Đàn ông, không phải được người ta ghi nhớ vì vẻ ngoài thế này thế kia. Anh ta được người khắc ghi trong lòng, bởi vì anh ta vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Có người nói, chị Á với người đàn ông này có quen biết. Bởi vì hắn ta là một kẻ thường xuyên rượu vào rượu ra, rất nhiều lần như thế, rồi cho đến khi thấy nữ khách hàng say bí tỉ chẳng biết trời trăng gì nữa thì hắn bắt đầu tiện thể “chăm sóc khách hàng” một chút, thế mới xảy ra quan hệ.
Sau khi thương thế của Bì Bao khỏi hẳn, cậu ta hoàn toàn hối cải, học hành đi thi, hình như là thi vào chuyên ngành thương mại quốc tế.
Thế nhưng cậu ta cứ bị vướng ở kỳ thi đầu vào mãi, theo như cậu ta kể lại thì trình độ văn hóa của cậu ta cũng chỉ tầm tầm, nhiều đề bài đọc còn chả hiểu, chứ nói gì làm bài. Còn tiếng Anh, hai mươi sáu chữ trong bảng chữ cái cậu ta còn chả thuộc hết.
Cuối cùng, cậu ta trở về với nhóm của mình, nhưng tuyệt đối không đi buôn lớn như xưa nữa. Người hợp tác với cậu ta còn bảo, hiện giờ, câu cửa miệng của cậu ta là “Có lắm tiền mà phải bán mạng, chi bằng về nhà bán đậu hũ còn hơn.”
Bì Bao thành kẻ có tay nghề xuất sắc nhất trong nhóm, nhưng cũng là kẻ nhát gan nhất. Tôi nghĩ, trong tương lai cậu ta sẽ trở thành một người kiệt xuất, hay chí ít cũng giàu có dư dả.
Nhắc đến Tú Tú, tôi nghĩ, Tú Tú hẳn là thích Tiểu Hoa lắm, dù sao hai người họ cũng lớn lên bên nhau, cùng nhau gánh vác rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, cái tình cảm “thích” này, tôi không cho rằng đó là “yêu”. Bởi vì, hai người họ đã quá quen thuộc, quá hiểu rõ nhau, đương nhiên là có rất nhiều tình cảm với nhau, nhưng chưa nảy sinh thành một thứ tình cảm sâu sắc kia.
Tú Tú không còn liên lạc với tôi nữa, chắc là bị tôi làm tổn thương nhiều lắm. Có lẽ, thảm cảnh sau khi sự việc kết thúc và quyết định của tôi khi ấy đã khiến cô không thể đối mặt với tôi được nữa.
Nội tâm của tôi bây giờ đã được trui rèn đủ chai sạn rồi, sự trốn tránh của cô với tôi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Người cuối cùng tôi muốn nhắc đến, là Muộn Du Bình.
Nhiều người bảo, người khiến tôi lo lắng nhiều nhất chính là hắn, vì hình như hắn không thuộc về thế giới này. Hắn là người chỉ hướng đến mục đích của mình, chỉ một mực tiến thẳng về phía trước.
Dù khi bước trên con đường ấy, phải chịu biết bao đau đớn, cào da rách thịt, hắn nhất định vẫn sẽ bước về phía trước, mặc kệ bao nhiêu chông gai. Dù thân thể da thịt bị đâm chém, bị cắt gọt, có lẽ, hắn vẫn tồn tại, cho đến khi nào đạt được mục đích mới thôi.
Thực ra hai người bọn tôi, hai thế hệ khác nhau, chuyện của thế hệ trước tôi cũng biết đại khái sơ sơ. Chỉ có mình hắn, mục đích của hắn là gì, tôi hoàn toàn không biết.
Mục đích của mọi người, tôi đều có thể đoán ra được. Thế nhưng, chỉ có Muộn Du Bình, hắn giống như một con rối bị động vậy, trong tất cả mọi chuyện, hình như hắn đều làm vì người khác.