật sự quá tốt rồi.”

Thanh niên trên mặt tràn đầy cảm động cùng vui sướng, ôm A Cát không thốt nên lời, lấy tay vỗ vỗ sau lưng thiếu niên. Cuối cùng sắc mặt đột ngột tối sầm, đẩy A Cát ra, cáu kỉnh hỏi: “Ai dẫn ngươi vào sa mạc?”

Trần Ngọc bất chợt thấy có phần chột dạ, bèn đứng ra đáp: “Là ta.”

Thanh niên tức giận đi về phía Trần Ngọc, vươn tay muốn nắm lấy cổ áo của Trần Ngọc, thế nhưng bị A Cát đuổi theo gắt gao kép lại.

Cùng một lúc, Phong Hàn cũng vươn tay kéo Trần Ngọc đến phía sau hắn.

Trần Ngọc cảm thấy nói chuyện có phần khó khăn, vốn bọn họ cũng không nên mang theo A Cát, quá nguy hiểm, A Cát lại còn nhỏ như vậy, cộng thêm một lời tiên đoán không biết có thể thành hiện thực hay không nhưng vẫn canh cánh ở trong lòng của cậu.

“Không, đại ca, đừng trách anh ấy, là tự đệ không nên tới đây. Vô luận thế nào, đệ cũng phải đi tìm huynh.” A Cát vội vàng kéo vị ca ca đang kích động kia giải thích.

Thế nhưng vị ca ca vẫn còn rất tức giận nhìn Trần Ngọc, nói: “Mấy người các ngươi, vì tiền ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, thậm chí cả tính mạng của người khác cũng không đáng là gì sao?!”

Trần Ngọc trầm mặc, cậu không tìm được lời giải thích cho câu nói trên.

A Cát cũng nổi giận, nói với ca ca: “Đã bảo huynh đừng trách anh ấy, không có bọn họ, một mình đệ cũng sẽ đi tìm huynh, như vậy tỷ lệ sống sót thấp hơn nhiều. Đệ sao có thể bỏ mặc huynh! Nói cho cùng, nếu huynh không mang theo đám người kia vào sa mạc thì đã không có chuyện gì xảy ra.”

Vị ca ca của A Cát trầm mặc, cuối cùng từ từ giơ tay lên, vuốt ve đầu A Cát, chậm rãi nói: “Như thế sẽ chết chung với ta, đệ hài lòng chưa?”

A Cát lấy làm kinh hãi, vội hỏi: “Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trừ A Cát, đám người Trần Sâm cũng đi tới, hỏi: “Ngươi chính là người dẫn đường mang theo một nhóm khác tiến vào quỷ thành? Những người kia đâu?”

Ca ca của A Cát chợt cười, nụ cười rất quỷ dị, hắn nói: “Những người khác? Cũng bị mang đi, khi thấy những châu báu này, bọn họ người nào cũng không chịu nghe theo lời ta nữa, ta tự nhiên không giữ bọn họ lại được.”

Ca ca của A Cát nhìn về phía Trần Sâm, trong mắt hắn, người này có khí thế nhất, hắn là người cầm đầu, bèn lên tiếng: “Ta tên A Bố Lạp, là đại ca của A Cát mà các ngươi mang theo. Các ngươi đã biết, ta trước đó mang theo một nhóm người tìm được quỷ thành. Ta hiện tại thật sự rất hối hận mình tại sao lại có quyết định ngu xuẩn như vậy, hại ta không ít, còn khiến A Cát phải đi tìm ta. Khi vào cung điện này, kết cục đã được định trước. Cánh cửa đá, mở từ bên ngoài thì rất dễ dàng, nhưng ở bên trong lại không có cách nào mở ra được, tất cả những ai tiến vào đây, đều không thể thoát ra.”

Khi Trần Ngọc ở Vân Nam, đã từng lo lắng cửa đóng mất mà chèn đồ ở đó, sau lại khiến những con hắc xà có cơ hội tiến vào, trận kinh sợ ấy, lần này cũng không muốn phải trải qua nữa. Huống hồ khi ấy bị mọi người đẩy về phía trước, căn bản không chú ý cửa đóng kín từ lúc nào.

Cậu cau mày hỏi: “Cửa này chỉ có thể mở từ bên ngoài?”

