Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 10




Tiếng động ngoài cửa càng ngày càng chói tai. Nếu không phải đứng ngay bên cạnh là ông anh bánh tông, chỉ bằng loại Ngân Bàn Cổ khủng bố kia, Trần Ngọc sớm đã theo cánh cửa khác mà bỏ trốn.

Thanh niên đi tới trước cửa, xoay người nhìn Trần Ngọc, dưới ánh mắt thâm trầm lạnh như băng, Trần Ngọc sợ hãi liếc hắn, tim đập thình thịch y như có con thỏ đang không ngừng nhảy loạn bên trong.

“Mở cửa.” Thanh niên từ tốn phun ra hai chữ, âm trầm mà cương quyết.

Sao ngươi không tự mình mở! Ai chẳng biết nếu cửa mở sẽ bị cái bánh tông nọ tập kích?! Trần Ngọc tức giận muốn chất vấn, cậu hít sâu vài lần, sau đó giơ hai tay lên, không chút khí phách nói: “Được rồi, ta mở.” Đồng thời vừa nghĩ vừa lệ rơi đầy mặt, ghét nhất là bị cường quyền áp bức!

Khi tay cậu chạm vào cánh cửa, Trần Ngọc thấy rung rung, cậu do dự trong chốc lát. Cảm nhận được thanh niên bên cạnh cả người toát ra hơi thở băng giá không mấy dễ chịu, cậu bèn tăng nhanh động tác trên tay, vội vàng mở cửa ra. Kế hoạch của Trần Ngọc là, cửa vừa mở sẽ ngay lập tức trốn phía sau thanh niên, thế nhưng, cái bánh tông bị giam ở bên ngoài hồi lâu tựa hồ đã mất hết kiên nhẫn, móng tay sắc nhọn vọt thẳng tới, trực tiếp hướng về phía cần cổ Trần Ngọc.

Tốc độ lùi về sau của Trần Ngọc không thể so sánh được với tốc độ của bánh tông, trong nháy mắt sắc mặt cậu trắng bệch. Ngay lúc đó, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một cánh tay ưu nhã hữu lực, khớp xương rõ ràng, dễ dàng túm lấy cánh tay đang duỗi vào của bánh tông, hoàn toàn không hề thấy hắn phải gắng sức, móng vuốt của bánh tông lại chẳng thể tiến thêm một phân nào.

Thanh niên chưa từng để ý tới Trần Ngọc, chỉ là sợ vướng víu cản trở nên đẩy cậu hơi lui về phía sau, tiếp đó liền nhàn nhạt nhìn chằm chằm cái thứ đang gào lên như thú vật trước mặt mình, đang chuẩn bị xông lên cắn xé.

Y phục của thanh niên bị móng vuốt huyết nhục lẫn lộn của bánh tông cào rách, hắn nhíu nhíu mày, sau đó Trần Ngọc nghe thấy tiếng xương cốt cùng da thịt bị xé đứt, một vật bay vèo qua trước mắt, trong mộ thất lại có thêm những tiếng động kỳ dị khác.

Theo trực giác cậu lia đèn pin tới chỗ vật nặng kia rơi xuống, quả nhiên, từng sợi bạch tuyến đã quấn chặt lấy thứ trên mặt đất. Từ mảnh vụn của vải vóc có thể nhận ra, đó chính là cánh tay của bánh tông.

Xem ra cái “thứ” bên trong này cùng cái “thứ” bên ngoài kia không cùng đẳng cấp, Trần Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai phút sau, cùng với tiếng kêu gào thảm thiết, đầu của bánh tông cũng bay vào trong mộ thất, Trần Ngọc bỏ qua ý định liếc nhìn cái đầu đã biến thành xương khô của vị phó tướng kia. Nhưng trên mặt cố nặn ra một nụ cười, chúc mừng ông anh bánh tông: “A, bánh….Đại ca, ngài quả thực dũng mãnh phi thường, tiểu đệ bội phục. Cái kia, nếu không còn chuyện gì khác, đại ca ngài xin cứ tự nhiên, tiểu đệ cùng ngài không thuận đường, ta xin phép đi trước―”

Sau đó, cậu phát hiện, phó tướng mặc dù bị xé thành ba mảnh chẳng ra hình thù gì, nhưng chết không nhắm mắt, một móng vuốt khác của hắn hung hiểm cắm nơi trái tim thanh niên, y phục bị xé rách, lộ ra vùng da xung quanh móng vuốt, đã biến thành màu đen, ***g ngực vừa nãy còn phập phồng nay lại không thấy động tĩnh chi sất. Ánh mắt thanh niên nửa mở nửa khép, nhìn không ra dấu hiệu sống.

