Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 142




Người áo đen chợt mở mắt ra, không thoải mái thở hổn hển, bốn chân Thanh hai cái móng vuốt túm lấy tóc của y, nâng đầu không ngừng cọ vào mặt y.

Khương Dương không quan tâm đến quái vật trong ao máu đang kêu gào thảm thiết, đi tới cẩn thận hỏi: “Ngài không sao chứ?”

Người áo đen dùng tay đỡ trán, thống khổ lắc lắc đầu, sau đó hữu khí vô lực đáp: “Không, ta tuyệt đối không sao cả.”

Mặc dù người áo đen khẳng định, Khương Dương vẫn hết sức lo lắng nhìn y, biểu hiện của y tuyệt không giống như không có chuyện gì.

Người áo đen vừa xoa mi tâm, vừa phất phất tay, y thậm chí không thèm quay đầu nhìn người trong ao máu, chỉ nói nhanh: “Giết hắn đi.”

Khương Dương trong nháy mắt liền hiểu, là cái tên trong ao máu khiến chủ nhân không thoải mái, chuyện như vậy, hắn nên vì y phân ưu.

Khi Khương Dương đi tới, người áo đen giương mắt, phức tạp nhìn người trong áo máu, người kia cũng đang nhìn y, cho dù trông rất buồn nôn, ánh mắt của hắn vẫn sáng ngời, sau đó huyết nhân gầm gừ gì đó với người áo đen, nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào ấy, căn bản nghe không rõ.

Bất kể ta trước kia đã làm gì, bất kể ngươi đã từng làm gì, yên nghỉ đi, Trần Ngọc trong lòng cảm thán.

Trong thân thể của người áo đen, là Trần Ngọc.

Khoảnh khắc khi Trần Ngọc không còn hô hấp, cậu cảm thấy mình bị nâng lên, sau đó nhanh chóng bắn tới trên người người áo đen. Sau một hồi thiên toàn địa chuyển, cậu phát hiện mình cư nhiên đã vào trong thân thể của người áo đen.

Trần Ngọc vuốt ve bốn chân Thanh, lại nhìn cái gương giắt ở đuôi nó. Nếu như cậu đoán không lầm, ý thức của cậu mới nãy bị hút vào trong gương, trong ấy một mảnh mênh mang, mơ hồ không rõ, mang máng có thể thấy thân ảnh cự đại uốn lượn chiếm giữ.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, Trần Ngọc cũng đoán được đó là thân thể của Thanh trong mộ dưới đáy biển. Cái gương này đại khái có thể tụ tập mang theo tinh thần thể, cho nên mình bị Thanh kéo trở lại vào trong thân thể của người áo đen.

Mà bốn chân Thanh hiện tại, phỏng chừng chính là Thanh ở ngôi mộ dưới đáy biển, mượn Chân Ngôn Kính cùng viên ngọc châu bám theo bọn cậu rời khỏi đáy biển, chả trách nét mặt của nó quen như vậy, chả trách nó thấy Chân Ngôn Kính liền không nỡ buông tay.

Khó đề phòng nhất chính là lòng người, bao nhiêu người đã từng là thuộc hạ phản bội lại y, chỉ có Thanh bị giam dưới đáy biển hơn ngàn năm, vẫn như vậy bất ly bất khí.

Nhưng cho dù đã trở lại trong thân thể của mình, vẫn không hề có chút trí nhớ nào của Ngư Phù.

Trần Ngọc vỗ vỗ sủng vật vẫn như cũ nhu thuận trên bả vai, đi về phía thi thể của mình trên mặt đất.

Thấy cỗ thi thể kia, Trần Ngọc chỉ cảm thấy, có lẽ cậu thật sự đã chết. Như vậy, sẽ không còn người gây bất lợi nữa.

Phong Hàn, nếu như ta nợ ngươi nhiều như vậy, thì để ta chết trong ngôi mộ dưới hồ Kính Thủy này đi. Hy vọng trong sinh mệnh của ngươi, người mang lại cho ngươi thống khổ, cùng người chung đụng ngắn ngủi với ngươi, theo thời gian trôi qua, từ từ biến mất.

Mà ta sẽ dùng thân thể này, trả lại tất cả cho ngươi.

Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện chưa bao giờ gặp “ta”.

Trần Ngọc nhìn thi thể trên đất hồi lâu, ngồi xuống, sau đó tìm kiến trên áo thi thể. Đại khái mới chết không lâu, da thịt chưa cứng ngắc, chỉ có điều lạnh băng.

