Cánh cửa trước mặt từ từ mở ra, không giống với tầng thứ ba vô tận bóng tối, bên trong hết sức sáng sủa. Ba người trừng mắt nhìn, cố gắng thích ứng ánh sáng đột nhiên xuất hiện. Sau đó phát hiện thứ phát ra ánh sáng không phải là trường minh đăng thường gặp, mà là một hạt châu khổng lồ được khảm trên nóc phòng.
Ánh sáng nhu hòa mà rực rỡ tỏa xuống, ở bốn phía là sa mỏng không gió mà lay động.
Tầng thứ tư của Ngọc Tháp, sáng ngời mà hoa lệ, ở giữa là một vương tọa khổng lồ, phía trên song song ngồi hai người, một nam một nữ. Cô gái đầu đội kim quan, dùng khăn che nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đang khép hờ, bạch y bao lấy thân thể thon dài mà lả lướt hấp dẫn, bên phải là bả vai cùng cánh tay như bạch ngọc để trần, trên cánh tay mang một chiếc vòng màu vàng kim. Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng chỉ qua vóc người và khí thế, nữ vương của quỷ thành cũng nhất định là tuyệt thế mỹ nữ.
Thế nhưng, khiến cho Trần Ngọc nhìn không chớp mắt chính là nam tử áo đen ngồi bên cạnh nữ vương, ở trước mặt vị nữ vương tôn quý vô cùng này, nam tử áo đen tùy ý dựa ở một bên mà hoàn toàn không hề bị che khuất nửa phần khí thế. Đôi mắt đen quá mức dị thường, phảng phất mang theo chút ma tính, tĩnh mịch mà xinh đẹp, khuôn mặt tinh sảo hoàn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Mặc dù khóe miệng luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng từ đầu đến chân, ngay cả một cọng tóc, đều thể hiện rõ sự cao ngạo.
Hai người lẳng lặng ngồi đó, giống như một bức họa duy mỹ mà sinh động.
Nam tử mặc áo choàng đen ngồi trên vương tọa sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, khi ba người vừa tiến vào, hắn bèn nhìn về phía Phong Hàn, ánh mắt còn quét qua cổ Trần Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đã đến rồi.”
Trần Ngọc lấy làm kinh hãi, qua mấy ngàn năm, hai ngươi kia vẫn còn sống! Nhưng khi thấy bộ dáng của họ, lại không giống như bị thi hóa, chẳng lẽ thành tiên thật?
Thanh âm của nam tử tựa hồ quấy rầy đến nữ vương đang ngủ say, lông mi run rẩy, nữ vương từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt cực đẹp lạnh lẽo dị thường, Trần Ngọc hoài nghi nàng nhìn ba người bọn họ so với nhìn thấy sâu bọ không có gì khác biệt.
Nữ vương cau mày, nhàn nhạt lên tiếng: “Ta không thích có người quấy rầy chúng ta.” Nói xong, hướng về phía Trần Ngọc ba người từ từ nâng lên một cánh tay.
Tâm của Trần Ngọc cũng theo đó mà khẩn trương hẳn lên, trong bức bích họa ở thần miếu trước khi tiến vào quỷ thành, có thể thấy được nữ vương rất tàn nhẫn máu lạnh, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất luận kẻ nào xông vào nơi nàng an nghỉ.
Nhưng, một cánh tay thon dài tinh tế duyên dáng khác cản lại đôi tay của nữ vương, nói: “Lần này để ta”, thanh âm trong trẻo lạnh lùng kỳ ảo, tựa như gần mà lại rất xa.
Nữ vương quay đầu nhìn về phía nam tử áo đen bên cạnh, trong đôi mắt lạnh như băng lập tức hiện lên sự nhu hòa, ôn nhu nhìn nam tử nói: “Được, ngươi đã có hứng thú, vậy thì tùy ý ngươi. Dù sao thế giới này được tạo ra chính là vì ngươi, chỉ là để cho ta được thấy ngươi hoàn chỉnh…. ngươi muốn thế nào thì thế đó đi, qua mấy ngàn năm, có thể cả ngày lẫn đêm thấy cái bóng của ngươi, ta đã không còn tiếc nuối điều gì.”
Nam tử áo đen vẫn mỉm cười như cũ, mặc dù trong đôi mắt đen như mực chỉ có sự lạnh lẽo cùng đạm mạc, tiến tới bên cạnh nữ vương nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của nàng: “Ngủ đi.” Ngay sau đó lông mi của nữ vương lại rũ xuống.