Một tên quái vật cường hãn đến biến thái dễ dàng như vậy đã OVER rồi? Cho dù thi độc quả thật rất lợi hại, Trần Ngọc vẫn là không thể tin được, tay run rẩy dò xét hơi thở của thanh niên.

Không thấy hô hấp, Trần Ngọc nhăn nhăn mày, bánh tông nếu không bị mất đầu thì chắc sẽ không mất đi năng lực hoạt động. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đây là đặc tính biến dị của hoạt cương thi* (xác sống)?

Trần Ngọc đứng rất gần đó, thấy được vô số sợi tơ bạc từ cửa động tới đây, lần này cậu nhìn rõ, cổ trùng đã chui vào được da thịt, huyết nhục như thế nào. Bên dưới lớp da rữa nát của bánh tông đám trùng trắng nhúc nhích không ngừng, Trần Ngọc sắc mặt khó coi lui về phía sau.

Phó tướng bên này huyết nhục càng ngày càng ít, cuối cùng lắc lư mấy cái, ầm một tiếng, thanh niên cùng cái bánh tông thối rữa đồng thời đổ nhào ra đất.

Trong giây lát, nơi này còn dư lại kẻ sống sót duy nhất – Trần Ngọc.

Trần Ngọc cúi đầu xem qua mu bàn tay còn đang chảy máu của mình, lại liếc nhìn thanh niên nằm trên mặt đất, vì thanh niên chẳng hề có ý định giết cậu diệt khẩu, cho nên bây giờ thanh niên chết đi, Trần Ngọc không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc hận.

Cuối cùng, Trần Ngọc vẻ mặt phức tạp nhìn thanh niên một cái, đứng dậy hướng về phía mộ đạo bên ngoài. Trong mộ thất sau lưng là Ngân bàn cổ ăn thịt người mà sống, cạnh cửa là hai cái bánh tông. Mặc dù một con là còn tươi, một con thì đã quá hạn, nhưng dưới tình cảnh bây giờ vẫn khiến người ta rợn cả tóc gáy. Cậu thật ra thì rất muốn hoàng kim quyền trượng của thanh niên, nhưng cái Ngân Bàn Cổ kia ác độc vô cùng, cậu không dám đến gần lục lọi.

Trần Ngọc cũng không quay đầu lại, trực tiếp bước nhanh về phía trước, không mất nhiều thời gian, đã đến chỗ cửa đá bị tách ra với Mã Văn Thanh. Trần Ngọc há mồm định gọi, có điều thấy mộ đạo trông trải, lại ngậm miệng, dán lỗ tai lên cửa đá.

Bên kia vẫn là sự yên ắng chết người như thế, Trần Ngọc rùng mình, cậu sợ Mã Văn Thanh gặp nguy hiểm, vội vàng đeo găng tay tìm cách mở cửa đá.

Qua mười phút, mồ hôi lạnhtrên trán Trần Ngọc chảy xuống từng giọt, vẫn không thể mở ra, kể từ lúc mười tuổi, cửa nẻo trong nhà có thể gây khó dễ cho Trần Ngọc đã cực ít.

Phía sau cánh cửa an tĩnh đến đáng sợ, Trần Ngọc chợt nhụt chí lấy tay đập đập cửa, thanh âm run rẩy rống lên một câu: “Mã Văn Thanh! Ngươi nha có còn sống hay không a!”

Vẫn không có bất kỳ tiếng động nào, Trần Ngọc sợ hãi tay chân rối loạn, cậu cố gắng tự nói với chính mình, chỉ có qua đó mới biết được Mã Văn Thanh an toàn hay không. Trần Ngọc ngồi xuống, cưỡng chế mình phải tỉnh táo, cố gắng hồi tưởng lại cửa đá tại sao đột nhiên xuất hiện.

Tảng đá, tảng đá kia.

Trần Ngọc bỗng bật người đứng dậy, bánh tông dẫm lên một tảng đá, cho nên tường đá mới xuất hiện, nói cách khác, chốt mở tường đá là ở trên mặt đất hoặc chỉ xung quanh đây mà thôi.

