Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 1




Trường minh đăng* thắp cháyhàng ngàn năm, chiếu lên bức bích họa bảy màu hoa lệ trên tường, làm những vịtiên nhân cầm ca nhạc vũ mỹ lệ thướt tha trong biển mây thêm thánh linh phiêu dật, mang tới vẻ thần bí cùng kỳ ảo không thể nắm bắt, chào đón người hữu duyên lạc bước đến đây.

(*: đèn thắp để thờ cúng, không thể thổi tắt mà qua một thời gian dài sẽ tự tắt. )

Thế mà, trong không khí nhàn nhạt mùi mục nát, vô số bộ xương khô nằm vương vãi khiến cho sự thần thánh ấy phủ lên một tầng quỷ dị cùng tĩnh mịch.

Giữa phòng, một thân ảnh mặc hắc y lẳng lặng nhìn người trong quan tài: “Nhiều lần như vậy, vẫn không thể tỉnh lại?”

“Trái tim thành kính cùng máu tươi của tế phẩm, rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Lần sau, đổi sang người sống đi.”

*****

Muốn tìm Trần Ngọc của khoa khảo cổ, người biết nhất định sẽ nói, đến ký túc xá xem thử xem, phỏng chừng lại đang ngủ đây. Cái gì? Không có? Vậy khẳng định là đi chơi rồi. Đích xác là một sinh viên cực kỳ lười biếng như vậy đấy, nhưng cậu ta lại là học trò cưng của các thầy cô, hết cách, mặc dù hoàn toàn không biết cậu ta mở sách ra học khi nào nhưng tiểu tử kia thành tích không đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai.

Còn bộ dáng của Trần Ngọc?

Những người được hỏi đều cười hì hì, nói: “Cậu ta a, dễ tìm, ha ha.” Vừa cười vừa bỏ đi.

Lưu lại người đặt câu hỏi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bảo dễ tìm là có ý gì?

Hôm nay, ở dưới ký túc xá của nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, xuất hiện vài người đàn ông mặc âu phục đeo giày da, trẻ có già có, ở giữa là một ông già tóc hoa râm, chống thủ trượng, đang đĩnh đạc lên tiếng, người chung quanh một mực cung kính lắng nghe. Lúc nói chuyện, mấy người thỉnh thoảng liếc nhìn chung quanh, rõ ràng là đang đợi ai đó.

Lúc mặt trời treo trên đỉnh đầu, ở con đường ven hồ có một ngườiđang lảo đảo đi tới, chờ cho người nọ đến gần, những người bên này đột nhiên lặng thinh. Mặt hồ gió thổi hiu hiu, giữa hàng liễu rủ lả lướt, gương mặt người nọ khiến kẻ khác cảm thấy có chút không thật, phảng phất yêu mị không giống người.

Trên khuôn mặt thon thả mịn màng, hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt thu thủy mang theo vẻ phong lưu quyến rũ không thể tả, mũi cao môi mỏng, cằm hơi nhọn. Khuôn mặt xinh đẹp đến dọa người như vậy cư nhiên lại thuộc về một nam sinh! Cho dù lúc giơ tay nhấc chân không có nửa điểm nữ tính, bộ dáng kia cũng quá yêu nghiệt đi.

Hiện tại khi thấy một nam nhân so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.

“Khụ khụ, đây là Trần Ngọc mà gia gia cùng mấy vị bá phụ muốn tìm.” Một người trẻ tuổi trong đám lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng lúng túng.

Trần Ngọc đang lững thững đi đến ký túc xá liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mấy vị đại thúc cùng đại gia cao cấp, nhăn nhăn đôi lông mày, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc. Ngay cả thanh niên biết tên mình kia, Trần Ngọc cũng hoàn toàn không có ấn tượng.

Ông già tóc hoa râm đứng ở giữa hai mắt lóe sáng đi về phía trước một bước, không ngần ngại cẩn thận quan sát đánh giá cậu vài lần, sau đó mới trầm giọng hỏi: “Ngươi là tiểu tử của Hàng Châu Trần gia?”

Trần Ngọc chớp mắt, chợt cười mỉm. Tất cả mọi người tóc gáy dựng đứng, cảm thấy hình tượng mỹ nhân ban đầu kia bị phá hủy hoàn toàn, nụ cười như hồ ly, xảo trá mà hoa lệ. Đôi mắt đen nhánh trong giây lát đã quét qua một lượt mấy người bọn họ, không nhanh không chậm đáp: “Ta đúng là người Hàng Châu, nghe khẩu âm của lão nhân gia đây, tựa hồ cũng là đồng hương a. Ta cùng mấy vị không hề quen biết, có chuyện gì sao?”