A Bố Lạp gật đầu, nói: “Những tưởng các ngươi sẽ phát hiện ra, bên ngoài mở ra rất dễ, nhưng bên trong muốn mở cửa sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn, ta đã một mình đợi chờ ở đây ba bốn ngày rồi, thật vất vả mới thấy có người đi vào, khi chạy tới nơi các ngươi cũng đã vào trong hết cả rồi. Các ngươi nếu như muốn thoát ra ngoài, chỉ có thể tính xem, tỷ lệ có thêm người đến mở cánh của này từ bên ngoài là bao nhiêu?”

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, nói thật, khả năng đó căn bản là số không, bởi vì cốt kiều để tới quỷ thành đã bị chặt đứt.

Mã Văn Thanh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Trần Ngọc, vỗ vỗ bả vai trấn an cậu, nói với A Bố Lạp: “Đó là tại nhóm người các ngươi quá đần, không mở được, chẳng lẽ lại không cho nó nổ tung? Chúng ta ở đây có không ít thuốc và ngòi nổ.”

A Bố Lạp khẽ liếc Mã Văn Thanh, sắc mặt thập phần khó coi: “Ngươi cho là chúng ta chưa từng nghĩ đến biện pháp đó à, ở bên trong gian phòng này, tốt nhất mọi người đừng nên đốt lửa hay làm gì đó tương tự, bằng không sẽ dẫn đến tai họa không thể tưởng được. Chẳng lẽ các ngươi không ngửi thấy mùi hương trong này, hay các ngươi đã từng ngửi thấy rồi?”

Trần Ngọc trừng mắt nhìn, rốt cuộc phát hiện, dưới sự che dấu của hương thơm trong phòng, thật sự có một thứ mùi gay mũi quen thuộc, cuối cùng sắc mặt cậu trắng bệch: “Dầu hỏa?!”

A Bố Lạp cười lạnh gật đầu, “Ân, nói cách khác, nếu muốn cho nổ cửa, chúng ta sẽ trở thành vật bồi táng cho nữ vương. Trong phòng đổ một lượng lớn dầu hỏa, đại khái chính là muốn không cho các ngươi quấy rầy nàng an nghỉ. Hơn nữa, nữ vương của quỷ thành thờ phụng chính là Hỏa giáo, lấy hỏa làm cầu dẫn, có thể vì nàng giải phóng ra thứ mà các người tuyệt đối không muốn thấy.”

Ai cũng mang theo thuốc nổ, nhưng trong phòng có dầu hỏa, thì quyết không thể dùng.

A Bố Lạp lại nói: “Còn có, ta khuyên các ngươi không nên di chuyển nhưng trân bảo của nữ vương, hầu hết người nào động vào chúng đều bị cái bóng canh giữ nữ vương an nghỉ kéo đi mất. Các ngươi nếu như không tin, có thể qua nhìn đống thi thể ở phía sau kia, chính là người trong nhóm chúng ta, ngay cả nguyên nhân cái chết cũng không thể tra ra.”

“Nếu thế sao ngươi vẫn sống?” Nghe đến đó, Trần Sâm đột nhiên hỏi.

Mặc dù A Cát ở bên cạnh trợn mắt nhìn, Trần Ngọc thật ra cũng muốn hỏi vấn đề này, cậu rất hoài nghi, tại sao chỉ còn lại một mình A Bố Lạp.

A Bố Lạp sau khi nghe thấy câu hỏi này, rõ ràng cũng sa vào sự nghi ngờ tự mình không cách nào giải thích được, cuối cùng hắn chậm rãi đáp: “Thật ra thì ta cũng không biết tại sao ta được giữ lại, cũng không phải do ta không đụng đến những thứ trên đất. Hơn nữa, khi mọi người phát hiện ra cái bóng là bị trân bảo dẫn ra, đã có không ít người ném hết châu báu đi. Nhưng những cái bóng kia vẫn mang theo tất cả mọi người, trừ ta.”

Nghe được lời nói của A Bố Lạp, ai nấy khi nãy còn lòng trần đầy vui sướng vơ vét trân bảo bây giờ lại vạn phần thống khổ biểu tình như đưa đám đều đem mấy thứ đó đổ hết ra. Trần Ngọc len lén lấy Chân Ngôn Kính hỏi những gì A Bố Lạp nói có đúng hay không, cửa có phải thật sự không thể mở ra, thế nhưng, ở thời khắc mấu chốt này, Chân Ngôn Kính cư nhiên trầm mặc không hiển hiện, Trần Ngọc hận không thể đập vỡ cái gương. Cuối cùng vẫn không nỡ bỏ, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Tại sao bây giờ không có cái bóng mà ngươi nhắc tới? Cái bóng đó là thứ gì?” Khương lão gia tử hỏi.

