Ban đầu Tiểu Hoa định tự nói nhưng khi vừa nhìn qua tờ giấy của tôi, hắn sửng sốt một chút, dường như không ngờ tôi lại viết ra câu trả lời như vậy, quay đầu nói:
“Tam Gia hỏi các người, Trần Bì A Tứ hiện đang ở đâu?”
Người bên dưới nhìn đông ngó tây, có người thấp giọng đáp:” dạo này không có động tĩnh gì cả.”
Tôi tiếp tục viết lên giấy, Tiểu Hoa nhìn rồi cười lạnh một tiếng nói với bọn họ:” các người có biết vì sao hắn lại ngưng hoạt động vậy không?”
Giờ thì không ai lên tiếng nữa, tiếp hoa tiếp:” Tam Gia nói rằng, các người từ giờ về sau sẽ không còn phải gặp Trần Bì A Tứ nữa, ngài là biết vài người bên dưới kia có liên hệ với lão Tứ , có điều thực đáng tiếc là, lão Tứ sẽ không còn quay về nữa.”
Có vài người mặt bỗng không còn chút huyết sắc, tôi cười thầm trong lòng, kết cục của Trần Bì A Tứ chắc trên đời này chỉ có vài người biết được. Tôi biết sau khi chú Ba đi khỏi, hắn từng bước từng bước xâm chiếm địa bàn của chú, nhưng quan trọng nhất là tôi biết giờ hắn khẳng định không còn trở về được nữa. Nói vậy tức là cũng ám chỉ với bọn người kia, Trần Bì A Tứ là do ta xử lý.
“Ai làm việc đều có cách thức của riêng mình, phương pháp của Tam Gia chính là nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), không còn hậu họa về sau, nhổ cỏ nhổ tận gốc, các người biết cả chứ.” Tiểu Hoa nói, “lý do này đã được chưa, lúc ấy Tam Gia biết mình phải phẫu thuật, liền đoán được lão Tứ bên kia sẽ thừa cơ mà tiêu diệt chúng ta. Lần phẫu thuật cũng nguy hiểm, vì để phòng nhỡ may có chuyện nên Tam Gia đã tương kế tựu kế chuẩn bị ứng phó sớm hết từ trước, không nói cho các người biết. Vì sợ các người không giữ được miệng, giờ chúng ta mất đi vài huynh đệ sự việc quả thực đau lòng, nhưng cũng rất ý nghĩa. Từ giờ, về địa bàn của lão Tứ tôi thấy các huynh đệ cũng biết mình nên làm thế nào rồi.”
Bên dưới bắt đầu xôn xao lên, người Địa Trung Hải kia nói:” Tam Gia, ngài nói là chúng ta có thể tới địa bàn của Tứ gia để…”
“Điều này không hợp quy tắc, Tam Gia, chúng tôi muốn thì muốn thật nhưng làm không tốt người ta không chấp nhận.” Một người khác đang ngồi nói.
Tôi tiếp tục viết, Tiểu Hoa đọc:” luôn có người không chấp nhận, nhưng lão Tứ đã không quay lại, Tam Gia không tiếp nhận thì hẳn sẽ có kẻ khác lẫng tay trên, hà cơ gì mà để kẻ khác chiếm được tiện nghi, phải không? Tính Tam Gia các người không phải không biết, Tam Gia bảo các người làm, thì các người cứ tính toán cho tốt rồi làm là được.”
“Phải! Phải! Phải!” Địa Trung Hải nhếch miệng cười, “mẹ kiếp, cùng lão bất tử kia tranh giành bao nhiêu năm, rốt cục cũng tới cái ngày này. Thường Đức (một địa phận thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) thuộc về tôi, đừng có mà ai hòng giành với tôi.”
“Ai dô!” ba người còn lại lập tức nhảy dựng lên, “không tới phiên lão chọn lựa, chỗ tốt nhất ngươi tự nhận như vậy, dựa vào nhanh mồm nhanh miệng là được sao?”