Trần Ngọc lau mồ hôi, gục trên mặt đất tìm kiếm một hồi, không có; lại tiếp tục sờ lần hai bên tường, khi tay phải cậu cuối cùng cũng tìm được chốt mở, cậu bèn thở hắt ra.

Thuần thục nâng chốt mở lên, chốc lát, thanh âm ầm ầm vang lên.

Trần Ngọc đứng dậy giương súng, tường đá lại rút lên trên, mộ đạo bên ngoài sáng ngời mà rộng rãi, nhưng không hề có một bóng người.

Trần Ngọc theo huớng Mã Văn Thanh lựa chọn chạy tới, phát hiện không có dấu vết đánh nhau, trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, có đôi khi, không có tin tức lại chính là tin tốt nhất. Nếu lúc cậu qua đây thấy Mã Văn Thanh nửa sống nửa chết hoặc đồ đạc trên người của hắn rơi vãi, đó mới chính là bi kịch.

Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được Mã Văn Thanh, vốn hai người đã lạc đường, bây giờ còn tẩu tán, tình huống quả thực bất lợi. Đợi đã, lạc đường, tại sao lại lạc đường? Vấn đề này cậu sớm đã nghĩ tới, nhưng kể từ khi đến đây, hết chuyện nọ lại xọ sang chuyện kia, cậu căn bản không có thời gian để suy nghĩ kỹ.

Ký hiệu được tạo ra bởi Vương Miêu, vậy tại sao cô ấy phải tạo ký hiệu sai? Bây giờ ngẫm lại, Vương Miêu cố tình đi cuối cùng, tựa hồ có điểm khả nghi?

Trần Ngọc lôi từ trong balô ra đèn pin mắt sói cùng khẩu súng lục, vừa nghi hoặc vừa đi về phía trước. Đúng lúc ấy thì sau lưng dồn dập vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Trần Ngọc vui mừng, vội ngẩng đầu, người tới chính là nữ sinh Vương Miêu đang vừa chạy vừa thở hổn hển. Trần Ngọc đang hoài nghi cô nàng, tự nhiên bắt gặp ở đây, giật mình, xa xa ngừng lại, quan sát Vương Miêu.

Vương Miêu chạy nhưng cước bộ không yên, dải băng trên mặt bám đầy bụi đất, mới thấy Trần Ngọc đã rất kích động, vui mừng hô lên: “Thật tốt quá, Trần Ngọc! Ta thật bị hù chết! Không gặp được ngươi, ta cũng không biết nên tìm ai đến giúp. Mau đi theo ta, đi cứu Mã Văn Thanh, hắn đạp trúng bẫy liên hoàn, rớt xuống dưới không ra được.”

Vương Miêu vừa nói vừa chạt tới kéo kéo cánh tay Trần Ngọc, kéo về hướng mộ đạo cô vừa tới.

Trần Ngọc cau mày rút cánh tay về, trước hỏi Mã Văn Thanh có gặp nguy hiểm gì không. Hố bẫy là một trong những loại bẫy liên hoàn thường gặp nhất trong cổ mộ. Nói đơn giản thì chính là ba tấm ván gỗ hợp thành một hố bẫy cân đối có độ chịu đựng rất cao. Tấm ván gỗ có trục cố định, đặt liền nhau, mặt trên được phủ bụi đất, phía dưới là hố sâu ít nhất ba thước, mà trong hố thường có các mũi đao sắc bén.

Vương Miêu lắc đầu, vui vẻ nói: “Không sao, trong cái hố kia không có gì cả, chẳng qua là quá sâu, nếu không có người hỗ trợ hắn tuyệt đối không ra được.”

Trần Ngọc gật đầu một cái, “Vậy thì tốt, kẻ ngốc luôn phúc lớn mạng lớn, tiểu tử kia nhất thời sẽ không việc gì.”

Vương Miêu cười khúc khích, khuôn mặt lộ ra bên ngoài dải băng ửng đỏ.

Trần Ngọc liếc về phía trước, làm bộ như không để ý hỏi: “Vương Miêu, ngươi tại sao đến được đây?”