Trần Ngọc đem thi thể lật lại, trên lưng thi thể, có một cái bớt quái dị. Trần Ngọc vuốt ve cái bớt kia, lôi chủy thủ từ trong balô ra, sau đó khứa vào làn da trên lưng.

Mặt Trần Ngọc nhăn thành một đoàn, cho dù thi thể không có cảm giác, cậu vẫn thấy đau. Nếu như cậu không vào trong thân thể của Ngư Phù, cứ như vậy muốn lấy chìa khóa, phải ăn không ít khổ.

Cho nên dù là chuyện xấu, chung quy vẫn có mặt tốt, Trần Ngọc tự an ủi.

Mặt trong cái bớt tiên huyết đầm đìa, từ từ lộ ra một vật cứng, Trần Ngọc cau mày lấy thứ đó ra, lau đi vết máu bên trên, oánh nhận thấu lượng, là một khối ngọc.

Thì ra chìa khóa là khối ngọc, Trần Ngọc đột nhiên kinh hãi, Trần Sâm tại sao lại đặt tên cho mình là Trần Ngọc? Ông có thể hay không đã sớm biết? Nghĩ tới đây, đôi mắt Trần Ngọc lại ảm đạm xuống, theo như bọn họ nói, linh hồn vốn chính là người ngoài, bây giờ ngay cả thân thể của mình cũng không có, không có huyết nhục của Trần Sâm, cậu hoàn toàn không phải là con của ông.

Trần Ngọc trầm mặc một hồi, đem khối ngọc cùng đồ đạc vốn là của mình thu thập. Cậu quyết định mang thi thể của mình trở về, như vậy người khác cũng sẽ cho rằng Trần Ngọc, hay Ngư Phù đã chết, khôg ai tìm cậu gây phiền toái, cậu muốn tranh thủ thời gian, còn chút chuyện phải làm.

Trần Ngọc chợt nhớ ra trong phòng còn còn một Khương Dương cực kỳ chướng mắt, hơn nữa hắn đã thật lâu không lên tiếng, không khỏi xoay người lại nhìn.

Cánh tay đang thu dọn đồ đạc của Trần Ngọc chợt khựng lại, trong phòng vẫn an tĩnh, người trong ao máu đã chết, Khương Dương té xỉu bên cạnh ao.

Trần Ngọc nhíu nhíu mày, đi tới, cậu thấy chủy thủ trong tay Khương Dương cắm trên đầu huyết nhân, sâu như vậy, hắn không chết mới lạ.

Thế nhưng, Khương Dương cũng không bị thương, sao lại ngất đi?

Trần Ngọc nhanh chóng suy tính, cậu đã nghe thấy thanh âm mơ hồ, cậu khồng còn nhiều thời gian. Trần Ngọc quyết định nhanh chóng đưa thi thể trở về, về phần Khương Dương, nhân cơ hội bỏ hắn đi thì hơn. Bản thân không có khả năng sắm vai người áo đen bọn họ vẫn quen thuộc mà không bị phát giác.

Trần Ngọc ôm thi thể trở về địa lao, cậu kinh ngạc với khí lực to lớn của mình, cư nhiên rất dễ dàng mang tất cả trên lưng, cộng thêm một thi thể.

Xem ra đôi lại thân thể, nếu như không tính đến những hậu quả mang tính tai vạ, vẫn được chút phúc lợi. Trần Ngọc đem thi thể đặt trong địa lao, trên vách tường đối diện cửa địa lao, mơ hồ truyền đến tiếng mũi khoan chuyển động.

Trần Ngọc sửng sốt, trong nháy mắt liền hiểu, trí nhớ của cậu không lầm. Cửa địa lao vốn ở bên trái, con đường cậu thoát ra ngoài là nơi cậu chưa từng đi qua, cho nên không trông thấy ai khác.

Về phần vách tường bên trái không có bất kỳ cơ quan nào, Trần Ngọc cười khổ, suy nghĩ của cậu quả nhiên nông cạn, cả phòng giam này là một cơ quan, toàn thân nó chuyển động đem cửa đổi sang bên phải. Có lẽ doViệt làm, nhưng hiện tại đã không còn bất cứ quan hệ nào, mục đích của Việt đã đạt thành, “cậu” đã chết.

