Tôi và Tú Tú ngồi trên thuyền cao su bơi vào trong hồ trước.
Rất nhanh sau đó chúng tôi cũng di chuyển tới giữa hồ, Tú Tú buộc chặt dây bảo hiểm vào thuyền rồi lặn xuống lòng hồ. Xa xa trên mặt nước, hai người có thể nhìn thấy vài chiếc thuyền cao su của Cầu Đức Khảo, bờ bên kia đèn đuốc sáng trưng, có thể nghe thấy đủ mọi thanh âm kỳ quái vọng lại hệt như bên Pattaya ở Thái Lan ( Pattaya là một thành phố ăn chơi với các quán gaybar và khu đèn đỏ nổi tiếng nhất Thái Lan ). Những thanh âm thế tục đó truyền trên mặt hồ xuyên qua tiếng gió mà vẳng lên, đứng ở vị trí giữa hồ này lắng tai nghe lại có một cảm giác huyễn hoặc thanh vắng.
Cảm giác đó vô cùng kỳ ảo, có thể vì giữa hồ đúng là yên tĩnh, trong tiếng gió thổi thành từng đợt lướt qua bên tai, dường như khoảnh khắc còn vẳng nghe được cả tiếng thì thầm từ một thế giới khác.
Trời lất phất mưa bụi, dưới ánh đèn mờ nhạt có thể thấy những luồng sáng xuyên qua hạt mưa rọi xuống lòng hồ sâu thẳm một màu đen, thi thoảng gợn lên những cuộn sóng lăn tăn, khiến cho thân thuyền cũng dập dềnh theo sóng nước. Những chiếc thuyền khác đều cách chúng tôi rất xa, nhìn từ xa giống bóng cô đăng phiêu bạt trên mặt nước.
Tôi vừa nhìn Tú Tú buộc dây bảo hiểm chắc chắn xong đâu đấy, vừa hưởng thụ cảm giác kỳ lạ này. Lúc đó nếu tất cả mọi người đều được bình an như vậy thì tuyệt vời quá, như vậy tôi cũng có tâm trạng mà ngồi thuyền ngắm mỹ nhân ngư (thực ra tác giả viết là thiếu nữ xinh đẹp bơi lội, nhưng tớ túm gọn vào vậy ). Lại khui thêm vài chai bia rồi ngả người xuống máng thuyền ngẩn ra nhìn trời, nghe tiếng mưa rơi, gió thổi và tiếng người trò chuyện.
Suy nghĩ một lát tôi lập tức xua hết những ý niệm trong đầu mình đi. Vào những lúc nhàn nhã như thế này, bản thân chắc chắn lại không có tâm tư đâu mà hưởng thụ, chắc chắn sẽ lại nảy sinh những ý nghĩ có phần kích thích. Con mẹ nó chứ, đàn ông đều là lũ đê tiện.
Đang ngây ra nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng bộ phận hẹn giờ vang lên, tôi nhìn lại mặt hồ, nghĩ tới lúc phải kéo dây bảo hiểm của Tú Tú lên rồi.
Nhưng kéo một lát, tôi phát hiện dây bảo hiểm kia chùng xuống. Tôi cố sức giựt vài cái, nhưng hoàn toàn không dùng lực. Lòng thầm cả kinh, chẳng lẽ dây bảo hiểm trên người Tú Tú bị cắt đứt rồi sao?
Lúc đang tính xem có phải Tú Tú gặp chuyện gì rồi không, đột nhiên bất ngờ nghe thấy phía sau lưng mình vang lên một tiếng
“Này!”
Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Tú Tú đang bám vào màn thuyền, đồ lặn trên người treo ở bên cạnh, cô ấy đang cười cười nhìn tôi. Tóc thấm nước dính vào da của Tú Tú, nước hồ là màu đen nên càng tôn lên vẻ đặc biệt trắng của khuôn mặt, trắng tới mức người ta không thể dời tầm mắt đi được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, liền hỏi:” Suýt bị em hù chết đấy. Chuyện gì xảy ra vậy, sao dây bảo hiểm lại bị đứt?” Cô ấy đáp :” Em ngoi lên thấy anh đang ngẩn ra, muốn hù anh một trận xem thế nào ”
Tôi tới kéo cô ấy lên, cô ấy lại bơi ra xa, khua khua tay trong nước, nhìn tôi rồi từ từ nói:” Em chưa muốn lên thuyền, anh có muốn xuống nước với em một lúc không?”
Tôi cười gượng, tính cách nha đầu này thực cổ quái, liền đáp:” Chúng ta không trở về, bọn họ sẽ lo lắng đây.”