Vương Miêu a một tiếng, quay đầu lại nói: “Ta còn muốn hỏi tại sao các ngươi lại ở chỗ này! Sau khi tách ra với các ngươi, ta một mình bò lên, ở ngã ba phía bên trái lưu lại ký hiệu, kết quả đi được một đoạn, ta thấy vừa sợ vừa mệt nên đứng tại chỗ chờ các ngươi. Ai ngờ qua một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng người nào, ta lo lắng không dám chờ nữa bèn đi xuống tìm. Kết quả phát hiện ra, ký hiệu của ta không biết bị ai đó xóa đi mất, ký hiệu lại xuất hiện ở bên phải.”

Nói tới chỗ này sắc mặt Vương Miêu tái nhợt, cô ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc, co rúm lên tiếng: “Trần Ngọc, nơi đây có cổ quái, chúng ta mau mau cứu Mã Văn Thanh rồi đuổi theo đám người giáo sư đi. Lúc ấy ta rất sợ, sợ các ngươi gặp nguy hiểm, liền vội vàng quay trở lại tìm các ngươi, kết quả gặp được Mã Văn Thanh, sau đó đi tìm ngươi nhưng không thấy.” Nói xong, Vương Miêu vừa phát run vừa hạ thấp thanh âm, hỏi: “Trần Ngọc, chẳng lẽ trong mộ này còn có những người khác?”

Trần Ngọc sờ sờ mũi, tựa hồ không có sơ hở? Cậu mỉm cười: “Rất khó nói, thực sự có ai khác, đến lúc đó sẽ biết.”

Đi theo sau lưng Vương Miêu, hai người vội vàng lên đường, mộ đạo rắc rối phức tạp, không biết có thêm cỗ mộ nào khác không. Lúc này, dưới ánh sáng của trường minh đăng, Trần Ngọc liếc thấy một gian mộ thất, bên trong là một cỗ quan tài cực lớn. Cậu từ bé đến giờ chưa từng bắt gặp quan tài nào lớn như vậy, cơ hồ gấp bốn lần phượng quan của Trần Viên Viên. Chẳng lẽ chỗ này là chủ mộ thất?

Trần Ngọc kinh ngạc quan sát bên trong mộ thất, thoáng chốc, cậu bỗng thấy trong mộ thất đèn đuốc sáng trưng, một người ngồi ở thượng vị, sáu bảy người ngồi bên dưới phụng bồi, tất cả đều đặc biệt cung kính. Tiếp đến người kia phân phó rất nhiều chuyện, mấy người còn lại đều bày tỏ nhất định sẽ tận tâm tận lực. Sau đó ―

Trần Ngọc rùng mình một cái, tỉnh lại. Cậu phát hiện Vương Miêu đang ở phía trước chờ cậu, vẻ mặt lo lắng. Tại sao, cậu lại nhìn thấy những việc này? Chúng đã thực sự xảy ra hay là ảo giác của cậu? Kể cả hoàng kim quyền trượng trong tay thanh niên kia, Trần Ngọc chợt cảm thấy hết thảy đều quen thuộc đến quỷ dị.

Không đợi Vương Miêu thúc giục, Trần Ngọc lắc lắc đầu bước tới. Cứ như vậy đi qua hai ba gian mộ thất lớn có nhỏ có, cuối cùng họ cũng đứng trước một tòa cửa đá, cửa đá này chưa biết chừng còn thông sang những mộ đạo khác. Chỉ có điều, trong mộ đạo không hề có trường minh đăng, tối như bưng.

Vương Miêu ồ lên một tiếng, nói: “A, chính là trong chỗ này, quái, mới vừa nãy cửa này còn mở mà.”

“Trần Ngọc, ngươi mau mở cửa ra đi, Mã Văn Thanh đang ở bên trong.”

Trần Ngọc để balô xuống đất, nhưng chẳng hề có ý tìm cách mở cửa, chỉ khẽ nhíu mày, đem khẩu súng trong tay chuyển mấy vòng, đảo mắt đã nhắm thẳng vào Vương Miêu, cười hì hì đáp: “Vị đại tỷ này, ngươi rốt cuộc là ai?”

Vương Miêu kinh ngạc nhìn Trần Ngọc, giật mình nói: “Ta là Vương Miêu a, Trần Ngọc, ngươi đây là muốn làm gì?”

Trần Ngọc cười cười, lấy tay gõ vào mộ đạo, ung dung lên tiếng: “Ta làm gì trong lòng ngươi rõ ràng nhất, chẳng qua ta vẫn không hiểu, ngươi hao tốn tâm tư, dẫn chúng ta tới đấy với mục đích gì?”