Trần Ngọc đứng nhìn vách tường bên trái thật lâu, Phong Hàn đang ở phía sau. Rồi Trần Ngọc trở lại bên ngoài cánh cửa, ở cạnh vách tường bên ngoài tìm kỹ, tìm thấy cơ quan, đóng cửa lại, sau đó cả phòng giam bắt đầu chậm rãi di động.

Mã Văn Thanh đang cố gắng dùng mũi khoan có thể nói là mảnh khảnh phá vỡ mặt tường, hắn không biết cái cửa chết tiệt kia đã biến đâu mất, mà Phong Hàn hiện tại gần như điên rồi, muốn bọn họ mở cửa ra, hơn nữa không thể dùng thuốc nổ, bởi vì Trần Ngọc ở bên trong.

“Phong ca, ngươi tại sao cảm thấy tiểu Trần Ngọc đã xảy ra chuyện? Tối hôm qua ta còn sang thăm y, không phát hiện gì dị thường.” Mã Văn Thanh tranh thủ hỏi.

Phong Hàn xanh mặt, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn mặt tường, “Trần Ngọc đã xảy ra chuyện, ta dùng máu của mình tạo ký hiệu trong thân thể y, nếu như y có chuyện, ta là người đầu tiên biết được.”

Mã Văn Thanh kỳ quái nhìn Phong Hàn một cái, nhưng không hỏi thêm. Mà Lạc Thanh đi theo sau lưng Phong Hàn, nghe được câu nói kia, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Mã Văn Thanh cũng không buồn bực được lâu, mũi khoan của hắn giống như chạm đến một thứ gì, sau đó vách tường bắt đầu chậm rãi chuyển động, Mã Văn Thanh rút mũi khoan ra, đứng sang bên.

Tất cả mọi người nhìn động tĩnh quái dị này, cho đến khi một cái cửa đá lộ ra, vách tường ngừng di động.

“Thật tốt quá! Xem ra Mã gia ta cũng có thể đụng tới cơ quan, ta phải nói với tiểu Trần Ngọc – ’’Giọng nói hưng phấn của Mã Văn Thanh đột nhiên ngưng bặt, phía dưới cánh cửa, có vết máu đang chậm rãi chảy ra.

Phong Hàn không đợi người khác mở khóa, trực tiếp dùng sức đầy cửa ra, người xung quanh thậm chí còn nghe thấy tiếng kim loại gãy lìa.

Mã Văn Thanh bật đèn pin, sau đó tất cả mọi người ngây ngốc tại chỗ.

Trần Ngọc nằm trên mặt đất, cánh tay vô lực đặt bên người, không nhúc nhích. Mùi máu tươi trong phòng càng thêm nồng đậm, mọi người rất nhanh chú ý tới máu là từ phía dưới Trần Ngọc chảy xuôi ra tận cửa.

Mặc dù Trần Ngọc cách cửa không tính là xa, nhưng máu trên mặt đất cũng nhiều đến kinh khủng.

Trong lòng Mã Văn Thanh dâng lên tức giận mãnh liệt cùng bất an, ai ra tay với Trần Ngọc? Tại sao động tĩnh lớn như vậy Trần Ngọc không có phản ứng, cậu chỉ ngất đi thôi phải không?

Không, không đúng, ***g ngực Trần Ngọc thậm chí không phập phồng. Mã Văn Thanh cước bộ cứng ngắc đi tới bên cạnh Trần Ngọc, lấy tay run rẩy thăm dò dưới mũi cậu, hồi lâu mới rụt trở lại.

Tất cả mọi người hiểu, Trần Ngọc cư nhiên chết, nhưng bọn họ rất khó tiếp nhận sự thật này, y không phải người bình thường, y là con trai duy nhất của Trần gia, y là Ngư Phù Vương của nước Thục cổ, y sao có thể chết?

Khoảnh khắc trông thấy thi thể của Trần Ngọc, A Cát nhất thời lệ rơi đầy mặt, giẫy dụa muốn đi qua, lại bị Trang lão đại gắt gao níu lấy.

Liên Sinh nhìn hai người một cái, khi người khác không chú ý tới, xoay người đi sâu vào trong.

Sắc mặt Trần Ngọc vô cùng tái nhợt, nhưng vẫn kiêu ngạo xinh đẹp, giống như tế phẩm hiến tặng cho thần.

Phong Hàn sau khi đi vào liền đứng ở cửa, hàn khí quanh thân giống như thực thể, thậm chí so với bất kỳ lần nào khác còn kinh khủng hơn, không ai dám đến gần hắn.