“Nếu em mà làm bọn họ lo lắng thì đã không ở đây rồi.”. Cô ấy nhìn như một mỹ nhân ngư vậy. Ghé vào cạnh thuyền ra vẻ mê hoặc:” đến đây đi, Ngô Tà ca ca, bơi với em một lát thôi.” Tôi nhìn làn da trắng nõn và cơ thể mảnh khảnh của cô ấy dập dềnh trong nước, thực sự cũng có chút kích thích muốn nhảy xuống bơi cùng, nhưng hiện giờ lại không có tâm trạng đó. Tôi khoát tay đáp:
” Vậy em bơi thêm lúc nữa đi, anh sẽ chờ em trên này.”
Cô ấy nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của tôi mà bật cười khúc khích, tiếp theo xoay người buông tay khỏi mạng thuyền, thân hình lùi dần ra xa. Lúc đó chỉ nghe cô ấy gọi một tiếng:
“Vậy chẳng vui chút nào, anh cứ thế sẽ thành ông chú già đấy!”
Tôi nhìn mà không khỏi cười khổ, tay lại rút điếu thuốc ra châm.
Cô bé xinh xắn lúc nào cũng khiến tâm trạng người ta sảng khoái, tôi cũng yên tâm được phần nào. Vừa lúc đó, tôi chợt phát hiện trên mặt hồ kia có gì đó không bình thường.
Lúc trước xa xa giữa những chiếc thuyền của Cầu Đức Khảo. Có một chiếc cách chúng tôi tương đối gần mà đèn trên đó lại không sáng, hiện giờ từ chỗ tôi nhìn tới đó chỉ thấy một vùng tối đen.
Nó về bờ rồi sao? Tôi hơi kinh ngạc. Không thể nào, mấy phút trước vẫn thấy kia mà.
Có lẽ nào là người trên thuyền kia bắt đầu hành động rồi, tắt đèn là để không cho người khác trông thấy. Tôi thầm nhủ, người ta cũng đâu có giống mình, đi tới đây đều là chủ ý của bản thân, làm gì có ai quan tâm đâu. Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên nghe thấy trên một thuyền khác của Cầu Đức Khảo ở phía xa kia bỗng vang lên vài tiếng thét sợ hãi.
Tôi đứng lên ngoảnh đầu nhìn, liền tháy ánh sáng trong thuyền đó cũng lập tức bị dập tắt, trong gió chỉ còn vọng lại từng tiếng hét thất thanh liên tiếp không ngừng. Tiếp đó tôi nghe như có thứ gì bị rơi xuống nước.
Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, lập tức quay về phía mặt hồ gọi:” Tú Tú về thôi!”. Vừa mở đèn pin lên soi vể hướng đằng kia xem tình hình, vừa cầm bộ đàm thông báo với Tiểu Hoa trên bờ.
Nhưng đầu kia không thấy có ai tiếp nhận, một bên vẫn không ngừng lay động đèn pin dò xét trên mặt nước, chỉ thấy vị trí thuyền vừa rồi đậu bỗng trống không.
“Tú Tú!”
Tôi hét lên, hét xong thì chợt thấy ánh đèn rọi trên mặt nước xuất hiện một vệt đen, dường như có thứ gì đó rất lớn đang di chuyển trong nước.
Thứ đó cách thuyền tôi vẫn rất xa, nhưng lông mao sau lưng tôi đã dựng đứng hết cả lên rồi. Tôi vừa cầm bộ đàm gào lên, vừa đi tìm mái chèo, sau đó tiếp tục hướng về phía mặt hồ gọi Tú Tú.
Cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay gì mà trong đầu tôi nghĩ đã qua một lúc lâu rồi Tú Tú không hề đáp lại lời tôi. Tôi biết nếu lặn trong nước thì tai sẽ bị nước lấp kín nên khó mà nghe được giọng tôi. Đang trong lúc sốt ruột thì tôi bỗng cảm thấy thuyền bị lung lay rất bất thường, hình như có thứ gì đó vừa bơi qua đáy thuyền.
“Tú Tú?”
Tôi lập tức xoay người, cầm đèn pin lao tới phía sau thuyền, vừa lia qua tôi lập tức ngây người.
Dưới mặt nước tối tăm phía sau thuyền kia, tôi chợt thấy có một bóng đen xuất hiện.
Chỉ cách mặt hồ tối đa một gang tay, dương như có một con quái vật khổng lồ đang ẩn náu ở đó.
Nó có màu nhạt, ít nhất là dưới ánh đèn của tôi thì nó hiện ra màu như thế, nhưng mặt trên có điểm mười mấy chấm đen. Khiến người ta nhìn từ trên xuống cứ ngỡ là một cái đài sen khổng lồ: đó là cái quái gì vậy?
Tôi kinh thần sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy hơi khó hiểu. Nhiều lần lặn xuống nước như vậy, sao chúng tôi chưa từng thấy thứ này, hồ này cũng không phải hồ Loch Ness, sao có thể chứa được một vật lớn như vậy bên trong?