“Tôi không dựa vào nhanh mồm nhanh miệng, tôi dựa là dựa vào cái lòng trung thành, Tam Gia đương nhiên sẽ đem nơi tốt nhất giao cho tôi rồi. Các người cũng đã làm rõ ràng được điều gì chứ, gọn vào một bên mà đợi đi.”
“Sổ sách…” vài người kia bỗng cứng họng, trong bọn họ có một người lập tức nói, ” không được, dù thế nào cũng không được, Thường Đức không thể giao cho lão, chúng ta.. Chúng ta nghe Tam Gia xem, Tam Gia phân thế nào thì chia thế đấy.” Nói xong tất cả nhìn về phía tôi.
Tôi cười thầm một tiếng, thực sự tôi chưa từng nghĩ nó lại hiệu quả như vậy, những lời này không ngờ lại dùng được.
Đang nghĩ phải làm thế nào với bọn họ, đột nhiên lại thấy gã buôn cá kia cười lạnh.
Mọi người chuyển ánh nhìn về phía hắn, hắn nhổ một ngụm:” Tam Gia, ngài quả là độc ác, Tứ gia đúng là dùng chúng ta làm trò tiêu khiển, nhưng ngài cũng không thể mượn danh huynh đệ mình mà làm ra như vậy, ngài cũng phải để chúng tôi có chuẩn bị chứ! Nói như vậy, những huynh đệ bị giết kia, ngay từ đầu ngài đã tính vứt bỏ bọn họ, những người đó làm lạt ma được lắm, mã bàn chúng tôi vô cùng mệt mỏi, ngồi tù cũng là chúng tôi, bị xử bắn cũng là chúng tôi, mạng chúng tôi như vậy cũng chẳng đáng giá gì sao? Các người cướp được địa bàn, kẻ chịu thiệt toàn bộ là người của chúng tôi!”
Tôi nhìn hắn, hắn nói xong nhìn những người khác, nhưng giờ đây ngay cả người phụ nữ trung niên kia cũng không tiếp lời.
Chiêu này đúng là rất hiệu quả, những mã bàn khác cũng không có tài lực lớn như Vương Bát Khâu, chắc chắn không dám đắc tội với thần tài- bốn đại lạt ma bàn này. Người phụ nữ trung niên kia đã ý thức được sớm hơn so với gã bán cá.
Gã bán cá nhìn quanh bốn phía một khoảng yên lặng, không khỏi có chút hoảng:” được thôi, một đám không có tiền đồ, cho các người cả đời này làm vật hi sinh. Lão tử mặc kệ, dù sao tôi cũng không mang theo sổ sách, Tam Gia, tôi đi trước!” Nói xong đứng dậy toan bước đi.
Tôi vừa thấy, có phần hơi bị bất ngờ, không nghĩ tới gã bán cá này lại cứng rắn như vậy. Vốn tôi còn tưởng hắn phải đợi cho tới khi tôi xem xong đống sổ sách này mới làm thế, không ngờ tên này vừa thấy tình thế không có lợi liền đòi rời đi.
Trong lòng chợt động, tự nhủ không ổn rồi, hẳn là vẫn còn chiêu sau nữa! Hắn phát hiện không thể tạo phản ở đây, nên mới quyết định rời đi?
Nhớ tới hồi sáng chúng tôi còn bị Vương Bát Khâu ám toán, tôi liền cảm thấy rất có thể như vậy, ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy người phụ nữ trung niên kia cũng đã bước ra ngoài, dường như cũng muốn đi theo.
Phải ra quyết định thật nhanh, đây là việc đại sự, Tiểu Hoa không mang theo nhiều người, thủ hạ của tôi giờ chẳng có ai, Vương Bát Khâu nếu muốn dẫn người lao tới đây, chúng tôi không có cửa thắng.