Thấy Trần Ngọc cũng không phủ nhận, lão nhân cùng một người trung niên bên cạnh liếc nhìn nhau, gật đầu một cái, lão nhân nhìn về phía Trần Ngọc nói: “Trần gia tiểu tử, chúng ta đến nơi khác nói chuyện, nơi này không thích hợp.”

Ngữ khí ra lệnh không để cho người khác kịp phản bác khiến cho Trần Ngọc nhíu nhíu mày, lại cười cười như cũ, nhưng khí thế đã giảm phân nửa, cậu tiện tay chỉ vào rừng cây bên cạnh, nói: “Vào đây nói đi, đỡ tốn thời gian, chỗ này cũng không mấy người lui tới. Hơn nữa, lão nhân gia cùng sinh viên như ta nói chuyện, sẽ không có cái gì là bất tiện.”

Bởi vì Trần Ngọc không phối hợp, ánh mắt lão nhân lập tức trừng lớn, gần như phát hỏa. Thanh niên vừa mới lên tiếng kéo kéo tay áo ông lão. Lão nhân nhớ ra dù sao cũng không phải là người trong nhà, bèn đè nén ham muốn giáo huấn lại, đi về phía rừng cây, xác định xung quanh không có ai, mới nói: “Nghe đây, Trần gia tiểu tử, chúng ta là người của Hàng Châu Khương gia. Đều là đào sa* nhất phái, có lẽ ngươi cũng biết chúng ta. Ta nói thẳng, lần này đặc biệt đến đây, là muốn mời ngươi giúp đỡ 《Điểm huyệt》”.

(*Đào sa: đào cát)

Đào sa nhất phái, thật ra chính là một hệ phái của nghề trộm mộ.

Thời Tam quốc, Tào Tháo đã từng đặt ra chức Mô kim hiệu úy, ngang hàng với Phát khâu trung lang tướng quân, nói trắng ra, chính là thừa nhận trình độ trộm mộ cùng tay nghề của họ. Những người này khai quật phần lớn các ngôi mộ chứa nhiều vàng bạc tài vật, dùng để mở rộng quân lương. Hoàng đế của Ngụy Tề là Lưu Dự lại cấu kết với nước Kim, lập ra 《Đào sa quan》, cũng giống với Mô kim hiệu úy, nhưng khi quật mộ thường sử dụng một vài thủ đoạn mánh khóe.

Mấy ngàn năm trôi qua, đế vương một thời đều không còn nữa, nhưng những thủ nghệ này vẫn âm thầm lưu truyền lại cho tới tận ngày nay. Chẳng qua vì tâm kế đế vương, bí thuật này bị cấm truyền ra ngoài, ngay cả cha mẹ anh em cũng không được biết. Những gì còn sót lại đều do Mô kim hiệu úy hoặc Đào sa quan phải trải qua muôn vàn gian truân mới có thể truyền lại cho hậu nhân, bất quá, số người có kỹ thuật tốt càng ngày càng ít.

Hàng Châu Khương gia cùng Trần gia đều là Đào sa nhất phái, cho nên lão nhân vừa nói mình là người của Hàng Châu Khương gia, Trần Ngọc liền ngoan ngoãn tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.

Khương lão đầu nhắc đến 《Điểm huyệt》 chính là dùng phong thủy bí thuật tổ truyền – tầm long điểm huyệt, xác định vị trí của mộ thất. Mà thủ pháp 《Điểm huyệt》 của Hàng Châu Trần gia trong Đào sa nhất phái có thể coi là đứng đầu, vài chục năm nay, chưa từng “điểm” sai.

“Dĩ nhiên, cũng không phải là hỗ trợ suông.” Nói tới đây, lão nhân tự thân cầm lấy một vật, đưa tới tay Trần Ngọc.

Trần Ngọc cúi đầu nhìn, là một khối ngọc quyết, bên ngoài chạm khắc hoa văn quỳ long. Trần Ngọc mặt không đổi sắc ngẩng đầu, vẫn như cũ cười híp mắt nhìn lão nhân.

(gần giống như cái này )

Lão nhân thầm mắng một tiếng trong lòng, lại nói: “Ngọc quyết này là tiền đặt cọc, sau khi xong việc còn có tạ lễ.” Quay đầu hướng sang người trung niên, người trung niên kia hiểu ý liền thuận tay mở ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một khối đá màu vàng to bằng ngón tay cái, mặt ngoài chạm khắc những hoa văn kì quái. Từ thái độ trân trọng có thể nhìn thấy, khối ngọc này mới đúng là trân phẩm.