Khi nam tử quay đầu lại, trong mắt mang thao sự châm chọc nhàn nhạt nhìn Phong Hàn, thanh âm êm ái giống như nói với tình nhân: “Phong Hàn, năm đó ngươi tính toán thực sự rất chuẩn, đem ta vĩnh viễn bị vây khốn ở nơi này. Có điều,” nam tử áo đen quay đầu ánh mắt thâm trầm quan sát Trần Ngọc ở một bên, tiếp tục nói: “Mùi vị của tế phẩm rất tiên mỹ đi? Đây chính là lễ vật ta đưa cho ngươi. Thật là hiếm thấy, ngươi vẫn giữ hắn lại. Sao thế, lại bị nhược điểm trói buộc rồi?” Nói tới đây, cư nhiên khẽ mỉm cười, người đẹp như vậy khi cười rộ lên, nếu như không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Phong Hàn lãnh đạm theo dõi hắn, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngươi bị vây ở chỗ này nhiều năm như vậy, tại sao còn chưa nhận thua? Những thứ đó nên trả lại ta.”
Nam tử áo đen khóe miệng khẽ nhếch: “Tại sao phải nhận thua, mặc dù ta thua, nhưng ngươi cũng không thể thắng. Hơn nữa, ta vĩnh viễn sẽ không đem những thứ đó cho ngươi. Ta không thoát ra được, ngươi nếu tiến vào, cũng giống như ta không có cơ hội ra ngoài, nơi này vốn chính là một không gian khác.”
Chân mày của Phong Hàn cau chặt, quan sát bốn phía, khi thấy người áo đen đang nhìn chằm chằm Trần Ngọc, lại quay đầu nói: “Ngươi giúp hắn lấy Thanh Long hoàn xuống, ta thả ngươi ra ngoài.”
Nam tử áo đen nhìn Phong Hàn lãnh tĩnh cùng Trần Ngọc ngu ngơ, cười cười: “Nếu như ngươi muốn cởi Thanh Long Hoàn ra chỉ có hai biện pháp: thứ nhất là ta chết, Thanh Long Hoàn tự gỡ bỏ; còn cách thứ hai, ta đã đến một vài nơi, ở đó đều có chìa khóa của Thanh Long Hoàn, ngươi có thể từ từ mà tìm kiếm. Nhưng nên nhớ, nếu như ba năm sau, ngươi còn chưa tìm hết được toàn bộ, hắn sẽ vạn cổ phệ tâm mà chết.”
Phong Hàn trên mặt không có bất luận biểu tình gì, Trần Ngọc thế nhưng cảm nhận được sát khí chung quanh hắn. Phong Hàn lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là cái bóng của hắn, ta giết ngươi có ích lợi gì?”
Nam tử áo đen ánh mắt chợt lóe, cuối cùng nở nụ cười, “Bị ngươi nhìn thấu a, ta đã quên mất, đúng vậy, ta không phải là hắn, nhưng ta lại là một phần của hắn. Năm đó ngươi thiết trí cạm bẫy, đem ta vây ở chỗ này, ta không thể không tạo ra một ta khác lưu lại trong này.”
“Như vậy, ngươi chỉ có thể chọn cách thứ hai. Chỉ có điều,” Ánh mắt đen láy kia quét về phía Trần Ngọc, nói: “Ngươi đã không còn thời gian, kế hoạch của ta lập tức sẽ thành công. Mà nữ vương sáng tạo ra không gian này, cũng rất muốn nhanh chóng hủy diệt.”
A Cát không nhịn được hỏi: “Tại sao, nữ vương vì ngươi sáng lập ra cái thế giới này, ngươi lại không chút do dự phá hủy nó?”
Nam tử áo đen kinh ngạc nghi hoặc nhìn A cát, nhàn nhạt nói: “Nàng muốn trường sinh, ta đã cho nàng.” Nói xong quay về phía Phong Hàn: “Mà nếu như ngươi muốn từ nơi này thoát ra ngoài, chỉ có một biện pháp, chính là đem đầu người được chọn đặt trên tế đài. Nói cách khác, giết tế phẩm của ngươi.”
Giết tế phẩm, giết tế phẩm…. tiếng nói vẫn còn vang vọng trong không trung, thân ảnh phía trước vương tọa đã mờ nhạt dần.
Giống như trong không gian này, chưa từng có bất cứ ai. Nhưng, Trần Ngọc bọn họ rất nhanh phát hiện, cửa thông xuống tầng dưới đã không thấy, tựa như nơi đó cho tới bây giờ vẫn chỉ là một bức tường đá lạnh lẽo.
Trần Ngọc cùng a Cát nhìn đài tế xuất hiện ở góc đông nam của căn phòng đến ngây người, Phong Hàn nhưng không hề nhìn người khác, trực tiếp đi về phía Trần Ngọc nói: “Thật xin lỗi.”
-END38-