Tôi giơ mái chèo lên, cẩn thận quan sát nó, liền phát hiện ra màu của nó bỗng sẫm lại. Dường như nó vừa lặn sâu xuống. Tôi đoán là vậy nên cũng không gọi nữa, chỉ thấy bóng đen dưới nước lại nhanh chóng bơi qua đáy thuyền của tôi, tiến tới thuyền bên kia, một lần nữa áp sát mặt hồ.
Tôi thấy những đốm đen bên trên nó càng hớn hơn, kinh nghiệm nói cho tôi biết, giờ nhất định phải tắt đèn đi. Cho dù Tú Tú có ra sao thì cô ấy cũng không thể nhìn thấy ánh đèn của tôi, lúc này bơi vào bờ là an toàn nhất. Nếu không, bất luận là ai bơi trong nước giờ cũng không có kết quả tốt.
Tôi cẩn thận thoái lui về bên cạnh cái đèn pin, tay run run sờ tới công tắc. Tạch một tiếng, đèn pin tắt ngấm, mặt nước lập tức biến thành một khoảng tôi đen, cái gì cũng không nhìn thấy, ngoài một vùng sáng soi tới mạn thuyền.
Có điều là ngay khi tôi đang hoảng sợ nghĩ chuẩn bị xong đời rồi, bộ đàm lại vang lên tiếng người gọi- là Tú Tú đã lên bờ rồi.
Lòng tôi vẫn đang kinh hãi, lập tức quay thuyền, đột nhiên tôi lại có dự cảm rất xấu đối với hồ nước này.
Ngày thứ hai, tôi đưa Tiểu Hoa và Phan Tử đi tìm nơi mà trước đây chú Hai đã cứu tôi ra.
Người của chú Hai đã dời đi hết cả, tôi cũng không nhớ rõ nó ở chỗ nào, chỉ căn cứ vào hồi tưởng của mình mà lùng sục khắp các bụi cây. Rất nhanh sau đó tôi tìm ra được một vị trí bị người ngụy trang qua.
Tôi thản nhiên gạt hết những đồ ngụy trạng bên ngoài, vừa nhìn lại phát hiện cái khe đó với cái mà tôi chui ra lúc trước hoàn toàn khác nhau, cái khe đá này vô cùng nhỏ, chỉ đủ một bàn tay len qua. Bên trong sâu không thấy đáy, nhưng tuyệt nhiên người không thể chui lọt vào.
Tiểu Hoa khoa tay múa chân một lát, sau đó bật cười hỏi tôi:
“Lúc trước cậu là con gián à?”
“Chuyện này không vui chút nào đâu.”
Tôi không thèm đếm xỉa tới hắn. Lại tiếp tục gỡ hết những thứ ngụy trang bên ngoài ra, lúc này mới thấy quanh đây không có thêm khe nứt nào nữa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” tôi thầm nói, ” khe nứt ở đây có thể tự khép lại sao?”
“Có thể, nhưng khả năng này không lớn”. Tiểu Hoa nói, “có khi nào như cậu nói, là thứ bên trong lớp nham thạch này đang dở trò không.” Hắn cầm một nắm đá vụn sát miệng khe nứt cho lên mũi ngửi, dường như cũng không có manh mối gì.
Tiếp theo hắn lấy ra bản phong cách lôi, đối chiếu với thế núi nói :” đừng để ý nữa, nơi này cùng với đường vào trong bản Phong Cách Lôi là cùng một chỗ. Xem ra trong núi tình hình tương đối phức tạp, rất có thể tất cả những khe nứt ở đây đều thông với nhau.” hắn chỉ chỉ về vị trí núi gần sát với hồ, “cửa chính hẳn là phải ở bên kia- cái đệch!”
Tôi bị hắn làm cho giật mình, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy đèn pin của Tiểu Hoa soi vào trong một khe núi, từ bên trong bỗng phát hiện một con mắt đang trừng trừng nhìn về chúng tôi.
Nó khiến tôi suýt thì ngã ngửa ra đất, nhất thời một bàn tay đầy vết máu vươn ra từ trong khe hở, chộp thẳng lấy chân tôi.
Tôi sợ tới mức thét lên vung chân đá mạnh cái tay đó đi, liền thấy cái tay đó lại không ngừng vỗ xuống mặt đất, từ trong khe hở vọng ra thanh âm vô cùng mơ hồ.
Tôi sửng sốt vài giây, đột nhiên ý thức được thanh âm đó rất quen thuộc. Tôi lại nhìn cánh tay kia, lắng tai nghe thanh âm kia, trong tích tắc nhận ra:
Đó là Bàn Tử! Là Bàn Tử!
Sao anh ấy lại bị kẹp ở chỗ này?
Tôi vừa mừng vừa sợ, lập tức nói với người bên cạnh:” gọi người tới đây, cậy khe đá này ra! Bên trong là người của mình!”