Đang nghĩ đứng lên ngăn cản hắn, nhưng lại không biết phải nói thế nào, trong lòng cuống quýt cả lên. Tiểu Hoa hiển nhiên cũng nghĩ giống tôi, lập tức hô:
“Lão Lục, giao hết sổ sách lại đã, không có sổ sách không thể rời đi!”
Gã bán cá kia cơ bản không để lọt tai, vẫn một mực bước ra bên ngoài.
Đúng lúc hắn đang muốn bước ra thì trong tích tắc, Phan Tử cũng đứng bật khỏi ghế.
Tôi lập tức thấy được một cảnh kinh người, trong chớp mắt đó, tất cả những người có mặt đồng loạt từng bước lui về sau, tiếp theo những tiếng nói chuyện thì thào bỗng im bặt. Hiện trường tĩnh lặng tới đáng sợ, ngay cả gã buôn cá kia cũng phải dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phan Tử.
Tôi nhìn tình thế đó mà vô cùng kinh ngạc, gần như không thể nhịn được, phải lập tức nhấp miệng một ngụm trà, dùng chén trà chắn trước mặt, đồng thời hít một hơi thực mạnh, sau mới khống chế được biểu cảm của mình.
Tôi lại nhìn vào trong đại sảnh, chỉ thấy sau khi Phan Tử đứng dậy, không thèm nhìn tới những người khác mà lảo đảo lắc lắc hít thở vài cái, quay đầu bước về phía gã buôn cá.
Mọi người có mặt không ai dám nhúc nhích, đều đề phòng nhìn theo anh ấy, gã buôn cá đột nhiên có chút khiếp đảm nói:
“Họ Phan kia, ngươi muốn làm gì? Các huynh đệ đều tề tựu ở đây, nếu ngươi dám động thủ, chúng ta coi như từ mặt, lúc đó người đừng có hối hận!”
Phan Tử mặt ra vẻ khinh thường, cơ bản là không buồn để ý, gã bán cá bắt đầu kêu:
“A Lạn, A Bang, mang…”
Còn chưa nói dứt câu, Phan Tử đã bước tới trước mặt hắn, tóm chặt một tay của hắn vặn ngược ra sau, khiến cả người hắn cũng lăn lộn theo.
Gã buôn cá đau gào tướng lên, cùng lúc tôi thấy bên ngoài có tiếng xôn xao, có vài người chạy tới chỗ hai người bọn họ. Phan Tử cũng vẫn không thèm để ý, dùng tay rút từ trong túi quần sau của hắn ra một quyển gì đó, sau đó đưa cho một người đừng sau.
Tiểu Hoa bước lên nhận lấy, vừa lật vài trang, nói:” không phải nói không đem theo sổ sách sao, lão Lục cũng thực bướng mà.”
“Đó là tôi …. Ai daaaaaaaa!!!” gã buôn cá đang định nói tiếp, Phan Tử lại tăng thêm chút lực đạo, hắn lập tức gào lên thống thiết. Tiếp theo Phan Tử liền nhìn về người phe gã buôn cá, những người đó cũng nhìn nhìn anh ấy, vẻ mặt thực kinh ngạc.
“Nhìn gì bố? Giao cái này lên, hay muốn bố động thủ?”
Phan Tử trừng mắt nhìn mỗi thằng một cái, đám người kia lập tức phản ứng lại, xoay người hướng Tiểu Hoa mà bưng sách tới:” Hoa gia, tới phần tháng tám, tất cả đây.”. Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu dục dịch, ai cũng cầm trong tay mộn cuốn sổ tranh nhau đưa lên cho Tiểu Hoa.
Phan Tử lúc này mới buông gã buôn cá đang quang quác kêu ra, lúc đó thủ hạ của hắn mới dám chạy tới, nhìn thấy ông chủ của mình chịu thiệt bọn chúng cũng muốn lao lên nhưng lại bị gã buôn cá ngăn lại, hắn xoa cánh tay, sắc mặt đỏ trắng luân phiên.