“Tầm long điểm huyệt, đối với người Trần gia các ngươi mà nói không phải là việc khó. Đợi khi tìm được nơi đó, chuyện còn lại do chúng ta phụ trách.” Lời này là nửa dò xét nửa cảnh cáo, đối với dân trộm mộ, thấy mộ mà không đi xuống xem một chút, khó tránh khỏi ngứa ngáy trong lòng. Lão nhân không thể không đề phòng trước.

Trần Ngọc vươn đầu nhìn một chút, cậu tất nhiên biết rõ quy tắc, trước lúc hoàn thành xong nhiệm vụ được giao thì tuyệt đối không thể cầm lấy khối ngọc kia. Chốc lát sau, Trần Ngọc vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Điền hoàng thạch*?!”

( *: )

Có câu nói “Nhất lượng điền hoàng tam lượng kim” (một lượng điền hoàng bằng ba lượng vàng), Điền hoàng thạch hiện tại có giá trên trời, một khối Điền hoàng thạch không nhỏ như vậy ít nhất cũng phải trên trăm vạn. Mấy người này tùy tiện ra giá cao thế kia, ngôi mộ mà bọn họ muốn tìm không biết phải cất chứa bao nhiêu bảo tàng a?

Lão nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc của Trần Ngọc, trong lòng hết sức thỏa mãn, sắc mặt nhất thời dịu xuống không ít, ôn hòa nói: “Ánh mắt tinh tường, không hổ là người Trần gia. Chỉ cần ngươi giúp chúng ta tìm được vị trí của ngôi mộ kia, Điền hoàng thạch này liền thuộc về ngươi. Khương lão tam ta cùng ông nội ngươi vẫn có vài phần giao tình, Trần gia tiểu tử cứ yên tâm, chắn chắn chúng ta sẽ không lừa ngươi. Vốn cũng có thể tìm người khác, nhưng bởi vì lần này thời gian cấp bách, chỗ kia lại tương đối gần nơi này, cho nên mới tìm ngươi hỗ trợ.”

Trần Ngọc thầm mắng, lão hồ ly, mới vừa gặp mặt đã thử dò xét, nếu mình vừa nhìn thấy ngọc quyết kia liền kích động, khối điền hoàng thạch này sợ là sẽ không nhanh như vậyđã được đem ra. Thuận miệng hỏi: “Ồh? Cách nơi này gần? Chẳng lẽ lân cận kinh thành* còn có mộ?” (ý chỉ Bắc Kinh)

Khương lão gia tử liếc mắt nhìn Trần Ngọc một cái thật sâu, đáp: “Đến lúc đó ngươi chỉ cần đi cùng chúng ta là được, cũng không quá xa.”

Con ngươi đen láy của Trần Ngọc mang theo một chút tham lam nhìn khối Điền hoàng thạch kia không chớp mắt, chợt nhanh như chớp định giật lấy. Cậu nhanh, có người còn nhanh hơn. Người thanh niên bên cạnh Khương lão gia tử tựa hồ chỉ tùy ý khoát tay, khi Trần Ngọc khó khăn lắm mới gần chạm đến viên đá, liền dễ dàng bắt được cổ tay Trần Ngọc. Người trung niên vừa chứng kiến cảnh tượng này, vội vàng đóng lại nắp hộp đựng Điền hoàng thạch, cất đi. Sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn khách khí nói: “Cái này chưa thể đưa cho ngươi, Khương gia chúng ta cũng coi như xem trọng danh dự, lão gia tử đã nói, sau khi sự thành, vật này nhất định thuộc về ngươi.”

Bị bắt quả tang, Trần Ngọc không hề xấu hổ, cười hắc hắc hai tiếng, thanh niên kia cũng không làm khó cậu, mỉm cười thả tay cậu ra. Trần Ngọc thu hồi móng vuốt, hai mắt nhìn theo người trung niên đặt điền hoàng thạch vào trong túi xách, quay đầu cười bồi với Khương lão gia tử: “Lão gia tử, ngài là trưởng bối, lại là người cùng nghề, vốn nên thân cận. Thế nhưng, không phải tiểu tử không chịu giúp, Trần gia chúng ta bất cứ người nào cũng có thể giúp ngài, chỉ có ta là không. Phụ thân ta sớm đã nói không cho ta hạ địa*, cũng chưa để ta đến gần bất cứ ngôi mộ nào, phân nửa thủ nghệ cũng không dạy cho ta. Lần này, phải để ngài một chuyến tay không rồi.”