Vương Miêu ngẩng đầu hướng về phía Trần Ngọc, lộ ra đôi mắt vô tội cùng kinh ngạc: “Trần Ngọc, ngươi từ trước đã quái lạ, rốt cuộc đã hiểu lầm ta điều gì?”

Đúng lúc ấy thì, trong bóng tối bên cạnh hai người chợt chạy đến một người, hóa ra là Mã Văn Thanh!

Mã Văn Thanh vừa trông thấy Trần Ngọc, kích động ôm cổ cậu: “Ta kháo a, tiểu tử ngươi để cho lão tử lo lắng gần chết, ta loanh quanh một vòng lớn, chính là hy vọng có thể từ nơi này vòng qua bên kia cứu ngươi. Không thể ngờ tiểu Trần Ngọc năng lực tự lực cánh sinh lại mạnh đến vậy.”

Mã Văn Thanh vừa nói vừa quan sát Trần Ngọc, đầu tóc rối bù, trên khuôn mặt trắng nõn dính đầy bụi đất, lại bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt xếch khẽ phiếm hồng, giống như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi. Cậu bé đáng thương, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cậu hạ địa.

“…”Trần Ngọc chưa kịp nói chuyện đã thấy Vương Miêu đang cười nhìn hai người bọn họ, trong tay cầm một khẩu súng săn, chỉ về phía sau lưng Mã Văn Thanh.

Trần Ngọc cứng đờ, Vương Miêu cười duyên, khàn khàn cất tiếng: “Trần Ngọc, ngươi rất thông minh, quả nhiên người Hán đều rất xảo trá! Ta thực sự không phải Vương Miêu; có điều, ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao phát hiện ra được? Còn nữa, bảo hắn đừng manh động, ta không ngại khiến tay chân hắn bị thương.”

Trần Ngọc kéo Mã Văn Thanh đang chuẩn bị quay đầu lại, nhìn Vương Miêu đáp: “Bởi vì Vương Miêu sẽ không thể để lại kí hiệu chỉ sai đường cho chúng ta, quan trọng nhất là, ta biết mộ thất ngươi muốn đi tuyệt đối không có Mã Văn Thanh. Hơn nữa, ngẫm lại, con chó kia có vẻ rất thân thiết với ngươi, ngươi là cô gái dẫn đường Lê Mã?” Trần Ngọc sớm đã nhận ra, gian phòng Vương Miêu muốn đi vào chính là gian phòng đặt thủy tinh quan, cánh cửa này chính là cánh cửa hai đồ đệ Trần gia dùng để vào đó.

“Hừ, nếu ta thật sự bắt gặp Mã Văn Thanh ta sớm đã không để hắn sống sót gây cản trở! Có điều, hắn cũng biết chọn đúng thời điểm, thành ra lại giúp ta.” Cô gái tháo băng vải trên mặt, hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Lê Mã, nàng khanh khách cười nói: “Thật ra thì ngươi còn bỏ sót a, ta khi ấy cố ý ở lại sau cùng là bởi vì muốn xé rách lá bùa trấn ma trên long văn quan tài, sau đó vật kia sẽ đuổi theo các ngươi đi.”

Thấy Trần Ngọc sắc mặt âm trầm, con ngườiLê Mã đảo quanh, tiếp tục nói: “Chưa hết, ở chỗ khe đá nơi Mã Văn Thanh té xuống, cũng là ta cố ý đẩy hắn, đương nhiên sẽ không để cho hắn phát hiện ra, sự hiện hữu của hắn đối với chúng ta mà nói, căn bản vô dụng, a cha muốn chính là ngươi.”

“Ta kháo a, độc nhất phụ nhân tâm! Trần Ngọc, còn cùng ả lải nhải làm gì, mau!” Mã Văn Thanh không nhịn được nữa, nhảy dựng lên, định bụng liều mạng với Lê Mã.

Trần Ngọc mím chặt môi, nhìn Lê Mã, trong lòng đang hoài nghi, tại sao cô ả lại nói ra những lời này.

Coi như đó là thật, nhưng đối với ả mà nói, cũng không có lợi ích gì. Trừ việc lãng phí thời gian ― Ân? Chẳng lẽ cô ả ở nơi này để kéo dài thời gian?

Nghĩ tới đây, Trần Ngọc cảm thấy trước mắt từng trận choáng váng, trực tiếp kéo Mã Văn Thanh cùng ngã xuống đất.

_END 10_