Phan Tử nhìn gã buôn cá, chỉ chỉ về sau lưng mình, lạnh lùng nói:”lão tử bị người chém một đao, lưng đang rất đau, tao nói ngắn gọn thôi.” Anh ho khan vài tiếng, ” hôm nay, Tam Gia nói chưa được đi, thì cấm ai được rời đi. Mắt lão tử thấy không được rõ lắm, giờ cũng chẳng đủ sức mà phân biệt được ai quen ai lạ. Ai có gan rời đi sớm, coi như tao tiễn hắn thăng luôn.”
Gã buôn cá muốn chửi gì đó, Phan Tử lại lập tức nói:
“Cấm cãi, chết đấy.”
Có lời nào chuẩn bị thốt ra gã bán cá đều phải nuốt hết lại, thực tình đi cũng không dám đi, nói cũng không được quyền nói. Nhìn Tiểu Hoa cầm sổ sách đặt lại trên bàn, hắn rõ ràng rất tức giận, nhưng chẳng có cách nào khác cả.
Người phụ nữ trung niên cùng người bên cạnh liếc nhau một cái, cũng đưa lên hết sổ sách, có vẻ vô cùng miễn cưỡng.
Phan Tử vẫn không thèm để ý, quay đầu bước trở lại châm thuốc, người hơi lảo đảo ngồi lại chỗ cũ.
Tôi nhìn Phan Tử, Phan Tử không nhìn tôi mà chỉ cúi đầu, tôi đột nhiên có một cảm giác vô cùng kính nể với anh ấy.
Phan Tử đã liều mạng, không phải là chỉ vừa rồi mới liều mạng như thế, mà là từ khi theo chú Ba, anh ấy đã liều mạng rồi.
Trong vài thập niên vừa qua, nhất định có rất nhiều người không tin cái câu “cấm cãi, chết đấy”, sau đó Phan Tử đã lấy hành động của mình ra để nói cho bọn họ biết không tin là sai lầm. Tôi không biết chuyện thế này xảy ra bao nhiêu lần rồi, nhưng, từ sau khi Phan Tử nói những lời này, quan sát phản ứng gã bán cá xem ra không có nửa điểm không tin, tôi có thể biết rất rõ điều này.
Phan Tử đúng là một ác khuyển (chó dữ), một người mà chỉ có Tam Gia mới đủ bản lĩnh thu phục. Tam Gia không hề đáng sợ, nhưng thủ hạ Tam Gia thì có người điên, không muốn sống, không sợ chết, chỉ một mực nghe lời Tam Gia. Vì thế mà không nên đắc tội với Tam Gia.
Tin chắc rằng vô số người trong tư tưởng mình đều đã ăn sâu bén rễ cái khái niệm này rồi.
Tôi đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp Phan Tử, anh ấy rất cẩu thả, hoàn toàn không phải dạng như này. Khi qua lại với chú Ba, anh liền trở thành một thủ hạ nghe lời, nhưng vẫn còn tương đối bướng, anh và Bàn Tử lại không ưa gì nhau. Tôi thực không ngờ, trong cuộc sống bình thường với chú Ba, anh lại là người như vậy, tôi cũng chợt hiểu ra vì sao Phan Tử đối với chú Ba lại quan trọng tới vậy.
Nhưng mặt nào mới là tính cách thực sự của anh ấy, là Phan Tử thường ngày hay cãi cọ với Bàn Tử, hay là kẻ côn đồ như Tu La (quỷ trong kinh Phật) ở đây?
Tôi hi vọng là người kia hơn. Cho dù như anh ấy nói, sau khi tôi đeo mặt nạ này lên sẽ nhìn thấy vô số những điều mà trước đây tôi chưa từng thấy, hoặc chưa từng nghĩ tới, tôi còn hi vọng trước khi xác nhận, tất cả đều thực sự tồn tại.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi lại thở dài, mặc cho bên dưới hỗn loạn thế nào, lập tức nhìn tới những sổ sách kia, đồng thời khởi động cổ tay chuẩn bị bắt đầu biểu diễn tuyệt kỹ của chú Ba.