“Bởi vì còn chưa đến lúc dẫn phát bọn họ ra ngoài, ta cũng không biết đó là cái gì, đen thùi lùi, người bị quấn vào nó đều chết cả, trên mặt tím bầm, giống như bị trúng độc hoặc như chết do ngạt thở. Bất quá, có lẽ các bóng chẳng qua chỉ xuất hiện trong thời gian đặc biệt nào đó.”A Bố Lạp nói.

Đây là tình huống tồi tệ nhất, nếu như cái bóng có thể giết người kia luôn xuất hiện, bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Trần Sâm bèn nói: “Phía dưới này khẳng định đều là vật bồi táng của nữ vương, những trân bảo nàng ta vơ vét được đều để ở nơi này, bên trên nhất định có quan quách của nữ vương. Nếu không thể động, chúng ta đi lên thôi, tìm kiếm quan quách của nữ vương, có lẽ có thể phá bỏ lời nguyền của cái bóng.”

Mọi người chỉ có thể bắt đầu theo bậc thang đi lên trên, quay đầu thấy đống trấn bảo như núi bị lưu lại, thật là vạn phần đau lòng.

Trong balô của Trần Ngọc chỉ có ít đồ, ném đi cũng đơn giản, Mã Văn Thanh thì thảm, dọc theo đường đi còn không ngừng lục lọi mọi nơi tìm đồ ném hết ra ngoài.

Trần Ngọc lặng yên nhẩm đếm bậc thang, đến chỗ nghỉ chân đầu tiên, phát hiện mỗi đoạn bậc thang có cả thảy chín bậc, đi vài bước hết chiếu nghỉ lại vẫn là thang lầu. Căn cứ vào sự quan niệm “cửu cửu quy nhất” của người Trung Quốc, đoán chừng phải có chín đoạn bậc thang, tổng cộng tám mươi mốt bậc.

Đếm tới sau cùng, quả thật không sai.

Đỉnh cao nhất, là thạch đài bằng bạch ngọc, bên trên đặt một quan tài cực lớn.

Khác với sự xa hoa bên dưới, đó là một cỗ quan tài bằng đá, vuông vức, chung quanh chạm trổ hoa văn cổ phác. Chính diện của quách, là một con kim phượng điêu khắc tinh mỹ xinh đẹp, thần điểu cao quý kia, đang lạnh lùng nhìn về phía họ.

Đến trên đài bạch ngọc, Trần Ngọc cảm thấy dưới chân giống như bốc lên loại lãnh khí bức nhân. Không tự chủ được xoay người lại tìm kiếm Phong Hàn, lại phát hiện Phong hàn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bên trong quan tài.

Quan tài này cư nhiên không được khép kín, bên ngoài nắp quách, giữ lại một khe hở.

Phong Hàn tiến về phía trước, nhẹ nhàng đẩy, thạch nắp khổng lồ đã dời sang bên cạnh.

Mọi người làm theo hắn đi mấy bước về phía trước, phát hiện bên trong quan tài, nữ vương mặc bạch y đang nằm, đeo mặt nạ hoàng kim, tư thái cực kỳ xinh đẹp. Cánh tay để trần trắng nõn trơn nhẵn, căn bản trông không giống một thi thể, phảng phất tuyệt thế mỹ nữ này chẳng qua chỉ đang say ngủ.

Trừ Trần Ngọc, Phong Hàn cùng A Cát ra, những người khác chưa từng trông thấy nữ vương, đều không khỏi sợ hãi than thở.

Điều kỳ quái là, trong ngực nữ vương còn ôm một cái hộp, làm bằng thủy tinh trong suốt, có thế thấy rõ bên trong là một bàn tay.

Một bàn tay thon dài xinh đẹp, vô cùng ưu nhã, trên ngón tay đeo hai chiếc nhẫn vàng. Mặc dù màu vàng kim rất tục, nhưng đeo trên ngón tay kia lại để lộ ra khí phách.

Mà quái dị hơn chính là, ở chỗ trái tim của nữ vương, nổi lơ lửng một hòn đá màu đen to cỡ nấm đấm người, hình dáng của hòn đá cũng không hề theo hình dạng nhất định nào, gồ gồ ghề ghề, có thể nói tương đối xấu xí.

“Kìa… Trái tim của nữ vương vẫn đang đập! Nàng còn sống!”

-END 43-