(*Hạ địa: xuống đất, có lẽ là tiếng lóng, ý bảo vào trong mộ)

Mấy người Khương gia liền trầm mặc, trên mặt đều mang theo vẻ thất vọng cùng hoài nghi. Khương lão gia tử lại bắt đầu vận khí, âm trầm trợn mắt với Trần Ngọc thật lâu. Trần Ngọc  trưng ra khuôn mặt bất đắc dĩ, cười híp mắt, thái độ hết sức cung kính, “thân thủ bất đả tiếu kiếm nhân” (không ra tay đánh người có vẻ mặt tươi cười), lão gia tử cuối cùng thở dài: “Thôi, chúng ta đi tìm người khác. Tiểu tử, ngươi nếu không đi, vậy trả lại tiền đặt cọc a.”

Trần Ngọc tay cầm khối ngọc quyết lui từng bước về phía sau, nụ cười đặc biệt trong sáng: “Khương gia gia, ngài dù sao cũng là lần đầu tiên gặp vãn bối, kiểu gì cũng phải để lại quà ra mắt chứ.” Lão gia tử rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm thủ trượng giơ lên muốn đánh người, bị những người khác kéo lại. Râu mép nhếch lên nhếch xuống, cuối cùng phát hỏa, “Được rồi, trở về tìm cha ngươi giáo huấn lại, đồ chơi kia coi như cho ngươi làm quà gặp mặt đi.”

Trần Ngọc hoan hỷ, Quỳ long văn ngọc quyết này không tính là vật quý, giá trên thị trường cũng chỉ có hai, ba vạn, nhưng hiếm ở chỗ khéo léo tinh xảo. Trần Ngọc cẩn thận cất miếng ngọc đi, thuận tiện không ngừng tán dương Khương lão gia tử quả nhiên anh minh sáng suốt.

Khương lão gia tử cười mắng mang theo mọi người rời đi, thanh niên kia có xoay người lại nhìn Trần Ngọc mấy lần.

Đợi cho đám người đi xa dần, nét cười trên mặt Trần Ngọc mới phai nhạt, cậu cúi đầu nhìn cánh tay khẽ run rẩy của mình. Áo sơ mi trắng kiểu cách đơn giản ở trong gió nhẹ nhàng phiêu động, cuốn quanh tấm lưng mảnh khảnh.



Bỗng một bàn tay vỗ vào trên người Trần Ngọc, Trần Ngọc vừa quay đầu lại, đứng phía sau là một thanh niên dáng người cao to, đang cau mày nhìn cậu: “Ngươi lại trêu ghẹo cái quỷ gì, đám người đó có lai lịch thế nào?” Chính là người cùng học khoa khảo cổ với cậu kiêm bạn thân Mã Văn Thanh.

Trần Ngọc bĩu môi, thần tình khinh bỉ nhìn hắn: “Làm sao, bài tập Vương lão đầu phạt ngươi nhanh như vậy đã viết xong rồi?”

Mã Văn Thanh lẩm bẩm mắng vài câu, ngay sau đó nhớ tới mục đích của mình, níu lại Trần Ngọc đang muốn rời đi, nói: “Ây, lão đầu bảo ta qua đây nhắn với ngươi, bên Vân Nam có tin tức truyền đến, nói phát hiện ra mộ cổ thời nhà Thanh, mấy giáo sư của khoa khảo cổ học quyết định nhân cơ hội này, tổ chức một buổi dã ngoại khảo sát, chọn chừng hai mươi người tới Vân Nam trước. Người lão đầu chọn đầu tiên chính là hai người chúng ta.”

“Ta không đi.” Trần Ngọc dứt khoát trả lời, “Ngươi cũng không phải không biết, ta không thể vào trong mộ a.”

Mã Văn Thanh cười gằn, “Lão đầu nói không đi là không cho tốt nghiệp.”

“Xíii, ta sợ hắn. Ngươi không cần phải nói nhiều, ta vô luận thế nào cũng sẽ không đi. Ta từ trước tới giờ lập trường đều rất kiên định.” Trần Ngọc ngáp một cái, sau đó cất bước hướng về phía ký túc xá.

Mã Văn Thanh trầm mặc một hồi, lại nói tiếp: “Lão đầu còn nói, những người tham gia đến cuối kỳ này đều có tiền thưởng.”

“Nói mau, ngày nào xe lửa khởi hành.”

Mã Văn Thanh nhìn Trần Ngọc quay ngoắt trở lại, khinh bỉ đáp: “Lập trường của ngươi đâu rồi?”



_END 1_