Phong Hàn gắt gào nhìn Trần Ngọc trên mặt đất, đây là tế phẩm của hắn, hắn nói phải bảo vệ người kia. Sinh mạng mới đêm qua còn tươi sáng như vậy, giờ vô thanh vô tức nằm dưới đất.

Cho dù cậu là Ngư Phù, mình quả thật hận Ngư Phù, nhưng hắn chưa từng nghĩ muốn giết Trần Ngọc, chưa từng.

Ngay cả hôm qua khi hắn đi về phía Trần Ngọc, cũng không phải vì giết cậu. Sở dĩ nghe theo Lạc Thanh rời đi, là bởi vì sợ mình dưới cơn phẫn nộ mất đi lý trí, làm ra chuyện khiến bản thân hối hận.

Đúng vậy, hắn vẫn biết Trần Ngọc có điểm nghi ngờ, nhưng hắn cự tuyệt không muốn nghĩ nhiều, bất kể Trần Ngọc là ai, chỉ cần ở bên cạnh mình, cũng sẽ không để Trần Ngọc làm ra chuyện khiến mình không thể dễ dàng tha thứ.

Phong Hàn diện vô biểu tình từ từ đi tới, quỳ một gối xuống, bàn tay so với tay Trần Ngọc khi chết đi lạnh như băng chỉ hơi run rẩy lau mặt Trần Ngọc.

Người này đã không thể mỉm cười với hắn được nữa, cũng đã không thể dưới sự uy hiếp của hắn ủy khuất sợ sệt, Phong Hàn đột nhiên cảm thấy nơi trái tim nhói đau.

Hắn dùng tay còn lại ôm lấy vị trí trái tim, nơi đó truyền đến tiếng tim đập thình thịch, nhưng cũng vô cùng đau đớn.

Phong Hàn còn nhớ rất rõ, trong sơn động ở Tây Tạng khiến cả người hắn không thoải mái, có một nơi hắn không hề muốn nhớ lại.

Trần Ngọc đứng trên tế đàn, hướng về phía không khí bình thản nói: để mọi chuyện phát sinh trên người Phong Hàn, trở lại xuất phát điểm.

Sau đó trái tim của hắn quay về, khi Phong Hàn lấy lại trí nhớ, ngây người lấy tay vuốt ngực. Chỉ có hắn giúp người khác, không có ai giúp đỡ hắn, không phải người khác không muốn, mà là không ai có đủ năng lực giúp hắn.

Cảm giác quỷ dị lạ lẫm trong tim này là gì? Cảm động? Ấm áp? Vui mừng? Một khắc kia, Phong Hàn nhớ lại từ ngữ trên mạng, đều phải, mà cùng không phải.

Nhưng có quan hệ gì chứ, thật tốt, những thứ này là Trần Ngọc cho hắn, mà Trần Ngọc là của hắn, chỉ có Trần Ngọc, là hoàn toàn thuộc về hắn.

Kể từ khi Trần Ngọc trở thành tế phẩm của hắn, Trần Ngọc khiến hắn cảm nhận được rất nhiều tình cảm xa lạ.

Cậu sợ hãi, bất đắc dĩ, cũng có ủy khuất, Trần Ngọc là người rất dễ dàng khuất phục kẻ khác, nhất là ở trước mặt mình, mỗi lần tranh cãi, đều là Trần Ngọc ngoan ngõan đi làm việc nhà, nấu cơm, sau đó khiến mình lên giường của cậu.

Cậu thích cười, hơn nữa mềm lòng, cho nên Tiểu Mập cùng bốn chân Thanh mới thích thân cận với cậu.

Phong Hàn nhớ Trần Ngọc những lúc làm chuyện khoái hoạt sẽ hôn hắn, sẽ đứng ở góc độ ngang hàng quan tâm hắn, sẽ dương dương đắc ý nói mình thích hắn.

Hết thảy đối với hắn mà nói đều xa lạ, nhưng Phong Hàn cảm giác mình thích hơn nữa hưởng thụ hết thảy. Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ có cảm giác rằng mình đang sống, có máu thịt, hắn cần Trần Ngọc, không thể rời bỏ Trần Ngọc, là hắn.

Trần Ngọc là người đánh thức hắn khỏi giấc ngủ tuyệt vọng trong mộ, có lẽ, khoảnh khắc trông thấy Trần Ngọc, Trần Ngọc đối với hắn mà nói, chính là đặc biệt.

Về phần cái bớt, hay cuốn bút ký bìa đen, hắn không muốn hỏi Trần Ngọc, cũng không ý định tìm hiểu, so với những thứ kia, hắn càng không muốn phá hỏng cuộc sống của bọn họ. Cho dù Trần Ngọc lúc làm việc nhà luôn càu nhàu, cho dù báo con suốt ngày ở trong phòng khách chạy tới chạy lui không biết mệt mỏi,  cho dù bôn chân Thanh vừa nhìn thấy Trần Ngọc vốn thông minh liền chỉ biết làm nũng, những thứ này, hắn đều có thể dễ dàng tha thứ.

Hắn muốn giữ Trần Ngọc ở bên người, bất kể phải trả giá cao thế nào.

Chỉ có điều, khi biết Trần Ngọc là Ngư Phù, hắn giận điên lên – hắn không thể tha thứ cho Ngư Phù, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho y.

Nhưng bây giờ, hắn vĩnh viễn mất đi Trần Ngọc. Cảm giác xa lạ nhưng mãnh liệt khiến hắn mất không chế này là gì? So với hôm qua khi biết Trần Ngọc là Ngư Phù còn cường liệt hơn.

Bất luận cao hứng, vui vẻ, hay khó chịu, bi thương, đều là những thứ tình cảm chỉ Trần Ngọc mới có thể làm cho hắn trải nghiệm.

Mặt tường bên kia, tay Trần Ngọc dán lên vách tường, trong lòng thầm nghĩ, Phong Hàn, kết quả như thế, là chúng ta đều không cần phải thống khổ lực chọn nữa?

Phong Hàn lặng yên ôm lấy Trần Ngọc, rời khỏi địa lao, không ai đi cùng hắn.

Mã Văn Thanh ở một gian phòng không có người tìm thấyPhong Hàn, Phong Hàn đã băng bó vết thương cho Trần Ngọc, sau đó nhìn cậu không chớp mắt.

Giống như đang đợi Trần Ngọc tỉnh lại chào hỏi với hắn, cùng hắn tranh cãi, an bài cơm tối cho hắn. Hoặc là nói với hắn, ngươi đừng khi dễ Tiểu Mập nữa.

Mã Văn Thanh cũng không dễ chịu hơn là bao so với Phong Hàn, tình cảm của hắn với Trần Ngọc là không thể so sánh với người khác.

Mã Văn Thanh dùng sức đấm vào vách tường, “Phong ca, bất kể là ai giết Trần Ngọc, ta đều muốn báo thù cho y.”

Đôi mắt của Phong Hàn vẫn như cũ không nhúc nhích, ngón tay hắn phác họa theo khuôn mặt Trần Ngọc, giống như đang vuốt ve.

Cuối cùng, Phong Hàn từ trong ***g ngực lấy ra một hạt châu màu đỏ, đút vào miệng Trần Ngọc.

Mã Văn Thanh há to miệng, lẩm bẩm nói: “Phong ca, ta biết ngươi khó chịu, nhưng A Ngọc thật sự đã – ’’

Một thanh âm run rẩy vang lên từ đằng sau: “Phong, ngươi không thể làm như vậy, y – y đã chết, ngươi không thể dẫ y đi cùng. Ngươi cũng biết, đối với y như vậy không có gì tốt…”

Phong Hàn ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh cạnh cửa một cái, Lạc Thanh run rẩy, ngậm miệng, xoay người rời đi.

Mã Văn Thanh nhìn bóng lưng của Lạc Thanh, trong mắt có suy nghĩ sâu xa, hắn lấy hai chiếc điện thoại Trần Ngọc đưa cho hắn ra, nói, “Phong ca, đây là tiểu Trần Ngọc để lại cho nguơi. Lúc ấy – y giống như dự cảm mình sẽ xảy ra chuyện. Đều tại ta, phải luôn bên cạnh y mới đúng.”

Phong Hàn cầm lấy điện thoại, hắn mở di động của Trần Ngọc ra trước, sau khi nghe xong đoạn ghi âm, diện vô biểu tình nhìn ra ngoài cửa, rồi nắm lấy tay Trần Ngọc.

Mã Văn Thanh mở ra chiếc điện thoại còn lại, đem những hình ảnh kia mở theo thứ tự.

Khi thấy bức hình cuối cùng, Phong Hàn nhìn thân ảnh đeo nhẫn mơ hồ trên lầu, trầm mặc thật lâu, mới nói một câu: “Y không tin ta.”

-END 143-